Tiên Đài Có Cây

Chương 3: Tham Vọng Xấu Xa



Sau khi lên kế hoạch, cả nhà liền bắt đầu chuẩn bị cho một chuyến đi xa. Khi ấy vào lúc hoàng hôn, trên đỉnh Tuyệt Sơn cũng có người âm thầm ngắm nhìn những cột khói đang lượn lờ trong thôn xóm dưới chân núi.

Người nọ cao lớn, lưng thẳng như thân tùng, vận một kiện áo bào màu xanh hơi sờn cũ trông có vẻ thiếu thốn. Mái tóc dài của hắn rối tung che đi nửa khuôn mặt, có điều khuôn mặt đó lại không rõ ngũ quan, giống như bị bao phủ bởi một lớp da giả trắng bệch toát ra vẻ thâm trầm quỷ dị. Tuyệt sơn có kết giới, nhưng chẳng hiểu sao lại không thể cản trở hắn và tùy tùng.

Sau lưng hắn là một nam tử mắt báo eo gấu tên là Vũ Thần. Vũ Thần đã cùng chủ nhân hứng gió lạnh suốt nửa canh giờ, hết nhẫn lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được cẩn thận nhắc nhở:

"Chủ nhân, chuyện này có nên thông tri cho các tông môn khác biết không?"

"Chuyện này" là ám chỉ việc cây luân hồi đã kết quả, nhưng linh quả ấy lại không biết đã rơi xuống đất tự lúc nào, chỉ còn sót lại những mảnh vỡ linh lực. Cổ thụ này đã sống được vạn năm, khi ấy chủ nhân Tô Dịch Thủy lấy máu hiến tế, giao ra Kết Đan tổn hao một nửa tu vi mới khiến cổ thụ này có thể hấp thu tàn hồn, hóa hư vô thành thân xác.

Đối với việc làm tự tổn hại của chủ nhân Vũ Thần không thể lý giải, y không nghĩ chủ nhân làm đến mức này chỉ vì để cho ma nữ ô danh đầy mình như Mộc Thanh Ca sống lại. Mặc dù trước đây Tô Dịch Thủy từng là đệ tử của Mộc Thanh Ca, nhưng nguyên nhân sâu xa là do Mộc Thanh Ca mê muội dung mạo xuất chúng của Tô Dịch Thủy mới một hai phải chiếm đoạt hắn từ đệ tử phái Thục Sơn thành đệ tử dưới trướng mình, bức bách hắn nhập ma đạo.

Khi đó chủ nhân chưa từng tu tiên, trước đây hắn là con riêng của Bình Thân vương quyền thế, mặc dù không thể vào từ đường gia phả nhưng bởi vì do nữ tử tâm can của Bình Thân vương sinh ra nên từ nhỏ cũng xem như sống trong an nhàn sung sướng, không đến mức bị người ta bắt đi. Không nghĩ tới chủ nhân mười sáu tuổi lại quyết định rời xa trần tục mà đi tu tiên, thiếu niên như hoa thế là rơi vào tay của ma nữ khét tiếng.

Cũng may chủ nhân kỳ tài ngút trời, thiên tư thông minh, tuy tu vi không bằng Mộc Thanh Ca nhưng sóng sau xô sóng trước. Thậm chí sau này hắn quay sang phản bội sư môn hiệp trợ chính đạo phản công tiêu diệt nữ ma đầu này.

Năm đó Mộc Thanh Ca bị ba môn phái lớn hợp kích, thân trúng Cửu Trọng Tế Xương chú không kịp trở tay, cuối cùng bị tách linh căn, linh lực vỡ tan hồn phi phách tán. Nếu không phải chủ nhân hạ thủ lưu tình, giữ lại cho nàng một tia tàn hồn dẫn nhập vào cây luân hồi, về sau chỉ sợ thế gian đã không còn cái tên Mộc Thanh Ca này nữa.

Hận nhất là nữ ma đầu kia trong khoảnh khắc sắp chết lại dùng chút hơi tàn hạ Dung Diện chú phong ấn lại dung mạo của Tô Dịch Thủy, hại hắn từ lúc ấy chỉ có thể dùng mạng che mặt. Trước khi chết còn làm ra hành động độc ác như vậy đúng là không bằng cầm thú.

