Tiểu Nói Lắp Cùng Bé Con Tham Gia Show Thiếu Nhi

Chương 6



Editor: đẹt đi

Cre: tìm không ra (pinterest)

- -------------------------

Baba và mama của bạn thân bé ở trường mầm non cũng thường xuyên cãi nhau, ít khi về nhà.

Cũng vì nguyên nhân này, bọn họ đã thành bạn tốt.

Nha Nha lén nói với bé, baba và mama đều không muốn nhóc, muốn bỏ nhóc lại.

Bé cũng lén nói với Nha Nha bé chỉ có baba, nhưng baba đi công tác ở nơi rất xa, đã lâu thật lâu rồi bé không được gặp baba.

Nhưng vào một ngày nào đó Nha Nha đột nhiên biến mất.

Thầy cô nói baba và mama của Nha Nha ly hôn, Nha Nha phải chuyển đi rất xa, sẽ không đi học ở trường nữa.

Bé buồn rất lâu, còn bệnh một trận.

Hiện tại...... Ba lớn với ba nhỏ đều không muốn bé nữa.

Họ muốn rời đi.

Họ muốn ly hôn sao.

Bé cũng phải đi đến nơi rất xa đúng không?

Nhưng bé không muốn họ rời đi, không muốn đi đến nơi rất xa, bé sợ lắm.

Phó Dư Hoài đứng đơ tại chỗ hết nhìn bé con lại nhìn Trình Tri Lạc, lần đầu tiên trong đời bó tay không biết phải làm gì.

Trình Tri Lạc tất nhiên không thể gửi gắm nhiệm vụ dỗ bé con lên người đàn ông vô vị kia được, cậu vội vàng bế bé con đeo mỗi đôi tất đứng trên bậc thang lạnh lẽo đi đến ngồi lên sô pha.

Bệnh còn chưa khỏi, không cẩn thận lại nặng hơn giờ.

Bé con khóc đến nấc lên, nước mắt thấm ướt cả một mảng áo cậu.

Phó Dư Hoài vâng vâng dạ dạ* đứng ở một bên cầm giấy đợi lệnh, khí chất bình tĩnh trầm ổn lạnh lùng biến mất không còn một mảnh.

(* Nguyên văn: 唯唯诺诺: thái độ tuân theo ý kiến người khác, bảo sao nghe vậy, đồng ý một cách mù quáng, chỉ biết phục tùng)

Trình Tri Lạc vội vàng rút ra một tờ giấy, cẩn thận lau nước mắt cho bé con ở trong lòng.

Trên mặt bé toàn là nước mắt, lông mi dài bị nước làm cho dính hết vào nhau, người vẫn nóng bừng, đáng thương không chịu được.

Trình Tri Lạc một bên lau nước mắt, một bên đánh mắt với Phó Dư Hoài.

- - Làm gì bây giờ?

- - Dỗ đi.

- - Tôi ăn nói vụng về...... Sợ không có tác dụng.

- - Anh có phải đàn ông không vậy? Phải đàn ông không?

Phó Dư Hoài: "......"

Phó Dư Hoài để giấy tới chỗ Trình Tri Lạc duỗi tay là lấy đươc, ngồi xổm xuống dùng mu bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt nóng bừng của Phó Hạ, trong lòng cố gắng tìm từ ngữ dỗ dành.

Sau khi được Trình Tri Lạc vỗ lưng lau nước mắt, cảm xúc Phó Hạ cuối cùng dịu lại chút.

Thấy hành động của Phó Dư Hoài, Phó Hạ dựa nào lòng Trình Tri Lạc, tay nhỏ nắm áo cậu, con ngươi đen nhánh được nước mắt tẩy rửa trông mong nhìn chằm chằm anh, giọng nói ngập ngừng, mang theo giọng mũi nồng đậm: "Hai người đừng ly hôn được không."

Hai người nào đó còn chưa kí giấy kết hôn: "......"

Rất rõ ràng --bé con hiểu sai ý của bọn họ.

Nhưng cũng đúng tám chín phần mười, bọn họ quả thật sắp tan vỡ.

Phó Dư Hoài nhìn về phía Trình Tri Lạc xin giúp đỡ, do đang ngồi xổm nên anh phải ngẩng đầu lên nhìn, một bàn tay còn đặt bên chân Trình Tri Lạc, giống như chú cún to xác đang làm nũng khẩn cầu chuyện gì đó.

