Tiêu Hồn

Chương 4



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Bất Thị Phong Động (Không Phải Gió Thổi)

Chuyển ngữ: Canmilia

ĐÂY LÀ BẢN DỊCH PHI THƯƠNG MẠI VÀ CHƯA ĐƯỢC TÁC GIẢ CHO PHÉP. XIN ĐỪNG MANG ĐI ĐÂU KHÁC NGOÀI WORDPRESS VÀ WA.TT.P.A.D CỦA CANMILIA

Dược giao trong truyền thuyết, nghe nói ngoại trừ kịch độc và độc hiếm ở khắp người ra thì còn có sở trường mê hồn, dùng ánh mắt mê hoặc.

Có thể mê hoặc thông qua ánh mắt...

Ánh mắt của dược giao trước mặt trong veo, đôi con ngươi đen nhánh lấp lánh phản chiếu bóng dáng của hắn.

Cố Thính Sương mở to mắt.

Sau năm mười tuổi, căn cốt của hắn bị phế toàn bộ nhưng linh thức lại vô tình tu luyện đạt đến đỉnh cao, năng lực cảm nhận thế giới bên ngoài và dị vật mạnh hơn người khác gấp nhiều lần.

Hắn đang ở trong phòng, trên giường lại có một mùi hương không thuộc về mình thoang thoảng trong đây, tựa như đêm qua có người từ nơi khác đến dừng chân tại đây.

Người đi rồi nhưng mùi vẫn còn.

Chú sói bạc nhỏ nằm cuộn người ở đầu giường, thở đều ngủ say.

Trong nháy mắt, cảm giác thoải mái khác thường khiến hắn hơi lơ đễnh, sau đó nhớ lại chuyện tối qua.

Hắn dẫn sói con xông vào phòng ngủ của Ninh Thời Đình, muốn đuổi y ra ngoài.

Kết quả, Ninh Thời Đình bị bóng đè bởi tàn niệm của vương phi. Trong lúc hai người giằng co, hắn chạm phải cằm của y, nửa bàn tay dính phải độc lạ trên cơ thể dược giao, sau đó nữa thì hắn hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trước khi mất ý thức, hắn chỉ nhớ mình thoáng ngửi được mùi hoa mận.

Hôm nay không mưa, bầu trời trong xanh, phòng sáng choang, không hề có chút lạnh lẽo của hôm qua.

Cố Thính Sương khó khăn chống người ngồi dậy, vén tay áo bên trái lên xem.

Toàn thân hắn cũng không có cảm giác khó chịu, lúc này tay trái của hắn từ lòng bàn tay đến cổ tay được quấn một lớp vải trắng đã được giặt sạch, bên trong còn nhét đầy thảo dược nặng trịch.

Xuyên qua lớp lụa trắng có thể lờ mờ thấy được làn da bên dưới vẫn còn vài vết thâm tím, nhưng đã phai đi rất nhiều. Nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra chỗ trúng độc.

Hắn đưa tay tháo miếng vải, dùng con dao găm giấu dưới gối rạch túi thuốc được may kỹ lưỡng.

Bên trong là các loại thuốc bị giã nát, các mùi thuốc trộn vào nhau cũng không biết là những loại nào, chỉ là có một mùi gay mũi khác thường.

Độc, hương và thuốc không tách rời nhau.

Người mới bước vào phủ lại là một con dược giao quý hiếm. Đây cũng là điều ngoài dự liệu của hắn.

Ninh Thời Đình là người của phụ thân, trông yếu đuối không xương, không biết chút võ công nào, nhưng trên thực tế, để che giấu tai mắt người đời có lẽ y đã học qua điều chế hương liệu.

Việc sử dụng mùi hương hay chất độc đều giống nhau, đều tàn nhẫn tuyệt tình. Ninh Thời Đình trông có vẻ nhu nhược mềm yếu, nhưng sự thật có lẽ y là một cao thủ dùng độc và chế tạo mùi hương, không biết nắm bao nhiêu mạng người trong tay.

Không thể không phòng bị người này.

Cố Thính Sương nhớ tới những lời đêm qua y nói, không khỏi cười khẩy.

