Tiểu Thư Mèo Của Anh

Chương 19: Học cách thay đổi



Phong Hiểu Hàn hỏi: “Yên Sơ, cậu có biết tại sao tôi dán ảnh cậu trên gác không?”

Tôi run rẩy, theo phản xạ rụt cổ lại: “Là tại tôi hay bắt nạt cậu nên cậu treo ảnh… nguyền rủa tôi?”

Mặt hắn hơi đen lại, tôi liếm môi: “Hay là cậu làm bia ngắm để phóng phi tiêu?”

Sắc mặt hắn lại càng tệ hơn rồi. Ai dà, tôi sửa lại là được chứ gì: “Vậy… là để nhìn cho có động lực luyện võ, sau này… đánh tôi?”

Cộp.

Chén cơm trên tay dằn xuống bàn. Tôi lập tức biết điều ngậm chặt miệng. Sở dĩ hồi trước tôi đánh được cậu ta là vì lúc nào cũng có hội. Toàn kéo nhau đi đánh hội đồng, lấy nhiều đánh ít nên hiển nhiên thắng rồi. Phần nữa chắc cũng bởi Phong Hiểu Hàn không muốn sinh sự, không “care” tới đám “báo học đường” chúng tôi. Hiện tại trong căn nhà này, hắn là chủ nhà, có mỗi mình tôi tay chân lóng ngóng, lỡ mà hắn điên lên đánh tôi lên bờ xuống ruộng thì cố mà chịu chứ hết cách rồi.

“Haiz, Yên Sơ, cậu đúng là… không được thông minh cho lắm.”

Muốn chửi tôi ngu thì cứ nói thẳng đi, lại còn nói giảm nói tránh làm gì cho tôi tự ái thêm.

“Tôi không muốn nguyền rủa, làm bia ngắm bắn hay có ý định đánh cậu gì hết. Tôi chỉ… chỉ…”

Tôi tò mò, chăm chú nhìn sắc mặt Phong Hiểu Hàn thay đổi như tắc kè hoa.

“Tôi chỉ ngưỡng mộ cậu.”

Câu này làm tôi kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được: “Phong Hiểu Hàn, bộ đầu óc cậu có vấn đề hả? Cậu ngưỡng mộ tôi cái gì?”

Mẹ tôi mỗi ngày đều đem tám trăm đứa “con nhà người ta” ra để so sánh, chê tôi hậu đậu, IQ thấp, không biết chăm chỉ cố gắng chỉ giỏi làm con lười trườn qua trườn lại trong chăn. Ăn học thì bết bát, khiến ba mẹ mỗi lần họp phụ huynh chỉ muốn đào mười hai tấc đất mà chui xuống, cũng may nhà tôi là mạnh thường quân lớn trong trường nên giáo viên còn nể mặt mấy phần, không nói huỵch toẹt ra mà chỉ khéo léo ám chỉ. Theo tôi, Phong Hiểu Hàn mới chính là hình mẫu “con cưng” tiêu chuẩn trong lòng mẹ tôi.

Hắn có ngoại hình sáng, học tập xuất sắc, tính tình chín chắn trưởng thành. Người ta là con trai mà nấu ăn ngon, dọn dẹp sạch bong sáng bóng, đã thế còn biết chi tiêu tiết kiệm, tranh thủ kiếm tiền. Còn tôi? Ừ thì, tôi cũng đáng yêu một chút, nhưng như vậy thôi thì có gì mà ngưỡng mộ.

“Tôi ngưỡng mộ cậu lạc quan yêu đời, tính tình hào sảng rộng lượng.”

“Ồ!”

“Cậu không cố gắng gò bó bản thân, điều này khiến tôi rất… ừm… yêu thích… Thế nên thay vì nói là tôi cho cậu nương tựa, chi bằng nói cậu đã bầu bạn với tôi thời gian qua. Chuyện tiền bạc đó đừng nhắc đến nữa.”

“Nhưng cậu không ghét tôi à? Tôi là người bắt nạt cậu đấy!”

