Tiêu Hồn

Chương 3



Tác giả: Bất Thị Phong Động (Không Phải Gió Thổi)

Chuyển ngữ: Lam

Chỉnh sửa: Canmilia

ĐÂY LÀ BẢN DỊCH PHI THƯƠNG MẠI VÀ CHƯA ĐƯỢC TÁC GIẢ CHO PHÉP. XIN ĐỪNG MANG ĐI ĐÂU KHÁC NGOÀI WORDPRESS VÀ WAT.T.P.A.D CỦA CANMILIA

"Công tử?"

Thính Thư đi theo phía sau Ninh Thời Đình, thấy y dừng bước, nhóc cũng đi theo vào trong viện.

Phủ thế tử và phủ Tình Vương thông với nhau, chiếm trọn phía Tây của vương phủ.

Thính Thư cho rằng Ninh Thời Đình định vào xem bèn nhỏ giọng ngăn lại: "Công tử, lần sau lại đến đi ạ. Nơi đây là chỗ của thế tử. Thế tử ngài ấy... Tính tình quái đản, không thích bị người khác quấy rầy. Hiện tại công tử vào phủ, vương gia ra lệnh cho em phải làm quen với quý phủ trong hai tháng, chủ trì quản lý sự vụ chính là sợ công tử gặp khó khăn. Nhưng chỉ có phía thế tử..."

Ninh Thời Đình thu hồi tầm mắt, ánh mắt dò hỏi chuyển sang người Thính Thư.

"Thế tử không thích người khác quấy rầy, từ lúc mười tuổi ngài ấy đã sống một mình ở đây rồi. Em từng cho hai thị vệ qua, thế tử nói không cần. Nhưng ngài ấy sống một mình, ngay cả đứng lên cũng không thể nên em không yên lòng, vẫn cho người qua."

Thính Thư nghĩ nghĩ, lại nghiêm túc nói, "Tính thế tử lầm lì, e là khi sống cùng với người trong phủ cũng không ổn. Nhưng công tử tới rồi, nếu không chuẩn bị cho phủ thế tử, người khác truyền ra thì không tốt, như là công tử khắt khe với ngài ấy vậy. Vốn dĩ... đêm tân hôn vương gia không về phủ đã có người nói bậy rồi. Hơn nữa, người hiện tại là mẹ kế của thế tử... Đây là lần đầu tiên công tử vào phủ, mà lại với danh mẹ kế, tủi nhục mà công tử chịu đựng, em..."

"Thính Thư." Ninh Thời Đình nhẹ nhàng cắt ngang lời cậu nhóc.

Thính Thư ngưng lại, mờ mịt mà mở to hai mắt, "Dạ?"

"Cậu ấy là đứa trẻ tốt, sau này chuyện bên này của cậu ấy em để ta làm là được." Ninh Thời Đình nói, "Nếu như xảy ra chuyện gì cũng báo với ta trước."

Thính Thư vẫn không hiểu: "Sẽ có chuyện gì ạ?"

Cố Thính Sương năm nay mười bốn.

Linh căn của cậu bé đã bị phế bốn năm, tu vi vẫn dừng ở trúc cơ.

Đêm Thính Thư vào phủ, có nghe người làm trong phủ Tình Vương nói: Vị thế tử của bọn họ tính tình quái đản gàn dở, bình thường hoàn toàn không muốn tiếp xúc người khác.

Trước mười tuổi, Cố Thính Sương mang thiên linh căn trác tuyệt, được cho là người nối nghiệp tâm đắc nhất của Tình Vương. Mọi người đều biết, thiên linh căn là thiên phú hiếm, trân quý nhất toàn bộ giới Tu chân. Một trăm năm cũng chưa chắc gặp được một thiên linh căn.

Tuy rằng Cố Phỉ Âm thường không quan tâm đến bất kỳ điều gì, bởi vì duyên cớ đánh giặc giúp sức cho Linh Đế nên gần như chưa từng trở lại Tây Châu. Nhưng Cố Thính Sương lại được mẫu thân dịu dàng của mình dạy dỗ, từng bước trở thành một thiên kiêu chi tử.

