Tiểu Thư Tình

Chương 2: Cho cậu một cơ hội



Sân thể dục.

Trước khi vào học mười phút, Dương Nhạc Đa cầm quả bóng rổ, luyện tập ném bóng cùng một nhóm bạn học nữ, động tác có chút vụng về, cô không biết chơi những môn bóng lớn, chỉ có thể chơi những môn bóng nhỏ như bóng chuyển hay cầu lông.

Mấy bạn nam cùng các cô chơi chung một rổ, bên đông bên tây.

Đột nhiên, từ cổng lớn sân thể dục truyền đến tiếng ầm ĩ, một nhóm học sinh di chuyển vào bên trong, vốn dĩ không phải chuyện gì đáng chú ý, nhưng người tới là lớp 11E nên mới sinh ra chủ đề bàn tán.

“Ê, kia có phải lớp E không? Tiết thể dục này cũng thời gian với chúng ta sao?

“Này Dương Nhạc Đa, Hạ Trọng Diệu đến kìa!”

“Hahahha, Hạ Trọng Diệu, Dương Nhạc Đa của cậu đang bên kia kìa! Có muốn đến chào hỏi chút không?”

“Dương Nhạc Đa [*], loại đồ uống này ngon thật đấy, uống vào thì mát lạnh, uống xong thì thẹn thùng!”

[*] Dương Nhạc Đa đồng âm với Yakult (sữa chua uống lên men).

Mấy bạn học nam lớp E vẫn nghêu ngao mấy ca từ của bài hát quảng cáo, nhân cơ hội trêu chọc Hạ Trọng Diệu, bởi vì chỉ cần nhắc đến Dương Nhạc Đa, anh sẽ hơi đỏ mặt, ngây thơ đến mức làm các bạn học cười bò lăn.

Dương Nhạc Đa đưa mắt nhìn về phía Hạ Trọng Diệu, chỉ thấy dường như anh đang bối rối mà móc lấy cổ mấy tên bạn học đùa giỡn mình, viên kim cương đen trên bông tai phản chiếu ánh sáng, khiến anh trông càng thêm cool hơn.

Bạn học nữ bên cạnh đột nhiên cười nhạo nói: “Hừ ~~~ Dương Nhạc Đa đang nhìn lén Hạ Trọng Diệu sao?”

“Đâu ra.” Dương Nhạc Đa vội vàng thu hồi ánh mắt, nhặt quả bóng rổ đang lăn lộn trên đất lên, giả vờ làm tư thế chăm chú ném bóng, lại vì tiếng cười đùa của các bạn học mà tự nhiên cứng đờ người.

Hai ngày trước, anh vô cùng ngang ngược mà vây cô lại trước bức tường, nói với cô mấy lời ái muội kia, điều này thực sự ảnh hưởng đến cô, làm cô chỉ cần lúc này rảnh rỗi, trong đầu sẽ đột nhiên lơ đãng mà nghĩ đến hình ảnh đó.

Cô thực sự không biết rốt cuộc mình có điểm gì mà Hạ Trọng Diệu thích tới như vậy, ngày nào cũng lẽo đeo theo đuôi cô.

Ngoại trừ bài vở không tốt lắm, những biểu hiện khác của anh đều không tồi, tuy rằng thầy cô rất tức giận với anh, nhưng vẫn thường giao công việc cho anh, giáo quan thì hay nhắc nhở anh về việc không chịu mặc đồng phục tử tế, nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua.

Tuy rằng thoạt nhìn trông có vẻ rất lưu manh, là học sinh hư, bộ dáng chớ chọc vào tôi, nhưng thực ra nhân duyên với người khác rất tốt, học sinh cả ba khối trong trường, hầu hết đều biết anh.

Đôi mắt đen nhướng lên nhìn cô gái đang đứng bên dưới khung bóng rổ, chiếc áo ngắn tay màu trắng hơi bó sát lộ ra khuôn ngực, đôi chân nhỏ dài hiện ra dưới quần đùi thể thao màu xanh lam, hôm nay cô thắt hai bím tóc bánh quai chèo, rất thanh tú và đáng yêu, động tác không được tự nhiên của cô, còn làm anh anh cảm thấy rất tức cười.

