Tiểu Thanh Mai Trong Truyện Trời Giáng Nữ Chính

Chương 93: Ngoại Truyện: Thẩm Chấp Trùng Sinh (2)



Edit: Mãn Lạc

Beta: HuynM

-

Buổi tối ngày hôm đó, Thẩm Chấp đưa cô về đến trước cửa nhà, không nhịn được mà trực tiếp hỏi cô: "Cậu có gì muốn nói với tôi không?"

Trà Trà vẻ mặt thất thần, sau đó nhìn hắn nói: "Hẹn gặp lại vào ngày mai?"

Thẩm Chấp im lặng, ánh mắt cụp xuống nhìn thẳng vào mắt cô, hắn đưa tay lên, xoa xoa đầu của cô, nói: "Ngày mai gặp lại."

Gió chiều cuối hè chậm rãi trôi đi, vừa ấm áp lại có chút ẩm ướt, cứ thế lướt qua má hắn.

Đứng dưới ánh chiều chạng vạng, rốt cuộc Thẩm Chấp cũng hiểu ra một câu-hiệu ứng cánh bướm.

Có rất nhiều điều đã thay đổi kể từ khi thái độ của hắn thay đổi.

Trái tim chìm nổi nhẹ nhõm.

Sau khi hắn tìm hiểu được một số điều, lồng ngực ngột ngạt cũng cảm thấy dễ

chịu hơn nhiều.

Thẩm Chấp biết rằng có lẽ năm nay, hắn không thể chờ đợi lời tỏ tình của Trà Trà.

Hắn trằn trọc, cả đêm khó ngủ, mỗi sáng thức dậy, hắn đã mất nhiều thời gian để đảm bảo rằng bây giờ hắn thực sự đang sống ở tuổi mười sáu.

Thay vì hoàn toàn mất đi một năm đó.

Dù không bao giờ lừa dối một lần nữa trong đời, nhưng Thẩm Chấp vẫn mất đi một thứ gọi là "cảm giác an toàn."

Thẩm Chấp vẫn như cũ ở bên cô cùng cô lớn lên như thanh mai trúc mã.

Ngày tháng thật bình lặng và ảm đạm. Năm thứ hai của hắn, ba mẹ hắn qua đời, mẹ nuôi bị bắt đi tù.

Ngược lại với điều này, Thẩm Chấp lần này không có lựa chọn cùng ba mẹ trở lại Thẩm gia, hắn vẫn là muốn ở lại con hẻm đó, sống ở trong tiểu viện nhỏ này.

Nhan Tuệ không dám đưa ra bất cứ yêu

cầu gì đối với đứa con trai mình, đã mua nhà, để tiện đường chăm sóc hắn thường xuyên.

Con hẻm sớm đã lan truyền một số tin đồn, nói rằng Thẩm Chấp sắp rời khỏi nơi đây cùng với ba mẹ giàu có của hắn.

Trà Trà thận trọng chạy đến hỏi hắn: "A Chấp, cậu thực sự phải chuyển đi sao?". harry potter fanfic

Thẩm Chấp nói, "Không có."

Ngữ khí của hắn kiên định, "Tôi không đi."

Trà Trà ngước nhìn hắn, thấp giọng hỏi: "Vậy bây giờ cậu đang sống một mình à?"

"Ừm, Tôi sống một mình."

"Không ai nấu cho cậu à?"

"Tôi tự làm."

Cô dậm chân, có chút lo lắng: "Thật là mệt mỏi, chúng ta sắp học năm ba trung học rồi."

Mỗi ngày đều không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi vào buổi trưa và buổi tối.

Trà Trà mặt đỏ bừng, cô nói: "Hay là sau này cậu đến nhà tôi ăn cơm."

Thái độ Thẩm Chấp thận trọng, "Có thể không?"

Trà Trà nói: "Có thể, mẹ của cậu…"

Vốn dĩ dựa theo tính cách Thẩm Chấp, hắn sẽ không đồng ý.