Khi đó, cho dù là luận pháp hội Tiên Châu, đại hội thử kiếm hay là đại hội thuần phục linh thú, tất cả đều có thể nhìn thấy bóng dáng Cố Thính Sương. Toàn bộ người Tây Châu khi nhắc tới thế tử của Tình Vương đều khen không dứt miệng, tất cả đều cho rằng sau này khi Cố Thính Sương trưởng thành, phong thái nhất định không thua gì cha mình.

Tiểu lang quân nhà tiên gia khác, lúc mười tuổi còn chưa thoát ly tu vi phàm nhân, đừng nói trúc cơ, ngay cả gân mạch toàn thân không có chỗ nào thông. Nhưng Cố Thính Sương trúc cơ rất sớm, có thể dựa vào linh thức hàng phục bách thú, cũng thường xuyên chịu khó tìm hiểu các phương pháp tu luyện.

Căn cốt tốt, căn cơ tu vi tuyệt vời đều bị đình chỉ vĩnh viễn vào năm mười tuổi khi ấy.

Cho đến nay vẫn không ai biết rõ chuyện gì đã xảy ra, có người nói đó là bẫy của Ma giới, cũng có người nói là ông trời đố kị anh tài, cho nên khiến một người tốt như vậy gặp phải khí độc mạnh nhất trong vạn năm qua.

Phủ Tình Vương mất đi một chủ mẫu cùng một thế tử chưa kịp trưởng thành.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, phủ Tình Vương rộng lớn bỗng chốc trở nên vắng vẻ. Từng ngọn cây cọng cỏ nơi đây đều mất đi sức sống vì chủ nhân của chúng đã không còn. Mà nhiều năm qua, nam chủ nhân của chúng chưa từng quay lại.

Thời điểm Vương phi hạ táng, Cố Phỉ Âm cũng không trở về. Gã không có cảm tình gì với vị thê tử kết tóc của mình, cho nên lễ tang của Vương phi là do tiên dân Tây Châu hỗ trợ lo liệu.

Cố Thính Sương xuất hiện ở tang lễ, khi cậu bé mười tuổi ấy bước ra, thân người gầy gò, suy nhược ngồi ở trên xe lăn không thể cử động. Khí độc trong cơ thể không được xử lý hoàn toàn, khi đó thậm chí còn không thể mở miệng.

Đó chính là ấn tượng cuối cùng của người Tây Châu với cậu bé ấy.

Bốn năm sau đó, Cố Thính Sương đóng cửa không bước ra ngoài. Không ai có thể biết được cậu bé đã biến thành bộ dạng thế nào.

Khi Thính Thư đến, tất cả những thứ cậu nhóc tặng đều chất đống như lúc mới đưa đến và để đến thối rữa. Thị nữ thị vệ bị sói con của thiếu niên mười bốn tuổi thả ra cắn — Cũng không biết Cố Thính Sương lấy đám sói con kia từ đâu.

Sói trắng thượng cổ luôn là một tai họa của Tiên Châu.

Chính xác thì không hẳn là tai họa.

Đàn sói trắng chiếm núi xưng vương. Ngàn năm trước, sau khi vua sói trắng mắt vàng chết đi, bầy sói mất đi đầu đàn, từ đó bắt đầu lang thang không có mục tiêu. Chúng có linh thức, có thể nghe hiểu tiếng người, thậm chí linh lực của chúng còn mạnh hơn rất nhiều linh thú khác, cũng thông minh hơn nhiều con thú cưỡi bình thường.

Song, bởi vì quá mức thông minh cho nên không ai có thể thuần hóa được chúng.

Đàn sói chảy huyết mạch thượng cổ hành động giống với con người, tinh ranh hơn cả người. Chúng cố tình trêu đùa tiên nhân chỉ để mua vui, và thường xuyên xảy ra trường hợp tiên nhân bị chúng chơi đùa tới chết.

Vì thế, từ trước đến nay, tiên dân Tây Châu đều tránh xa loài động vật này.

Không biết hiện giờ Cố Thính Sương kiếm đâu ra con sói con này, hở một tý là cắn người.

Cũng có người nói, tiểu thế tử vì cơ thể tàn tật, cho nên hậm hực thành bệnh, điên lên cho rằng mình cũng là một con thú cưỡi trắng tuyết.

