Tiểu Nha Đầu! Em Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 8



Thế đấy...thế là tôi cứ phải dính lấy cậu ta.có hôm tôi trốn...thì cậu ta điện thoại..

- ''Trong vòng 20' nữa em không có mặt ở nhà tôi sẽ mang tờ giấy đó lên đồn''

- ''Cậu....alô..alô''

Cậu ta cụp máy...thế là tôi phải mò đến nhà cậu ta nhanh nhất có thể...loại người gì mà ác thế...

- ''Tôi...hộc..tôi tới..hộc..hộc rồi''

Tôi vịm tay vào cửa phòng cậu ta đứng thở.do quên tiền đi taxi thế là phải đi bus mà trạm bus nó cách nhà cậu ta nửa km -.-

Cậu ta vẫn ung dung đọc sách...

Đến khi nhịp thở chở về trạng thái ổn định.

- ''Nài..sao cậu quá đáng quá thế..''

Tôi quát lên..

- ''Quá đáng sao?''

Cậu ta đứng lên đi về phía tôi.

- ''Tôi có thể làm nó hơn thế..Tiểu Nha Đầu.em nên ngoan ngoãn ở đây đi..''

Rồi làm cái chụt vào bờ môi thân yêu của tôi..tỉnh bơ đi xuống nhà

- ''cậu...''

Trời ưiiii có đứa nào ngu đi kí giấy mà không đọc như tôi không ><

Cũng còn may là tối tôi được về nhà ^^

Tại trường học...tôi xuống xe cái phi thẳng..không đợi cậu ta...

Chân ngắn ><

Tôi đi ba bước bằng cậu ta đi một bước..chân cậu ta đâu khoảng mét mốt chân tôi chắc mấy chục phân -.-

Thế là bị kéo cặp lại..

- ''Mai sinh nhật tôi em có đến??''

- ''Không...không hứng thú..gì chứ tất cả những gì liên quan đến cậu tôi càng không hứng thú''

- ''Em từ chối?''

- ''Đúng rồi...''

Mặt tỉnh bơ

- ''Được sao''

- ''Hứm..được tất''

Tôi hất mặt rồi chạy đi trước..ấy thế mà cậu ta chả nói gì..lạ nhầy..

Thiên Di đâu lao ù về phía tôi...

- ''Chào...sao nay đi mình thế kia!''

- ''Thích thì đi mình..Phương Anh đâu?''

- ''Hôm nay cậu ấy không đi học bảo nhà có chuyện!!''

- ''Ò''

Thế là đang dòng díu nhau vào lớp

- ''Tú Anh!''

Ôi Hiểu Lâm bạn mới đây mà ><

- ''Cậu gọi tớ à?''

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên -.-

- ''Ừ..cậu..cậu ăn sáng chưa?''

Mặt đỏ lên.

- ''Oh tớ ăn rồi..sao vậy''

- ''À không tính cùng cậu ăn sáng mà cậu ăn rồi thì thôi vậy''

- ''Không sao..không ăn sáng tớ có thể ăn cái khác..''

Tôi sáng hẳn mắt lên...

- ''Cho tớ ké nữa'' Thiên Di

- ''Không thành vấn đề''

Hiểu Lâm cười tươi..ôi mẹ sao lại tồn tại một nụ cười thảm sát thế này ><

(NT: Tôi cười cũng đẹp vậy...><

- ''VỢ ƠI! nước nóng quá''

- ''VỢ ƠI! cafe đắng''

- ''VỢ ƠI! Nước ngọt quá''

- ''VỢ ƠI! nước chát quá''

- ''.....''

Chạy đi chạy lại tôi điên não luôn..

- ''VỢ ƠI..sao nước mặn thế này''

- ''Mặn đâu đưa tôi thử''

Tôi chồm lên cầm ly thì cậu ta uống một ngụm rồi làm đổ..rồi chỉ tay vào miệng cậu ta..cái tên dở hơi này

- ''Thôi tôi đi lấy ly khác''

Đứng dậy thì bị kéo lại..ngồi vào lòng cậu ta

- ''Vợ ơi anh buồn quá...muốn đi..vợ thấy nó dựng lên rồi không''

Cậu ta nói vào tai tôi...bất giác lỗ chân lông toàn thân tôi dựng lên..mặt đỏ đến mamg tai.

- ''Thế thì đi..ngồi đây làm gì?''

Tôi lắp bắp.

- ''Buồn quá anh không đứng nổi..vợ kiễng anh đi''

Axx cái tên chó sít bụi rậm này..

Thế là tôi phải làm cái nạnh cho cậu ta chống...

- ''Vợ ơi..vợ thấp quá anh mỏi lưng''

Máu dồn lên mặt...tức quá không làm gì được..kiễng chân lên thì đầu bằng vai cậu ta -.-

- ''Được chưa?''

- ''Được rồi''

Thế là một nam một nữ dìu nhau vào nhà vệ sinh nam >< bỏ lại phía sau rất nhiều lời xì xầm..

Để cậu ta bên trong tôi ra ngoài..vừa bước ra đến cửa.

- ''VỢ ƠI..HẾT GIẤY RỒI!''

Cậu ta trong phòng hét toáng lên...điên thế không biết..lại đi lấy giấy đưa cho cậu ta...tức trào máu họng ><

- ''Tú Anh..cậu làm gì ở đây?''

Lớp trưởng..là lớp trưởng ><

- ''À tớ..tớ...''

- ''VỢ ƠI!XONG RỒI''

Giết tôi đi ><

Tôi cười trừ gãi đầu

- ''Vào đây''

Tôi đi vào..Lớp trưởng đẹp trai đứng nghệt mặt ra đó...

Buổi sáng hôm đó cậu ta cứ gọi tôi liên tù tì cứ vừa quay xuống hỏi bài Hiểu Lâm cái lại gọi..sang chỗ lớp trưởng trả cái thước chưa kịp cảm ơn lại gọi..hay đứng đâu một lúc lại gọi..không biết sáng ăn phải cái gì mà dở hơi vậy không biết >