Không thể không nói -- gương mặt này của Phó Dư Hoài rất có tính mê hoặc, đặc biệt là cặp mắt đào hoa nhìn cái gì cũng mang vẻ thâm tình.

Trình Tri Lạc hiểu ý anh.

Anh đang hy vọng cậu suy nghĩ lại chuyện hôn ước.

Nếu cậu dứt khoát kiên quyết rời đi sẽ tạo ra thương tổn rất lớn với Phó Hạ.

Tuổi Phó Hạ còn quá nhỏ, căn bản không thể hiểu được quan hệ lòng vòng giữa những người lớn bọn họ, bé chỉ biết gia đình vừa hoàn chỉnh lại sắp tan vỡ.

Cậu nhớ rõ trong truyện còn từng viết một đoạn là hồi ức độc thoại nội tâm của vai ác Phó Hạ --

Lúc hắn khoảng ba tuổi chưa đến sinh nhật 4 tuổi, dì bảo mẫu đột nhiên nói với hắn rằng không lâu nữa ba nhỏ sẽ đến sống với hắn, khi đó ba sẽ cùng ăn cơm với hắn, cùng đi học, cùng chơi đùa...... Trong năm đó baba cũng sẽ về nước.

Lúc ấy hắn vẫn chưa biết xuất thân của mình, chỉ biết ba nhỏ là người yêu của ba lớn, họ đều là người thân nhất của mình.

Hắn đã chờ rất lâu, chờ mong một gia đình hoàn chỉnh, tràn ngập yêu thương.

Nhưng không ngờ đó là lúc cơn ác mộng bắt đầu.

Ôm bé con yếu ớt trong lòng, cậu cũng mềm lòng.

Rõ ràng chỉ mới mềm mại gọi ba nhỏ mà thôi, cậu cũng không biết mình đã bị mua chuộc lúc nào....

Phó Dư Hoài nhìn thấy sự đắn đo trong mắt Trình Tri Lạc, anh cũng không thúc giục.

Anh có đủ tư cách để làm thương nhân, anh biết khi muốn đạt được giá trị cao nhất của giao dịch cần thực hiện theo từng bước, đôi khi ép buộc quá mức sẽ cho ra kết quả hoàn toàn ngược lại.

Nếu Trình Tri Lạc thật sự không muốn anh sẽ không ép mua ép bán, suy cho cùng việc liên quan đến Hạ Hạ cũng không thể coi như một giao dịch đơn giản.

Nhưng...... Anh vẫn hy vọng cậu có thể ở lại.

Mãi sau Trình Tri Lạc mới lắp bắp mở miệng dỗ bé con thay Phó Dư Hoài: "Hạ Hạ, ba nhỏ với... ba lớn không phải muốn... ly hôn."

Nghe thấy tiếng Trình Tri Lạc, Phó Hạ ngẩng đầu nhỏ, nhẹ nhàng cọ đỉnh đầu vào cằm Trình Tri Lạc, hít hít cái mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm mấy tiếng.

Cục đá treo trong lòng Phó Dư Hoài cuối cùng cũng hạ xuống, kí được hạng mục trăm triệu anh cũng không kích động như bây giờ.

Trình Tri Lạc nhân lúc này đưa mắt ra hiệu cho Phó Dư Hoài: "Do ba nhỏ... phải đi công tác... nên bận quá."

Phó Dư Hoài nhận được ám chỉ, lập tức giải tích thay cậu: "Ba nhỏ nhận công việc mới, năm nay phải rời nhà đi đến nơi khác làm việc, baba không muốn để ba nhỏ đi nơi khác rời xa chúng ta, nhưng ba nhỏ của con rất thích công việc này. Vừa nãy ba nhỏ đang dặn baba phải ở bên Hạ Hạ nhiều hơn, không nên vì công viêc để con ở nhà một mình."

Đáy lòng Trình Tri Lạc yên lặng giơ ngón tay cái với Phó Dư Hoài

Phó Dư Hoài cũng biết dỗ trẻ con đấy chứ.

Phó Hạ nghe xong thì sửng sốt, bé cẩn thận nhớ lại cuộc nói chuyện mới nghe được lúc xuống tầng.

Hình như, hình như baba nói không sai....

Thật sự không phải rời khỏi bé sao?

