Tiểu Thuyết Gia Linh Dị Hàng Đầu

Chương 9: Không thể chạy thoát (9)



Đại não luôn có xu hướng bảo vệ con người, vào những lúc phát giác ra hiểm nguy đang cận kề thì sẽ không tự chủ được mà xem xét. Dù chỉ là thanh âm hay hình ảnh lướt qua, con người cũng sẽ theo bản năng mà quay đầu về sau.

Nhưng chỉ trong những giây phút ngắn ngủi, Trì Dực Âm đã khắc chế được phản ứng theo bản năng của chính mình, hắn nhớ đến quy tắc giết người của nữ quỷ. Vào lúc chưa xác định được nữ quỷ có ở phía sau lưng hay không thì hắn không thể tự tiện xoay người.

Hơn nữa, sau khi hắn lấy lại được tinh thần sau cơn hoảng hốt thì cũng nhận ra được chủ nhân của giọng nói ấy.

—— Không ai khác là quản gia.

Một giây trước còn nói muốn để Đại tiểu thư đi gặp lão gia phu nhân, nhưng giây tiếp theo thì không chỉ khóa cửa lại mà còn thình lình xuất hiện sau lưng.

Chắc có lẽ là vì quản gia có ác cảm đối với đại tiểu thư, tất cả người chơi cũng theo đó mà bị lão nhắm vào. Chẳng qua đây chỉ là suy đoán của Trì Dực Âm, hiện tại hắn đang bị phân tán cùng các người chơi khác, không có biện pháp nào để xác nhận.

Một khả năng khác có thể xảy ra, chính là vị quản gia này không hài lòng với hắn, nên cố tình đến ngăn cản hắn trên đường đi dự tiệc đoàn viên với "ba mẹ" của mình.

Nhưng khi vừa nghĩ đến đây, Trì Dực Âm liền nhíu mày lại.

Mặc dù hắn cũng là người chơi tham gia phó bản như bao người, biết đến sự tồn tại của hệ thống cùng các nguyên tắc, và thừa biết rằng nếu không làm được nhiệm vụ mà phó bản yêu cầu liền sẽ chết trong tức khắc, nhưng khác với hắn, quản gia là một NPC trong phó bản này.

Dù cho bây giờ hắn có hiểu NPC đến mức độ nào, nhưng đó là vì hắn thông qua phản ứng của các người chơi khác mà suy ra, do từ trước đến giờ NPC vốn không tham gia vào câu chuyện giữa người chơi và hệ thống mà chỉ chuyên tâm vào cốt truyện của phó bản.

Nói cách khác, sẽ không tồn tại khả năng lão quản gia khó chịu gì đó với Trì Dực Âm —— cho dù lúc ở ngoài cửa hắn có dồn quản gia vào thế bí và đùa giỡn lão trong lòng bàn tay đi nữa.

... Quản gia rốt cuộc là muốn cái gì ở vị đại tiểu thư này đây.

Trong vài giây ngắn ngủi, Trì Dực Âm đã nhanh chóng khôi phục vẻ tỉnh táo, đồng thời cũng cảnh giác với nhiệt độ đang dần tăng lên ở xung quanh.

Xem ra, nữ quỷ đã đi rồi.

Ngay lúc quản gia vừa xuất hiện.

Là vì quá đỗi chán ghét? Hay là do sợ hãi lão?

Vừa nãy hắn cố ý nói xấu quản gia trước mặt nữ quỷ, nàng ta cũng không có phản bác lại hắn.

Trì Dực Âm mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng vẫn mỉm cười nói với người ở sau lưng: "Lời này phải là tôi hỏi ông mới đúng, quản gia. Tôi vừa mới về nhà nên muốn nhanh chóng đến gặp cha mẹ, ông lại đứng đây ngăn tôi làm gì?"

Còn cánh cửa vừa khóa lại kia, có lẽ giống như cỗ xe ngựa, hết thảy chỉ phòng việc hắn sẽ chạy trốn.