Cô gái này không có nét dịu dàng như những nữ sinh khác, sẽ không tự nhiên thể hiện ra mặt đặc biệt của chính mình mà luôn rất cố gắng dung hợp với hoàn cảnh xung quanh mình.

Lúc đó, để biết cô là ai, anh đã phải hỏi một lượt hết nam sinh cả lớp, mới biết được cô tên Dương Nhạc Đa, thành tích xuất sắc, luôn giữ vững vị trí thuộc top 50 trong bảng xếp hạng các kỳ thi của khối 11.

Có bạn học nói, thông thường loại nữ sinh này đều rất kiêu ngạo, coi thường những người có thành tích không tốt như anh, hơn nữa anh lại còn là một nhân vật phiền phức.

Có điều, anh không sợ.

Và sự thật đã chứng minh, cô không giống đại đa số các cô gái kia, tuy mỗi ngày anh quấn lấy cô, nhưng cô chưa bao giờ quá nặng lời với anh, ngay cả khi cô bảo anh cách xa cô một chút, cũng vẫn nhẹ nhàng mà nói, khiến anh càng thích hơn.

Tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên thể dục của từng lớp xuất hiện, sau khi điểm danh xong, liền bắt đọc vào học huấn luyện thể chất, nửa sau tiết học thì thả cho học sinh tự luyên tập.

Ngay từ đầu tiết học, hai mắt Hạ Trọng Diệu đã thường xuyên đưa về phía của Dương Nhạc Đa, ngắm nhìn nụ cười của cô khi cùng bạn học tán gẫu, có hai má lún đồng tiền rất đáng yêu.

Bởi vì ánh mắt của chàng trai quá nóng bỏng, nên cô gái thỉnh thoảng lại phồng má lên, giả vờ không thèm để ý mà ngọ nguậy cái đầu, hoặc là làm bộ như đang tập trung nhìn thầy giáo làm mẫu.

“Này Hạ Trọng Diệu, có muốn ba đấu ba không? Nếu cậu thắng có thể quang minh chính vào ngồi học trong lớp bọn tôi, ngồi bên cạnh Dương Nhạc Đa.” Lớp trưởng lớp A cười cười làm tư thế chuẩn bị nghênh chiến, vừa rồi anh đã chạy tới báo cáo với thầy giáo thể dục rồi, hơn nữa, anh cùng Hạ Trọng Diệu còn có mối giao tình không tồi, liền muốn giúp anh em tốt một lần.

“Được thôi!”

“Này!”

Cả chàng trai và cô gái đồng thanh lên tiếng, anh nhìn lớp trưởng lớp A bằng một ánh mắt cảm kích, còn cô nhìn lớp trưởng lớp mình bằng một ánh mắt khó chịu, có điều, lớp trưởng cũng tỏ vẻ không biết gì mà nhún nhún vai, hỏi mọi người: “Đa số thắng thiểu số mà, mọi người thấy sao?”

Có lẽ vậy, Dương Nhạc Đa tâm bất cam, tình bất nguyện mà bị đuổi ra ngoài, cô cảm thấy mất mặt quá đi!

Bàng. Bàng. Bàng. Bàng.

Tiếng bóng rổ va chạm trên sàn cũng giống như nhịp đập của trái tim cô, càng lúc càng nhanh, làm cô có chút khẩn trương đứng trên sân nhìn sáu chàng trai tranh một quả bóng, kéo theo mâu thuẫn trong lòng.

Bàn tay to điều khiển quả bóng, Hạ Trọng Diệu chuyền nó sang cho đồng đội mình, bản thân thì nhân cơ hội băng ra phía rổ, lại lần nữa được truyền bóng lại, nhảy lên ghi bàn.

