Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 120: Ghen tị với người đó



Editor: NguyenNguyen
     
        Chu Bá Dũng sửng sốt một chút, giống như chợt hiểu ra hôm nay tất cả những gì Vô Ta làm, vốn dĩ không phải ôn lại chuyện cũ gì đó,vào lúc này nghĩ lại tất cả những sắp xếp của nàng vào mấy hôm trước,  ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện.

        Vô Tà nhếch môi, nở nụ cười ý vị thâm thường, trong lòng Chu Bá Dũng kích động, cả gương mặt già nua đều đỏ bừng, bàn tay giơ lên bởi vì quá kích động mà phát run, cả đời này của hắn chưa từng đánh trận nào kích thích như vậy, đội ngũ không tới tám vạn, lại chiến đấu với bốn mươi vạn quân Yến Bắc, nếu đánh thắng vậy sẽ được lưu danh thiên cổ, sẽ được ghi nhớ muôn đời, nhưng nếu chết trận thì cũng là một hảo hán nổi tiếng!

        Chu Bá Dũng vung bàn tay to xuống, trong chớt mắt chợt long trời lở đất, tiếng hô vang vọng bầu trời!

        Có người vung đao chặt thứ gì đó, xung quanh bỗng có những tảng đá lớn lăn từ trên xuống, ầm ầm, mặt đất chấn động, theo sau là tiếng gầm rú, tiếng giết nổi lên bốn phía, bộ áo giáp đỏ thẫm dường như xuất hiện từ hư không, sau khi những tảng đá lớn kia lăn xuống, chúng lăn từ trên xuống, những mũi tên không hề báo trước  bắn ra từ phía sau đội quân Yến Bắc trút xuống như mưa, tất cả đều xảy ra bất ngờ, làm cho đội quân Yến Bắc hoảng sợ, bốn mươi vạn người này còn chưa giao chiến với quân địch, ngựa chiến bên dưới trở nên hỗn loạn, giẫm đạp lên nhau, hoàn toàn không khống chế được.

          Điều này lẽ ra không nên xảy ra với đội quân Yến Bắc được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng hôm nay, bọn họ bị tám vạn quân làm cho rối loạn, vung đao chém lung tung.

          Cùng lúc đó, bốn mươi vạn đại quân do Vệ Địch chỉ huy đột nhiên xuất hiện vây đánh hai bên, chém giết khiến cho Chu Bá Dũng đều hoảng sợ, trước đó, vừa truyền đến tin Vệ Địch chiếm được Du Thành, nhưng sau đó, sau bọn họ lại xuất hiện ở đây? Lại nhìn vẻ mặt Vô Tà cười như không cười, Chu Bá Dũng chợt hiểu ra, thiếu niên này bất quá cũng khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, một người có đôi mắt màu đỏ xinh đẹp như yêu nghiệt, hai là một người quá độc ác, một người thô kệch như hắn không thể hiểu được, yêu nghiệt quá yêu nghiệt.... ... Che trời vượt biển, ngay cả người của hắn cũng bị lừa vào tròng.

          Ra khỏi thành, đơn giản là một trận tử chiến, nếu thua, đó là chuyện toàn quân bị diệt, rất lớn mật, rất kích thích, đây không phải là điều bất kỳ vị tướng nào có tầm nhìn xa sẽ làm được, lật lọng tập kích sau lưng, đó cũng không phải là chuyện mà một quân tử quan tâm đến uy tín và danh tiếng sẽ làm, Chu Bá Dũng thật sự nghĩ không ra, Vô Tà là một tên gian trá và xảo quyệt, không quan tâm đến bất cứ cái gì, thật sự chỉ muốn mưu quyền soán vị làm hoàng đế? Ngôi vị hoàng đế này thật sự bị nàng chiếm rồi, còn giang sơn xã tắc, lê danh bách tính, nàng có thật sự quan tâm không?

