Tiểu Nói Lắp Cùng Bé Con Tham Gia Show Thiếu Nhi

Chương 5



Editor: Liệt bàn phím máy tính kkkk

Cre: trong ảnh

- -----------------------------

"Rượu?" Đầu nhỏ Phó Hạ ghiêng nghiêng, đôi mắt mờ mịt.

Bé còn nhỏ nên đồ vật biết không nhiều, ở tuổi này bé chưa từng tiếp xúc với rượu, tất nhiên cũng không biết rượu mà Phó Dư Hoài nói là cái gì.

Nhưng mà hôm qua ba nhỏ đúng là đã nôn.

Trước kia bé cũng ăn nhầm đồ ăn quá hạn nên bị nôn, bé biết cảm giác lúc đấy rất khó chịu.

Hơn nữa dì bảo mẫu đã nói ba nhỏ bị bệnh......

Nghĩ đến đây, mắt Phó Hạ tràn ngập lo lắng: "Có phải ba nhỏ bị bệnh rất nghiêm trọng không ạ?"

Trình Tri Lạc đang trốn ở ngoài cửa nhẹ nhàng thở ra đồng thời đáy lòng có chút rung động.

Rõ ràng nguyên chủ luôn hung dữ với bé, sau khi cậu tiếp nhận thân thể này chỉ ôm bé ngủ một buổi tối, bé lại lo lắng cậu có bị bệnh hay không.

Bé con ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy lại bị hủy hoại đến mức biến thành một kẻ điên như trong truyện......

Trình Tri Lạc không thể tưởng tượng nổi.

Phó Dư Hoài nhìn hết một loạt phản ứng của bé con, sau cũng dần ý thức được Phó Hạ tuổi còn nhỏ, có khi còn chả biết rượu là cái gì nên không biết đêm qua Trình Tri Lạc uống rượu.

Thậm chí còn nghĩ Trình Tri Lạc nôn do uống rượu là bị bệnh.

Phó Dư Hoài lập tức giải thích với bé: "Rượu... Là một loại nước trải qua quá trình lên men với gạo, trái cây có tinh bột hoặc dịch đường của cây để tạo ra đồ uống chứa etanol." *

"Uống rượu với số lượng vừa phải sẽ có ích cho cơ thể, nhưng uống quá nhiều thì sẽ gây hại, tối hôm qua ba nhỏ uống nhiều rượu nên mới bị nôn."

"Con không cần lo lắng, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi."

Phó Hạ ngơ ngác nằm nghe, tuy không hiểu gì nhưng vẫn nghe cực kì nghiêm túc.

Baba thật lợi hại! Biết rất nhiều thứ!

Bé cũng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, ba nhỏ không bị bệnh nghiêm trọng là tốt rồi, bị bệnh rất khó chịu.

Bị hai mắt sáng lấp lánh của bé con nhìn chăm chú, Phó Dư Hoài hơi mím môi, trên mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng lại không bình thản như thế.

Có lẽ lời giải thích dễ hiểu đúng không.

Quả thật anh không biết cách nói chuyện với bé con......

Để anh đi cụng ly nâng chén với đám cáo già trên thương trường thì anh còn làm được, nhưng để anh đi dỗ trẻ con vui vẻ thì ngay cả nói anh cũng chả biết nói cái gì.

Trình Tri Lạc đang trốn ngoài cửa cuối cùng cũng chả nghe nổi nữa, một tay cầm cốc, một tay nâng lên nhẹ nhàng gõ cửa.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy cách nói chuyện với bé con ba tuổi như Phó Dư Hoài.

Không hổ là "lão già", không thú vị chút nào.

Khó trách tuy anh đối xử tốt với Phó Hạ nhưng không thể thật sự đi vào tâm của Phó Hạ. Phó Hạ quá ngoan ngoãn hiểu chuyện, chuyện gì cũng thích giấu trong lòng nên mới bị người khác lợi dụng bắt nạt, đó cũng là lí do sau này bé trở thành vai ác lớn nhất trong truyện, tự ti cố chấp, luôn tìm cách tranh đoạt bạch nguyệt quang là nữ chính với nam chính.

Trình Tri Lạc không có tư cách để phê bình Phó Dư Hoài, dù sao anh đã làm tốt những gì có thể làm rồi.

Nhưng cậu vẫn hơi không nhịn được.

Cái gì mà có tinh bột, đường, lên men, chứa etanol...... Ai không biết còn tưởng anh đang mở khóa dạy hóa học hữu cơ đấy.