Người trong phủ không sợ Cố Thính Sương ngồi xe lăn, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ tay trói gà không chặt mà thôi, họ sợ chính là nếu làm chết một con sói con thì sẽ dẫn tới hơn một ngàn con sói trắng thượng cổ đến trả thù.

Tính tình Cố Thính Sương âm trầm, còn không được Tình Vương yêu thích, càng về sau càng không có ai muốn chăm sóc cậu bé.

"Haiz." Thính Thư nghĩ đến đây, cũng cảm thấy đáng thương, đáng tiếc. Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói với Ninh Thời Đình, "Thế tử rất đáng thương, nếu công tử muốn giúp ngài ấy thì để Thính Thư đi làm là được. Em sợ ngài bị ăn hiếp."

"Không đâu." Ninh Thời Đình sờ đầu cậu bé, dường như lại nghĩ tới chuyện gì bèn dặn dò, "Tý nữa ta về phòng tân hôn em điều lính canh quanh viện của ta đi hết nhé, không cần giữ lại. Buổi tối ta sẽ chuẩn bị hương liệu, em kêu họ tránh xa chút."

Khung cảnh quen thuộc hiện lên trong đầu.

Nó đến từ ký ức kiếp trước, tựa như một giấc mơ.

— Công tử! May mà hôm qua lúc thế tử xông vào thị vệ đều ở đây. Ngài không bị thương là tốt rồi, làm em sợ muốn chết.

— Nhưng mà những thị vệ bên ngoài đều bị thế tử thả sói cắn chết hết rồi... Công tử khoan hãy ra ngoài, đừng làm ô uế đôi mắt ngài.

Ninh Thời Đình khẽ thở dài, duỗi tay vỗ vai Thính Thư, "Càng xa... càng tốt."

Thính Thư nghe theo y, phân tán hết người trong viện của y đi.

Sau khi làm xong hết, bé con chạy tới báo cáo, sau đó do dự hỏi: "Công tử thật sự không cần người bảo vệ sao ạ? Ngài không có võ công..."

Ninh Thời Đình yên lặng trong chốc lát rồi nói: "Tối nay em dùng bùn hoa của cúc vạn thọ chà cái khăn tay lúc sáng rồi lau khô. Ta rất muốn thêu hoa trên đó nên ngày mai em đưa cho ta, ta sẽ vẽ mẫu thêu, rồi em cho các tú nương thêu theo mẫu nhé."

Thính Thư vừa nghe có nhiệm vụ, lập tức sáng mắt, vui vẻ chạy đi.

Trong căn phòng yên tĩnh.

Ninh Thời Đình mới bị Thính Thư ép ngồi ở trên chiếc chăn bông màu đỏ, lúc này mới có thời gian rảnh để quan sát xung quanh.

Trang trí dựa theo phòng tân hôn, có lẽ căn phòng cũng có tuổi rồi.

Phòng không lớn, toát lên vẻ thanh nhã và phong cách cổ xưa. Người không biết sẽ không ngờ rằng căn phòng này từng có một vị tiểu thư cao quý gả làm vợ người ngồi ở đây vào mấy năm trước. Cô cũng hạ sinh một bé trai mang Thiên Linh căn trong phòng này.

Rất kỳ quái, kiếp trước y không có cảm giác này nhưng kiếp này lại có.

Như là ngăn cách thời không với âm phủ, y trở thành vị tiểu thư đó, hoặc là cô ấy đang cụp mắt nói chuyện với y.

"Con trai của ta tự là Ẩm Băng. Cái tên này do ta đặt cho thằng bé."

"Thằng bé đã từng khỏe mạnh như thế."

Trước mắt tối sầm, thoáng nhìn khăn trùm đầu đỏ đột nhiên trở nên chói mắt. Nhìn một lần, nó là một vải thêu tinh xảo, mịn màn và phức tạp. Nhìn hai lần, nó giống như ánh lửa khắp bầu trời, lao thẳng lên đỉnh như muốn đốt cháy đất trời, nhấn chìm tất cả.

— A Ninh!

— Uống đi!

— Chúng ta mãi mãi bên nhau...

Con mắt Ninh Thời Đình hé ra, vừa giơ tay muốn vén khăn trùm đầu cũng không thể làm được. Trong phút chốc, cả người y như bị bóng đè, ngay cả chớp mắt cũng không thể.