          Ngay khi tám mươi vạn quân đang chiến đấu ở thế hạ phong, đột nhiên nhìn thấy hơn bốn mươi vạn quân còn phấn chấn hơn khi thấy trăm vạn quân cứu viện, Vô Tà vẫn ngồi yên trên lưng ngựa, thờ ơ nhìn hai đội quân giao chiến, dù thắng hay thua cũng không phải là chuyện của nàng, có quá nhiều người chết, ánh mắt của nàng chết lặng, quan sát cảnh hoang tàn này, dường như không quan tâm đến, tất cả những điều này không liên quan gì đến nàng, những thanh niên trai tráng vứt đầu người kia cũng không phải chiến đấu vì nàng.

          Bốn mươi vạn quân Yến Bắc này cũng không phải loại người tầm thường, tuy đội quân của Vô Tà chiến đấu ở thế thượng phong, lại đánh cho đối phương trở tay không kịp, làm rối loạn vị trí của họ, nhưng quân Yến Bắc trải qua hàng trăm trận chiến, tuy họ chưa bao giờ phải chịu tổn thất lớn như vậy, cũng như chưa từng trải qua cảnh hỗn loạn như vậy, khiến huynh đệ và đồng đội của họ phải bỏ mạng vô ích, nhưng khi họ tỉnh táo lại, thì ý chí chiến đấu như loài hổ sói làm cho người nghe đã sợ mất mặt, hai bên chém giết, trong chốc lát đội quân của Vô Tà chiếm thế thượng phong, cũng dần dần chiến đấu hết sức lực, rất có khuynh hướng đảo ngược tình thế.

          Trên đời này đáng sợ nhất không phải là anh hùng thời loạn, không phải có chí lớn văn võ, có dã tâm trị quốc hại dân, mà là loại người rõ ràng không màng bất cứ thứ gì, vẫn cứ nắm trong tay đội quân hùng hậu, xem mọi thứ như trò chơi có cũng được không có cũng chẳng sao.

          Có hàng vạn người, có quá nhiều người xem mạng sống con người giống như con kiến, một khi giẫm đạp lên, sẽ có vô số sinh ly tử biệt, có thể Vô Tà không quan tâm, cho dù bị bằng hữu xa lánh, lòng quân ủng hộ hay phản đối, nàng cũng không quan tâm,
nếu cô ấy thật sự quan tâm đến cái gọi là ngôi vị hoàng đế giang sơn, trong mười năm qua, nàng cũng không còn là nàng, hôm nay nàng làm vậy, chẳng qua là vì......

          Đôi mắt Vô Tà vẫn chằm chằm vào chiến trường hỗn loạn, chỉ có một nam nhân trên mặt vẫn chưa từng lộ ra vẻ sợ hãi, đôi mắt của hắn sâu như biển, dường như lóe lên vẻ khác thường, nhưng đây không phải vẻ kinh ngạc cho hành động của Vô Tà mà giống như đã biết trước, hắn vô cùng bình tĩnh, hắn hiểu rất rõ nàng, đứa nhỏ này, làm gì cũng không vượt qua ngoài dự liệu của hắn, Tần Yến Quy phất tay, dễ dàng gạt đám mũi tên đang bay về phía mình, vẻ mặt của hắn bình tĩnh, thậm chí cũng không ngước mắt lên, chụp lấy một cây giáo dài đang bay về phía mình rồi bẻ gãy, sau đó vứt bỏ, từ đầu đến cuối, hắn vẫn thản nhiên ngồi trên lưng ngựa thậm chí không thay đổi, nhìn vẻ mặt tuấn tú lạnh nhạt kia, có một loại thâm thúy do lâu ngày lạnh nhạt ngưng tụ lại, làm cho người nhìn có cảm giác cô đơn lạnh lẽo, cùng với sự ôn nhu toát ra trên người hắn rất rõ ràng.... ...

