Tiểu Thư Tình

Chương 3: Tôi nhớ cậu



Chớp mắt là đến kỳ thi cuối cùng của lớp 11 kết thúc, chào đón học sinh là kỳ nghỉ hè mong chờ đã lâu.

Kể từ hôm Hạ Trọng Diệu đánh cược với lớp trưởng lớp A đến nay, mỗi ngày anh đều sẽ đến lớp A báo danh vài lần, lại còn rất thoải mái, tự nhiên mà ngồi ở vị trí bên cạnh Dương Nhạc Đa, khi thì tán gẫu với cô, khi thì lẳng lặng mà chống tay lên đầu mà ngắm cô, làm cô có chút ngại ngùng.

“Này, cậu đừng cứ nhìn tôi như vậy!”

“Bởi vì tôi thích cậu, ngắm nhìn cô gái mình thích là một chuyện thiên kinh địa nghĩa [*] mà, huống chi cậu lại còn đáng yêu như vậy, rất khó để có thể không ngắm cậu…”

Sau đó, tai của chàng trai chậm rãi đỏ lên, làm cô gái cũng ngại ngùng theo, hai má ửng hồng, khẽ mắng anh một tiếng:

“Ngu ngốc.”

“Dương Nhạc Đa, làm bạn gái tôi đi.”

Không đếm nổi bao nhiêu lần anh đưa nguyện vọng này, nhưng lần nào cô cũng không thèm đá hoài, chỉ cúi đầu tiếp tục đọc giáo trình.

Leng keng ~~~

Tiếng chuông cửa kéo dòng suy nghĩ xa xôi của Dương Nhạc Đa trở lại, bất đắc dĩ mà gãi gãi đầu, tại sao có thể bị phân tâm nghiêm trọng như vậy ngay cả khi học bài ở nhà được chứ.

Cô vừa bước ra khỏi phòng thì nghe thấy tiếng bước chân đi về phía cửa trước một bước, cô biết mẹ đi mở cửa rồi, đang muốn quay lại chỗ của mình, lại nghe thấy giọng nói của mẹ.

“Ồ, đến tìm Nhạc Đa hả con?”

Huh? Huh? Ai tới tìm cô nhỉ? Cô không nhớ mình có hẹn đi chơi với nhỏ nào, chẳng lẽ cô quên hẹn?! Không thể nào đâu!

Vội vàng chạy ra phòng khách, Dương Nhạc Đa ngước mắt lên thì nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đang lễ phép mỉm cười của Hạ Trọng Diệu, tay còn cầm một hộp trứng cuộn đưa cho mẹ cô.

“Chào mẹ Dương, con là bạn học của Nhạc Đa, con rất thích Nhạc Đa và đang trong quá trình theo đuổi cô ấy, hy vọng sau này dì có thể cho phép con thường xuyên tới đây.” Hạ Trọng Diệu có chút ngại ngùng, đôi mắt đen trở nên dịu dàng, ấm áp khi nhìn thấy cô gái đang đứng ở đó.

Đó là ngày thứ ba của kỳ nghỉ hè, đã ba ngày không gặp, anh rất nhớ cô, tuy là có thể gọi điện thoại, nhưng anh vẫn muốn gặp mặt hơn là chỉ nghe được giọng nói của cô, chính vì thế, anh đành lấy hết can đảm chủ động đến thăm hỏi nhà họ Dương.

Hơn nữa, anh đã quyết định sẽ theo đuổi Dương Nhạc Đa, cũng hy vọng tình yêu này có thể đơm hoa kết quả, cho nên cần phải có mối quan hệ tốt với ba mẹ vợ tương lai, đương nhiên cũng có thể ba mẹ người ta không thích anh, nếu đúng như vậy, lại càng phải nỗ lực để giao tiếp với họ.

Mẹ Dương mỉm cười nhận lấy hộp trứng cuộn, để Hạ Trọng Diệu ngồi trong phòng khách, gọi con gái ra tiếp còn mình thì vào phòng bếp chuẩn bị trà bánh.

Mối quan tâm lớn nhất của bậc cha mẹ là con cái mình ngấm ngầm yêu đương mà không cho mình biết, cứ thể làm bậy làm bạ, cuối cùng làm cho gà chó không yên, mụ mị đầu óc.

Thẳng thắn mà nói, ba mẹ Dương đương nhiên cũng biết ít nhiều về lần yêu đương trước của con gái, sau đó hình như chia tay rồi, bọn họ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, tuy không hỏi gì nhưng trực giác vẫn cảm thấy thằng nhóc đó không tử tế.

Lần này, ấn tượng ban đầu về Hạ Trọng Diệu quả thực không tồi, ít nhất thì theo đuổi con gái mình cũng đã đến chào hỏi trước.

“Hạ Trọng Diệu, tự nhiên cậu đến đây làm gì vậy?” Dương Nhạc Đa ngồi cách một chút, quan sát chàng trai không còn mặc đồng phục, chỉ đơn giản quần jean áo phông, bên ngoài mặc một chiếc áo cao bồi, có một cảm giác rất thoải mái.