Khó nhọc thay đồ cho mình. Hắn gắng sức ngồi lên chiếc xe lăn mà chú sói cố sức đẩy qua.

Xe lăn chậm rãi di chuyển, đến bên hồ nước trước sân.

Túi thuốc kia rất thơm. Cho dù đã gỡ ra nhưng trên tay vẫn còn mùi thơm nồng nặc.

Đôi mắt hắn u ám. Sau một tiếng "tỏm", túi thuốc thơm phức trực tiếp chìm xuống đáy hồ, kinh động bầy cá hoạt bát bên dưới.

*

Trong phòng sách, Ninh Thời Đình dựa vào song cửa sổ lật sách, gió lay cây cỏ bên ngoài vang lên những tiếng "xào xạc".

Thính Thư nửa quỳ sửa sang lại đồ vật trên bàn, nghe thấy âm thanh ở cửa bèn đứng lên đi qua xem.

Qua một lúc, cậu bé mới cầm một một hộp thư gỗ được làm từ gỗ tiên vàng, phía trên còn dùng mực tiên đỏ rực niêm lại.

"Công tử, là thư của Vương gia."

Ninh Thời Đình vẫn tập trung vào quyển sách, nhẹ nhàng nói: "Để ở bên kia đi."

Thính Thư có hơi nghi ngờ khi thấy y không xem ngay nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Ninh Thời Đình đã cứu Thính Thư trên chiến trường. Lúc đó Thính Thư còn nhỏ, bị quân địch mua để làm mồi nhử, được đưa vào núi tuyết với mật thám.

Sau khi tìm được quân đội của Tình Vương phải giả vờ nói là dân tiên bình thường đi lạc trong núi tuyết.

Kết quả, tối hôm đó, thân phận của họ bị lộ. Mật thám không đáng tin chuẩn bị bỏ trốn thì bị lính trinh sát của Tình Vương bắt được.

Binh lính cười khẩy: "Người của Tình Vương liệu sự như thần. Có công tử ở đây, các ngươi còn qua mặt được à?"

Trường đao sắp đâm thẳng vào đầu, Thính Thư sợ tới mức nhắm chặt hai mắt.

Cũng trong lúc ấy, một đôi tay chắn ngang trước mặt nhóc.

Đó là một đôi tay trắng nõn, mềm mại, có hơi giống tay của nữ nhân nhưng khung xương lớn hơn tay nữ.

Vì không đủ sức đánh trực diện với người trên chiến trường, nên suýt nữa y đã không đỡ được đòn này. Ấy thế nhưng, những người khác đều đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh hô lên: "Công tử."

"Ta muốn đứa trẻ này. Tý nữa dẫn tới phòng của ta."

Lúc bấy giờ y mới xoay người nhìn cậu bé. Thính Thư ngẩng đầu nhìn thấy Ninh Thời Đình cũng đang nhìn qua mình, mi mắt cong cong, đang im lặng mỉm cười.

Rất dịu dàng.

Khi ấy, Tình Vương vắng mặt, Ninh Thời Đình trấn giữ vị trí quân sư. Thính Thư ở lại làm nhóc thư đồng bên cạnh y. Sau này, vì chiến trường quá nguy hiểm cho nên bị Ninh Thời Đình đưa về Tiên Châu.

Cậu nhóc đợi ở Tiên Châu hai tháng, mọi thứ đều đầy đủ, chỉ việc đợi công tử của bé gả qua đây.

Thính Thư chưa từng gặp Tình Vương, nhưng bé có nghe qua chiến tích lẫy lừng và sự anh dũng của ngài ấy.

Bé cũng không biết Ninh Thời Đình và Tình Vương có quan hệ thế nào, chỉ biết ở trong núi tuyết, mỗi lúc hoàng hôn, khi quạ đưa thư bay đến thì trong mắt của công tử hiện lên thần thái khác hẳn.

Công tử rất đẹp, có điều bình thường ốm yếu bệnh tật, lạnh nhạt, trông như một người giấy. Song, mỗi khi có thư của Tình Vương, công tử đều như được sống lại, ánh mắt đuôi mày đều tươi rói.