          Dường như hắn đã nhận ra ánh mắt của Vô Ta, giữa họ có rất nhiều cách trở, nhưng từ ánh mắt đầu tiền, hắn đã dễ dàng khóa chặt ánh mắt của nàng, giống như khi hắn nhướng mi, ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy là nàng.

        Tần Yến Quy nhìn Vô Tà, bởi vì khoảng cách này khá xa, Vô Tà cảm giác được ánh mắt của hắn trong mắt nàng càng trở nên mơ hồ, nhưng nàng vẫn biết rõ hắn vẫn luôn nhìn nàng.
     
          Loại cảm giác khác thường này.......Đúng rồi, hôm nay hắn không giống hắn một chút nào, tất cả đều không bình thường, không giống như Tần Yến Quy lạnh lùng vô tình coi trời bằng vung một chút nào.

        Tần Yến Quy cuối cùng vẫn là Tần Yến Quy, hắn tao nhã lạnh nhạt, nhưng hắn là một người vô cùng khỏe mạnh, những mũi tên này rơi như mưa nhưng vẫn không thể đến gần người hắn, mùi máu tanh nồng đậm văng ra khắp nơi cũng không nhiễm vào áo bào của hắn.

        Vô Tà vội vàng tránh ánh mắt của hắn, nàng vương tay ra, một cây cung tên màu vàng rơi vào tay nàng, nó hơi nặng, đã nhiều năm nàng chưa dùng đến, năm đó là do Tần Tĩnh tặng cho, nói đến có chút châm chọc, nàng muốn dùng đồ phụ vương tặng nàng đi thương tổn người mà ông thật sự quan tâm.

          Thật ra cho dù ngày đó Tần Yến Quy không nói cho nàng biết chân tướng sự việc, nàng cũng nên phát hiện sớm, năm đó Tần Tĩnh không thể sinh con, nhưng nàng là con của Tần Tĩnh, vì sao hắn muốn giết mẹ ruột của nàng để diệt khẩu, nhiều năm qua, nàng chưa từng nhắc đến việc năm nàng được sinh ra triều Thanh giết người vô số, ngay cả trên dưới phủ Tĩnh vương, bọn họ cũng không tra ra được dấu vết để lại, năm đó đến cùng Tĩnh Vương phi là người như thế nào?

        Có lẽ phụ vương sẽ không ngờ tới, có một ngày nàng và Tần Yến Quy lại là kẻ thù, trong mắt ông, Tần Yến Quy quá mạnh, mạnh đến nổi vĩnh viễn sẽ không có ngày bị thua, lại nói tiếp, phụ vương đối xử với nàng rất tốt, đến cùng trong lòng vẫn còn sự thương hại đối với nàng, khuyên bảo nàng nên có một chút phòng bị đối với Tần Yến Quy, có thể tin, nhưng không thể tin hết, cũng không hẳn không đành lòng, sẽ có một ngày Tần Yến Quy giết chết nàng.

        Nhưng nếu như nàng động thủ với hắn thì sao.....

        Mang tên lắp vào dây cung, dùng sức, dây cung đã căng đến cực điểm, buông tay, xé gió.... ....

        Không có gì đáng ngạc nhiên, một mũi tên xé gió lao ra này, bay thẳng về phía Tần Yến Quy, mọi thứ về nàng đều do Tần Yan dạy, kể cả cưỡi ngựa và bắn cung, hắn đích thân dạy nàng, khiến nàng từ thô đến tinh, từ cẩu thả đến không ai sánh kịp. . .

        Tất cả những việc này đều xảy ra quá đột ngột, nhưng chỉ có một người không cảm thấy quá ngạc nhiên là Tần Yến Quy.