Có lẽ đã chán chường với Dung Diện chú nên thỉnh thoảng chủ nhân sẽ để lộ khuôn mặt mình đi gặp người khác, lúc đó đối diện với hắn luôn luôn là sự ngạc nhiên hoặc chế nhạo. Càng lúc hắn càng thêm ít nói, ngoại trừ những lúc luyện Trúc cơ đan thì phần lớn thời gian hắn sẽ đứng yên lặng trước cảnh núi rừng hư ảo.

Thiếu niên dịu dàng ấm áp trong trí nhớ của y kể từ khi Mộc Thanh Ca chết đi đã như trở thành một con người khác, sự tĩnh mịch trong tâm hồn hắn làm người ta sợ hãi. Có thể vì để giải trừ thuật chú phiền phức này nên chủ nhân mới muốn nữ ma đầu này sống lại hay chăng?

Vũ Thần nhớ lại vào mười bảy năm trước khi y và em gái Vũ Đồng cùng với chủ nhân đến Tuyệt sơn thì phát hiện ra cây luân hồi đã kết quả, trong lúc ấy bọn họ gặp phải người của ba đại môn phái đến diệt đi cây tiên, chủ nhân vì ngăn cản đã cùng với họ quyết đấu một trận. Bởi vì đã dùng một nửa nội đan giúp Mộc Thanh Ca sống lại nên tu vi của Tô Dịch Thủy không còn như trước, nhưng thái độ quyết liệt cơ hồ muốn cùng nhau đồng vu quy tận của hắn lại khiến người ta không khỏi thấy khó mà lui.

Dù sao thế nhân đều rõ năm đó nhờ có Tô Dịch Thủy góp công lớn ba đại môn phái mới có thể tiêu diệt nữ ma đầu, nếu như bây giờ hắn lại chết dưới tay họ thì danh tiếng của danh môn chính phái sẽ bị tổn hại.

Đánh mãi đến phiền, lại nhớ tới dáng vẻ đẹp đẽ của Tô Dịch Thủy ngày xưa nên đám tiên môn thuận dốc xuống lừa, thỏa thuận sẽ để Mộc Thanh Ca yên ổn hồi sinh để hắn có thể giải chú. Nhưng điều kiện tiên quyết là sau khi giải xong, Tô Dịch Thủy không được nhúng tay vào chuyện sinh tử của ả nữ yêu đó nữa.

Kể từ dạo ấy Tuyệt Sơn bị hạ cấm chú, bất luận kẻ nào cũng không thể đến gần, chỉ cần chờ đến mười năm sau quả luân hồi sẽ chín và rụng xuống. Song, cũng nhờ việc Tô Dịch Thủy đã từng dùng máu tưới cây mà loại kết giới này dù mạnh mẽ ngăn cản kẻ khác có ý đồ xấu cũng không thể nào cản được hắn ta lên núi.

Nhưng trong những năm tháng dài đằng đẵng ấy Tô Dịch Thủy cũng không hề đến đây, cho đến hôm nay vô tình đi ngang phát hiện kết giới suy yếu, có dấu hiệu của kẻ đột nhập nên hắn mới lên núi xem thử.

Tình huống biến chuyển khó lường, huynh muội Vũ thị phát hiện quả luân hồi chẳng biết rơi xuống từ lúc nào đã mất tung mất tích. Nếu như Mộc Thanh Ca sống lại nhưng ma tính không thay đổi, không có người quản thúc chẳng phải thiên hạ sẽ lại đại loạn hay sao?

Tô Dịch Thủy đứng trên núi nửa ngày mới thốt ra vài chữ:

"Vẫn còn một quả..."

Vũ Thần nghe lời nhìn đến mới kinh ngạc phát hiện linh quả vẫn còn, y dụi mắt mấy cái mới phát hiện nó nằm khuất sau đám lá héo, có lẽ vì thế mà ban nãy không thể nhìn ra. Thế nhưng nơi mọc ra linh quả lại khác với vị trí của mười năm trước, chẳng lẽ cây luân hồi lại sinh ra đến hai quả?

