Tiểu Thanh Mai Trong Truyện Trời Giáng Nữ Chính

Chương 94: Ngoại Truyện: Thẩm Chấp Trùng Sinh (3)



Edit: Cô Nhất

Beta: HuynM

-

Trà Trà cảm thấy Thẩm Chấp hình như đã thay đổi rồi, nhưng mà cô lại không hiểu được là hắn thay đổi ở chỗ nào.

Thế giới có rất nhiều điều bất ngờ, bọn họ không ngờ thế mà có thể ở bên nhau.

Trước đây khi Trà Trà xem phim thần tượng cũng từng tưởng tượng việc yêu thầm của bản thân sẽ từ giấc mộng đẹp trở thành sự thật, trên thế giới này không có gì có thể hạnh phúc hơn chuyện người mình thích cũng thích lại mình.

Tựa hồ là từ năm cô mười bốn tuổi, cuộc sống của cô càng ngày càng thuận lợi.

Mỗi ngày đều đáng giá để mong chờ.

Trà Trà nhón chân hôn lên sườn mặt của Thẩm Chấp, nhỏ giọng nói ngủ ngon với hắn, vẫy tay tạm biệt rồi quay người chạy vào nhà.

Tay Thẩm Chấp nhẹ nhàng sờ vào nơi cô vừa mới hôn qua, hắn chậm rãi cúi đầu, khuôn mặt vì ở trong đêm mà không thể nhìn rõ, cũng không biết đó là cảm giác mất mát hay vẫn còn có cảm xúc khác.

Rõ ràng là ở thời điểm hiện tại, hắn cái gì cũng chưa làm, những tổn thương đó cũng chưa xảy ra.

Nhưng rất nhiều lúc Thẩm Chấp vẫn như cũ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, không thể nào đối mặt với đôi mắt đơn thuần trong suốt đó, hắn rõ ràng không phải là người ngay thẳng lương thiện gì, càng không phải là người rộng lượng, cũng không biết cảm giác áy náy dư thừa này đến từ đâu nữa.

Mỗi đêm, khi Thẩm Chấp nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ, thì trong đầu sẽ hiện lên rất nhiều câu hỏi kỳ lạ, lộn xộn.

Nếu như có một ngày, cô cũng sẽ nhớ ra những ký ức của kiếp trước thì sẽ phải làm sao đây?

Nếu cô biết được đã từng xảy ra những chuyện kia thì sẽ còn tiếp tục nguyện ý thích hắn sao?

Cô có phải sẽ biết hắn đã từng đê tiện như thế nào không?

Cô có phải trong tương lai cũng sẽ yêu đương với người khác?

Một câu rồi lại một câu cứ liên tiếp chất vấn hắn, đem Thẩm Chấp bức đến hít thở cũng không thông.

Hắn phải hít thở hai cái thật sâu, mới dần dần trấn định bình tĩnh, rồi sau đó kéo cơ thể cứng đờ lạnh băng trở về phòng, đem bản thân ném lên trên giường, cau mày suy nghĩ miên man.

*

Vốn dĩ Trà Trà nghĩ sẽ cùng Thẩm Chấp yêu đương trong âm thầm, vì bọn họ vẫn còn đang là học sinh cấp ba, ở trước mặt thầy cô mà quá mức phách lối cũng không tốt lắm.

Hơn nữa Thẩm Chấp dường như cũng không phải người thích ồn ào, nhưng mà Thẩm Chấp mới hôm trước tỏ tình với cô, thì ngày hôm sau tin tức này liền như có cánh vậy, đâu đâu cũng đều đang bàn tán.

Ngay cả ảnh mặt của giáo viên chủ nhiệm nhìn cô cũng không đúng lắm.

Thời gian nghỉ trưa liền kêu hai người cùng gọi vào văn phòng, nói bóng nói gió, khéo léo nhắc nhở.

Trong tối ngoài sáng, ý tứ trong lời nói chính là — học tập cho tốt, mỗi ngày đều không ngừng cố gắng.

Từ nhỏ Trà Trà trong mắt giáo viên chính là đứa trẻ ngoan, gần như chưa từng bị gọi vào trong văn phòng nói chuyện, cô nơm nớp lo sợ, vừa chột dạ lại vừa sợ hãi.

Có lúc lo lắng Thấm Chấp có thể sẽ vì lời nói của thầy liền đổi ý không, nói lời chia tay với cô.

Lại cảm thấy nếu Thẩm Chấp thật sự đổi ý, hình như cũng là hợp tình hợp lý.