        Lúc đó, trong tay hắn đang cầm cây trường thương, mũi tên nhọn mang đến tiếng gió xé gió đang hướng về phía ngực hắn, giờ phút này, Vô Tà đang dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn, là ảo giác ư, thời gian chợt như ngừng lại, mà ngay cả Vô Tà cũng cảm thấy tất cả đều trở nên vô cùng khác thường, dường như nàng đã nhìn ra, trên gương mặt lạnh lùng của Tân Yến Quy từ từ nhếch lên nụ cười, nụ cười kia.... Làm cho Vô Tà cảm thấy hoảng hốt không thôi.

      Trong lịch sử luôn có những điều tương tự, Tần Yến Quy trước mặt sắc mặt tái nhợt khác thường, nhưng nụ cười của hắn lại vô cùng lạnh lùng, hờ hững, lần trước hắn đột nhiên bị trúng tên là khi nào.... Điểm khắc biệt duy nhất là lần này, mũi tên này đây lại bắn ra từ trong tay đứa trẻ kia.... ...

        "Dường như càng ngày càng thường xuyên....." Tần Yến Quy cúi đầu, giọng nói  thờ ơ như gió thoảng mây bay, hắn nở nụ cười nhạt, Vô Tà thật sự có tiến bộ, ít nhất mũi tên này càng lúc càng chính xác.... ...

        Bệnh tái phát.... ... Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Vô Tà chính là hai chữ này, không đúng chỗ nào chứ, dường như ngay từ đầu nàng đã nhìn thấy, sắc mặt Tần Yến Quy tái nhợt hơn so với lúc trước, từ đầu tới cuối, nàng muốn cái gì, có chủ ý gì dường như đều không tránh khỏi ánh mắt của hắn, hắn đã biết rõ, cái gì hắn cũng biết.

      Không đúng, không đúng! Cho dù Tần Yến Quy có phát bệnh, chỉ bằng vừa rồi, hắn muốn tránh mũi tên của nàng cũng dư sức!

      Vô Tà nhíu mày, tâm tình hơi bực bội, sau đó xảy ra chuyện gì, nàng coi như không biết, chỉ cảm thấy lúc đó một cảnh hỗn loạn, thủ lĩnh quân Yến Bắc ngã xuống, quân Yến Bắc chợt rối loạn, tuy bọn họ đã thấy được thế cuộc hòa nhau, nhưng chủ soái đã ngã xuống, rốt cuộc cũng không phải chuyện nhỏ, huống chi người kia lại là Vương điện hạ cao cao tại thượng mà bọn họ tôn sùng như vị thần.

      Trong trận chiến này, giữa hết hỗn loạn này đến hỗn loạn khác, kết thúc một cách kỳ lạ, lấy ít thắng nhiều, chắc chắn sẽ là một câu chuyện hay khác trong lịch sử, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ, dù lúc này đại quân  hổ sói có chật vật đến đâu, bọn họ cũng chỉ giống như một con thú nổi giận, nó bất ngờ bị thương, và khi nó phản công một lần nữa, nó chắc chắn sẽ là một trận giết chóc như vũ bão.

      "Lần này quân Yến Bắc cũng xem như thất bại thảm hại."

      Ở bên cạnh Vô Tà đang nói chuyện là Vệ Địch, hắn lẳng  lặng nhìn Vô Tà, từ đầu đến cuối ánh mắt hắn vẫn chưa từng bỏ qua những thay đổi trên gương mặt của Vô Tà.

      "Ừ." Nhưng Vệ Địch nhìn một lúc lâu vẫn không nhìn ra được quá nhiều thông tin trên gương mặt này, nàng giấu mình quá sâu, cho dù bất cứ lúc nào, đều có thể bình tĩnh trả lời hắn như vậy: "Bởi vì ta đả thương hắn, sống chết khó lường, cho dù hắn sống hay chết, chỉ sợ thuộc hạ của hắn sẽ tự tay giết chết ta, dùng cách này để trút giận."

        Lúc này đã không còn chuyện yên hỗn loạn, cho dù không có chiếu chỉ giết nàng, chỉ sợ quân Bắc Yến phải giết nàng cho nhanh.