Trà Trà cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần để bị từ chối, nhưng lần này Thẩm Chấp không nghĩ nhiều, gật đầu đáp lại: "Cảm ơn cậu, tôi sẽ không khách sáo."

Trà Trà quay về và nói điều này với mẹ.

Sở Thanh Ánh cũng không phản đối mà ngược lại còn nói với cô, "Chiều nay mẹ thằng bé cũng tới tìm mẹ nói chuyện, nhân tiện thêm một đôi đũa cũng chẳng có vấn đề gì."

Nhan Tuệ trước khi đi còn một hai phải đưa tiền cho bà, bà cũng không có nhận.

Cứ như vậy, Thẩm Chấp mỗi ngày cả trưa lẫn tối đều ngoan ngoãn cùng cô trở về ăn tối.

Hắn thâm chí còn mấy lần công khai vào phòng cô, khi mệt mỏi, hắn sẽ nằm trên giường cô và ngủ, thường hắn sẽ thức dậy khi trời đã tối.

Thẩm Chấp sẽ trèo qua ban công và trở về phòng của mình.

Hai người càng ngày càng trở nên thân thiết với nhau hơn, những tin đồn về hai người họ cũng tràn lan.

Những người trong lớp thừa nhận rằng Thẩm Chấp và Trà Trà là một cặp đôi học bá yêu sớm.

Trong bữa tiệc mừng năm mới của lớp vào cuối học kỳ đầu tiên của năm cuối cấp, Thẩm Chấp chỉ hơi không chú ý đến cô, liền không thể tìm thấy.

Hắn vội vàng hỏi thăm các bạn học khác, như không ai để ý xem cô đã đi đâu.

“Không biết a, hẳn là cùng Vu Cố đi ra ngoài.”

Biểu tình trên mặt Thẩm Chấp đột nhiên

trở nên khủng hoảng, hắn hỏi, "Bao lâu?"

Đối phương nghĩ ngợi rồi nói, "Hơn nửa tiếng đồng hồ."

Thẩm Chấp thấp giọng cảm ơn, dùng điện thoại gọi hai cuộc cho Trà Trà, thật lâu sau mới được bắt máy.

Bên kia tựa hộ như tiếng gió, cô hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Cổ họng Thẩm Chấp đau rát, hắn hỏi: "Cậu đang ở đâu?"

"Căng tin."

Trà Tra vừa ra khỏi căng tin, rùng mình vì lạnh, cô nói tiếp: "Vừa rồi tôi đói bụng nên cùng Vu Cố đến căng tin ăn một nồi lẩu nhỏ."

Thầm chắc im lặng hồi lâu, trầm giọng hỏi: "Khi nào quay lại?"

"Chúng tôi đang trên đường trở về lớp."

"Được, tôi đợi cậu."

Từ căng tin đến tòa nhà dạy học chậm thì cũng chỉ mất mười phút.

Trà Trà vừa trở lại lớp học, đã bị Thẩm Chấp túm cánh tay kéo đi, ngón tay đặc biệt dùng sức, nắm tay cô đến mức đau đớn, cô không kìm được mà kêu lên vì đau, Thẩm Chấp dường như vừa mới lấy lại tinh thần, thả lỏng một chút, ánh mắt nhìn cô có lỗi: "Xin lỗi."

Trà Trà xoa tay, "Được rồi, cậu có chuyện gì vậy? Tối nay nhìn cậu không ổn cho lắm."

Thẩm Chấp thực sự thấy không đúng, hắn không thể nhớ lại những gì đã xảy ra trong tiền kiếp của mình, thỉnh thoảng những ký ức nặng nề ấy lại chèn ép hắn không thể thở được.

