Tiên Trúc

Chương 88: Mượn Linh Thảo



Edit: MNMC

Hòa Thuận sờ sờ cuốn pháp thuật nhập môn trong lòng, mừng thầm một trận. Chỉ nịnh hót một phen mà cũng mua được sách với giá chỉ 1 viên linh thạch hạ phẩm, thật là quá hời.

Sau đó, nàng tiếp tục đi tìm hiểu khu chợ đêm xem có thể mua được những gì.

Có vẻ chủng loại khá đa dạng, ngoại trừ một số vật dư thừa của các đệ tử, hầu hết dược đồng đều có thể sử dụng được.

Ví như hộp ngọc chứa linh dược, bùa cấp thấp.

Phong phú nhất là các đồ dùng thiết yếu hàng ngày được tinh chế khác nhau, chẳng hạn như đèn có thể thắp sáng bằng linh thạch hay những chiếc quạt nhỏ quay tự động khác.

Các sư tỷ của Hình Không Điện quả thực có tay nghề rất cao siêu, họ còn chế tạo ra thảm da động vật dày và mềm, hơn nữa còn có màu sắc rất bắt mắt.

Đây chính là điều làm Hoà Thuận chú ý, nàng tò mò nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Nàng cũng là một luyện khí sư, trước đây do bận luyện chế nên không có thời gian mua nhu yếu phẩm hàng ngày. Giờ nhìn lại thấy nhiều thứ tiện lợi đẹp đẽ, thật không thể bỏ xuống được.

Hoà Thuận thực muốn mua tất cả, trang trí lại tiểu viện hoặc bắt đầu tự mình chế tạo thứ gì đó. Nhưng đáng tiếc, hiện tại hai việc này đều không thể, dù có rất nhiều linh thạch nhưng nàng cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.

Sống được vài tháng ở đây, nàng dần quen thuộc với các dược đồng khác.

Ngọc Như có tính tình lạnh lùng, không thích giao thiệp với người khác nên Hoà Thuận tự cũng không quá đến gần.

Tất nhiên nàng quen được thêm một dược đồng mới tên là Nguyên Đông, nàng ta vào Trân Thảo Viên trước nàng mười năm, nhưng hiện tại vẫn mới luyện khí cấp năm.

Nàng là một người rất vui vẻ, sau khi hai người làm quen, nàng thường đến trò chuyện cùng Hoà Thuận. Có lần còn rủ Hoà Thuận đi chợ đêm vào ngày 15 nhưng Hoà Thuận không có linh thảo nào để đổi, nàng còn đưa Hoà Thuận hai lá bùa, bảo nàng đi chung.

Sân nhà của Nguyên Đông đối diện với sân nhà Hoà Thuận, hai người kể ra cũng là đối mặt nhau mà sống.

Sau khi hái xong linh thảo, cả hai cùng nhau đi chợ đêm.

Hai mươi ba linh thảo 100-150 năm tuổi chỉ đổi được một chiếc đèn đá linh thỏ ngọc và một chiếc màn tinh xảo do nhện xanh dệt. Cuối cùng, Hoà Thuận phải giúp thương lượng giá cả, hai người đổi thêm được một chiếc chăn da động vật lông dài.

Các đệ tử nội môn đối với dược đồng thật sự quá ki bo, nếu đem đống dược liệu kia ra ngoài chợ bán, ít cũng được mấy trăm mấy ngàn linh thạch hạ phẩm. Mà ba thứ kia đổi ở đây đều là những đồ rất tầm thường, không đáng giá.

Nhưng dược đồng tiến vào Tiên Linh Môn khi còn quá trẻ, họ thực sự chưa từng ra bên ngoài, tất nhiên không biết giá trị của những thứ này.

Hoà Thuận chỉ có thể giả vờ, mua vài món mà gặp thiệt cũng không biết.

Cho nên lúc thấy Nguyên Đông vui vẻ mua hàng, thậm chí còn cám ơn đám đệ tử nội môn kia, Hoà Thuận thực chỉ muốn lấy Tiên Khấp ra đánh cho bọn họ nở hoa.

Giúp Nguyên Đông mang đồ đạc về, nhìn vẻ mặt không vui của Hoà Thuận, nàng ta nghĩ Hoà Thuận cũng thích mấy thứ này nhưng không có linh thảo để đổi, nàng giải thích với Hoà Thuận: "Lâm sư muội, ngươi không cần quá buồn bực, linh thảo không cần trăm năm tuổi mới có thể đem đổi, có một số loại mấy chục năm tuổi cũng có thể dùng làm đan dược rồi. Nếu ngươi thích, ta có thể cho ngươi mượn chiếc đèn này?"

