Tiểu Thuyết Gia Linh Dị Hàng Đầu

Chương 10: Không thể chạy thoát (10)



【 Đếm ngược 00:03:53 】

Nhiệt độ xung quanh Trì Dực Âm nóng dần lên, ngay lúc phát hiện ra nữ quỷ biến mất thì trong vườn hoa cũng đã xuất hiện dị thường.

Khuôn viên vốn xinh đẹp với trăm hoa đua nở khoe sắc thắm như hàng giả giờ đây đã có một vài nhành chậm rãi héo tàn.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy những đóa hoa khô héo rơi xuống đất tạo thành chuỗi dấu chân nối nhau thành một đường dài đến hòn non bộ quái dị phía sau.

Mà ở góc độ của Trì Dực Âm vừa vặn bị hòn non bộ sau xích đu che lại.

——Việc này cũng đồng nghĩa với việc quản gia sẽ không nhìn thấy gì phía sau hòn non bộ.

Chuyện mà đầu tiên Trì Dực Âm nghĩ đến chính là nữ quỷ.

Lúc còn sống nàng rất quen thuộc với nơi này, hơn thế nàng có vẻ chống đối với quản gia, vì thế khi lão xuất hiện nàng sẽ lánh mặt đi.

Từ lúc đoán được việc này, Trì Dực Âm đã lên kế hoạch là sẽ tránh đi nữ quỷ đang núp trong vườn hoa kia, tự tạo cho chính mình một đường lui.

Mà bây giờ thì...

"Không chịu giúp đồng bọn mà cô vừa hợp tác một phen sao?"

Trì Dực Âm nâng giọng nói với nữ quỷ: "Cô không muốn nhìn thấy thế giới ngoài kia dù chỉ là một chút sao Ngọc Trạch!"

【 Đếm ngược 00:03:41 】

Bầy rắn quấn quanh bộ xương khô trong thời gian ngắn đã bò đến bên người Trì Dực Âm và liên tục thè lưỡi ra, thanh âm 'xì xè' vang lên từ phía sau ngày càng đến gần, mơ hồ đã chạm đến tóc hắn.

Sau đó thì bàn tay của bộ xương khô cũng đuổi sát theo và vồ về phía hắn.

Với tốc độ hiện giờ mà nói thì hắn không thể nào thoát khỏi phạm vi công kích của bộ xương, nhưng hắn lại không hề sợ hãi.

Thậm chí còn đang cười.

Dường như đối với hắn mà nói, cái chết chỉ đơn giản là một suất đi dạo vài vòng ở quỷ môn quan.

Xích đu vẫn tự đung đưa như cũ, giống như là nữ quỷ căn bản không để ý đến đề nghị giúp đỡ của hắn, nàng chán ghét quản gia, nhưng cũng không ưa gì người sống, không có hứng thú gì với việc phải giúp hắn, so với như vậy thì nàng càng thích nhìn hắn chết để mua vui hơn.

Bởi vì quy tắc nhìn thấy nữ quỷ liền chầu ông bà nên Trì Dực Âm nhắm tịt cả hai mắt, dựa vào khả năng cảm âm nhạy bén cùng bản đồ ba chiều mà hắn đang hình dung trong đầu, miễn cưỡng tránh khỏi công kích của quản gia hết lần này đến lần khác mà chạy về phía nữ quỷ.

Nhưng quản gia lại chiếm ưu thế tuyệt đối, không những có thể khống chế toàn cục từ trên cao mà còn có thể lực vượt xa hắn, bất kể hắn chạy đến đâu thì lão cũng thừa sức theo sát mà tấn công. Chưa kể đống rắn lúc nhúc trên người lão, không biết từ đâu mà cứ bò ra hết con này đến con khác, nhanh chóng lấp đầy khoảng sân, dày đặc đến nỗi gió cũng không thể lọt qua.

Cho dù Trì Dực Âm có tránh được lần một lần hai nhưng không thể tránh mãi, đến cuối vẫn sẽ bị quản gia chặn lại, dưới sức mạnh áp đảo mà vờn hắn đến chết.

【 Đếm ngược 00:03:00 】

Thắng bại dường như đã được phân rõ.

Ngay cả những khán giả vốn mong đợi rất nhiều vào Trì Dực Âm cũng đều thở dài và lắc đầu rời đi, chuyển sang những streamers khác trong phó bản này.

Thông báo nhắc nhở lượng người xem giảm xuống không ngừng vang lên trong đầu Trì Dực Âm, cuối cùng chỉ còn lại lác đác vài người, nhưng hầu hết họ đều mang ác ý muốn chứng kiến cái chết của Trì Dực Âm.