Nghe mà ấm ức thay cho hắn, tôi bất bình đập bàn đứng lên. Hắn bật cười, đưa tay ấn tôi trở lại chỗ ngồi: “Những trò trẻ con đó, tôi không để tâm đâu. Ai bảo cậu nhỏ hơn tôi hai tuổi làm gì.”

Mặt tôi hơi nóng nóng, sao tôi nghe ra ý tứ ám muội trong câu này thế nhỉ? Để hắn không nhận ra tôi đang ngại ngùng, tôi trừng mắt dọa nạt: “Đừng hòng tôi gọi cậu là “anh”, lớn hơn thì mặc kệ cậu!”

“Tùy cậu thôi.” Hắn đứng dậy dọn bát đũa, tôi đang tính tốt bụng phụ hắn lau bàn thì ai kia lên tiếng: “Ngồi yên và đừng chạm vào cái gì hết. Đập vỡ đồ là tôi tính sổ với cậu đấy!”

Hừ! Không cho làm thì thôi. Bày đặt dọa nạt các thứ, cẩn thận bị biến thành mèo giống tôi bây giờ. Phong Hiểu Hàn bê tập sách ra bày lên bàn, tôi đứng dậy cười giả lả: “Cũng muộn rồi, tôi phải về đây. Tạm biệt cậu.”

“Ở lại đi, tôi chỉ cho cậu giải bài tập.”

“Phong Hiểu Hàn, cậu tốt bụng như vậy, hay cậu làm bài giùm tôi luôn đi?” Tôi phụng phịu nhờ vả. Không phải là tôi không cố gắng đâu, nhưng tôi ngốc quá, học không vào. Hắn mặt lạnh như tiền: “Không!”

“Lần trước nghỉ Tết cậu cũng làm cho tôi mà, sao lần này lại không?”

“Đạm Yên Sơ, cậu muốn chép phạt năm mươi lần nữa hả?”

“… Không muốn.”

“Ngồi xuống, tập trung.”

Tôi nghi ngờ thằng cha này bị đa nhân cách. Hu hu, mới nãy còn ngọt ngào bảo ngưỡng mộ các thứ, quay ngoắt đi liền tỏ thái độ như này này. Tôi bị hắn ép học, tôi vừa lơ tơ mơ liền bị hắn cốc lên đầu một cái cho tỉnh ra, sau đó bắt tôi lặp lại những lời hắn vừa nói. Không thể phủ nhận cách này có vẻ công hiệu, bởi mỗi khi lặp lại tôi sẽ lộ ra những chỗ mà bản thân không hiểu, Phong Hiểu Hàn luôn nhẫn nại giải thích đến khi tôi thông suốt mới thôi.

Học một loáng, ngẩng đầu đã hơn một giờ sáng. Hắn ngập ngừng: “Hay… cậu ngủ lại đây đi? Giờ cũng tối rồi…”

“Nhưng, nhà cậu có mỗi cái nệm thôi. Chẳng lẽ… lại ngủ cùng?”

“Hay cậu… biến thành mèo đi?”

Tôi thấy ý kiến này khá ổn, mở miệng chửi một câu tức thì biến thành mèo. Hi hi, thế sau này có khi trốn học cúp tiết sẽ tiện lắm đấy!

Phong Hiểu Hàn nhìn thấu được suy nghĩ gian trá của tôi, nghiêm giọng cảnh cáo: “Không được lạm dụng điều này để làm mấy việc sai trái biết chưa? Nếu không, tôi không hôn, cho cậu làm mèo cả đời luôn!”

Móa! Giờ học được cách uy hiếp tôi rồi hả? Hay cho Phong Hiểu Hàn, giỏi cho Phong Hiểu Hàn, leo lên đầu tôi mà ngồi nè!

Hắn vừa mắng xong đã quay sang vuốt ve dỗ ngọt tôi: “Ngoan, tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi.”

Cảm ơn, tôi tự biết cái gì là tốt cho tôi mà. Uy hiếp người ta xong lại bảo muốn tốt cho người ta! Hứ!

“Ngủ đi, sáng mai tôi đưa cậu về nhà.”