Nhìn Nguyên Đông không nỡ rời đi nhưng lại muốn rộng lượng hỏi nàng, Hòa Thuận không khỏi cười nói: "Sư tỷ, ta không phải vì chuyện này mà tức giận."

"Thế là vì cái gì?" Nguyên Đông mặc dù mới đạt đến Luyện khí tầng năm, nhưng tiến vào Trân Thảo Viên đã mười năm rồi.

Trình độ của nàng rất kém, lại không thích luyện tập, những dược đồng khác lấy phần lớn linh thảo họ trồng được luyện thành đan dược, còn nàng lại dùng để mua đồ chơi.

Theo lời nàng, dù sao cuộc đời cũng chẳng có gì đáng mong đợi, nên thà tận hưởng cuộc sống, sống thoải mái cho đến lúc già còn hơn.

"Ta là tức đám đệ tử nội môn đó tâm tư xấu xa, ngươi ở Trân Thảo Viên nhiều năm như vậy, thế nào không biết linh thảo có giá trị. Bọn họ rõ ràng cố ý chèn ép ngươi, đám đồ rách nát này đâu giá trị nhiều như vậy." Hòa Thuận oán hận nói.

Nguyên Đông nhìn nàng, vẻ mặt tươi cười đổi thành cô đơn, nàng khó có được than nhẹ một tiếng nói: "Có biện pháp nào chứ, ta sao có thể không biết linh thảo giá trị bao nhiêu, thế nhưng không có cách nào cả. Cao cấp dược đồng còn bị bóc lột ghê hơn, có thể đổi lấy đồ cũng không tệ, ngươi là bởi vì quản lý dược điền còn ít, chờ thêm mấy chục năm nữa ngươi sẽ biết."

"Biết cái gì?" Hòa Thuận không hiểu hỏi.

Nguyên Đông bất đắc dĩ cười cười.

"Mặc dù ở chợ đêm không đổi được đồ có giá trị, nhưng cũng tốt hơn là bị ép nộp lên linh thảo. Các sư huynh tỷ Trúc Cơ đặc biệt thích đến Trân Thảo Viên, ngay cả các sư bá, sư thúc của ta cũng đến đây thường xuyên.". ngôn tình tổng tài

Nghe xong lời nàng, Hòa Thuận trợn cả mắt, Trân Thảo Viên cũng không phải thanh lâu.

"Ngươi không biết, các sư huynh Trúc Cơ đều được được chia đều qua các viện dược đồng ở Trân Thảo Viên. Viện ta được chia 2 vị Trúc Cơ, mấy tháng một lần bọn họ sẽ tới đây hái linh thảo. Trong viện, tất cả linh thảo có thể dùng làm đan dược đều bị lấy đi, chỉ còn lại một số cây chưa trưởng thành thôi."

"Hơn nữa ta còn muốn đưa sư thúc vài loại linh thảo. Cho nên sớm hái xuống mang đi đổi ít đồ còn hơn ngồi đợi mấy vị Trúc Cơ kia tới đoạt." Nguyên Đông giảo hoạt nói.

Hoà Thuận cũng cười: "Ngươi thật là xấu xa, làm vậy thì đám Trúc Cơ kia sẽ chẳng còn linh thảo mà lấy nữa đúng không."

"Đương nhiên, ta cũng không phải là kẻ ngốc." Nguyên Đông cười đắc ý, đá hòn đá nhỏ trên đường đi.

Hai người liền cười lớn, tiếng cười của họ làm vài chú chim đang ngủ giật mình tỉnh giấc.

Hoà Thuận đứng trong sân nhìn linh thảo trưởng thành trong dược điền, cảm thấy rất tự hào.

Nàng cũng không ngờ mình lại tiến bộ nhanh như vậy, có thể là do đã quen với luyện khí nên việc điều khiển linh lực thuần thục hơn. Linh thảo nàng trồng có số năm tuổi cũng cao hơn so với dược đồng khác.

Mà dược điền linh khí đậm nhất là ở đây, trồng ra được 3 bụi Kim Hầu quả, mỗi bụi mọc ra quả vàng to tướng như quả mận, trị giá 45 năm tuổi, chỉ cần đợi thêm 5 năm nữa là hoàn toàn trưởng thành.

Hiện tại Hoà Thuận mới trồng 1 năm nhưng chỉ tốn có 5 ngày đã làm cho ba bụi Kim Hầu quả kết trái.

Mà ba bụi Kim Hầu quả này do chính Lý sư bá chia riêng cho nàng. Mặc dù Hoà Thuận không phải dược đồng riêng của Lý sư bá nhưng lấy việc công làm việc riêng cũng không phải hiếm thấy.