[ Khóc đi! Cầu xin đi! Rồi sau đó dùng cái chết của mi để mua vui cho bọn này ha ha ha! ]

[ Nhanh biến thành thịt băm đi, ở đó mà còn chạy gì nữa! Muốn thấy cậu ta ngỏm quá đi sắp chờ không được rồi! ]

Bởi vì độ nổi tiếng giảm xuống quá nhanh, hệ thống bắt đầu trừ đi tích phân của Trì Dực Âm, nhưng hiện tại hắn cũng không rảnh để quan tâm, thậm chí chỉ đơn giản tắt đi âm thanh thông báo, cũng không thèm để ý bản thân sẽ chết thế nào khi bị trừ đến không lúc còn tích phân nào.

Việc nữ quỷ không đáp lời khiến Trì Dực Âm đoán được suy nghĩ của nàng.

Chẳng qua cũng khá may, sự tín nhiệm của hắn đối với nữ quỷ chẳng qua cũng chỉ là lời nói đầu môi, cùng lắm chỉ như một món quà thể hiện ra thành ý hợp tác của bản thân hắn mà thôi.

Hắn không giỏi suy diễn những thứ viễn vông, hắn thích lợi dụng những thứ thực tế hơn.

Ví như, khoảng trống bị giàn hoa bao phủ ở sau nữ quỷ kia.

Lúc nhìn thấy bức sơn dầu ở phòng của nữ quỷ, cùng với những món đồ ở trong phòng nàng, Trì Dực Âm cũng đã suy đoán ra được một phần tính cách của 'người ta', vì thế biết rằng 'người' như nàng sẽ không nguyện bị giam lỏng trong ngôi nhà này mãi, nếu không thì lão quản gia cũng sẽ không khóa hết từ cánh cửa này đến cánh cửa khác như vậy.

Nhất định là trước đây đã có tiền lệ.

Có lẽ là nàng biết được một lối ra nào khác nữa.

Suy đoán này được hắn xác nhận khi nữ quỷ đi về phía vườn hoa.

—— Con người lúc sợ hãi sẽ theo bản năng đi đâu?

Lối thoát.

Một khi nữ quỷ nhìn thấy người mà nàng không thích thì nhất định sẽ theo bản năng đến nơi mà nàng cảm thấy an tâm nhất, đó không phải là căn phòng của nàng mà là một nơi có thể giúp nàng trốn thoát bất cứ lúc nào.

Đó chính xác là những gì mà Trì Dực Âm muốn tìm với sự giúp đỡ của nữ quỷ.

Không quen thuộc với căn nhà này thì đã sao? Chả sao cả, tìm người quen thuộc thì có thể giúp hắn rồi.

Trì Dực Âm khẽ mỉm cười, trong chớp mắt lại lập tức nghiêng đầu sang một bên để tránh bọn rắn đang nhe răng thè lưỡi xông tới, sau đó chạy về hướng xích đu.

Trong nháy mắt khi hắn chạy đến sánh vai cùng nữ quỷ, Trì Dực Âm cuối cùng cùng mở mắt ra, lần đầu tiên nhìn kỹ khoảng trống sau giàn hoa ở góc tường ở khoảng cách gần và rõ ràng như vậy, hắn cười thầm trong lòng.

Ngay lúc này, nữ quỷ dần hiện lên trên chiếc xích đu, nàng ngạc nhiên nghiêng đầu nương theo hướng gió nhìn sang Trì Dực Âm.

Quản gia đang hóa thành bộ xương khô cũng giận dữ gào thét chạy về phía hắn, hàng ngàn con rắn nhúc nhích đầy sân cũng lần lượt trườn theo.

Nhưng Trì Dực Âm lại không hề quay đầu, trực tiếp chạy đến khe hở sau giàn hoa, không những vậy hắn còn có tâm tình vui vẻ vẫy tay với nữ quỷ rồi cười nói: "Cám ơn đã chỉ đường, hẹn gặp lại cô ở ngoài kia nhé."

【 Đếm ngược 00: 02:56 】

Quanh năm ngồi vào bàn giấy tựa như dân văn phòng khiến cho dáng người của Trì Dực Âm mảnh khảnh và thoăn thoắt, vòng eo thon và đôi chân dài chỉ cần lướt qua một chút là đã có thể nhanh chóng lách ra khỏi khe hở.

Nhưng giờ cũng không phải lúc để thư giãn.

Bọn rắn bò đến khe hở, có lẽ vì lão quản gia bị hắn chọc giận nên lũ rắn cũng như đang nổi điên mà phát ra hàng loạt tiếng rít tê dại, ngày càng lao đến hắn với tốc độ nhanh hơn. Còn chưa kịp chạy xa đã nghe thấy tiếng rắn văng vẳng bên tai, khiến cho hắn dựng cả tóc gáy theo bản năng.

Quan trọng là Trì Dực Âm vẫn không quên bản thân còn có một nhiệm vụ khác đang trên đà đến hồi kết.

Dù tiến hay lùi thì thứ mà hắn đối mặt vẫn là đường chết, biết chọn thế nào đây?