Trì Dực Âm nhìn cánh cửa chính cao to sừng sững gần trong gang tấc, ánh mắt tối sầm xuống.

Hắn lặng lẽ suy tính, vừa rồi lúc hắn xem thời gian là vừa mới bắt đầu phút thứ sáu, nếu bây giờ mà có xuất phát ngay thì cũng rất khó để đến kịp thời gian... e là hắn phải tìm một phương pháp khác thôi.

Quản gia không chối bỏ thân phận của mình, nhưng cũng không để ý đến những lời chất vấn của Trì Dực Âm, lão chỉ hừ khẽ một tiếng, khinh thường nói: "Đại tiểu thư, cô là thật sư không biết hay đang giả ngu với tôi?"

"Chẳng lẽ cô còn không rõ, phu nhân giận cô đến mức sinh bệnh nặng, mãicũng không chịu gặp cô. Lão gia cũng bôn ba khắp chốn vì sự nghiệp của Mã gia chúng ta, cũng rất lâu rồi không trở về nhà hay sao?"

Lão vừa dứt lời, Trì Dực Âm không khỏi có một chút ngạc nhiên.

Trước tiên không nói đến thật giả của việc người chị này khiến mẹ tức giận, nhưng nếu lão gia và phu nhân không lộ diện thì tại sao người quản gia lại mở bữa tiệc đoàn viên này? Nhân vật qua trọng không có ở đây, đối với NPC của phó bản thì cũng chỉ có thêm bốn đứa nhóc, căn bản không cần phải tập hợp lại như thế mới đúng.

Đối với thời đại coi trọng tôn ti trật tư như hồi trăm năm trước, điều này rất khó hiểu.

Trừ khi... đây chính là Hồng môn yến (*)

(*) "Hồng Môn yến" là một điểm nhấn quan trọng của chiến tranh Hán - Sở diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, Trung Quốc. Khi đó, Lưu Bang tiến vào Quan Trung trước tiên và giành mất vinh quang của Hạng Vũ khiến Hạng Vũ sinh lòng nghi ngờ, âm thầm lên kế hoạch tấn công Lưu Bang. Ông ta chuẩn bị một bữa tiệc tại Hồng Môn, ngoài mặt là để giải trí vui vẻ, nhưng bên trong lại âm thầm chuẩn bị âm mưu ám sát Lưu Bang ngay tại chỗ nhưng chưa thành. Sau đó, Lưu Bang phải giả vờ xin đi vệ sinh rồi vội vàng bỏ trốn khỏi bữa tiệc hung hiểm mà không một lời cáo biệt với Hạng Vũ. Sau này, mỗi lần nhắc lại sự kiện lịch sử ấy, người ta đều sử dụng thuật ngữ "Hồng Môn yến" theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng. (Theo Cafe Cbiz)

Trì Dực Âm dừng lại một chút, phát hiện ra ác ý của phó bản. Nếu đến đúng giờ để dự hồng môn yến thì sẽ không có vấn đề gì, còn nếu không sẽ chết.

Đường tiến và đường lùi đều bị chặn lại. Các người chơi biết rõ, tiến lên một bước sẽ chết, cũng biết phải chủ động dấn thân vào cạm bẫy mà phó bản đã giăng ra.

Nhưng đối với tình trạng của hắn bây giờ, bị quản gia chặn lại trong thời gian ngắn này cũng rất khó thoát thân, chỉ còn năm phút một giây, rõ ràng không có cách nào để tì ra nơi tổ chức bữa tiệc.

Trì Dực Âm lập tức nhìn xung quanh, nhanh chóng động não, cố tìm cho bằng được cách để thoát ra khốn cảnh này.

"Tôi không biết."

Quản gia còn đang chờ đợi câu trả lời của hắn, còn Trì Dực Âm bên đây cũng nỗ lực động não với vả ngoài tỉnh bơ, hắn tiếp túc đóng tròn vai nhân vật của mình, lạnh lùng nói: "Tôi học ở bên ngoài mà, sao tôi biết được.

