Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 127



‘Vương Đình Quân không thèm để ý đến người khác, chăm chú gắp đồ ăn cho hai đứa nhỏ và Mai, ông Thông và bà Hương cũng chăm chú ngắm nhìn hai đứa cháu của mình, mỘt nhà ba người kia nhất thời cảm thấy hơi dư thừa.

Thiên Từ cảm thấy người phụ nữ tên là Ngân Chỉ này không hề đơn giản như vẻ bên ngoài, nhìn ánh mắt hận thù của cô ta khi nhìn mẹ Mai, rồi ánh mắt sĩ tình khi nhìn ba cậu thì cảm thấy không Ổn.

Không biết người ba EQ âm của cậu nhóc có cảm nhận được điều này không.

Lại phải để cậu nhóc ra tay rồi.

“Bà nội, ba con đúng là không biết giữ lời đâu nha, bà phải phạt mới được” Giọng nói trong trẻo của cậu nhóc làm mọi người trên bàn đều cảm thấy rất thích thú.

Bà Hương nghe cháu trai của mình cáo trạng như vậy, cười ha hà hỏi: “Cháu nói ba con không biết giữ lời sao? Có chuyện 8ì, cháu nói đi, bà số xử đẹp ba con cho cháu?”

‘Vương Đình Quân không biết cậu nhóc này lại chuẩn bị bảy trò gì nữa, đúng là con trai anh, làm những chuyện không ai đoán được, nhưng mỗi lần cậu nhóc tỏ vẻ đáng yêu dễ thương như vậy, thì một dự cảm không lành nảy ra trong lòng anh.

Mọi người ở trên bàn đều tập trung lắng nghe xem cậu nhóc muốn nói gì.

“Hôm mẹ Mai Ốm, baba đã hứa là sẽ ôm cháu và em An ngủ, nhưng nửa đêm, mẹ qưa phòng kiểm tra thì ba cũng đi theo mẹ ra ngoài, từ đó đến sáng không quay lại phòng nữa luôn, nhà chỉ có hai căn phòng thôi, chắc chắn là ba đã ôm mẹ ngủ rồi”“

Phụt Vương Đình Trường đang ăn thì bị câu chuyện lầm cho phun thức ăn ra ngoài, đúng thật là, anh ta lườm anh trai một cái, làm mấy chuyện người lớn mà không để ý có trẻ con trong nhà sao} Làm anh ta bị ăn cơm chó rồi.

Mai thật muốn chui xuống cái hố, mặt trở nên nóng, bừng bừng, hẳn học nhìn đứa con cô đứt ruột đẻ ra đang chơi khăm cô mà không nói được tiếng nào.

“Haha … haha..Vậy sao? Để bả xử ba con cho” Bà Hương vui vẻ nói ‘Vương Đình Quân cũng không hồ tỎ ra ngại ngùng, bật chế độ mặt dày, vẫn làm như chẳng có gì xây ra,anh không biết cậu nhóc đang cỏ tính toán gì, nhưng không đơn giản chỉ là như vậy đâu, nếu không nó đã không, phải là con anh rồi.

Một nhà ba người ông Hào cũng cười trừ, đặc biệt là Ngân Chị, không ngờ đã chung sống cùng nhau luôn rồi Trẻ con mà, chuyện như thế nào sẽ nói như vậy, người ta có câu “Đi hỏi giả, về nhà hỏi trẻ” đâu phải tự nhiên sinh ra, bởi vì trẻ con luôn luôn nói thật.

“Baba, tại sao nửa đêm ba lại sang phòng mẹ? Hôm đó baba đã hứa là ngủ với con mà?”

Nhìn đôi mắt trong veo của con gái,Vương Đình Quân mim cười nói: “Ba sang xem mẹ con đỡ một chưa thôi.”

“Nhưng sao ba lại không quay lại?”

Rạng sáng đêm đó, hai người ra sô pha ngồi nói chuyện cũng đã hơn bốn giờ sáng, cả hai không ngủ được nữa nên đã quyết định đi xuỐng dưới công viên tản bộ, đi thể dục, chứ lấy đâu ra mà ở trong phòng của Mai, tuy vậy, anh không nói ra, mặc dù tiếp xúc nhau chưa lâu, nhưng anh biết thằng nhóc thối này, bình thường Ở’ với anh, hoặc kể cả lúc đầu qua đây, nó cũng đâu kêu anh là ba, chỉ là đang tính toán điều gì đó trong lòng mới làm vậy thôi.

“Ba thấy con ngủ rồi, sợ quay lại số làm con tỉnh giấc, với cả ba ở bên này để tiện chăm sóc mẹ con, dù sao hôm đó mẹ con cũng đang bệnh mà” Anh giải thích cho cô bé, nhưng mắt lại liếc qua Thiên TỪ một cái.

Cậu nhóc thở phảo một hơi, coi như ông ba này còn chữa được.

“Anh, chị dâu, em nói nè, hai người làm gì cũng phải để ý, trong nhà còn trẻ con chứ?” Vương Đình Trường, trêu ghọo.