Cô gái từ bấy đến giờ vẫn một mực im lặng đứng bên cạnh Vũ Thần là em gái y, tên gọi Vũ Đồng, giống như anh mình nàng đi theo phục vụ cho Tô Dịch Thủy. Lúc này Vũ Đồng mới mở miệng dò xét:

"Năm đó tuy Mộc Thanh Ca tội ác tày trời nhưng em gái Mộc Nhiễm Vũ của ả lại có tấm lòng thiện lương thuần khiết đối lập hoàn toàn với ả. Đáng tiếc người như vậy lại không thể thoát khỏi độc thủ của Mộc Thanh Ca, trong trận chiến trên Tuyệt sơn lại cùng ả hóa thành cát bụi.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Linh Khí Trở Lại
2. Săn Tìm
3. [ABO] Thỏa Thuận Hôn Nhân Có Độ Phù Hợp Cao
4. Học Ngoan
=====================================

Nói đến đây Vũ Đồng dừng lại một chút, hình như lập tức nghĩ đến điều gì, nói:

"Lúc ấy Mộc Nhiễm Vũ hiệp trợ ba môn phái, muốn dùng phệ hồn khóa đem nguyên thần của Mộc Thanh Ca khoá lại, đáng tiếc lại bị Mộc Thanh Ca kéo luôn hồn phách vào bên trong. Chẳng lẽ hồn phách của các nàng tồn tại cùng một nơi cho nên cùng ở cây luân hồi kết thành hai linh quả?"

Vũ Đồng khi ấy nhỏ tuổi còn chưa luyện đến trúc cơ thế nên ấn tượng đối với Mộc Nhiễm Vũ rất ít ỏi. Mộc Nhiễm Vũ mặc dù bản tính lương thiện nhưng đem so sánh với kẻ thiên phú trời sinh, mỹ mạo dị thường như Mộc Thanh Ca thì thật sự là bình thường không đáng nhắc tới. Vậy nếu trên cây đã mọc ra hai quả, vậy kẻ sớm đã rơi xuống kia là Mộc Nhiễm Vũ hay là Mộc Thanh Ca?

Lúc Vũ Thần nói ra nghi vấn, Tô Dịch Thủy vẫn đứng lặng người trong gió không đáp lời. Ngược lại Vũ Đồng mím môi tức giận nói:

"Huynh chưa nghe chuyện tu hú chiếm tổ chim khách sao? Tu hú con sao khi nở sẽ đẩy trứng chim khách ra khỏi tổ. Linh lực của cây luân hồi có hạn, nếu như đã sinh ra hai quả tất phải chia thành hai phần. Hiện giờ quả yếu hơn đương nhiên sẽ bị tranh chỗ mà rơi xuống trước hạn."

Mười bảy năm trước Vũ Đồng đã từng cùng với sư tôn đi qua Tuyệt Sơn, linh quả lúc đó mọc ra ở nhánh phía tây. Bây giờ phía tây trống trơn, còn quả phía đông mới mọc ra trông qua còn lớn hơn nữa. Nhìn tình cảnh này thì rõ ràng là Mộc Thanh Ca đã chen rơi mất hồn phách luân hồi của em gái định một mình chiếm đoạt cây tiên, dù sao Mộc Nhiễm Vũ cả tư chất lẫn tuệ căn đều không sánh bằng chị gái của nàng.

Chỉ sợ Mộc Nhiễm Vũ đáng thương kia chưa đủ ngày đã rơi xuống, nói không chừng ngay cả thân thể cũng chưa thành hình mà tiêu tan. Nhớ tới dáng vẻ đơn thuần của Mộc Nhiễm Vũ, Vũ Đồng có chút không đành lòng.

Đúng lúc này Tô Dịch Thủy đang đứng bất động đột nhiên lên tiếng:

"Cung Linh Tê đã lâu không nhận học trò, các ngươi đi đến các thôn xóm lân cận chiêu mộ vài đệ tử đi."

Hai huynh muội Vũ thị nghe thế thì sững sốt. Linh Tê cung năm đó là do ma đầu Mộc Thanh Ca lập nên, chỉ cần là cô nhi đều có thể nhập môn mà không cần đến căn cốt. Có điều nam nữ muốn vào đều phải có dung mạo thanh tú, nội quy lạ lùng này kỳ thực đã làm lộ rõ bản tính háo sắc của yêu nữ kia. Song, lúc ấy sở dĩ nàng ta có thể thu được một đệ tử có thiên tư xuất chúng như Tô Dịch Thủy hoàn toàn là mèo mù vớ được chuột chết.