        "Người làm như vậy, cũng không phải nhất thời xúc động."

        Vô Tà chợt dừng lại, giương mắt nhìn về phía Vệ Địch, chợt cười khổ: "Vệ Địch, vì sao các người luôn hiểu ta, còn hơn chính bản thân ta?"

        Hắn sẽ xảy ra chuyện gì, thật sự ngoài dự đoán của nàng, vậy thì nàng quyết tâm đối đầu với hắn, hoặc là bị nàng giết, hoặc là.... ....

        Vệ Địch nhìn nàng, cuối cùng hắn vẫn không nói ra những lời kia, nàng đây đang ép hắn tạo phản sao.... ...

        Chuyện hắn không muốn làm nhất, nàng lại cứ ép hắn làm, còn muốn hắn không thể  lui được, không làm không được!

        Nàng ấy lấy đâu ra sự tự tin này, cho rằng mình thực sự quan trọng như vậy trong mắt hắn? Không, thật sự nàng không có gì cả, à, từ đâu nàng lại có sự tự tin hoang đường này chứ? Nàng chỉ...... Vốn dĩ có hai bàn tay trắng, chỉ còn lại cái mạng này, nàng chỉ có thể chịu thua, một người ngay cả chết còn không sợ, thì sợ gì chứ......

      "Hắn là Tần Yến Quy." Vệ Địch chợt nhíu chặt chân mày, không nói hai lời, hắn là Tần Yến Quy, chỉ dựa vào điều này, bây giờ tất cả những gì Vô Tà làm, ở trong mắt người nào cũng đều là sự điên rồ, nàng là người điên!

      Vô Tà sửng sốt một chút, đúng vậy, nàng hiển nhiên biết rõ Vệ Địch tức giận, bao nhiêu người đổ máu hy sinh vì nàng, nhưng sao nàng chưa từng quan tâm? Lại nói tiếng, nàng có lòng dạ sắt đá thật sự không thua gì Tần Yến Quy...

      "Vệ Địch, ngươi có hối hận không?" Vô Tà im lặng một lúc lâu, rốt cục cúi đầu, từ trong cổ họng phát ra giọng nói khàn khàn: "Ngươi có hối hận vì ta là người như vậy, lại trong lúc này."

      Lần này nàng không nhận được câu trả lời của Vệ Địch, hắn biết rất rõ nàng, cho tới bây giờ hắn luôn biết nàng không phải người tốt, trong lòng nàng có quá ít người quan tâm, đối với người nàng quan tâm, nàng có thể tính toán cả muôn dân thiên hạ, không quan tâm sống chết của bất kỳ kẻ nào. Nhưng hết lần này tới lần khác nàng cứ như vậy, và hắn không thể đáp lại bằng một từ "hối hận".

      Vệ Địch im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng khẽ thở dài, nhận lấy cây cung tên nặng nề kia từ trong tay Vô Tà, Vô Tà chỉ cảm thấy cả người chợt nhẹ, giống như hắn vẫn luôn làm, luôn ở bên cạnh nàng, vì nàng mà mang gánh nặng.

      “Nếu là trong lòng ngươi, nếu là ngươi quan tâm, người kia nhất định sẽ khiến ta ghen tị.” Vệ Địch lắc đầu, không nhịn được cười nói.

      Vô Tà cũng nở nụ cười: "Sao ngươi lại ghen với chính mình chứ, tuy ta vô tình ích kỷ, nếu ngươi gặp chuyện không may, Vệ Địch, ta cần phải dùng tính mạng cứu giúp."

      Vệ Địch chợt hoảng hốt, há to miệng, cuối cùng cũng nhìn nàng cười, cái gì cũng không nói.

      Hắn chưa bao giờ muốn nàng dùng mạng sống bảo vệ mình, hắn chỉ......Ghét người kia.