Vấn đề là dù có thêm số 1 vào trước tuổi của bé con cũng chưa chắc bé có thể nghe hiểu được.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Phó Dư Hoài lập tức nói: "Mời vào."

Anh vừa về nhà, trong biệt thự chỉ có ba người bọn họ, ngoại trừ Trình Tri Lạc gõ cửa thì không có người khác.

Hiện tại anh rất cần sự xuất hiện của Trình Tri Lạc để làm dịu chút không khí giữa anh với Phó Hạ.

Tay nắm cửa bị ấn xuống, một dáng người quen thuộc bước vào.

Vừa đóng cửa, Trình Tri Lạc vừa nhìn lướt qua Phó Hạ đang ngồi trên đầu giường và Phó Dư Hoài ngồi ở đuôi giường, trong lòng thấy hơi buồn cười.

Cách ở chung của hai ba con nhà này...... ngay cả người xa lạ cũng không đến mức này nhỉ?

Ánh mắt Phó Dư Hoài rơi xuống cốc nước còn hơn nửa trên tay Trình Tri Lạc, lập tức hiểu ra: "Cho Hạ Hạ uống?"

Trình Tri Lạc gật đầu, đi đến bên cạnh Phó Hạ, đưa cốc nước trong tay cho bé.

Phó Hạ lo lắng nhìn Trình Tri Lạc, trong nhận thức của bé ba nhỏ vẫn ghét bé.

Bé không hề nghĩ tới cốc nước này là cho mình.

Phó Hạ vô thức liếm liếm môi khô khốc, được yêu mà sợ* giơ tay đón lấy, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn ba nhỏ."

(* Gốc là "Thụ sủng nhược kinh": câu hán việt được dịch từ tiếng Trung 受宠若惊 có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.)

Nước là nước ấm, không bỏng.

Phó Hạ ực ực uống hết nửa cốc.

Mùa đông hanh khô, ngủ một giấc dậy dễ bị khô miệng khô lưỡi, sau khi rời giường cậu thấy Phó Hạ hắt xì liền mở điều hòa sưởi ấm, nhìn dáng vẻ bé con chắc là khí từ điều hòa tỏa ra trong phòng làm bé khát khô rồi.

Trình Tri Lạc không nhịn được mềm lòng, giơ tay xoa nhẹ tóc bé, vuốt cho nhúm tóc đang chổng lên xẹp xuống.

Lúc này bé con lại không tránh, chỉ ngơ ngác nhìn cậu, trên miệng dính vệt nước nhàn nhạt, hai chân giấu dưới chăn vui vẻ lắc lắc.

Giống như con vật nhỏ lần đầu tiên được ôn nhu vuốt ve, kinh sợ nhưng lại không nỡ rời xa.

Phó Dư Hoài ngồi ở đuôi giường thu hết hình ảnh ấm áp của một lớn một nhỏ vào trong mắt, thiện cảm với thiếu niên nói lắp Trình gia lại tăng lên không ít, đồng thời cũng yên tâm, có lẽ Hạ Hạ ở cùng cậu rất tốt.

Chỉ cần trong phạm vi năng lực của anh, nếu Trình Tri Lạc có nhu cầu gì, anh nhất định sẽ thỏa mãn cậu.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Phó Dư Hoài cúi đầu lấy điện thoại ra nhìn, biểu cảm trên mặt lập tức lạnh xuống, không hề khách khí tắt điện thoại cắt đứt tiếng chuông đang reo không ngừng, ánh mắt khi nhìn đến Trình Tri Lạc cùng Phó Hạ lại bình thường trở lại, nhét điện thoại vào túi, đứng dậy giải thích: "Tôi phải về xử lý chút việc."

Trình Tri Lạc gật đầu ý bảo mình đã biết.

Vốn dĩ cậu với Phó Dư Hoài là quan hệ hợp đồng, không can thiệp vào chuyện của nhau, khách sáo quá ngược lại giống như cố tình, chi bằng tùy ý một chút.

Không những thế...... Hiện tại thân thể này đã đổi chủ, chưa chắc đã thuận lợi kí giấy kết hôn.

Phó Hạ nâng cốc, lưu luyến không rời nhìn Phó Dư Hoài, nhưng bé không ầm ĩ không làm nũng mà hiểu chuyện nói: "Baba cố lên."

Phó Dư Hoài thấy thế bước đến cạnh giường, giơ tay làm theo động tác sờ đầu nhẹ nhàng của Trình Tri Lạc: "Baba xong việc sẽ mang quà về cho con."

Hôm nay đi vội quên không mang gì cho Phó Hạ.

