Tiến Cung Năm Đó, Ta Chỉ Mới Mười Bốn Tuổi

Chương 7



13.

Khưu tri huyện đã được thăng chức, bây giờ đã là quan tri phủ.

Khi biết chuyện này, ta không quá ngạc nhiên. Khưu tri huyện là một người tốt và cũng là một vị quan tốt, Một vị quan tốt sớm ngày sẽ được thăng quan tiến chức thôi.

Nhưng Linh Lung không nghĩ vậy.

"Làm sao có thể liên tiếp thăng mấy cấp, hẳn là do hoàng thượng nể mặt người nên mới thăng chức." Linh Lung vừa lấy hoa cài ngọc lan trong hộp ra, vừa phân tích.

Mặc dù Lăng Nguyệt rất tốt với ta, nhưng ta biết rằng việc thăng chức cho Khưu tri huyện chắc chắn không phải vì ta.

Linh Lung không biết câu chuyện bên trong, nhưng Lăng Nguyệt biết rằng Khưu tri huyện không phải là cha ta. Không trị tội lừa dối quân vương đã là khai ân lắm rồi, làm sao có thể liên tiếp thăng cấp mấy cấp được chứ.

Nói là như vậy thôi, khi Lăng Nguyệt đến cung dùng buổi trưa cùng ta, ta vẫn không thể kìm lòng.

Ta gắp một đũa thịt choLăng Vân Nhi, sau đó đặt một miếng thịt vào bát của Lăng Nguyệt: "Nghe nói Khưu tri huyện đã được thăng chức."

Linh Lung và Thúy Nhi đang ngồi bên cạnh mà tay run lên.

Họ sợ rằng tâm bệnh của Lăng Nguyệt đã lâu vậy rồi, vẫn chưa thể thay đổi được.

Lăng Nguyệt lại ko có phản ứng gì, thuận tay gắp miếng thịt lên ăn, đầu không ngẩng lên: "Ừm, ông ấy làm quan cũng không tệ."

Ta liếc nhìn Linh Lung một cái, xem kìa, đã nói là không phải do ta rồi.

Ngày tháng mỗi một trôi đi, thấm thoát đã qua một năm.

Trong cung vẫn có mình ta là phi tần, mỗi ngày dùng bữa đều là Lăng nguyệt, Lăng Vân Nhi và ta, bình dị nhưng lại rất ấm áp.

Dần dần những lời nói trên tiền triều đã truyền đến tai ta.

Nhiều quan đại thần đã thuyết phục Lăng Nguyệt phải mở rộng hậu cung, vì lợi ích của hoàng thượng và vì lợi ích của đất nước.

Ta biết rằng bọn họ chẳng qua là nhìn thấy ta nên liền muốn sắp xếp nữ nhi trong tộc được tiến vào hậu cung thôi.

Lăng Nguyệt cũng biết điều đó, vì vậy mỗi lần đều sẽ đơn giản nhẹ nhàng từ chối.

Ta được đặt biệt danh là Họa Quốc Yêu Cơ.

Sau đó, ở lối vào của Chung Túy cung, thường sẽ có những cung nữ mới lạc đường thường bị Linh Lung quở trách lại lén đi nhìn nhìn, rồi lại lén lút rời đi

Mọi người đều muốn biết Họa Quốc Yêu Cơ trông như thế nào.

Ta ngồi trên ngai vị quý phí mềm mại, gần đây càng ngày càng không có quy cũ gì cả.

Linh Lung nói rằng ta là đã Lăng Nguyệt yêu chiều quá mức rồi, ngày càng mỏng manh, trông ta không giống như khi còn ở cung Ngọc Tuyền chút nào.

Ta liếc cô ấy một cái: "Ngươi cũng, ngày càng không biết phân lớn nhỏ rồi đấy."

Linh Lung che miệng và cười.

Trong lòng không khỏi cảm thấy thanh thản, cảnh tượng này không giống chốn hậu cung ganh đua đấu đá như đồn đại, dường như ta chỉ là một chính thê của một gia đình giàu có nào đó được phu quân cưng chiều.