Ngay cả khi Thẩm Chấp tận dụng đúng thời điểm, địa điểm và con người, nhưng hắn vẫn coi Vu Cố là một mối đe dọa rất lớn, thấy Trà Trà và cậu ấy bước đi gần nhau, hắn liền có chút không khống chế được cảm xúc của chính mình.

Thẩm Chấp đặt tay lên bờ vai gầy của cô, cánh tay dùng lực, đẩy cô vào vách tường phía sau lưng hắn, ánh đèn mờ nhạt, tầm nhìn mơ hồ, khuôn mặt ẩn hiện trong đêm đen, thần sắc làm người nhìn không hiểu, hắn nói: “Trà Trà.”

"Hả?" Thiếu nữ tròn mắt, có một cảm giác nhói lòng khó tả cùng với đó là sự khó hiểu.

Hai người quá gần nhau, tim cô đập rất nhanh.

Thẩm Chấp nhìn thẳng vào đôi mắt trong và sạch này, có một cảm giác tội lỗi nặng nề, hắn buộc mình phải nhìn cô, hắn quyết tâm, nghiến răng nói ra sự thật mà hắn kìm nén mấy năm nay, hắn nói: "Tôi thích cậu."

Ba chữ, thanh âm mạnh mẽ, rơi vào trái tim cô.

Thẩm Chấp ôm cô vào lòng, âm thanh giống như từ sâu trong yết hầu phát ra, nghe có chút tuyệt vọng đáng thương, hắn ở bên tai cô không ngừng lặp đi lặp lại: "Tôi rất thích cậu."

Trà Trà ngây ngốc bị hắn ôm chặt, gương mặt đỏ bừng, cả người nóng lên, chân tay luống cuống, cô cũng không dám tin những gì mình vừa nghe được.

"A Chấp...cậu...cậu có biết mình đang nói gì không?"

Thẩm Chấp cảm thấy chính mình cũng đáng khinh, nhưng hắn không hối hận.

Giọng điệu của hắn bình tĩnh, "Tôi biết, tôi thích cậu, đó không phải là kiểu thích của một người anh trai dành cho em gái, tôi đã nói như vậy, cậu hiểu không?"

"Cậu không đùa với tôi đấy chứ?" Cô vẫn không thể tin được.

Thẩm Chấp bàn tay chống lên vách tường, một bàn tay khác nhéo cằm cô, hắn sẽ hôn xuống môi cô, đuôi mắt hiện lên tia nước lạnh băng, ngay khi nụ hôn đặt xuống, một giọt nước mắt không tiếng động cũng lặng lẽ lăn xuống.

"Không, còn cậu thì sao?" Thẩm Chấp nhìn sâu vào trong mắt của cô, "Trà Trà, cậu có thích tôi không?"

Kỳ thật hắn không cần hỏi, cũng biết, cô ở tuổi này, là đang thích hắn.

Thẩm Chấp thực sự không muốn hiểu, ngay từ đầu cô thích gì ở hắn?

Hắn đáng khinh, kiêu ngạo, chỉ có vẻ ngoài, tính tình xấu, ngoại trừ làn da đẹp, thành tích học tập tốt, những cái khác cái gì cũng không tốt.

Đối mặt với câu hỏi ôn nhu của một thiếu niên cô đã phải lòng vài năm, Trà Trà không có dũng khí để nói dối, nhưng cô cũng xấu hổ khi biểu lộ tâm ý.

Cô vò đầu bứt tóc, do dự: "Tôi...tôi không biết."

Thẩm Chấp không cho cô thời gian để suy nghĩ, cũng không muốn cho cô thời gian tối nay, hắn nói: "Làm người yêu tôi được không?"

"Tôi không thể sống thiếu cậu."

"Trà Trà, cậu có thể hứa với tôi được không?"

Hắn cúi gằm mặt xuống, nhấn mạnh.

Hơi thở nóng hổi lướt qua da cô, hắn đọc rõ từng chữ: "Chẳng lẽ cậu không thích tôi sao?"