Tuy anh không hiểu cách ở chung với trẻ con, nhưng một số cách cơ bản để dỗ trẻ con anh vẫn biết.

Phó Hạ được yêu mà sợ gật gật đầu, đột nhiên nhớ đến đồng hồ thông minh ba tặng hôm tết, bé lại bất an giật giật chân nhỏ dưới chăn.

Bé là đứa trẻ hư, làm hỏng quà baba tặng bé, còn gạt baba vẫn tiếp tục nhận quà mới.

Nhưng bé càng sợ baba ghét mình hơn......

Dì bảo mẫu nói đó là lời nói dối thiện chí, không sao hết, có nhiều chuyện giấu ở trong lòng sẽ tốt hơn, nói cho ba ba chỉ khiến baba phiền lòng.

Phó Dư Hoài không để ý đến nỗi lòng nho nhỏ của bé con, giương mắt nhìn Trình Tri lạc bị mình chiếm chỗ phải "dạt" sang một bên, sau phút ngắn ngủi giao lưu hơi gật đầu, xem như lời chào.

Trình Tri Lạc đi theo phía sau Phó Dư Hoài ra khỏi phòng ngủ.

Cậu không đi ngang bước chân Phó Dư Hoài, mà luôn duy trì khoảng cách nửa thước*.

(*1 thước = 1/3 mét)

"Phó... Phó tiên sinh." Thời điểm đi hết cầu thang, Trình Tri Lạc vừa viết xong lời thoại trong đầu bỗng gọi anh.

Phó Dư Hoài dừng bước chân, ánh mắt rơi xuống người cậu.

Anh sớm biết có cái đuôi nhỏ đi phía sau mình, lúc xuống cầu thang còn liếc mắt nhìn đuôi nhỏ một cái, chỉ là tầm mắt kia vừa chạm đến anh đã nhanh chóng dời đi như bị phỏng, không dám đối mặt với anh, không biết đang cất giấu suy nghĩ gì, Phó Dư Hoài cũng không chủ động mở miệng hỏi.

Nhưng nếu người ta đã chủ động gọi anh lại, anh không ngại giảm bớt lúng túng......

Nhân lúc Trình Tri Lạc chưa tiếp lời, Phó Dư Hoài đã nói trước: "Giữa chúng ta có chuyện gì thì có thể nói thẳng."

Vốn dĩ quan hệ hợp đồng, coi như đang đi làm là được.

Lông mi Trình Tri Lạc khẽ run: "Hôn ước... của chúng ta, có, có thể... hủy không?"

Nhìn cục diện rắc rối trước mắt cậu đã tự hỏi rất lâu ——

Một là chuyện chương trình thiếu nhi, vì không thể bồi thường số tiền kếch xù do vi phạm hợp đồng, cậu không thể không tham gia, cùng lắm thì ngồi yên đến đâu thì đến, thậm chí còn được bao ăn bao ở, chỉ cần không bồi thường tiền là được.

Hai là hợp đồng kết hôn với Phó Dư Hoài, cậu đã thành công tránh được việc đắc tội vai ác lúc nhỏ, ở đây mãi cũng chả có ý nghĩa gì.

Cuộc liên hôn này vốn dĩ là âm mưu của Trình gia, vậy mà nguyên chủ còn hy vọng chứng minh mình có đóng góp cho Trình gia thông qua việc đồng ý kết hôn, hòng lấy được sự ưu ái của người Trình gia, đánh bại thiếu gia thật, đúng là ngu không thể tả.

Nếu hủy bỏ hôn ước đám người Trình gia bên kia chắc chắn sẽ không bỏ qua, nhưng chỉ cần thuyết phục Phó Dư Hoài đồng ý, người Trình gia cũng không dám với tay đến chỗ Phó Dư Hoài.

Thân thể này khỏe mạnh, ngoại trừ nói lắp thì không có tật xấu gì khác, cùng lắm thì sau khi quay xong chương trình thiếu nhi cậu sẽ đến một thành phố nhỏ nào đó sinh sống, có tay có chân, không đói chết được.

Đời trước cậu bị ốm đau trói buộc cả đời, đời này cậu muốn sống một cuộc sống tự do tự tại.

Vừa dứt lời Trình Tri Lạc lại nhanh bồi thêm một câu: "Không...không cần...để ý...đến người Trình gia."

Mặc dù địa vị Phó gia bây giờ có hơi đi xuống, Phó Dư Hoài lưu lạc đến mưc phải liên hôn với Trình gia, nhưng cậu biết Phó Dư Hoài không thèm để Trình gia vào mắt.