Chỉ là Lăng Vân Nhi đã nhìn chằm chằm vào bụng của ta rất lâu rồi.

Sau khi trừng mắt với Linh Lung, ta quay lại và hỏi Vân Nhi: "Vân Nhi muội đang nhìn gì vậy?"

Lăng Vân Nhi sắp lên chín tuổi, khuôn mặt của nàng ấy cũng dài hơn nhiều so với hai năm trước, mặc dù trông vẫn còn trẻ nhưng có thể dễ dàng nhìn ra vẻ đẹp nghiêng thành của nàng ấy.

Nàng ấy đặt hai tay lên đầu, nhìn chằm chằm vào bụng ta rồi thì thào: "Bọn họ đều nói tẩu tẩu là Họa Quốc Yêu Cơ".

Trái tim ta như đông cứng lại, có vẻ như những người xung quanh Lăng Vân Nhi lại sắp bị trừng trị rồi.

"Ta nghe nói chỉ cần trong bụng tẩu tẩu có nam bảo bảo như vậy sẽ ko bị xem là Yêu Cơ nữa." Lăng Vân Nhi thở dài và nói tiếp: "Nhưng em bé lớn như vậy bụng của tẩu tẩu lại nhỏ thế này, sao có thể đưa em bé vào bụng của tỷ tỷ được? "

...

Có vẻ như ngoài việc mời đến cho Lăng Vân Nhi một thái y, còn nên mời đến một nữ sư phụ.

Ta đã nói với Lăng Nguyệt về điều này vào buổi tối Lăng Nguyệt nghe xong cũng chẳng nói được hay không được, chỉ nhìn chằm chằm vào ta.

Thấy ta cảm thấy khó chịu, ngài vươn tay ôm lấy ta, xoa cằm qua lại trên đầu ta một lúc lâu, sau đó ta nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của ngài từ trên đầu vọng xuống: "Vậy khi nào mới có tiểu bảo bảo cho trẫm đây? "

Ta đơ cả người ra, thì ra ngài đã để nghĩ đến việc ta vẫn chưa mang thai

Từ lâu đã để ý, nhưng ngài ko hề thúc và cũng như không hề trách ta.

Mũi chua xót, ta xoa ngực ngài, vùi đầu vào trong lòng, nói: "Chờ đến khi Vân Nhi lớn hơn chút nữa đã."

Khi Vân Nhi lớn hơn, nàng ấy sẽ không mong manh như đệ đệ của ta.

Lớn đến mức ta không còn cảm thấy sự sống thật mong manh.

Lăng nguyệt xoa đầu ta và nhẹ nhàng nói được.

Không bao lâu ta lại nghe nói Khưu tri huyện lại được thăng chức, còn được trực tiếp thăng lên chức thừa tướng.

Ta nghe nói rằng đã làm được một việc lớn, Lăng Nguyệt nói trước các bách quan văn võ rằng Khưu tri huyện sẽ là người đứng đầu bách quan.

Tính từ lần thăng cấp trước chỉ mới hơn một năm, nếu chỉ thăng một hai cấp cũng không phải là quá nhanh.

Việc thăng chức đứng đầu bách quan, đừng nói là người khác, ngay cả ta cũng cảm thấy khó tin.

Hơn nữa, Lăng Nguyệt luôn suy nghĩ chu đáo và sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì mà không có sắp xếp.

Sau đó, ta không cũng không nghe ai nói ta là Họa Quốc Yêu Cơ nữa, cũng không ai dám nói ta là Họa Quốc Yêu Cơ.

Trong nửa tháng sau, ta sẽ tham gia đại lễ phong hậu.

Nữ tử của thừa tướng đứng đầu bách quan là mẫu nghi thiên hạ, còn gì hợp lý hơn nữa chứ.

Ta nhìn người trước mặt đang cẩn thận kẻ lông mày cho mình, ngài ấy thật sự chưa từng làm chuyện gì mà không có sắp xếp cả.

Ngoại trừ việc gặp được ta.

(Hoàn chính văn)