Sau khi Hoà Thuận vào Trân Thảo Viên, nàng rất chăm chú vào việc trồng linh thảo.

Không phải vì nàng yêu thích việc trồng mà là nghĩ thể hiện tốt một chút có thể sớm Trúc Cơ, còn đi lấy trộm Âm Dương Thảo.

"Tiểu sư muội, ngươi trồng linh thảo rất giỏi." Vừa lúc nàng đang ngắm các loại linh thảo đủ màu sắc, có hai người xuất hiện, một trong hai người nói.

Hoà Thuận tò mò nhìn họ, cả hai đều là đệ tử Trúc Cơ mặc áo đen.

Một người nhìn nàng cười, trông rất hiền lành, trong khi người kia có đôi mắt hình tam giác, vẻ mặt rất thô tục khiến nàng khó chịu.

Người lên tiếng chính là sư huynh có vẻ ngoài hiền lành, hai người nhìn chằm chằm vào linh thảo trong sân, mỉm cười vô cùng vui vẻ.

Hoà Thuận trong lòng thắt lại, cười nói: "Hai vị sư huynh đến có chuyện gì?"

Kẻ có khuôn mặt thô tục kia vẫn tham lam nhìn chằm chằm vào dược điền của Hòa Thuận, vị sư huynh hiền lành liền cười hì hì nói: "Tiểu sư muội, chúng ta là đệ tử của Thiên Cư điện. Ta là Lương Bình sư huynh, vị này là Đức Minh sư huynh."

"Hoá ra là Lương Bình và Đức Minh sư huynh, hai vị là tới Trân Thảo Viên du chơi phải không?" Hòa Thuận cung kính đáp lễ, nhưng trong lòng mắng, vô sự không đến Tam Bảo điện, đến đây cướp linh thảo của ta à.

Mà Đức Minh sư huynh kia, tên thì nghe chính phái, mặt mũi lại nhìn hèn mọ không giống người tốt, thực sự là cười chết người.

Lương Bình cười híp mắt nói: "Trân Thảo Viên linh khí dày đặc, các loại linh thảo quý báu cũng nhiều, xem ra đây cũng là nơi tốt để du ngoạn đấy."

"Điều này thì tất nhiên, nhất là bên kia hồ có linh khí nồng đậm, rất thích hợp nhập định tu luyện. Hơn nữa phong cảnh cũng đặc biệt dễ nhìn, trồng Thuỷ Linh thảo càng mỹ lệ, các sư huynh có thể đi chỗ đó nhìn thử." Hòa Thuận cũng theo lời hắn nói vài câu.

Nhìn hai người nửa ngày còn chưa nói đến trọng điểm, Đức Minh không kiên nhẫn nói: "Sư đệ cùng nàng nói mấy lời vô ích làm gì, nói việc chính đi."

Lương Bình bị Đức Minh tưới cho một câu, tươi cười có chút ngưng lại, sau đó trong nháy mắt liền khôi phục như cũ, cười nói với Hòa Thuận: "Tiểu sư muội, chúng ta là tới tìm ngươi."

Hòa Thuận giả ngu, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Sư huynh, chúng ta là người xa lạ, ngươi tìm ta làm gì?"

Lương Bình không ý tứ khụ một chút, còn Đức Minh bên cạnh thì chịu không nổi hai người bọn họ lề mề, rất không khách khí nói: "Linh thảo ngươi trồng không tệ, chúng ta muốn mượn dùng một chút."

"A? Mượn linh thảo?" Hoà Thuận giả ngu hoàn hảo, chớp mắt tò mò.

Lương Bình mau chóng nháy mắt ra hiệu với Đức Minh, cười nói với Hòa Thuận: "Là như vậy, tiểu sư muội. Chúng ta muốn luyện một lò Linh Chi đan, thiếu vài vị thuốc, cho nên muốn tìm sư muội mượn một ít."

Hòa Thuận bĩu môi làm làm bộ không quá cam tâm tình nguyện, khẽ nói: "Sư huynh, ta còn là lần đầu tiên thu hoạch linh thảo. Hơn nữa còn thiếu Triệu sư huynh một khoản nợ, vừa định cầm đi trả nợ nè."

"Hừ, tìm ngươi mượn linh thảo là coi trọng ngươi, ngươi không muốn đưa mà còn không biết xấu hổ." Đức Minh nhìn Hòa Thuận không vui, lập tức mắng.

Nghe Đức Minh uy hiếp nàng, Hòa Thuận mượn cơ hội biến đổi sắc mặt, cúi đầu bụm mặt liền khóc ồ lên.