*

Đình viện lúc đêm yên tĩnh không người.

Một con sói con lông xù xù tròn vo đi xuyên qua lâm viên tối đen, móng vuốt nhỏ lúc đi phát ra tiếng.

Nó đang dò đường phía trước.

Khi tới chỗ hồ nước trong góc tối hay vấp phải bậc thang đều sẽ quay đầu lại, dùng chóp mũi lông xù đẩy chân người ngồi trên xe lăn, ý bảo hắn chú ý đổi hướng.

Đôi mắt của Cố Thính Sương cũng có di chứng.

Tuy khí độc năm đó không đến mức làm mù đôi mắt của hắn, nhưng mỗi khi đêm đến, hắn nhìn thứ gì cũng như cách một lớp sương mù trắng xoá.

Những người khác đều không có phát hiện chuyện này.

Cũng may có chú sói con này. Nó chính là đôi mắt của hắn.

Ra khỏi phủ thế tử đi đến đường chính, không xa lắm chính là chủ viện của phủ Tình vương phủ chủ viện, hai bên rất gần nhau. Khi Cố Thính Sương còn nhỏ, hắn thương xót mỗi khi mẫu thân qua đây đưa trà bánh cho hắn đều phải đi một đoạn đường dài nên cố ý kêu người làm con đường thẳng thông từ phủ thế tử đến chỗ Vương phi.

Lúc hè mát, mẹ con hai người thường tản bộ trên con đường này, chơi trốn tìm, thị nữ thị vệ chạy theo sau hô to gọi nhỏ.

Kỷ niệm như vậy đã qua lâu lắm rồi.

Lâu đến nỗi khuôn mặt của người phụ nữ trong trí nhớ cũng dần dần trở nên mơ hồ, tựa như lửa rừng từ từ tắt đi trong trận đại tuyết.

Còn bao lâu nữa, hắn sẽ quên hết tất cả những người cho hắn hơi ấm trong cuộc đời mình đây?

Cơn mưa nhỏ lúc chiều đã tạnh, nhưng đêm càng lạnh hơn. Tây Châu gần đây có tuyết yêu ẩn hiện. Thời điểm này những năm trước vẫn còn dư âm nắng nóng, bây giờ lại lạnh đến hoa tiên cỏ tiên gần như kết sương.

Quanh viện không có bóng người, thậm chí ngay cả một thị vệ, một thị nữ cũng không có. Nhìn từ xa, cỏ cây lay động trong tối, lầu các đình đài nối nhau trông như quỷ ảnh.

Chỉ có căn phòng kia sáng đèn.

Càng tới gần, chú sói con trắng như tuyết càng hưng phấn.

Nó dựng lỗ tai lên, liên tục hà hơi, dùng móng vuốt đánh nhẹ chân của chủ nhân — Nó cảm nhận được trong phòng có vật còn sống, còn có gì đó không giống bình thường.

Cảm giác hưng phấn này không phải loại như bình thường thấy con mồi.

Cố Thính Sương nhẹ nhàng đặt tay lên chóp mũi của nó, sau khi nhắm mắt ngưng thần cảm nhận trong chốc lát, đột nhiên sắc mặt hắn biến đổi, tốc độ đẩy bánh xe lăn nhanh hơn. Khi đi đến các vật cản linh tinh như cầu thang hay bậc cửa, sói con sẽ tha ván gỗ đến đặt lên các chướng ngại vật, để hắn có thể vào phòng mà không gặp trở ngại nào.

Cửa bị đẩy ra.

Không khí trong phòng lạnh lẽo một cách khác thường. Nếu nói trong sân là cái lạnh lúc nhập thu, vậy thì trong phòng lại như đang vào ngày lạnh nhất trong năm. Đây không phải là cái lạnh bình thường.

Có người xông vào, ánh sáng của cây nến yếu đến mức sắp tắt bỗng trở lại bình thường.

Một người mặc đồ đỏ đang dựa vào giường — Người kia là người Cố Thính Sương thấy ở trước sân của phủ Thế tử lúc chiều.

Áo cưới đỏ thẫm, đẹp đẽ phức tạp, tầng tầng châu ngọc nối nhau, tìm khắp Cửu Châu cũng không tìm được chiếc áo cưới lộng lẫy như thế này.