Thanh âm tích tắc của đồng hồ đếm ngược liên tục vang trong đầu hắn, như thể hòa cùng một nhịp đập với trái tim.

Nhưng Trì Dực Âm đã đưa ra quyết định trong nháy mắt.

Nếu cả tiến lẫn lùi đều là cửa tử, vậy thì hắn sẽ không chọn cái nào hết!

Ai nói bắt buộc phải chọn một trong hai? Từ đầu đến cuối hệ thống cũng không hề thừa nhận, hết thảy đều do tiềm thức các người chơi tự cho là như thế.

Một phương án mà có thể thay thế cho cả hai đường chết kia là...

【 Đếm ngược 00:02:32 】

Trì Dực Âm cũng không chạy về phía sau ngôi nhà mà lại ngoài dự đoán của quản gia chạy về phía cổng lớn.

Bộ xương cao lớn há miệng cười man rợ, ánh mắt dán chặt vào thân ảnh Trì Dực Âm, lão lao ra khỏi hàng rào hướng về phía cổng lớn, khom người dang tay chuẩn bị vồ lấy con mồi.

Gần, gần thêm nữa...

Đám người hầu vốn đứng bất động như tượng gỗ khi nhìn thấy lão quản gia sắp tóm được Trì Dực Âm thì cuối cùng cũng có động thái.

Tựa như những cỗ người máy được lập trình sẵn, không chút sai lệch đi đến cạnh cánh cổng, dùng sức cầm lấy hai nắm cửa mạ vàng mở ra.

Tiếng cửa mở nặng nề vang lên, giữa hai cánh cổng dần xuất hiện một khoảng hẹp.

Ánh mắt Trì Dực Âm cũng sáng lên, khóe môi không tự chủ được mà cong lên.

Tuy nhiên, quản gia không hề có chút lo lắng nào về việc con mồi đang cố gắng trốn thoát, lão ta ngược lại còn cười một cách quái dị, như thể đang chế giễu sự ngây thơ của Trì Dực Âm.

Trong phòng livestream, các người chơi cuối cùng mà có cảm tình với Trì Dực Âm cũng lắc đầu, lần lượt rời đi.

[ Tên của phó bản là 【Gia trang hạnh phúc】, phạm vi hoạt động đã được xác định là trong chính ngôi nhà này, tuy nhiên thì những người mới đều không biết điều đó nên cứ suy tính tới việc trốn thoát... ]

[ Tui dám cược một trăm tích phân, cậu ta chỉ cần bước ra ngoài một bước thôi thì sẽ bị lớp sương mù dày đặc kia phủ lấy và ăn mòn đến khi thành một bộ xương khô. ]

Dưới sự quan sát của bọn họ, Trì Dực Âm lại đột nhiên dừng bước ở ngay cửa, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Hắn trông giống như là bị dọa đến choáng váng, ngay cả các đòn tấn công ở phía sau còn không chịu tránh đi.

Người quản gia cười ác độc, bàn tay khổng lồ giơ lên hướng về phía con mồi chuẩn bị vồ xuống, dùng lực mạnh đến mức tạo nên một trận gió lớn.

Sức gió mạnh đến nổi khiến tóc của Trì Dực Âm bị thổi tung lên, hắn khẽ híp mắt lại, cười tủm tỉm giang hai tay hướng về cửa lớn: "Hoan nghênh đến nhà."

Trong giây tiếp theo, khe cửa mở rộng ra, một người phụ nữ mặc sườn xám xuất hiện trong tầm nhìn của Trì Dực Âm.

Khoảnh khắc người phụ nữ nhìn thấy Trì Dực Âm, thanh âm đếm ngược tích tắc liên tục bất ngờ dừng lại.

【 Đếm ngược 00:02:11, đếm ngược đã dừng lại, hủy bỏ nhiệm vụ dự tiệc. 】

Các người chơi vốn định rời khỏi phòng livestream lại lập tức ngạc nhiên mà quay về hết: [ Ủa alo?!! ]

[ Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sao lại dừng? Vụ gì mới diễn ra vậy! ]

[ Người phụ nữ này là ai nữa vậy, sao người mới này lại biết đến sự hiện diện của người ta? ]

Nhưng ngay lập tức, Trì Dực Âm đã làm một hành động khiến tất cả người chơi vốn ngu người nay càng khó hiểu hơn.

Thay vì đi về phía người phụ nữ để xoay chuyển tình thế, hắn lại lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong túi ra, rồi nhanh chóng quay lại đối mặt với lão quản gia đáng sợ kia.

Cuốn sổ trong tay Trì Dực Âm tự động mở ra mà không có chút gió nào, phát ra âm thanh lách tách.

Hắn nâng mắt lên, khóe môi vẽ lên một đường cong xinh đẹp, chậm rãi xoay xoay chiếc bút máy trong tay.