Tiểu Nha Đầu! Em Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 17



Đêm đó tôi không tài nào ngủ được..đoạn ghi âm đó nhỡ mà phát ra thì sao..tôi còn rên ư ử nữa chứ ><

Sáng hôm sau tôi xuống nhà với hai mắt thâm Quần

- ''Mẹ''

- ''Ừm?''

- ''Hủy hôn đi..con..''

- ''Con nói cái gì..hủy là hủy thế nào..''

- ''Nhưng mà con không thích..với lại con chưa muốn lấy chồng''

- ''KHÔNG ĐƯỢC''

Dượng Lâm Khải quát lên làm tôi giật mình.

- ''Dượng?''

- ''Không được hủy hôn..con nhìn xem gia đình người ta giàu có như vậy..Tập đoàn đó cũng lớn..nếu như mình và họ hợp lại sẽ như thế nào con biết không?''

- ''Nhưng mà con không muốn mà..tập đoàn đó giàu có thì sao chứ..con không muốn lấy người con không yêu''

- ''Hỗn xược''

Vừa nói Mẹ Uyển Như vừa tát thẳng vào mặt tôi một cái rất mạnh..

Tôi hoàn toàn mất ý thức...trước giờ mẹ có bao giờ đánh tôi..

- ''Mẹ.?''

- ''Nếu mày nhất quyết hủy hôn thì đừng gọi tao là mẹ..mày nên nhớ đến công tao nuôi mày ngần ấy năm...đừng trả ơn tao kiểu đâý''

Nói rồi Mẹ Uyển Như đi lên phòng...dượng Lâm Khải cũng liếc séo tôi một cái rồi đi..

- ''Tú Anh..cậu có sao không''

Thiên Di lao đến chỗ tôi..má phải tôi đỏ bừng..

- ''Đi về phòng.nhanh lên''

Thiên Di vội vàng kéo tay tôi lên phòng.

- ------

Sáng Hôm Sau

- ------

- ''TÚ ANH''

Tiếng Mẹ Uyển Nhi làm tôi giật mình bật dậy..ngái ngủ xuống nhà..

- ''Mày xuống đây..''

- ''Dạ mẹ?''

''Chatzzzz''

Một bạt tai mạnh..có vẻ như mẹ dùng rất nhiều lực..làm tôi siểng niểng. tôi nghệt mặt ra.. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Đầu Quả Tim
3. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
4. Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh
=====================================

- ''Mẹ?''

- ''Mày nhìn đi''

Nói rồi mẹ đập thẳng vào mặt tôi tờ báo sáng nay...dượng cũng bật TV nên toàn bộ sự việc diễn ra..tôi nghe không lọt một chữ.

- ''Loại điếm như mày. tao đẻ cho đau l** rồi còn cất công nuôi mày ngần ấy nằm..bây giờ mày trả ơn tao thế à..mày lại đi yêu một người đã có vợ..''

Từng câu mẹ nói tôi đều phải chịu một cái đánh dáng trời.. hết tát vào mặt rồi cầm chổi lông hà đánh vào người..

- ''Mẹ...con đau..mẹ đừng đánh nữa''

Tôi gào lên...chưa bao giờ tôi bị Mẹ Uyển Như đánh..sao tự nhiên giờ.

- ''Mày cút đi cho tao rảnh nợ..cút ngay tao không có đứa con như mày''

Nói rồi mẹ ra sức đẩy tôi ra ngoài rồi cánh cửa đóng cái sầm...bên ngoài giờ rất lạnh.tôi lại chỉ mặc một chiếc đầm ngủ.thêm những vết thương bị mẹ đánh đến bật máu...đau đến tận xương tủy..

Thiên Di có chuyện ra ngoài từ sớm..

Từ xa có một dáng người mặc vest đen chạy đến phía tôi..vội cởi áo khoác cho tôi.

- ''Cô chủ ngoài trời lạnh..cô bị đánh?''

- ''....''

- ''Là bà ta?''