Đôi mắt đen vội bám lấy vật đó, cơ bắp toàn thân căng lên, mồ hôi lấm tấm theo động tác nhanh nhẹn của anh mà chảy xuống.

Cô gái để ý thấy, tuy rằng thực lực của anh rất tốt, nhưng không vì thế mà cậy mạnh giữ bóng không buông, anh luôn cố gắng chuyền bóng sang cho hai người đồng đội kia, trao cho họ cơ hội để thể hiện.

Thì ra, đây chính là nguyên nhân khiến nhân duyên của anh luôn tốt như vậy.

Không kiểu mèo khen mèo dài đuôi [*] mà luôn đối xử chân thành với mọi người.

[*] kiểu tự cho mình giỏi, cho là mình thanh cao mà làm tất cả mọi thứ, không muốn nhận sự giúp đỡ của người khác.

Kỳ thật, bản chất anh rất đơn thuần, không giống như vẻ hư hỏng bên ngoài.

Hai mươi phút thi đấu kết thúc, vì hai sơ xuất mà để thua lớp A với chênh lệch một điểm, mọi người đều nắm cổ tay [*] tiếc cho Hạ Trọng Diệu.

[*] nắm cổ tay của tay kia bằng một tay để bày tỏ sự phấn khích hoặc tức giận.

Lúc này, lớp trưởng lớp A mới hỏi: “Bạn học Hạ Trọng Diệu có phải không cố gắng hết sức không vậy?”

“Đúng đấy!”

“Vậy chúng ta thay bạn học Hạ Trọng Diệu thỉnh cầu bạn học Dương Nhạc Đa được không?”

“Được.”

“Dương Nhạc Đa, cậu nhìn xem bạn học Hạ Trọng Diệu cố gắng như vậy, cậu hãy cho cậu ta một cơ hội đi.”

Dương Nhạc Đa ngạc nhiên mà trợn to đôi mắt, rồi nhẹ nhẹ cắn môi dưới.

Hmm… Nhiều ánh mắt “lấp la lấp lánh” như vậy nhìn cô, cô có thể nói không sao? Nếu nói không, cảm giác như cô quá vô tình nhỉ, hơn nữa, anh thực sự đã liều mạng mà chơi rồi.

“Ừm. Được, nói đồng ý trước.” Cô bĩu môi, cố gắng đè xuống khóe miệng muốn cong lên, đôi mắt to tròn nhìn anh và nói “YES” như thể anh là người chiến thắng, thẳng thắn như vậy vậy mà lại rất đáng yêu.

Tuy rằng tình yêu bây giờ như viên pha lê đã nứt một mảnh, nhưng… Có lẽ có cơ hội thì vẫn có thể hàn gắn trở lại phải không?

Cô không dám nghĩ nhiều, chỉ là, cô sẽ lấy ra một chút dũng khí, cho phép tình yêu chậm rãi đến gần.

Hạ Trọng Diệu vui vẻ nghĩ rằng có lẽ ông trời cũng đang giúp mình, nếu không phải giáo viên thể dục tạm thời điều chỉnh tiết học, cậu sẽ không được bạn học giúp đỡ, cũng sẽ không có cơ hội được quang minh chính đại đi vào lớp A ngồi bên cạnh cô ấy.

Phải biết rằng, tùy tiện vào lớp khác là một việc rất kỳ cục, trừ phi bạn có thể nhận được sự đồng ý của mọi người, nếu không, mọi người sẽ nhìn bạn bằng ánh mắt rất kỳ lạ.

Anh có thể không để tâm đến ánh mắt của người khác, nhưng anh hiểu rằng, cô gái anh thích sẽ để ý, vì vậy, muốn nhận được sự đồng thuận của cô, không thể không có sự đồng tình của bạn học cô.

Tác giả có lời muốn nói:

Thực ra tui muốn để Hạ Trọng Diệu miêu tả về dâng người của Dương Nhạc Đa nhiều thêm chút ~

Có điều cảm giác hơi biến thái…

Dương Nhạc Đa: =..=