Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 18



“Cháu muốn gặp Vương Đình Quân:” Thiên Từ nói.

Hai người phụ nữ thư ký nghe cậu nhóc vất mũi chưa sạch gọi chủ tịch mình cả họ và tên thì cười ha hả, trẻ con chưa hiểu sự đời. Cả cái tập đoàn này có ai dám gọi chủ tịch như vậy chứ?

Nhưng nhìn vào đôi mắt sắc bén của cậu nhóc, sao lại có cảm giác là boss thu nhỏ vậy?

Đôi mắt đen láy, sắc bén, cả khuôn mặt nghiêm nghị, kiệm lời…

Một trong hai người kia lắc lắc đầu, không dám tưởng tượng thêm nữa.

“Em trai à, chủ tịch của bọn chị không phải ai muốn gặp là gặp đâu.” Người phụ nữ chưa nói xong thì thấy cậu nhóc không còn muốn nói chuyện với mình nữa mà cúi đầu bấm bấm gọi ai đó trong điện thoại.

“Cháu đứng dưới sảnh chờ chú”

‘Và sau đó chỉ mỘt câu nói ngắn gọn.

Hai nhân viên lễ tân cũng không dám nói gì thêm nữa, nghĩ nghĩ chắc là họ hàng của chủ tịch, vẫn không nên đắc tội thì hơn, để vào được Thiên Hạ này họ đã phải tranh giành nhau sứt đầu mẻ trán, lỡ miệng mà bị đuổi đi thì có phải oan uổng lắm không.

Chưa đến năm phút sau, thư ký Nam đã có mặt tại sảnh, rồi dẫn cậu bé lên tầng 34.

“Cháu vào chờ một chút, tổng giám đốc đang họp một chút”

“Cảm ơn chú”

Hai nhân viên lễ tân thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà lúc nãy không nói gì đụng chạm đến cậu nhóc, chỉ một cuộc điện thoại mà thư ký riêng của tổng giám đốc xuống đón lên là không phải dạng vừa rồi.

Thư ký Nam mở cửa phòng chủ tịch, đưa Thiên Từ vào ngồi trên sô pha, đồng thời gọi một thư ký khác mang một ly sữa và bánh vào cho cậu bé.

Hôm trước đến hơi vội nên không kịp nhìn xung quanh, bây giờ mới có thời gian ngắm nhìn, mỘt gian phòng rộng rãi, sạch sẽ, hai màu trắng đen làm chủ đạo, không có thêm một đồ vật thừa thãi nào, phong cách lạnh lùng bá đạo nhưng lại rất hợp ý của cậu bé.

Bên sau bản làm việc là một cửa sổ thủy tỉnh, có thể ngắm nhìn toản cảnh nhộn nhịp của thảnh phố, người nảy đúng là biết tận hưởng nha.

Thiên Từ thấy trên bàn có một khối rubik thì cầm lên, xoay xoay lắc lắc một chút thì đã xong xuôi. Ngay lúc đó, cửa phòng chủ tịch mỞ ra,Vương Đình Quân đi vào, một thân vest màu đen, được cắt đo tỉ mi, bên trong mặc một áo phông cỔ tròn tùy tiện nhẹ nhàng, tóc được chải chuốt gọn gàng, gương mặt góc cạnh, nam tính, trên tay đeo một chiếc đồng hồ cậu nhóc không rõ là hiệu gì, nhưng nhìn cách thiết kế thì có thổ thấy không hề rẻ.

Người đàn ông này đúng là biết cách hưởng thụ!

‘Yương Đình Quân nhìn thấy Thiên Từ đang cầm khối rubik được hoàn thiện trong tay gương mặt lạnh tanh như tuyết bỗng nhiên dịu lại, anh cũng không hiểu vì sao mới gặp cậu bé hai lần mà đã có thiện cảm lớn như: vậy.

“Cháu chờ lâu chưa?” Anh lên tiếng hỏi trước.

“Cháu cũng vừa đến thôi, cháu có làm ảnh hưởng đến công việc của chú không?” Thiên Từ lễ phép hỏi.

“Không sao, nào lại đây ngồi rồi nói chuyện.” Anh vẫy vẫy tay với cậu nhóc. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo phông trắng, cổ màu ca rô, mặc một quần thế thao dài đến mắt cá màu đen, đi một đôi giày thể thao màu trắng, sau lưng là chiếc balo màu xanh giống hôm trước.

Mái tóc xoăn được nhuộm hơi nâu được che phủ bởi một chiếc mũ cụp, nhìn không thế đáng yêu hơn. Nói đến mái tóc, mẹ Mai vào một ngày đẹp trời được nghỉ làm, đã lôi cậu đến một salon uốn và nhuộm mái tóc này cho cậu, ban đầu cậu nhóc hơi ghét bỏ, nghĩ mẹ mình thật là trẻ trâu,nhưng sau một thời gian thấy cũng không tồi chúc nào, có chút phong cách hơn nên cậu có chúc thay đối thái độ với mẹ.

“Chú đã soạn hợp đồng chưa?” Thiên Từ hỏi.