"Baba lừa con khi nào chưa?" Thấy bé con vẫn ngơ ngác, Phó Dư Hoài lại giơ tay sờ sờ đầu Phó Hạ.

Do Phó Hạ đang dựa vào lòng Trình Tri Lạc, ngón tay cũng vô ý cọ vào cằm Trình Tri Lạc.

Trình Tri Lạc theo bản năng muốn tránh, nhưng lại không có chỗ.

Phó Hạ chớp chớp mắt.

Đúng là Baba chưa bao giờ lừa bé.

Nói ngày nào về nước thì sẽ về đúng hẹn, nói tặng quà cho bé thì cách mấy ngày bé đã nhận được quà rồi.

Baba là sẽ không lừa bé!

Thật tốt quá, baba cùng ba nhỏ không ly hôn, sẽ không rời xa bé.

Bé cũng không cần đi đến nơi rất xa rất xa.

Thấy bé con được dỗ vui vẻ, Trình Tri Lạc xoa xoa khuôn mặt nhỏ của bé, nói lảng sang chuyện khác: "Đói bụng chưa? Có muốn ăn... cơm không?"

Buổi sáng lúc tỉnh lại bụng bé con đã bắt đầu réo, bây giờ lại khóc một trận, tiêu hao không ít sức nên chắc đói lả rồi.

Phó Hạ sờ bụng nhỏ xẹp lép, ngoan ngoãn gật đầu.

Phó Hạ sau khi được ôm đươc dỗ mới dần phản ứng lại -- Ba nhỏ ôm bé ôn nhu như vậy! Còn lau nước mắt cho bé hỏi bé có đói bụng không!

Có phải ba nhỏ...... hết ghét bé rồi không?

-

-

Đồ ăn trưa nấu không nhiều lắm, trứng vịt Bắc Thảo, cháo thịt nạc chỉ đủ cho một lớn một nhỏ ăn, không dư phần cho Phó Dư Hoài.

Phó Dư Hoài rất thức thời rời đi, nhưng trước khi đi lại thò đến chỗ Trình Tri Lạc thêm bạn tốt WeChat.

Từ trước đến nay anh và Trình Tri Lạc đều liên hệ thông qua Từ Kỳ, đơn giản là trước kia anh luôn cho rằng Trình Tri Lạc quả hồng mềm mặc người bắt nạt như trong lời đồn, chỉ cần trả đủ thù lao để cậu ở nhà làm bạn với bé con là được, hợp đồng cậu đã đọc qua cũng đồng ý ký rồi.

Nhưng sau hôm nay Trình Tri Lạc là đồng bọn hợp tác duy nhất của anh, là sự tồn tại cần thiết liên hệ chặt chẽ, chuyện chương trình hai người vẫn cần thương lượng tiếp.

"Baba hẹn gặp lại." Phó Hạ cầm thìa nhỏ ăn đến vui vẻ, hốc mắt vẫn hơi hồng hồng nhưng đôi mắt lại cong như trăng lưỡi liềm.

Đáy lòng Phó Dư Hoài lập tức mềm xuống, xoa xoa đầu bé.

Tuy được Phó Hạ gọi baba nhiều như vậy, nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác làm ba thực sự.

Trước kia Phó Hạ quá ngoan lại an tĩnh, khiến anh thấy mình như đang nhận nuôi một con vật nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu.

Nhưng hôm nay có được sự đòi hỏi, được yêu cầu khiến anh sâu sắc cảm nhận rõ phân lượng của mình trong lòng bé con.

Khi Phó Dư Hoài xoay người chuẩn bị rời đi, Phó Hạ lại gọi anh lại

"Baba."

Phó Dư Hoài nghi hoặc xoay người: "Sao vậy?"

"Ba còn chưa nói hẹn gặp lại với ba nhỏ đâu." Phó Hạ chớp đôi mắt nhìn anh.

Trình Tri Lạc- một tay cầm thìa, mãi mới được rảnh rỗi đang lướt điện thoại đột nhiên lại bị điểm danh: "......"

Phó Dư Hoài và Trình Tri Lạc bốn mắt nhìn nhau, cứng ngắc nói: "Anh... đi xử lí công việc."

Trình Tri Lạc cũng khô khan đáp lại: "Hẹn gặp lại."

Phó · đương sự · Hạ cực kì vừa lòng gật đầu, khóe miệng còn dính một hạt cơm.

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Hạ: Cái nhà này không có tui là lại tan rã QvQ