Chuyện làm Thính Thư vui nhất chính là ngày ngày đợi quạ đưa thư, xem xem mình có thể lấy đưa Ninh Thời Đình được không. Lần nào bé cầm hộp gỗ tiên vàng đi tìm Ninh Thời Đình, y đều rất vui vẻ. Dù đang bận việc gì cũng sẽ ngưng lại.

Hôm nay bất thường, Thính Thư cho rằng Ninh Thời Đình còn đang để ý chuyện đêm tân hôn Tình Vương không thể về.

Thính Thư đang vắt óc suy nghĩ muốn an ủi y thì Ninh Thời Đình đã mở miệng: "Em đưa thuốc cho thế tử chưa?"

"Vẫn chưa ạ." Thính Thư nói.

Ninh Thời Đình đặt sách xuống, "Em đi với ta."

Thính Thư kinh ngạc nhìn y, Ninh Thời Đình đang mỉm cười với bé.

Vì thế, bé ngoan ngoãn đi chuẩn bị đồ đạc.

Bé đến phòng thuốc lấy những thứ được ghi trong đơn thuốc mà Ninh Thời Đình đưa vào buổi sáng, bao gồm cúc vạn thọ, bạc hà tiên, cỏ an hồn, hoa bỉ ngạn và các loại dược liệu quý hiếm khác. Trong đó có mấy loại đều là tuyệt phẩm của Tiên Châu, gần như có thể giúp người chết sống lại, ngoại trừ phủ Tình Vương thì không tìm được ở nơi khác.

Lúc Thính Thư nhìn đơn thuốc đã bị dọa hết hồn mà hỏi Ninh Thời Đình: "Thế tử sắp chết rồi sao ạ?"

Ninh Thời Đình đáp: "Hôm qua ta suy nhược bị bóng đè, suýt nữa không tỉnh dậy được. Thế tử và chú sói nhỏ của y cứu ta. Chỉ là thế tử không biết độc tính trên người ta nên chạm trúng, mỗi sáng đều phải đưa chút dược liệu này cho y dùng. Nếu không e là không giải được độc giao của ta."

Thính Thư ngạc nhiên: "Có chuyện này nữa ạ? Công tử, em lập tức kêu người đốt hương ngải tiên để tối người ngủ ngon giấc. Nhưng cơ thể người suy nhược, cũng có thể do quỷ hồn trên đường quấy phá xâm nhập vào mộng, em đi xử lý ngay. Mà trùng hợp thật, bình thường thế tử nhốt mình trong viện không ra ngoài, nay vừa ra đã cứu công tử. Quả nhiên công tử nói không sai, thế tử là người rất tốt."

Hai người không cần tùy tùng khác, đi ra ngoài cứ như anh em đi tản bộ.

Thính Thư cầm một túi dược liệu quý đi theo sau Ninh Thời Đình.

Hôm nay Ninh Thời Đình chính thức dời đến tiểu viện ở nơi xa nhất phía Tây phủ, cách phủ thế tử rất xa.

Thính Thư sợ Ninh Thời Đình đi mệt, đi với y được một lúc rồi kéo y lại, giơ tay kêu mấy con tiên hạc, rồi kéo một cái xe tinh xảo qua để Ninh Thời Đình ngồi lên.

Ninh Thời Đình đã đổi sang trang phục thường ngày. Y vẫn mặc màu đỏ, nhưng là màu đỏ rất trầm, là màu của hoa bỉ ngạn ở nơi sâu nhất bên bờ Vong Xuyên. Bộ y phục rất đẹp, khiến y trắng trẻo và đầy sức sống hơn bình thường.

Y đeo mạng che mặt hạt châu (*) như thường lệ, che nửa khuôn mặt, móc cài màu vàng gắn lên mái tóc trắng ánh xanh, tuấn mỹ lại cao quý giống như thiếu gia chuẩn bị ra ngoài dạo chơi.

(*) Hình ảnh cập nhật cuối chương

Y rất đẹp, y không biết sử dụng binh khí, ngay cả trường kiếm y cũng không rút ra được.