Gương mặt người nọ ẩn bên dưới khăn trùm đầu đỏ, không thể thấy biểu tình, có vẻ đã ngủ rồi.

Nhưng nhìn kỹ lại thấy không đúng lắm. Sói con luôn hung dữ và cáu kỉnh đứng bên cạnh như cảm giác được thứ gì đó không lành. Nó không nhào tới như trước mà lui về phía sau vài bước, lông trên người đều dựng lên.

Cố Thính Sương nhận ra tình huống không ổn, trong lòng cũng sinh ra một cảm giác bực bội bất an.

Mũi kiếm đen nhánh chỉ thẳng vào người trên giường, hắn lạnh lùng nói: "Cút khỏi phòng mẹ ta ngay!"

Không có tiếng trả lời, người bên giường vẫn dựa ở đó. Tiến lại gần, hình như ngay cả cơn tức giận cũng biến mất rồi.

Cố Thính Sương nghi hoặc, xe lăn gần như gần sát mép giường, hắn duỗi tay đẩy: "— Ngươi sao vậy?"

Thế nhưng, chỉ một cái đẩy này, người trên giường mềm nhũn ngã xuống. Cũng ngay trong lúc này, khăn trùm đầu rơi xuống, lộ ra mũ phượng châu ngọc tinh xảo bên dưới, cùng một đôi mắt mờ mịt.

Đầu ngón tay Ninh Thời Đình hơi giật, mơ hồ nói ra hai chữ: "Bóng đè..."

"Cái gì?"

Cố Thính Sương cảnh giác quan sát xung quanh. Vào giờ phút này, cái lạnh dị thường của căn phòng này đang chầm chậm biến mất tựa như băng tuyết gặp nắng ấm.

Lông trên người sói trắng cũng dần thả lỏng, hai tai rũ xuống, cái đuôi vểnh lên, lại đi tới bên cạnh hắn.

Trong tích tắc, Cố Thính Sương có vẻ hiểu ra điều gì.

Hận ý cùng lệ khí lập tức bùng lên trong mắt hắn. Một tay nắm lấy cổ áo đem người trên giường, nhấc người tới trước mặt mình.

Lưỡi dao để trên yết hầu của đối phương, chỉ cách mấy tấc là đâm vào làn da trắng trẻo mỏng manh kia.

Giọng của thiếu niên gần như nổi điên: "Ngươi muốn nói gì? Mẹ ta cả đời chưa từng nói một câu nặng lời, sau khi chết bà sẽ không hóa thành quỷ ám người!"

Hắn duỗi tay, trực tiếp xốc mạng che mặt châu ngọc vướng víu của người trước mặt ra. Viền kim sa nối vào mái tóc màu bạc dùng để cố định, nhưng bởi vì động tác ngạo mạn và thô bạo của hắn khiến khá nhiều sợi tóc mềm mại, mượt mà của y bị đứt theo.

Hắn đối diện với một đôi mắt trong veo, yên tĩnh.

Là một giao nhân.

Trong sách có ghi, giao nhân da trắng, có diện mạo xinh đẹp, thân hình mềm dẻo, tóc màu trắng bạc hoặc trắng xanh. Tính cách dịu dàng, giọng hát êm tai, không đả thương con người.

Đôi mắt của Ninh Thời Đình rất bình thản, mang đến cho người khác một cảm giác yên bình lặng lẽ, cảm giác an tâm hòa nhã không thể miêu tả như thể không tranh đấu với thế giới, từ bi đối với ngoại vật, đất trời.

Làn da tái nhợt như có bệnh, áo cưới tán loạn, tóc xõa xuống, phần cổ thấp thoáng lộ ra có thể nhìn thấy những mạch máu xanh nhạt đang lẩn trốn bên dưới.

Y trông có vẻ còn rất trẻ, không lớn hơn hắn bao nhiêu.

Mười sáu?

Mười bảy?

Một người tưởng chừng như chỉ cần duỗi tay là có thể bóp nát, bây giờ lại bình thản, trấn định nhìn vào mắt hắn.

Y trông như chưa từng nhận ra mũi dao đang đặt trên cổ họng mình, kế bên có một con sói lúc nào cũng chuẩn bị cắt đứt cổ mình.