Trà trà nhìn và đôi mắt của hắn, sống chết đều không hé ra nửa lời.

Cô giống như bị mê hoặc bởi vẻ đẹp thanh tú của thiếu niên trước mặt này, bị cuốn hút bởi đôi mắt buồn này, ma xui quỷ khiến thế nào Trà Trà e thẹn gật đầu, "Thích."

Cô thích hắn.

Từ rất lâu rồi.

Từ năm mười bốn tuổi tình yêu đã bắt đầu.

Vì đã có những cô gái khác ở bên cạnh hắn, cô dần dần nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho hắn đã dần dần thay đổi, không hề đơn giản là thanh mai trúc mã nữa, mà là bị cô lặng lẽ đặt trong tim, nằm mơ đều sẽ mơ thấy thiếu niên kia.

Trái tim đang treo lơ lửng trên không trung của Thẩm Chấp cuối cùng cũng có thể buông ra, khuôn mặt căng thẳng của hắn cũng giãn ra một chút, hắn với gương mặt dịu dàng nhất, với giọng điệu thâm tình nhất, vang lên: "Cùng tôi ở bên nhau, được không?"

Trà Trà là một người nhút nhát, nhưng không ngờ lại táo bạo trong vấn đề này, cô vẫn chống cự thực ra nội tâm vui mừng, gật gật đầu, “Được.”

Thẩm Chấp như trút bỏ được gánh nặng, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, đó là nụ cười đầu tiên của đêm nay.

Tòa nhà dạy học đã kết thúc.

Giấy đỏ rơi khắp nền nhà.

Thẩm Chấp nắm lấy ngón tay cô, "Đi thôi, về nhà thôi."

Đi được nửa đường, Trà Trà chợt nhớ ra một chuyện mà cô đã quên mất, "Chúng ta có nên cùng Vu Cố trở về không? Hôm nay cũng đã rất muộn rồi."

Tiệc mừng năm mới trong lớp, bây giờ đã hơn mười giờ.

Những gánh hàng rong nhỏ ở cổng trường gần như không còn.

Vu Cố một mình trở về, Trà Trà thực sự có chút không yên tâm.

Thẩm Chấp siết chặt các ngón tay của mình, "Cậu ấy có lẽ đã đi rồi."

Trà Trà hỏi: "Thật không?"

Thẩm Chấp mặt không thay đổi nói, "Ừm, tôi hình như nhìn thấy."

Hình như, cũng có thể là không.

Trà Trà tin lời hắn, đèn đường kéo dài phản chiếu bóng hình hai người họ tựa vào nhau.

Ánh trăng dịu mát, hai mươi phút nữa, Thẩm Chấp đưa cô đi bộ nhanh bốn mươi phút, hận không thể bước càng chậm càng tốt.

Thẩm Chấp vẫn cảm thấy không thực, ngay cả khi đã xác nhận mối quan hệ.

Mặc dù hiện tại họ đã là bạn trai bạn gái chính thức.

Hắn vẫn lo lắng, sợ rằng khi thức dậy sẽ là một giấc mơ nực cười.

Hắn đưa cô vào sân, lương tâm Trà Trà cắn rứt khi bước vào nhà, cô chậm lại rút bàn tay của mình ra, lớn tiếng nói, "Mau về đi, đừng để mẹ nhìn thấy chúng ta nắm tay nhau."

Thẩm Chấp cau mày, "Gặp lại sau."

Trà Trà: "Gặp cái gì mà gặp!"

Về mặt Thẩm Chấp rất nghiêm túc, "Tôi sau khi tắm xong, sẽ ra ban công nhìn cậu."

Trà Trà có chút ngượng ngùng, "Cậu có phải là đang luyến tiếc tôi không?"

"Ừm."

"Nhưng chúng ta đã dính lấy nhau suốt ngày."

"Không đủ."

Hắn vĩnh viễn đều không cảm thấy đủ.