Trước đây trên chiến trường, gương mặt này không thể khiến mọi người quy phục, Cố Phỉ Âm kêu y dùng mạng hoặc mặt nạ để che mặt. Lúc không cần ra chiến trường thì ra ngoài cũng phải dùng.

Vì thân phận giao nhân quá có giá trị, dược giao càng quý hơn. Tình Vương chinh chiến bên ngoài vì Tiên Đế, kẻ thù không ít, Ninh Thời Đình quá nổi bật sẽ dễ bị coi thành mục tiêu.

Mới đầu y không thích người khác nhìn mặt mình để tránh rắc rối, sau này lại thành thói quen.

Thính Thư luôn cảm thấy có lẽ Ninh Thời Đình thích kiểu giao lưu không cần đối mặt trực tiếp với đối phương là vì y là người ít nói.

Đôi mắt xinh đẹp trầm tĩnh ẩn sau lớp châu ngọc phức tạp lộng lẫy, đằng sau lớp mạng che mặt, không ai có thể đoán được suy nghĩ hay tâm tình của y.

Lúc hạc tiên bay lượn trên không, tòa viện nguy nga với mái đỏ ngói xanh hiện ra trước mắt.

Thính lực của Ninh Thời Đình rất tốt, nghe thấy vài tiếng vang nhỏ xíu, bèn duỗi tay chặn lại động tác chuẩn bị xuống thông báo của Thính Thư.

"Đồ của thế tử vô tình bị rơi xuống hồ, nhưng đáng tiếc hai chúng tôi đều bận quá, thứ cho chúng tôi không thể giúp thế tử. Ngài muốn lấy thì tự mình xuống mò đi."

"À phải rồi, con sói nhỏ thông minh của thế tử, tôi nhốt nó ở ngoài rồi. Thế tử tội gì phải cúi xuống mất công đi khẩy cái công tắc ở bậc cửa kia làm gì, sáng nay tôi đã nung tan nó rồi, nếu thế tử bằng lòng bỏ qua cho chúng tôi thì chúng tôi sẽ ôm ngài qua đó."

"Cục cưng vứt túi thơm của mẹ cho ở đâu rồi? Con có còn là bé con ngoan mẹ không —"

Gã thị vệ bóp mũi giả giọng nữ kỳ lạ và đầy ác ý.

Sau đó là tiếng cười khiến người khác khó chịu của gã đàn ông, và tiếng va chạm rất mạnh — đột ngột vang lên!

Là tiếng xe lăn đâm thật mạnh vào bậc cửa.

Gần như có thể tưởng tượng được chuyện gì đang xảy ra bên trong đó.

Thiếu niên âm trầm điều khiển xe lăn, liên tục lặp lại động tác nhằm ép mình qua được cửa nhưng lần nào cũng bị đẩy lùi về.

Ngay trong hồ.

Túi thơm do chính tay người duy nhất yêu hắn trên thế gian này làm cho hắn bị vứt vào hồ nước.

Cách hắn chưa đến mười thước.

Nhưng hắn không thể đến lấy nó.

Cho dù hắn có cố hết sức cũng không thể... chạm vào nó.

Cả người Cố Thính Sương run lên, gương mặt đỏ bừng, dùng sức nghiến răng nghiến lợi điều khiển xe lăn đâm vào bậc cửa, lửa giận trong mắt khiến người khác thấy mà giận mình.

Không ai không tin hắn tiếp tục đâm như thế cho đến khi bậc cửa bể nát mới ngưng, hoặc là đâm tới khi mình mất mạng mới thôi.

Chỉ là lần cuối, tên thị vệ mập đưa chân ngáng đường, hài lòng nhìn Cố Thính Sương trực tiếp ngã khỏi xe lăn.

Cùng lúc đó, tiếng bước chân vội vàng từ xa truyền đến.

Cả người Cố Thính Sương chật vật nằm rạp trên mặt đất. Nhưng vào lúc này, hắn nhạy bén ngẩng đầu lên.

Theo tầm mắt của hắn, hai gã thị vệ đồng loạt sửng sốt, sau đó đứng lên xông ra.

Một tên mập, một tên ốm cung kính đi sang một bên nghênh đón người tới, thấp giọng nói gì đó.

