Tiểu Nha Đầu! Em Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 22



Chap này có H nhẹ ai bị dị ứng mời ra ngoài..cảnh cáo rồi đừng lao đầu vào đọc ^^

Mà tớ viết H dở lắm ^^ bữa lướt thấy bé 2k4 viết...kinh nghiệm dày dặng quá ^^

Có chỗ nào không được mọi người bỏ qua nhé ^^ tại trước giờ tớ toàn đam mỹ không à ^^

- -----------------------

Vầng và ngày du lịch Hawail cũng đến..tôi và Thiên Di rời nhà từ rất sớm..âm thầm lặng lẽ ra sân bay..hí ha hí hửng...nếu không lầm thì bây giờ là 4h:20' mặt trời vẫn còn đang ngủ -.-

Do đêm qua con tim tôi nó rộn ràng quá đâm ra cả đêm không ngủ được.vừa lên máy bay phát tôi vào giấc luôn..do là máy bay riêng nên tôi chả kiêng kị cái gì cả..lăn ra ngủ..như kiểu thế giới là này của bố mày vậy ^^

-''em có biết em chỉ cần nhắm mắt thôi cũng đủ để cho vạn người chết đuối rồi không?''

-''Anh cứ nói quá..''

-''Em không tin?''

-''Không..''

Thế là hai người vật nhau ra giường.

-''anh làm gì thế???''

-''Ăn em..anh đói rồi''

Nhật Thiên hạ thấp mặt xuống

- ''TÚ ANH..TÚ ANH!!!''

Tôi giật mình ngồi phắt dậy...thề là bây giờ tôi muốn một trưởng cho con Thiên Di nó dính tường -.- phá hoại giấc mơ..

- ''Gì vậy...''

Tôi cau mày.

- ''Thôi quên rồi...tớ tính hỏi gì lại quên rồi..thôi ngủ tiếp đi''

Dứt câu rồi lượn

Ặc -.- cái con dở này...

- ''Yahhh...''

Tôi bất lực thét lên...bực bội gục xuống giường...không gian yên tĩnh..tôi nghe tiếng vòi nước..một lúc rồi tắt..thầm nghĩ chắc nhân viên phục vụ..tôi mặc kệ ngủ tiếp..bây giờ mới có 7h sáng còn hai tiếng nữa mới đến nơi.ngủ thêm một tiếng chả sao..

Rồi tôi lại nghe tiếng khóa cửa...chắc là nhân viên ra ngoài..tôi bỏ ngoài tai..vùi mặt vào chăn...

À khoan nãy giờ tôi mới phát hiện..quần áo tôi đâu -.- nếu không lầm thì lúc lên máy bay tôi vẫn mặc quần áo..và lúc ngủ vẫn chưa cởi ra..thoáng chốc tôi nghĩ ngay đến Thiên Di..chắc nó thấy tôi mặc vậy sẽ khó ngủ nên thay hộ..mà con này hôm nay buồn cười..sao lại để mặc mỗi bikini thế này..

Vội ngồi dậy...vất chăn ra...nhanh chóng xuống giường..thì một lực mạnh ôm lấy eo tôi kéo chở lại..lưng tôi dựa vào lồng ngực người đó..tôi phát hiện..người đó cũng không mặc gì -.-

Ặc phi công này thật là hỗn láo...

Tôi vùng vẫy...trời ạ ôm chặt cứng..lại còn không có thế để quay người lại xem là ai...

- ''Yahhh...thả ra...''

Tôi thét lên...

Hơi ấm từ họ phả vào cổ tôi...

- ''Ngoan nào''

Trời má...tự nhiên lông tơ toàn thân tôi dựng ngược hết lên..tim đập phải nói là muốn bắn ra ngoài luôn vậy.

- ''Nhật...Nhật Thiên...sao...''

Đúng vậy ý tôi là sao anh ấy lại ở đây..lúc tôi lên máy bay chắc gì anh ấy đã dậy...tôi thoáng giật mình..

- ''Sao nào.??''

Bây giờ thì Nhật Thiên thả lỏng tay xoay người tôi quay lại..bốn mắt nhìn nhau...mặt tôi bất giác đỏ bừng..

- ''Sao..sao anh lại....''

- ''Điều đó em không cần biết...em dám dấu tôi??''

- ''Em...đâu..có''

- ''Hm..chẳng phải tôi nói rồi sao?dù em có trốn ở đâu đi nữa tôi cũng sẽ tìm được em...chi bằng ngoan ngoãn nằm trong vòng tay tôi đi!''

