Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 121: Hắn có chết?



Trong trướng mùi thuốc nồng nặc, quân y trong quân vừa mới lui ra, ngay cả y quan đều lui ra rồi, để hít thở một hơi, thuốc duy trì mạng sống vốn không có một chút tiến triển.

      Người trên giường tái nhợt không chút máu, y phục trên người đã bị cởi sạch, trước ngực chỉ quấn một mảnh vải trắng còn vương chút vết máu, một gương mặt cực kỳ anh tuấn, giống như một vị thần, một tác phẩm rất tốt, có lẽ bởi vì quá mức hoàn mỹ, sẽ khiến người ta cảm thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng kia luôn thiếu sức sống, giống như một tác phẩm điêu khắc, trên cao không thể mạo phạm, xa vời không thể với tới.

      Giờ phút này hắn cứ nằm ở đây như vậy, khiến người ta cảm thấy nhân vật lạnh nhạt mà hào hoa này sẽ cứ như vậy, vĩnh viễn trở thành thần chết, không bao giờ mở mắt nữa.

      Thì ra một người mạnh mẽ như thế, cũng sẽ có ngày bị thương ngã xuống..... Chết, thật sự không thể tưởng tượng nổi. Sắc mặt hắn tràn đầy mệt mỏi, khóe miệng hơi cong lên, một màn này thật sự quỷ dị, chỉ cảm thấy pho tượng lạnh nhạt này, thần sắc đột nhiên có chút quỷ dị.

      Tần Yến Quy ngã xuống, việc này có nghĩa Biện quốc này sẽ thay đổi một cách trời long đất lở, hắn mạnh mẽ như vậy, tất cả mọi người đều nghĩ rằng cuối cùng sẽ thắng, người đứng sau với y phục phấp phới, lạnh nhạt mà tao nhã, nhất định hắn...
     
        Dung Hề bưng chậu nước dính đầy máu đứng lên, trên mặt nàng ta cũng không có quá nhiều thay đổi, tựa như lúc Tần Yến Quy còn tỉnh, nàng ta cung kính hành lễ với hắn: "Chủ tử, ngài rất muốn gặp lại nàng ấy."

      Dung Hề dứt lời, cung kính lui ra ngoài, rèm trướng phủ xuống, không gian này tựa như khôi phục lại hoàn toàn yên tĩnh.

      ... ...... .......

        Đêm ít sao, mùa xuân phương Nam vừa ẩm vừa lạnh, đêm qua vừa mưa một trận, tựa như chiến trường được tẩy rửa lần nữa, không còn nhìn ra vết máu.

        Trong doanh trại, quân y bận rộn không ngừng ra vào giữa các lều quân, lò sưởi chiếu sáng trong đêm được treo cao, trận Chu Quận là nỗi xấu hổ cho quân Yến Bắc, có ai không ngờ rằng đội quân hổ sói bất khả chiến bại này lại rơi vào tay một đứa trẻ miệng còn hôi sữa. Không có chút hồi hộp nào khi bốn mươi vạn người đối đầu với phản quân Chu quận chỉ với mười vạn người. Một trận chiến vốn không hề lo lắng, nhưng lúc này bọn họ tổn thất nặng nề, thậm chí phần lớn huynh đệ, chiến hữu của bọn họ cũng bị chính mình ngựa giẫm chết trong hỗn loạn mà không hề báo trước.

        Binh lính bị thương đã được chăm sóc, phải tranh thủ đêm xuống nghỉ ngơi một chút để hồi phục sức lực, lính gác đêm thỉnh thoảng đi qua doanh trại, đứng canh ngoài doanh trại, đám người y quan đã hai ngày hai đêm không được chợp mắt, bọn họ tụ tập trong liều xì xào bàn tán, không ngừng lắc đầu, không biết đang bàn tán chuyện gì, tuy ánh mắt đã đỏ, ngày đêm cực nhọc, không được nghĩ ngơi thật tốt, nhưng xem ra ngọn nến đã cháy gần hết cần phải thay ngọn nến mới, đêm nay có lẻ trắng đêm không được yên giấc, vẻ mặt bọn họ đều nghiêm nghị, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng tất cả đều lắc đầu thở dài.