"Cung nghênh công tử... Công tử vạn an."

"Sao người lại đến đây?... Ai da, hôm nay thế tử không thoải mái, đang nổi giận đấy ạ..."

"Vậy sao?"

Giọng nói dịu dàng trong trẻo ở bên ngoài nói: "Ta đi xem xem."

Giọng nói không lớn, thậm chí là rất nhỏ nhưng vẫn hòa vào gió, giống như một luồng gió mát phá tuyết vào đầu xuân.

Tiếng bước chân vừa vang lên, thấy người kia sắp bước qua bên này, Cố Thính Sương híp mắt, hung dữ nhặt gậy như ý ném ra ngoài.

"Cút!"

Đi kèm với tiếng quát là tiếng vang kinh thiên động địa, khiến người bên ngoài trầm mặc.

Bước chân dừng lại.

Hiện tại hắn như con chó nằm ở bậc cửa. Bộ dạng thế này làm sao có thể để người khác thấy?! Sao có thể để tên hủy hoại gia đình mình, chiếm giữ vị trí của mẫu thân nhìn thấy?!

Cố Thính Sương ra sức giãy giụa, cố đưa tay ra sau, cuối cùng nắm được một góc xe lăn.

Hắn cố nén tiếng thở dốc dữ dội, cơn tức giận và sự thù địch đang xao động trong huyết quản biến thành sự bình tĩnh thường ngày.

Cổ họng khô khốc, sau khi kéo căng đau đớn vô cùng, đến nói chuyện cũng tựa như đang chảy máu.

Khi hắn leo được lên xe lăn, phía kia lại có âm thanh.

Ninh Thời Đình lẳng lặng lắng nghe động tĩnh của Cố Thính Sương, nhẹ giọng hỏi: "Ta sai Thính Thư phái cho thế tử hai người, thế tử dùng có quen không?"

"... Nếu không quen hãy nói với ta, có thể đuổi đi hoặc là đổi người bất cứ lúc nào."

"..."

Cố Thính Sương từ từ khôi phục vẻ mặt bình thường.

Hắn sửa sang lại vạt áo, giấu mọi tâm tình dưới đôi mắt cụp xuống.

Bậc cửa cạnh chân đã bị đâm đến nứt ra.

Mặt đất lộn xộn cũng do vừa nãy hắn đâm vào bàn mấy lần, rất nhiều đồ rơi tán loạn.

Dây da nai tiên cho trẻ em chơi, bút mực, ly trà, cái nệm cũ mà chú sói bạc thích dùng làm ổ.

Mặt hai tên thị vệ trắng bệch nhìn về phía y, có lẽ do nghe ra ẩn ý trong giọng nói bình tĩnh của Ninh Thời Đình, hoặc là do có tật giật mình.

Chúng đứng gần Ninh Thời Đình hơn nhưng vì cách thiết kế nên Cố Thính Sương nhìn thấy vẻ lo lắng và căng thẳng của chúng.

Con ngươi Cố Thính Sương đen như mực, trong bóng tối lóe lên sự rét lạnh: "Không cần. Ta dùng... rất tốt."

Ngay lúc đó, hai gã thị vệ như trút được gánh nặng, đôi mắt lộ vẻ vui mừng. Tuy rằng không hiểu tại sao nhưng may mà không để Ninh Thời Đình biết chúng bắt nạt thế tử trong phủ.

"..."

Ninh Thời Đình hơi khựng lại, như là còn muốn nói gì đó nhưng Cố Thính Sương không cho y cơ hội đó. Hắn lạnh lùng nói: "Chuyện của ta không liên quan đến ngươi. Ngươi có thể cút rồi."

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Thính Sương hiện tại:

Ai cần ngươi lo.

Không liên quan đến ngươi.

Cút đi.

Cố Thính Sương sau này:

Ngươi nhìn ta đi!!

Nhìn ta!

Cha ta vừa già vừa khốn nạn, ngươi nhìn ta đi mà!

Chú thích hình ảnh:

Mạng che mặt hạt châu. (Ninh Thời Đình gắn lên tóc, che luôn từ phần trán)