Người đó hùng hổ vào nhà

- ''Thôi bỏ đi..ra xe..tôi muốn đến một nơi''

- ''Vâng''

Người đó nhanh nhẹn ra mở cửa xe.

- ''Cô chủ muốn đi đâu?''

- ''Hàn Gia''

- ''Vâng..mà trước tiên nên đi băng vết thương''

- ''Đừng quan tâm..đến Hàn Gia''

- ''Vâng''

Xe lăn bánh...tự nhien cơn mưa ùa về..nước mắt tôi liên tục theo đuôi tràn ra..

Dừng trước cửa Hàn Gia..

Lúc này tôi cũng đã nín hẳn..bấm chuông inh ỏi..

- ''Tiểu Thư Tú Anh??''

- ''Ừm..Nhật Thiên có nhà không?''

Tôi lạnh lùng nói.

- ''Có..cậu chủ đang trên phòng''

Không trả lời gì thêm..tôi lao thẳng vào trong..cặp mắt hình viên đạn một mạch tiến đến cánh cửa phòng của cậu ta

- ''Tiểu Thư...Cô Vy còn trên đó''

Cô Vy: Trương Vy Vy bạn gái cũng như vợ sắp cưới của Nhật Thiên..cô gái được nhắc đến ở mấy chap trước.

Câu nói đó dường như tôi không kịp nghe.

Cánh cửa bật mở..Nhật Thiên đang đọc gì đó chăm chú ở bàn làm việc còn Vy Vy thì ăn mặc hở hang dựa dẫm vào người cậu.có vẻ như cậu không thèm để ý.

Có tiếng mở..cả hai người cùng ngước lên.

- ''Tú Anh?''

Nhật Thiên thốt lên vội đứng dậy.

Thề là lúc này tôi còn tệ hại hơn ăn xin.đầu tóc thì rối..vệt máu trên cánh tay đông tụ lại..mặt chầy sước còn in nguyên năm ngón tay.

''Chatzzzz''

Nhật Thiên vừa bước đến tôi liền giáng vào mặt anh một cái tát..

- ''Đồ khốn nạn..cặn bã..đem danh dự của tôi ra làm trò đùa..như vậy anh vui lắm sao..biến tôi thành một con điếm anh vui lắm sao..bị đuổi ra đường.người đơì khinh thường.còn anh thì lại vui vẻ bên hôn phu của mình...gì mà người thứ ba trong hôn nhân của hai người..như vậy anh vui lắm sao..tôi nhớ là tôi chưa làm gì động đến cuộc sống của anh mà..sao anh hết lần này đến lần khác hành hạ cuộc sống của tôi thế.đúng rồi là do tôi ngốc..hết lần này đến lầm khác bị anh lừa mà vẫn bỏ qua..anh dày vò tôi như vậy vẫn chưa đủ sao..anh căm ghét tôi đến như vậy sao..được thôi..cho anh toại nguyện.rút được cây gai trong mắt chắc vui lắm.''

Rồi tôi nhanh chân đi đến phía lan can...nơi tôi đứng là lầu 3 -.-

- ''Tú Anh..em đứng lại đó''

Nhật Thiên chợt nhật ra tình thế lôi tôi lại..nắm chặt lấy cánh tay của tôi..

- ''Bỏ ra...''

- ''Ai cho phép em làm như vậy?''

Anh nghiến răng..

Tôi giãy dụa..

- ''Cô chủ''

Người kia chạy đến...thì Nhật Thiên thả tôi ra..

(tớ: ông nỳ tính điềm đạm dễ sợ..mỗi lần cãi nhau không nói hay giằng co với Tú Anh lấy một câu..để đánh rồi chửi sối sả như vậy mà chả nói gì..cơ mà người khác làm thế thì không biết ổng sẽ làm gì nữa.chặt sác..chôn sống..móc mắt..tàn phế..hay đun sống.. >< trời thì rét mướt.. Mà bị đuổi ra ngoài thế kia T_T)