      Rèm trướng đột nhiên bị xốc lên, cắt đứt đám y quan đang châu đầu bàn tán, nhìn người vừa tới, tất cả những y quan già trẻ đều thay đổi sắc mặt, vội vàng lui ra, hành lễ với người tới: "Triệu tướng quân, Trần phó tướng.... ..."

        Triệu Diễn, tuổi trẻ nhược quán, lại thật sự là tên sát tinh, thông thạo binh thư, thân thủ phi phàm, tuổi trẻ lại hoạt bát, anh hùng được Tần Thương trọng dụng, một vị tướng dũng mãnh ở trong quân đội Bắc Yến, từ lúc Tần Yến Quy ngã xuống, lòng quân không ổn định, sát tinh có chỗ tốt của sát tính, lần này tất cả đều phụ thuộc vào sức lực của hắn, dùng thủ đoạn sấm sét, ngăn cản sóng dữ, mới ổn định được tình hình trong đội quân. Trần Mặc gần bốn mươi tuổi, người hơi ục ịch, tướng mạo thật tầm thường, nhưng ánh mắt lại sắc bén lão luyện, vừa nhìn không phải loại người hờ hợt, hắn ta chính là lão tướng trong đội quân Yến Bắc, từ lúc Tần Yến Quy còn trẻ, đã đi theo hầu hạ hắn, vì thế tuy hắn ta là Phó tướng, bất kể Triệu Diễn làm việc gì, cũng sẽ kính trọng hắn vài phần.

      Mọi người vừa thấy hai người họ, thái độ càng thêm cung kính, hôm nay Tuyên vương bị trọng thương, đại sự trong quân tất nhiên do hai người họ định đoạt.

      Giờ phút này nhìn những người này còn đang suy nghĩ mấy cái nghi thức giả tạo, Triệu Diễn giơ tay lên, mày kiếm mắt sáng, tràn đầy sát khí: "Đến giờ điện hạ còn chưa tỉnh, các ngươi làm chuyện gì vậy?"

      Một vị lão quan đi đầu cau mày vẻ mặt ngưng trọng, thở dài nói: "Thứ lỗi cho lão thần nói thẳng, đêm khuya chúng tôi hội tụ ở chỗ này thương nghị là không đúng, chỉ đánh cược một lần cuối. . . "

      "Đánh cược một lần cuối? Đây là ý gì?" Triệu Diễn nhíu chặt mày, giọng nói rét lạnh đến cực điểm.

      "Lần này Tuyên vương điện hạ, chỉ sợ lành ít dữ nhiều...... Xin hai vị tướng quân tính toán trước, thông báo triều đình....."

      Tính toán trước? Tính toán trước gì chứ? Chẳng lẽ những tên ăn hại này muốn nói cho hắn biết, bọn họ dự định chuẩn bị quan tài cho Huyền Vương và báo cáo với triều đình càng sớm càng tốt!

        "Ăn nói xàm bậy, làm hoang mang lòng quân, nên xử lý bằng quân pháp!"

        Không đợi y quan nói xong, Triệu Diễn rút kiếm ra, vung về phía cổ đối phương, loảng xoảng một tiếng, Trần Mặc vẫn luôn im lặng chợt rút kiếm cản lại một kiếm kia giữa không trung: "Kính xin Triệu tướng quân suy nghĩ lại."

        Thấy Trần Mặc mở miệng, rốt cuộc Triệu Diễn cũng biết mình tuổi trẻ khí phách, quá mức xúc động, suýt nữa đã phạm sai lầm lớn, hắn ta thu hồi kiếm lại, liếc nhìn lão quân y bị kề cổ dưới kiếm vẫn không thay đổi sắc mặt, cùng đám người phía sau sắc mặt đã tái nhợt, Triêu Diễn phất phất tay: "Đi xuống đi, thương thế của Điện hạ không được nhắc đến với bất kỳ kẻ nào, người nào vi phạm Triệu mỗ sẽ chém trước tấu sau, các ngươi còn phải dốc toàn lực đi cứu điện hạ!"

      "Dạ!" Mọi người vội vàng nhận lệnh, hốt hoảng lui ra ngoài.

      Triệu Diễn sắc mặt nghiêm túc vừa ra tay ngăn cản Trần Mặc: "Tin tức vương gia cần được bảo vệ, nếu không sự việc không ổn."