Ninh Thời Đình bị hắn nắm cổ áo, cảm giác có khối băng trong lồng ngực chậm rãi tiêu tán.

Y khẽ nói: "Điều nuối tiếc của hồn phách."

"Cái..." Cố Thính Sương ép mũi dao lại gần thêm hai phân, trên cổ y đã xuất hiện vệt đỏ nhàn nhạt.

"Vương phi lo cho thế tử. Ta đoán chắc là vì nguyên nhân này nên mới lưu lại trong phòng, không chịu đầu thai. Tính bà dịu dàng, không tu Quỷ đạo, không muốn làm người khác bị thương nên chỉ chừa một sợi tàn niệm." Giọng của Ninh Thời Đình nhẹ nhàng, "Vương phi không muốn mạng của ta, rất có thể chỉ mong ta đối xử tốt với thế tử."

"Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi?" Mắt Cố Thính Sương càng trở nên lạnh lùng hơn "Mười bảy tuổi gả vào phủ Tình Vương, nếu ngươi không có tâm cơ thủ đoạn, thì chuyện này cũng không thành. Ngươi nghĩ chỉ dựa vào khổ nhục kế này sẽ tránh được một kiếp của ta? Ngươi phí công rồi."

Tuy nói vậy nhưng là mũi dao cũng nới lỏng vài phần, rồi bỏ dao vào vỏ.

Cố Thính Sương nắm cằm y, trong mắt lạnh như băng không có bất cứ tình cảm nào: "Thứ nhất, cút khỏi nơi này, dọn đến phòng khách phía Tây. Thứ hai, sau này nếu ngươi còn lấy mẹ ta ra làm cớ, ta sẽ không tha cho ngươi."

"Nói chuyện."

Người dưới tay nhăn mày, có vẻ đã bị đau, thậm chí đáy mắt còn đọng một tầng nước.

Hắn tưởng mình làm đau y, khiến y không thể nói chuyện.

Sau khi hơi thả lỏng thì thấy môi Ninh Thời Đình nhúc nhích.

"Ngươi... đừng chạm vào ta. Trên người ta có độc."

Cố Thính Sương rũ mắt.

Đầu ngón tay đụng vào cằm Ninh Thời Đình nhanh chóng chuyển sang màu xanh tím, cho thấy đây là một loại độc tính đáng sợ.

Hắn lập tức nhớ tới một câu chuyện được tương truyền.

Nói rằng vùng băng nguyên ở cực Bắc của Tiên giới là nơi sinh sống của Tuyết Giao. Tuyết Giao trời sinh có thể khắc trăm loại độc cho nên mới là đối tượng bị săn bắt trong thời gian dài, dùng làm dược liệu, lô đỉnh, dẫn tới tộc Tuyết Giao gần như tuyệt chủng.

Đến những năm gần đây, lại có người phát hiện với thể chất bách độc bất xâm của Tuyết Giao, nếu làm ngược lại, từ nhỏ rút gân lóc xương, đổ các loại kịch độc vào, ngâm trong thuốc một thời gian dài thì chất độc sẽ được Tuyết Giao hấp thụ, từ da đến xương chỗ nào cũng là độc, mà bản thân Tuyết Giao thì bình an vô sự. Cách làm này không khác dược nhân là bao.

Chỉ là dược nhân không sống lâu. Thường xuyên có những người không thể sống lâu vì không thể chịu được đau đớn của chất độc. Nhưng vì giao nhân là Thần tộc trời sinh nên thể chất cũng tốt hơn người bình thường rất nhiều, có thể giữ được mạng trong trăm loại độc.

Tuyết Giao như vậy mà dùng trên chiến trường, chính là độc khí trí mạng.

Người trước mặt... Là một con dược giao.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

A Động: Thế tử điện hạ, tôi cho cậu một người vợ khá đặc biệt, có một cái tin tốt và một tin tức xấu, cậu muốn nghe cái nào?

Sương Sương: Tin xấu.

A Động: Cậu chạm vào người y lần nào sẽ trúng độc lần đó.

Sương Sương: Vậy còn tin tốt?

A Động: Mỗi lần đều được cứu!

Sương Sương:...