Về sau ma nữ bị diệt trừ, nơi khói đen độc khí như Linh Tê cung cũng không còn ai kế tục.

Nhưng khi đó yêu nữ kia để lại cho các đệ tử của nàng ta không ít vàng bạc. Những đệ tử đó không tu ma, người của ba môn phái vì thế cũng không đuổi cùng giết tận làm ảnh hưởng đến danh tiếng chính đạo của mình mà để họ mang những tài vật đó rời Linh Tê cung ra ngoài mưu sinh. Hiện giờ Tô Dịch Thủy lại muốn lấy danh nghĩa Linh Tê cung một lần nữa mở cửa nhận đệ tử, điều này làm huynh muội Vũ thị nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân.

Tô Dịch Thủy cũng không giải thích, chỉ điểm nhẹ mũi chân, áo xanh nhanh chóng từ sườn núi tung người bay xuống, huynh muội Vũ thị cũng lập tức cưỡi gió bám sát theo chủ nhân rời đi.

Mặc dù mấy hôm nay trên Tuyệt sơn xảy ra không ít phong ba nhưng trong thôn vẫn trải qua tháng ngày yên ổn, thôn dân vẫn theo thường lệ mặt trời mọc thì ra đồng cày ruộng, mặt trời lặn thì về nhà nghỉ ngơi.

Xảo Liên sau khi nghĩ đến việc dọn nhà, mấy hôm nay liền bắt đầu thu xếp đem vài mẫu đất trong nhà cho thuê. Nhà ở hiện tại cũng không đáng bao nhiêu, trước tiên giữ lại đợi sóng gió qua đi thì lại nghĩ xem có nên trở về hay không. Thế nhưng lại không ngờ đúng lúc này lại nảy sinh rắc rối.

Thợ mộc Tiết hôm nay đến nhà tài chủ Đinh lấy tiền công, ai ngờ vợ ông ta lại lật lọng nói tay nghề của thợ mộc Tiết không tốt, làm bàn ăn mà đến mặt bàn cũng bị nứt nên dây dưa không chịu trả tiền công.

Cậu hai nhà Đinh tài chủ sắp lấy vợ, Tiết Liên Quý đến đấy làm vật dụng trong nhà ngót hơn mười ngày, hiện giờ bọn họ không chịu trả công thì đừng nói là lộ phí, ngay cả dầu muối củi gạo cũng khó nói rồi.

Thợ mộc Tiết lúc trước đã cảnh báo thứ gỗ dùng làm bàn kia không tốt, còn hơi ẩm, nếu như dùng làm vật dụng trong nhà chỉ sợ vài ba hôm sẽ nứt ra. Đáng giận là lão ta lại keo kiệt chút tiền mua vật liệu, bảo rằng gỗ này có thể dùng nên dứt khoát không chịu mua.

Tiết Liên Quý bất đắc dĩ chỉ có thể dựa theo phân phó để làm, không nghĩ tới vợ lão ta sẽ lật lọng, còn sai gia đinh trong nhà đánh Tiết Liên Quý hai bạt tai. Đây rõ ràng là do bà chủ Đinh cố ý, bà ta thấy con trai mình tiền đồ như gấm, đương lúc vất vả leo lên kết thân với một nhà huân quý trong huyện lại như bị ma bắt hồn, hết lần này đến lần khác nói muốn nạp Tiết Nhiễm Nhiễm làm thiếp. Nếu như vị hôn thê nhà cử nhân kia biết, chẳng phải sẽ tức đến mức muốn từ hôn ư?

Bà chủ Đinh cảm thấy con trai mình bị ả yêu nữ đó bắt mất hồn phách nên muốn dạy cho họ Tiết một bài học, để bọn họ bỏ ngay ý định lấy đũa mốc chòi mâm son, khiến con ranh đó hết hi vọng mà không đến dây dưa với con trai của mình nữa. Bởi thế nàng ta lấy chuyện tiền công ra để làm khó dễ, mượn cơ hội tốt này dạy bảo Tiết thợ mộc.

Xảo Liên nghe thế thì tức đến mức gương mặt đỏ bừng, chửi ầm lên:

"Thứ ôn dịch đó thật quá thất đức, thảo nào trước giờ đều không ai muốn đến nhà đó làm công!"