Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 103



“Ba cháu đâu?” Anh ta còn ngó qua ngó lại để tìm kiếm bóng dáng của anh trai, nhưng không thấy đâu.

“Đi vào bệnh viện với em gái rồi”’ *Được rồi, vào ngủ với chú đi, mai ngủ dậy chú đưa đi học”

Và thế là bai chú cháu ôm nhau ngủ, dáng ngủ của cả hai người đều bá đạo như nhau, lúc thì người này gác lên người kia, lúc thì người kia nằm ngang trên người này, cái cảnh tượng ai nhìn vào cũng phải bật cười.

Sáng sớm, bà Hương dậy sớm chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà, bình thường bà không dậy sớm như vậy, bởi vì trong nhà có người làm, nhưng hôm nay vì có cháu trai nên bà muốn đích thân nấu đồ ăn ngon cho cháu trai, tiện thể đóng hộp một ít để gửi vào bệnh viện.

Lúc nấu ăn xong, bà lên phòng gọi Vương Đình Quân, không thấy Thiên Từ đâu, bỗng cảm thấy lo lắng, không, phải lúc tối nói thằng nhóc ngủ với ba nó sao, bây giờ không thấy đâu là sao?

Bà chạy qua phòng Vương Đình Trường, thấy hai chú cháu đang ngủ cùng nhau, cháu gác chân trên bụng chú, chú gác tay trên bụng cháu.

Bà không cần nghĩ, ‘bộp” một tiếng, đánh vào cái tay đang đè trên bụng Thiên Từ, khiến hai chú cháu đồng, thời tỉnh lại.

“Mới sáng sớm mà mẹ đánh con rồi sao?” Vương.

Đình Trường còn ngái ngủ lầu bàu.

“Con nhìn con đè lên bụng thẳng bé rồi kìa? Còn muốn mẹ đánh thêm mấy cái không hả, bỏ cái tay thối của con xuống ngay cho mí Vương Đình Trường lúc này mới cảm thấy có gì đó sai sai, tay anh ta đúng là đang gác lên bụng thằng nhóc.

thối này, nhưng mà không phải chân nó đang gác lên bụng anh ta sao?

Có cái lý nào lại đánh anh ta mà không đánh thằng nhóc kia} “Mẹ cũng phải nhìn xem, không phải chân thằng, nhóc thối kia đang gác lên bụng con sao?”

“Con còn nói được à? Chân thẳng bé nhẹ như bông, có thể ảnh hưởng gì đến con, con cũng ngủ khi khì đó không phải sao?” Bà Hương thật muốn đánh cho đứa con này một trận, cháu trai bà hiếm có lắm mới ngủ ở nhà được một hôm, cũng không chịu đối xử tử tế với cậu bé một tí lại còn tị nạnh, có xứng đáng với tiếng chú mà cậu bé gọi không?

“Không phải thẳng nhóc thối kia cũng ngủ khi khì sao?” Bực bội mẹ mình anh ta không làm được gì liền lườm thằng nhóc bên cạnh một cải.

Tuy vậy Thiên Từ vẫn không hề sợ, cậu nhóc hiểu bây giờ Ở trong nhà này, cậu nhóc mới là người được cưng chiều, còn chú chỉ là con ghẻ mà thôi.

‘Bộp’ bà Hương lại đánh thêm một cái nữa: “Dây ăn uống nhanh không! Còn đưa cháu đến trường và đưa đồ ăn sáng đến bệnh viện nữa.”

‘Vương Đình Trường bực mình, vùng vằng đứng dậy đi vào nhà tắm.

Thái độ của bà Hương ngay lập tức thay đổi, cười nói nhẹ nhàng với Thiên Từ: “Lâm cháu tỉnh sao?”

“Dạ không ạ, bình thường giờ này cháu cũng dậy để chuẩn bị đi học.”

Nghe cháu trai nói vậy, bà Hương cảng ấm lòng, cháu trai của bà ngoan ngoãn hiểu chuyện thế chứ, không chia cho thằng con trời đánh kia mỘt xíu.

“Vậy chúng ta dậy đánh răng rồi ăn sáng nha?”

“Vâng ạ” Nói xong thì Thiên Từ ngay lập tức ngồi bật dậy, ôm gối chạy về phòng Vương Đình Quân và đánh răng rửa mặt.

Trên bản bày mấy món ăn sáng, có súp, có Ốp la, sữa, bánh mì, hai chú cháu vệ sinh cá nhân xong ổi xuỐng ngay lập tức ngồi vào bàn ăn, ông Thông và bà Hương đã ngồi sẵn từ trước.

Cả bốn người ăn cơm xong,Vương Đình Trường đưa Thiên Từ đến trường mẫu giáo, sau đó lại đưa đồ ăn sáng đến bệnh viện cho Mai và anh trai.