Chẳng qua Thẩm Chấp đối mắt với thái độ của thầy nhưng ngược lại đặc biệt cương quyết, sau khi nói ra một câu “Sẽ không chậm trễ việc học” liền làm bộ dạng nghe không hiểu, mang theo cô rời khỏi văn phòng.

Cánh tay Trà Trà bị hắn nắm lấy, cảm giác tim như muốn nhảy vọt ra vậy.

Nhưng dù trong lòng cô có vui vẻ đến đâu thì ngoài mặt vẫn phải giữ mặt mũi, nhỏ giọng hỏi: “Ở trước mặt giáo viên mà chúng ta làm vậy có phải hơi ….”

Thẩm Chấp không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô, “Em muốn cùng tôi chia tay?”

Trà Trà cúi đầu: “Không có nha.”

Vẻ mặt tức giận của Thẩm Chấp giảm đi một chút, nắm chặt cổ tay của cô, “Không phải thì được.”

“Nhưng mà vừa rồi cậu có phải đã quá kiêu ngạo rồi không?” Trà Trà yếu ớt hỏi.

Nhưng Thẩm Chấp không cảm thấy vậy, “Chỉ còn có nửa năm, không cần để ý đến lời của thầy đâu.”

Trà Trà vẫn chưa quá quen với việc cùng hắn nắm tay đi trên hành lang ở trong trường học như thế này, cô thử thoát ra, thì hắn ngược lại càng nắm chặt hơn, giống như sợ bạn học đi ngang qua không nhìn thấy vậy.

Trà Trà vì cùng hắn ồn ào mà đỏ mặt xấu hổ, “Trước tiên cậu thả tay ra đã, có rất nhiều người ở đây, mọi người đều đang nhìn chúng ta đúng không?”

Thẩm Chấp vẫn như cũ không chịu buông tay, tựa như không để thèm ý những ánh mắt tò mò, đánh giá đó, không coi ai ra gì nói: “Muốn nhìn thì cứ để bọn họ nhìn đi, tôi là của cậu.”

Hắn thuộc về cô.

Ngược lại, cô cũng thuộc về hắn.

Thẩm Chấp ước gì tất cả mọi người đều biết, đều thấy.

Trà Trà nhịn không được, nhỏ giọng hỏi: “Cậu làm sao vậy? Cậu trước kia không phải như thế này.”

Chẳng lẽ con trai khi nói chuyện yêu đương sẽ thay đổi sao?

Có thể biến người trước giờ đều sống thu mình, khắc chế, không thích ồn ào trở nên cường thế như vậy sao?

Sắc mặt Thẩm Chấp hơi ngưng lại, không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, đổi chủ đề, hắn nói: “Cậu chưa ăn cơm đúng không?”

Trà Trà nhớ lại hình như cô xác thực là chưa có ăn cơm trưa, mà hiện tại cũng không cảm thấy đói.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi trở về phòng học.

Thẩm Chấp nắm tay cô vẫn luôn không chịu thả ra, những tiếng bàn tán cố tình hạ giọng xuống nghị luận, đa số thì đều là thiện ý chỉ trêu ghẹo thôi, riêng đối với Trà Trà là trực tiếp thể hiện sự hâm mộ.

Nhà ăn đã đóng cửa.

Thẩm Chấp hỏi cô muốn ăn cái gì, Trà Trà nói bản thân không đói bụng.

Thẩm Chấp nhíu mày nói: “Anh đi ra cửa hàng mua một ít đồ ăn vặt, nếu hồi nữa có đói bụng có thể ăn tạm để lót bụng.”

Trà Trà liếm liếm môi, “Thuận tiện mua cho em hộp sữa vị dâu tây nhé.”

Thẩm Chấp nói được.

Hắn vừa đi, bạn của Trà Trà liền nhịn không được xông tới.

“Hai người đã ở bên nhau từ khi nào vậy?”

“Không lâu lắm.”

“Mẹ kiếp, lúc trước Lý Tử Kiện của lớp ba nói nhìn thấy Thẩm Chấp cùng cậu ở góc tường lén lút không biết đang làm gì, tớ còn không tin, vậy mà lại thật sự ở bên nhau nha.”

Trà Trà ậm ừ nói không nên lời.

Bạn học nữ liền thở dài, “Đây có lẽ chính là gần quan được hưởng lộc, thanh mai trúc mã chân chính đi.”