        "Đêm qua Triệu mỗ đã thúc ngựa, sai người mang mật thư đến kinh thành, một bức đưa cho Tứ vương gia, một bức dâng lên hoàng thượng, nhưng......"
    "Nhưng đều không có hồi âm." Trần Mặc cũng không bất ngờ đối với việc này.

    Triệu Diễn nhíu chặt mày, Trần Mặc lắc đầu, tiếp tục nói: "Trước mắt, Tứ gia chỉ sợ không được tự do, mật hàm này của ngươi chắc sẽ không được đưa đến tay Tứ gia. Mật hàm trong tay hoàng thượng, nhưng mười phần đã được đưa đến, chỉ là....."

      "Ý của ngài.... ....." Triệu Diễn thay đổi sắc mặt: "Hoàng thượng nghĩ rằng sẽ bỏ qua cho chúng ta?"

      Trần Mặc thở dài, Kiến đế có lòng kiêng dè đối với Tuyên vương cũng không phải ngày một ngày hai, lần này Kiến đế ra lệnh cho Tuyên vương bình định, phân phát cho bốn mươi vạn đại quân đã là không dễ, nhưng không thể nói rằng Kiến đế đã bỏ xuống nghi ngờ đối với Tuyên vương hay không, hôm nay bọn họ tấu lên triều đình để nói rõ việc Tuyên vương bị thương nặng, triều đình lại không có bất kỳ hồi âm nào, chắc chắc.... ... Muốn mượn việc này để vứt bỏ Tuyên vương.... ...

      Hổ độc: Hổ dữ còn không ăn thịt con, Kiến đế thật sự già rồi nên hồ đồ.... .....

      “Cho dù Thương Tứ gia có nhận được mật thư cũng ở trong gang tấc cũng chẳng làm được gì, nếu chúng ta rút quân, triều đình sẽ lấy danh nghĩa đầu hàng mà trừng trị chúng ta bằng nhiều tội danh, nếu không rút quân, lần này biến cố đã vượt quá dự đoán của chúng ta, bốn mượn vạn huynh đệ, cho dù thương vong mấy chục vạn cũng là trăm vạn, lương thực cỏ khô đều đồ cần dùng không phải là một số lượng nhỏ. Hoàng thượng đang hấp hối, giống như rồng không có đầu. nếu cứ kéo dài, lương thực của chúng ta không còn nhiều, ngài có nghĩ rằng triều đình sẽ phái người gửi quân lương cho chúng ta không?" Trần Mặc cười cười, Kiến đế đang ép bọn họ phải chiến đấu.
     
      “Ta đương nhiên muốn đánh.” Triệu Diễn cười lạnh nói: “Hôm nay điện hạ hôn mê bất tỉnh, tánh mạng đang bị đe dọa, bao nhiêu huynh đệ của chúng ta đều chết ở chỗ này, cho dù hoàng thượng không bắt chúng ta đánh, Triệu Diễn ta cũng sẽ báo thù! "
     
        "Ý của Triệu tướng quân là......" Trần Mặc hơi chần chờ một chút: "Điện hạ ra lệnh chúng ta rút quân, cũng không ra lệnh chúng ta xuất quân...."

      Triệu Diễn hừ lạnh một tiếng: "Điện hạ hôn mê bất tĩnh, đương nhiên sẽ không ra lệnh. Nếu điện hạ tỉnh lại, giáng tội xuống, một mình Triệu mỗ gánh chịu!"

... ....

      Quận Chu.

      Mưa liên tiếp mấy ngày, tuy quân Yến Bắc bị trọng thương nhưng quân Vô Tà chưa từng lợi dụng, nếu quân Yến Bắc phản công vào lúc này, cho dù Ngụy Địch từ quận phía nam điều động đến không ít binh lực, nhưng quy mô vẫn chênh lệch rất lớn, bọn họ sẽ không thừa cơ hội bất ngờ mà chớp lấy thời cơ cuối cùng, hai quân đối đầu nhất định là một cục diện tử vong.

      Nhưng đối với những chuyện này, dường như Vô Tà rất bình tĩnh, nàng một chữ cũng không nhắc tới, mỗi ngày chỉ đọc sách viết chữ, thỉnh thoảng đi thăm Yến Vô Kỵ, thậm chí tình hình huấn luyện binh lực vừa được điều đến, nàng ấy cũng chưa từng hỏi một lần.