- ''.....''

Tôi cứng mồm...chẳng phải đang bơ phẹc tôi sao @@

- ''Tiểu nhau đầu! Em thoát được tôi??''

Nhật Thiên hạ sát miệng vào tai tôi..hơi ấm làm toàn thân tôi đang lạnh bỗng nóng bừng..

- ''Em...em phải dậy rồi...''

Chả hiểu sao sau khi nghe song câu đó toàn thân tôi run lẩy bẩy...

Hồi còn đi học..dứt câu đó Nhật Thiên dở trò xàm sở..trên xe thì ngoạm vào cổ..học bồi dưỡng thì chuyền nước bằng miệng..

Giờ không biết Nhật Thiên sẽ làm gì nữa...thoi tìm cách lượn rồi tính..

Nhanh chóng vội vã xuống giường..ấy thế mà lại bị lôi đầu lại...còn chưa kịp phản ứng...

Bờ môi kia áp vào bờ môi của tôi...nhanh gấp quá làm tôi còn chưa kịp thở ><

Cái con rắn độc kia chui vào miệng tôi chất độc pan tỏa..làm toàn bộ dây thần kinh của tôi tê liệt -.-

Khi còn chút lí trí..

Đẩy ra..

- ''Nhật Thiên..không được!!''

- ''Không được??''

- ''em....''

Thề là tôi chả biết nói sao cả...tôi còn chưa đánh răng ><

- ''Hay em không thích kiểu này...''

Dứt câu không đợi tôi trả lời..Nhật Thiên lật tôi nằm úp lại..một tay nâng cằm ngửa mặt tôi lên..cái áo tôi nghiệp bị giật đứt ><

Hơi thở đằng ấy phả vào sống cổ tôi..cắn rồi nắn...không biết học được ở đâu cái kiểu nụ hôn Ma cà rồng thế này..mới có nửa chục năm mà khác quá.. ><

Thề là lúc đó muốn lấy keo con voi dán cái cổ họng lại...nó cứ tự nhiên tự tại phọt ra mấy cái âm thanh dê xồm ><

Rồi lại kiếm đâu ra hai cái dây...hai cái cổ tay bé bỏng của tôi bị trói chặt vào đầu giường -.-

- ''Nhật Thiên....đừng.....dừng lại..xin anh...''

Chợt với được một chút lí trí..

- ''muộn rồi...suốt năm năm qua em phạm lỗi quá nhiều..hôm nay tôi sử từng việc''

Wtf tôi có nghe lầm không...lỗi gì.

- ''Anh...nói gì...em..không...hiểu...lỗi gì chứ''

- ''vô ích''

Nếu không lầm thì Nhật Thiên đang cột tóc cho tôi -.-

- ''Nhưng mà anh.....ưmmm''

Tôi lại bị vặn ngược cổ sang một bên.Nhật Thiên thẳng mồm cắn vào vai tôi ><

Kể thì sợi dây kia cũng khá dài...

Chatzzz

- ''Ahhhhh''

Tôi thét lên...Anh ấy lây cái dây nịt hung hăng phăng xuống bờ mông thân yêu của tôi T_T

Không hiểu sao lúc đó tôi lì ghê..không khóc mới ghê ^^

Chatzzz

- ''Ahhhhhh''

Nãy gan lì bao nhiều thì giờ mít ướt bấy nhiêu...nước mắt dàn dụa chảy ra.

- ''hai cái này là tội em cắn vào miệng tôi đến bật máu''

Trời má tôi có nghe lầm không???

Chatzzzz

Chatzzzz

- ''....''

Tôi lần này không khóc mà gào luôn rồi.

- ''hai cái này dành cho tội em dám bỏ đi..trốn tôi suốt bốn năm''

Wtf -.-

Chatzzz

- ''Cái này dành cho tội em dám không nghe lời tôi ''

Ặc..sao Nhật Thiên nói tôi càng thấy vô duyên -.-

Tự nhiên dừng lại đi về phía bàn..tiến lại chỗ tôi..bóp mạnh hai má cho mở miệng ra..tống cái viên gì tròn tròn..đắng nghét..

- ''Nuốt..''

Anh không nói em cũng nhuốt..đắng vậy ai ngu mà ngậm...

Đến lúc nuốt trọn viên thuốc rồi tôi mới giật mình..