Đôi mắt Hạ Trọng Diệu nhìn chằm chằm vào cô gái, cô ấy thậm chí còn thu hút hơn khi không mặc đồng phục, váy ngắn màu trắng để lộ ra nội y màu hồng nhạt, đôi chân trần rung nhẹ, ngón chân tròn nhỏ xinh xắn.

Hm… Cảm giác như luồng nhiệt nóng bừng trong người đang xông lên, anh vội vàng quay mắt đi chỗ khác rồi hỏi: “Mấy ngày rồi không gặp, cậu không nhớ đến tôi sao?”

“Này… Này… Cái gì chứ? Cậu lên cơn thần kinh đấy à?” Dương Nhạc Đa hơi phồng má, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, cô sẽ không thừa nhận thực ra mình cũng có chút nhớ cậu ta, bởi vì bọn họ chỉ là bạn bè bình thường thôi mà.

Ánh mắt dán chặt trên gương mặt cô, trực giác cho anh thấy cô cũng đang e thẹn, vì vậy không cố gắng ép hỏi cô mà tươi cười nói: “Cậu không nhớ tôi cũng không sao, tôi nhớ cậu là được.”

Cô gái ngơ ngẩn mà nhìn anh, trong lòng hiện lên một tia ngọt ngào, sau đó ngại ngùng mà rũ mắt xuống, bắt đầu có cảm tình với sự kiên định của anh.

Chẳng qua là, đối với mối tình đầu kia, cô vẫn chưa thể hoàn toàn buông xuống được, đôi khi nhìn thấy tên hắn xuất hiện trên Facebook, ngực cô liền tắc nghẽn, hô hấp khó khăn, dường như đang chờ đợi hắn nói chuyện với cô.

Lúc này, mẹ Dương bê trà bánh ra tới, vừa vặn hóa giải tình trạng quẫn bách không biết nói gì của con gái, sau đó, bà ngồi xuống trò chuyện cùng chàng trai, cuối cùng còn kêu con gái làm gia sư nhỏ cho anh.

Đôi mắt sắc sảo nhìn rõ được tâm ý của chàng trai dành cho con gái của mình, bà cũng không ngại để con gái có thêm thời gian bên cạnh một người khác giới, đương nhiên cũng không quên thừa dịp con gái đi vệ sinh, nhắc nhở Hạ Trọng Diệu, chưa đến tuổi trưởng thành thì nhất định vẫn phải đúng mực.

Ngồi vào bàn học, Dương Nhạc Đa nghiêm túc mà giảng bài các môn cho Hạ Trọng Diệu, sau đó còn ngạc nhiên phát hiện, thực ra nền tảng khái niệm cơ bản của anh rất khá, nhưng anh không thích áp dụng, chỉ cần chỉ ra những điểm anh chưa hiểu, giải đáp những thắc mắc, anh liền có thể giải quyết được hết.

“Hạ Trọng Diệu, thực ra cậu rất thông minh.” Dương Nhạc Đa dùng bút chì chọc chọc vào cánh tay anh, nói tiếp: “Còn khoảng một năm nữa là đến kỳ thi Trung học Phổ thông Quốc gia, chỉ cần nỗ lực học tập, có thể sẽ thi đậu được một trường đại học không tồi đấy.”

“Dương Nhạc Đa, cậu muốn vào trường đại học nào?” Hạ Trọng Diệu nghiêng sang, một tay chống đầu, đột nhiên ý thức được nguy cơ, nếu anh theo đuổi được cô rồi, mà hai người còn không học chung trường, phải cách xa nhau, không phải sẽ rất vất vả sao?

Hơn nữa, anh cảm thấy, Dương Nhạc Đa đáng yêu như vậy, vào đại học nhất định sẽ có rất nhiều chàng trai theo đuổi cô, nếu không có anh bên cạnh, bị người ta theo đuổi được thì làm sao bây giờ?

Không được! Không được! Anh muốn quyết chí vươn lên, huống hồ, nhạc mẫu đại nhân [*] còn đang quan sát anh.

[*] nhạc mẫu đại nhân: mẹ vợ.

“Tôi muốn học khoa du lịch của đại học C.”

“Vậy thì tôi cũng muốn vào đại học C.”

“Hả…?!”

Dương Nhạc Đa kinh ngạc nhìn anh, tuy nói anh thích cô, nhưng thích thì nhất thiết phải thi cùng trường đại học với cô luôn không? Việc này… có chút khoa trương rồi? Cô có mị lực tới như vậy sao?

“Cậu khinh thường tôi?” Chàng trai giả vờ giận dữ trừng mắt nhìn, còn dùng ngón tay thon dài ấn nhẹ vào trán cô.

“Không có đâu… Việc đó… Vậy cậu phải cố gắng hơn nữa mới được…” Cô gái nắm lấy ngón tay anh, dường như có một luồng điện nhỏ từ đầu ngón tay anh truyền đến khiến trái tim cô đập hơn một chút.

Thấy cô tùy ý nắm lấy ngón tay kia, Hạ Trọng Diệu mỉm cười ngốc nghếch, đây là lần đầu tiên cô chủ động chạm vào anh: “Ok, mỗi ngày tôi đều sẽ đến điểm danh, nhất định sẽ thi đậu đại học C.”

Cô gái của anh, bất luận là chân trời hay góc bể, anh nhất định sẽ luôn bên cạnh cô.