      Bên ngoài trời sập tối, gió to, lại sắp mưa, lúc này ở phương Nam mưa mãi không ngớt, đối với các tướng sĩ quân Yến Bắc đến từ phương Bắc thật sự không phải chuyện vui vẻ gì. Nghĩ đến đây, Vô Tà không thể nhịn cười, nàng sống ở kinh Biện nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ muốn qua, nhưng nàng không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, nàng sẽ đi về phía Nam hạ lưu sông Trường Giang, trở thành một vị vua, tìm kiếm quyền lực và chiếm đoạt ngai vàng.
   
      "Trời mưa rồi, thật không phải làm chuyện làm người ta vui vẻ." Vô Tà đứng trước cửa sổ, bên ngoài một cảnh đen tối, trong thành các tướng sĩ vẫn không ngừng buông lỏng cảnh giác, mưa trút xuống lạnh thấu xương, tuần tra và canh gác vẫn luôn tiến hành cẩn thận tỉ mỉ.

    "Ngươi thật đúng là cái gì cũng không lo lắng." Vệ Địch chép môi, cười nhạo một tiếng, Vô Tà bày ra bộ dạng như vậy, thật sự không giống một vị tướng quân có thể khiến người ta nguyện ý đổ máu vì nàng.

      Vô Tà vẫn miễn cưỡng nhìn ra bên ngoài, ánh mắt tĩnh mịch, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khóe môi nàng chậm rãi nhếch lên: "Vệ Địch, có ngươi ở đây ta lại lo lắng chẳng phải dư thừa sao?"

      Vệ Địch quả nhiên là thiên tài, huấn luyện tân binh, trấn thủ thành chuẩn bị chiến đấu, mọi thứ đều được sắp xếp chu đáo, không có sơ suất.

    "Ngươi quả thật nhàn rỗi." Nhìn bộ dạng này của nàng, Vệ Địch không nhịn được cười lắc đầu: "Chu Bá Dũng cũng không tệ."

    "Chu Bá Dũng tính tình nóng nảy, trời mưa xuống, thật sự dễ làm lòng người bực tức nóng nảy." Vô Tà vẫn trả lời thờ ơ, hiển nhiên không để ý lắm.

    Cuộc nói chuyện đột nhiên rơi vào trầm mặc, Vệ Địch không nói chuyện, Vô Tà cũng không lên tiếng, một lúc lâu sau, cuối cùng Vô Tà cũng phá vỡ yên lặng trước, nàng chợt cười lạnh, không quay đầu lại, vẻ ngoài của nàng dường như không thay đổi, ngay cả giọng điệu cũng không thay đổi chút nào, khiến người ta không thể đoán được nàng vui vẻ hay giận dữ: “Vệ Địch, ngươi chưa bao giờ vì chuyện không quan trọng mà đến tìm ta, tối nay ngươi đến... nhưng gián điệp đã quay lại..."

    Mấy ngày nay, tuy Vô Ta chưa bao giờ quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng không có gì trong quân đội có thể che mắt nàng, gián điệp của Vệ Địch đã trở lại, cho đến nay quân đội Yến Bắc vẫn không có động tĩnh gì, nghĩ đến hắn lành ít dữ nhiều.... ...

    Dừng một chút, Vô Tà đột nhiên khẽ thở dài một tiếng, một bóng đen bao phủ lấy nàng, trên mặt làm cho người ta nhìn không thấy nét mặt của nàng: "Nhưng hắn... Đã chết?"

    “Tuy rằng hắn không chết, nhưng cũng là chuyện sớm hay muộn.” Vệ Địch một lúc lâu không nói chuyện, cuối cùng nhẹ giọng đáp: “Ta đến đây thật sự có chuyện muốn nói với ngươi, có người của Tần Yến Quy đến, ngươi cần phải gặp một lần?"

    Vô Tà im lặng, không nói gặp, cũng không nói không gặp,Vệ Địch liếc nhìn Vô Tà, sau đó lặng lẽ thu hồi ánh mắt và bước ra ngoài, dường như hắn đã nói điều gì đó với người ngoài cửa, ngay lập tức  hắn quay sang một bên, nhưng không rời đi, chỉ đứng ở cửa ra vào và đóng cửa lại.

    Sau lưng truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, người kia còn chưa mở miệng nói chuyện, Vô Tà cũng không xoay người lại, chỉ thản nhiên nở nụ cười, một cái tên quá quen thuộc: "Dung Hề."

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!