Chết cha..

- ''Nhật Thiên???''

- ''Liều nặng''

Ngắn gọn súc tích...

Trời má...liều nặng...hôm nay tôi bỏ mạng trên trời thế này à ><

- ''Anh????''

- ''Sao nào...tôi vẫn chưa sử song đâu?''

Bắt đầu toàn thân tôi nóng rực..trong đầu tôi bây giờ mù mịt cái gọi là dục vọng ><

- ''Nhật Thiên''

Tôi khó khăn gọi...

- ''Tôi đây''

Trời mọe ngọt sớt..

Tôi hoàn toàn không kiểm soát được.

- ''Xin anh..''

Tôi bắt đầu thở dốc..

- ''Xin gì..''

Nhật Thiên đưa con mắt nai vàng nhìn tôi.

- ''Xin anh làm ơn giúp em...''

Tớ: nói năng chả có thành phần chủ ngữ vị ngữ gì cả -.-

- ''Tôi giúp được gì cho em''

Cái tay tôi bắt đầu không tự chủ được..với tay ôm cổ Nhật Thiên rồi áp môi mình lên đó...

Tớ:nãy mới kêu chưa đánh răng đấy -.-

Tự nhiên tôi mừng dã man..Nhật Thiên cũng đáp trả lại...

Cứ thế hai người hôn nhau...chắc được năm phút..

- ''Xin anh..cho em..được lấp đầy''

Vả mồm...nói năng kiểu gì thế kia..

- ''Được thôi...cho em tất''

Mà nào có được hẳn...cứ một tí lại dừng lại...tôi van xin thảm thiết...khóc lên ngất xuống không biết bao nhiêu lần...

Chúng tôi lê nhau hết góc nọ đến góc kia...bàn,ghế sofa,cửa,bồn tắm,giường vân vâng..nói tóm lạit thì mọi ngóc ngách trong khoang -.-

Hơn 1h đồng hồ trôi qua..không gian nơi khoang chủ tịch liên tục có tiếng rên rỉ rồi tiếng khóc nấc..âm thanh bàn ghế li bể..cứ xoang xoảng vang lên..

Khi tiếng chuông ở cửa khoang vang lên thì Nhật Thiên mới dừng lại...thề là trước đó 30' thuốc đã hết tác dụng rồi.. ><

''Cộc cộc''

- ''Chủ tịch còn 15' nữa là hạnh cánh người hãy chuẩn bị''

- ''Được rồi''

Nhật Thiên lên tiếng...

Ơ nhân viên của tôi hay của anh -.-

- ''em có 5' để chuẩn bị ra ngoài''

Nhật Thiên vào nhà tắm rồi nhanh chóng đi ra...

Nghĩ lại thì mặc quần áo lâu lắm.mà nãy mới bị quất mấy cái liên tiếp đến xưng cả mông sao mà mặc quần được.Vệ sinh song tôi lấy đại chiếc đầm ở vali mặc vào kèm chiếc áo khoác chân dài from rộng sỏ đôi giày cao gót rồi đi ra.

- ''quá 2 phút..tôi sẽ phạt em vì tội trễ giờ''

Ặc -.- tên điên này..

- ''....''

Tôi nghẹn cổ chả biết nói gì cả...

Ngồi xuống ghế nhanh nhẹn thẳ dây an toàn.tôi thở dài một cái...

Thiên Di cũng ra theo sau

- ''Hai người dậy rồi??''

- ''Ừm''

Tôi ừ một tiếng...rồi giật mình..hai người??? Thiên Di..cậu ấy biết Nhật Thiên trong khoang..

Thấy tôi ngơ ngác Thiên Di cười xòa

- ''Đây là máy bay riêng của Nhật Thiên?''

Ơ rõ ràng tôi ngủ trên máy bay riêng của tôi mà.

- ''lúc đấy cậu ngủ cho nên không biết.máy bay riêng của cậu gặp chút trục chặc ở nên không cất cánh được!''

Thiên Di vừa nói vừa uống li nước cam.

Tôi nghệt mặt ra..hèn gì lúc trong khoang tôi thấy cái giường tôi nằm có chút khác..rõ ràng lúc tôi vào khoang là nệm màu xanh giờ thành màu trắng..mọi thứ khác rõ ràng như vậy mà tôi không nhận ra..

- ------

Tính viết thêm cảnh H trong khoang nữa mà không biết viết như thế nào nữa ^^