Tiểu Quận Chúa Của Ta Ơi!

Chương 18: 1 đời 1 kiếp



Gà đã được hóa kiếp. Mùi gà nướng thơm lừng tứ phía. Hai cô cháu họ Nam Cung ngồi nhìn con gà thơm phức trước mặt mà nước dãi chảy thành sông. Hai người ăn uống no say, chơi đùa chán chê thì trời cũng đã chập choạng tối. Tiểu Quận chúa không muốn ở lại trong cung đêm nay nên quyết định về Nghi Thường phủ. Bỗng dưng nàng hét lớn

“ a~ ~ ”

“ sao ta có thể quên được nhỉ? A~~ ”

Nói rồi nàng chạy một mạch đến Bỉ Ngạn Võ Quán, tới nơi trời cũng đã nhá nhem, trong sảnh chính của Võ Quán cũng đã sáng đèn, nhưng giờ này tất cả môn sinh đều về tiểu môn rồi, chỉ còn bóng dáng chàng thiếu niên trong bộ bạch y, tay cuốn sợi băng đỏ, đứng lẻ loi giữa sảnh.

“ ngươi....... ngươi vẫn chờ ta sao?”

“ hì ”

Nàng đứng bất động trước chàng thiếu niên ấy, bàn tay nhỏ đan chặt vào nhau đặt sau lưng. Khuôn mặt viết rõ hai chữ “ ÁY NÁY ”.

“ Tiểu sư phụ trễ hẹn sao?”

“ ây da, ngài để công tử nhà ta đợi suốt từ sáng tới giờ, không có cái gì bỏ bụng hà” thân ảnh một vị thiếu niên tay ôm cây kiếm ngồi vắt vẻo trên mái nhà. Cất giọng bất lực bảo vệ chủ nhân. Không ai khác ngoài An Văn Xương.

"Sao tự dưng thấy mất ngon ta". Thập Nhất đang ngồi bên cạnh thiếu niên gặm bánh bao tự dưng muốn ném luôn cái bánh trong tay đi.

( sự xuất hiện của Thập Nhất chỉ có y biết rõ, nếu y không muốn không ai có thể cảm nhận thấy y. Bông tuyết khi chạm vào bàn tay ấm áp cũng để lại buốt giá, chứng minh sự tồn tại của bản thân.)

Chàng thiếu niên đó vẫn đứng đó nhìn nàng, mặt vô cảm định lên tiếng. Nhưng Tiểu Quận chúa lại dành lời nói trước, bao biện cho sự đãng trí của bản thân.

“ làm gì có, bài học đầu tiên ta muốn dạy cho trò là kiên nhẫn”

“ trò làm rất tốt, đáng được vinh danh”

“ ta...”

“ ây da Tiêu Viên, cậu thấy bài học ngày đầu bái sư có ý nghĩa không nhỉ?” nói rồi

Văn Xương nhẹ nhàng tiếp đất, phi thẳng về phía chàng thiếu niên ấy.

“ công tử, chú ý hình tượng, hình tượng, hình tượng ạ. Cái gì quan trọng nhắc lại

ba lần.”

Tiêu Viên chỉ lạnh nhạt nhìn y, rồi thờ ơ lên tiếng.

“ sự phụ dạy phải, đồ nhi sẽ cố gắng Tiếp Thu”

“ ngoan a~”

Sư đồ vừa cải thiện chút thiện cảm thì “ bịch” cây kiếm trong tay một môn sinh rơi xuống, khung cảnh ngột ngạt bắt đầu. Vị môn sinh ấy cúi người nhặt thanh kiếm lên rồi cất tiếng.

“ Tiểu... Tiểu sư phụ hôm nay giống nữ nhân hơn rồi đấy ạ, lại đáng yêu nữa chứ”

nói xong thì môn sinh ấy tiếp tục công việc được giao

Nàng ngạc nhiên trước lời nói ấy, rồi nhìn lại y phục của bản thân. Nàng bận bộ lục y, những tà y phục nhẹ nhàng lung lay trước gió, trên eo đeo chiếc túi thơm thay thế cho chiếc ngọc bội thường ngày. Mái tóc bình thường búi cao như nam nhân nay lại được thắt bím hai bên, được cố định bằng dây tóc màu lục thắt hình cái nơ xinh xắn, để tạo điểm nhấn trên mái tóc còn cài thêm là vài món đồ trang sức nhỏ. Tua rua dài thắt từ bím tóc nhẹ bay. Nàng chưa bao giờ xuất cung với bộ dạng này. Gò mà phúng phính của nàng bấy giờ đã ửng hồng vì ngại.

[ mất mặt quá đi, hình tượng nữ cường của ta, tiêu tán rồi ] nàng nghĩ thầm, tiếng

lòng làm rung động trái tim nàng, khiến trái tim rỉ máu thành sông rồi.

“ các các ngươi về dùng thiện trước đi, hôm.... hôm nay không học nữa, kiên nhẫn đủ rồi”

Nói đoạn chưa một ai hành động thì nàng đã ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra khỏi võ quán, đi một mạch về Nghi thường phủ, đầu không ngoảnh lại dù chỉ một lần.