Việc liên hôn là âm mưu của mấy người anh trai Phó Dư Hoài - người cầm quyền hiện tại ở Phó gia, sợ anh về nước tranh đoạt Phó gia với họ.

Phó Dư Hoài không từ chối, một là để bọn họ thiếu cảnh giác, hai là vừa lúc để quả hồng mềm* Trình Tri Lạc làm bạn với Phó Hạ.

(*Quả hồng mềm: ý chỉ những người yếu đuối, nhát gan, dễ bắt nạt)

Trình gia tự cho rằng mình nhặt được của hời, thật ra kết cục trong truyện cũng chả tốt đẹp gì.

"Tại sao?" Phó Dư Hoài nhíu mày hỏi.

Anh tưởng rằng Trình Tri Lạc có chuyện gì cần nhờ anh giúp, không ngờ lại muốn hủy hôn ước.

"Tôi biết ngài liên hôn với tôi là do muốn tìm người chăm sóc Hạ Hạ, nhưng khoảng thời gian trước tôi vừa ký hợp đồng với một chương trình, có khả năng phải ở bên ngoài gần một năm để quay nên không thể ở cạnh Hạ Hạ được, ngài vẫn nên tìm người khác đi."

Trình Tri Lạc lắp bắp nói cả một đoạn dài, vừa dứt lời đã có cảm giác như trút được gắng nặng.

Phó Dư Hoài hơi sửng sốt, không ngờ Trình Tri Lạc sẽ nói ra những lời này.

Trong ấn tượng của anh, Trình Tri Lạc là người hơi vụng về, rất nhát gan, bị người ta chèn ép bắt nạt, sau khi cùng mình liên hôn còn chạy đi uống rượu giải sầu, tất cả cảm xúc đều viết ở trên mặt, một chút tâm tư cũng không có.

Bây giờ...... Ngược lại phát hiện không ít chuyện bất ngờ.

Nhưng những lời Trình Tri Lạc nói cũng rất đúng.

Anh muốn mượn nước đẩy thuyền* để cậu lấy thân phận ba nhỏ đến làm bạn với Hạ Hạ, nếu cậu cần nhiều thời gian đến nơi khác quay chụp......

(*Mượn nước đẩy thuyền: ý nói là mượn tài lực của người khác để đạt được mục đích của mình.)

Phó Dư Hoài trầm tư một lúc: "Hạ Hạ ở chung với cậu rất tốt, chắc chắn bé không muốn cậu rời đi, có thể không tham gia chương trình không? Tiền vi phạm hợp đồng tôi có thể trả thay cậu, cần tài nguyên gì tôi cũng có thể......" Giúp cậu.

Trình Tri Lạc ngắt lời anh: "Phó tiên sinh, tôi, tôi rất muốn tham gia... chương trình này."

Mặc dù sự thật là cậu không hề muốn tham gia.

Nhưng so với việc phải kết hôn, cậu càng nguyện ý tham gia chương trình kia hơn, huống chi cậu không muốn nợ Phó Dư Hoài, tiền vi phạm hợp đồng không phải con số nhỏ.

Trình Tri Lạc lại nói tiếp: "Với lại, nếu so với... việc tôi rời đi, Hạ Hạ... càng không muốn... thấy... ngài rời đi, ngài mới... là người nên ở bên bé nhiều hơn."

Phó Dư Hoài hé miệng, nhưng lại không biết nên cái gì.

Quả thực anh đuối lý, anh luôn muốn tìm cho Hạ Hạ một người ba nhỏ để làm bạn, ít nhất để bé có được một gia đình hoàn chỉnh, nhưng anh lại quên mất vai trò của mình trong cuộc sống Hạ Hạ.

"Hức......" Đúng lúc này, một tiếng khóc đè nén như sắp vỡ òa đột nhiên vang lên từ phía sau, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

Hai người vô thức lần theo tiếng khóc nhìn về cánh cửa gần cầu thang.

Bé con chỉ đeo tất mặc quần áo ngủ không biết xuất hiện ở chỗ đó từ khi nào, cũng không biết nghe được nhiều hay ít lời họ nói.

Hốc mắt bé con đỏ bừng, trên khuôn mặt nhỏ toàn là nước mắt thi nhau rơi xuống, sau khi đối mặt với bọn họ khóc càng hăng hơn.

Tuy không nghe rõ lắm.

Nhưng hình như...... hai ba đều không cần bé nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Dư Hoài & Trình Tri Lạc: Chết tịt, mai liền đi đăng kí kết hôn.

Công là ba lớn trưởng thành, thụ là ba nhỏ ôn nhu.

* Thông tin về rượu trích trên internet.