Nói xong câu này, bạn học nữ lại tò mò hỏi: “Hai người các cậu là ai thổ lộ trước a”

Trà Trà nhỏ giọng nói: “Là cậu ấy.”

“Ồ.” Cô ấy dường như hiểu ra điều gì đó, ra vẻ nghiêm túc gật gật đầu: “Cũng khó trách, Thẩm Chấp đối với cậu đúng thật là không giống với những người khác.”

Như tảng băng lạnh lùng, như đóa hoa trên núi cao, không thể với tới, nhưng ở trước mặt Trà Trà, liền có thể nhìn ra, giống như đặt trên đầu quả tim mà cẩn thận chăm sóc.

Muốn tới gần lại không dám quá mức thân cận.

Đối với cô thật sự không tồi.

Tuy ít khi nói ra nhưng hành động lại rất cương quyết.

Trà Trà dùng sách che gương mặt, “Được rồi, cậu mau đi học đi, các cậu cũng mau quay lại chỗ ngồi của mình đi.”

Thẩm Chấp đi vào ngay trước khi tiếng chuông vào học vang lên, xách theo một túi đồ ăn vặt đi vào lớp, nhét đồ uống vào trong ngăn kéo của cô.

Trà Trà lúc học không dám ăn, sau khi tan học lấy một túi khoai tây chiên, sau đó là sữa bò, rắc rắc ăn ngon lành. Bên khóe miệng dính một vệt sữa trắng.

Thẩm Chấp bảo cô đừng nhúc nhích.

Cô liền thật sự ôm bịch khoai tây không cử động.

Thẩm Chấp vươn tay, lau sạch vết sữa bên khóe miệng cho cô, “Được rồi.”

Trà Trà đỏ mặt tiếp tục ăn khoai tây chiên.

Từ mùa đông đến mùa hè.

Từ năm ba đến tốt nghiệp.

Trà Trà cũng chưa từng cảm thấy chỗ nào hay cái gì không đúng, cuộc sống của cô trôi qua giống như nữ chính đơn thuần trong phim truyền hình vậy.

Cha mẹ yêu thương, anh trai cưng nhiều, bạn trai trầm mặc ít nói nhưng lại cực kỳ ôn nhu, gần như muốn cái gì thì sẽ có cái đó.

Bạn bè bên cạch cô một bên vừa tò mò, một bên vừa giật mình, tình cảm của cô cùng Thẩm Chấp làm thế nào để có thể tốt như vậy? Chưa từng đỏ mặt cãi nhau, tranh chấp càng chưa từng có.

Mỗi khi bị hỏi vấn đề này, Trà Trà đều nói thật: “Bởi vì điểm giới hạn của anh ấy đặc biệt thấp.”

Chuyện gì cũng đều có thể nhượng bộ.

Cô muốn cái gì, thì sẽ có cái đó.

Loại cảm giác tốt đẹp này, thường làm Trà Trà cảm thấy bản thân mình như ở trong mơ vậy, giống như ở trên mây, không có cảm giác chân thực chút nào cả.

Hôm nay Trà Trà vừa mới tan học, Thẩm Chấp liền đúng giờ xuất hiện ở cửa lớp chờ cô.

Cô vừa phàn nàn về cái tính dính người của hắn, vừa đi đến bên cạnh hắn đã ở bên tai hắn lén lút hỏi: "Anh tại sao lại đối tốt với em như thế, thật sự thích em như vậy sao?"

Thẩm Chấp nắm chặt mười ngón tay của cô, "Trưa nay ra ngoài ăn thịt nướng, không phải mấy ngày em cứ nhắc tới nó sao."

Trà Trà không phải là đối thủ của hắn, bị thay đổi chủ đề, cũng không nhận ra, ngốc nghếch nói: "Được."

Cô vừa đi vừa nói chuyện: "Điểm học kỳ này đã được thông báo về rồi, aiz, Vu Cố thật sự đỉnh đỉnh, quá lợi hại, lại là người đứng đầu khoa của chúng ta.”

Thẩm Chấp nghe thấy cái tên này liền thay đổi sắc mặt, vô ý bóp đau cổ tay cô, “Không cần nhắc đến hắn.”

Trà Trà bị ngữ khí chợt lạnh xuống của hắn làm cho hoảng sợ, “Anh làm sao vậy?”

Thẩm Chấp ổn định lại hô hấp, sau đó ôm chặt cô, biểu tình và ngữ khí đều rất yếu ớt, “Thực xin lỗi.”