Trì Dực Âm từ đầu cho đến cuối đều không xoay người nhìn về sau —— việc này hẳn là không cần thiết.

Ánh chiều tà yếu ớt phả xuống sau lưng khiến hắn có thể nhìn thấy một cái bóng mờ trên mặt đất, nữ quỷ thì sẽ không có bóng, nhưng quản gia sẽ có.

Mà sau khi hắn dứt lời, đồng tử của Trì Dực Âm nhanh chóng co rút lại.

Hắn thấy cái bóng của quản gia trong chớp mắt đã từ hình dạng con người dần dần biến hóa vặn vẹo, như đang giương nanh múa vuốt, quấn quýt nhau tựa như một đàn rắn thay nhau ngoe nguẩy thè lưỡi tiến đến gần hắn.

Cùng lúc đó, thanh âm u ám của quản gia vang lên, như tiếng của hàng ngàn con rắn đang ngân khúc giao hưởng, khiến người nghe không khỏi cảm thấy bản thân như bị một con rắn khổng lồ nhớm nháp tóm chặt.

"Không thể tha thứ, đúng là không thể tha thứ được mà. Đại tiểu thư, mi đã hủy hoại thanh danh của Mã gia, làm ô uế cả một gia tộc có tiếng tăm, lão gia và phu nhân bản tính hiền lành mới giữ lại cho mi một mạng, thế mà lại không biết hối cải."

"Đúng là đồ không biết xấu hổ, thấy Mã gia chết mà không cứu, thứ vong ơn bội nghĩa, nhà mi nhất định sẽ hủy hoại Mã gia!"

Quản gia nghiến răng gầm gừ, từng đợt gió mang mùi tanh hôi ập đến Trì Dực Âm, trong nháy mắt khiến cả đình viện xinh đẹp trở nên hoang tàn, trở thành đống đổ nát.

Trì Dực Âm cũng bị gió quật đến đứng không vững, hắn nghiêng người giơ tay ngăn trước mắt, mùi hôi thối làm khó chịu đến mức chỉ có thể hé nửa con mắt.

Mà xuyên qua từng sợi tóc bay tán loạn, hắn đã thấy được hình dáng của quản gia.

Người đàn ông gầy trơ xương trong bộ trường sam trước đó đã dị biến hoàn toàn, có khả năng vì chuyện "Đại tiểu thư sẽ hủy diệt Mã gia" chọc giận nên đã hóa thành một bộ xương khô cao tầm ba bốn thước.

Bộ trường sam đã sớm bị xé toạt, làm lộ ra hàng tá con rắn uốn éo quấn quanh từng cái xương, hung hăng dữ tợn thè lưỡi muốn xông đến Trì Dực Âm.

Giống như là những con voi ngụ trong một bộ hài cốt đang thối rữa vậy.

Ngay cả khán giả xem livestream cũng bị một màn này dọa sợ đến ngây người.

[ Đệt! Chẳng phải đây là phó bản có chủ đề gia đình sao, ở đâu ra cái thứ này vậy... Hết rắn rồi có cả xương khô... Ọe! ]

[Trời đậu, người mới này may mắn thiệt đó, vậy mà lại có thể trực tiếp kích phát tuyến đường chi nhánh của quản gia, xong rồi, không còn nghi ngờ gì nữa, tên này nhất định phải chết. ]

[ Cậu ta còn cái nhiệm vụ dự tiệc đoàn viên ở phòng khách đúng không? Không đến kịp là cái chắc. ]

[ Hiện tại chỉ có mỗi cậu ta là làm quản gia kích động đến vậy thôi sao? Chẳng lẽ do đã đắc tội với lão lúc ở ngoài cửa? Ái chà, người mới này đúng thật là chả có chút kiên nhẫn nào...]

【 Số lượng người xem hiện tại là 4002, số lượng người theo dõi là 903. Xin người sống sót hãy chú ý, mức độ phổ biến của phòng phát sóng trực tiếp đang giảm xuống nhanh chóng. 】

Răng và hàm của bộ xương khô va vào nhau cầm cập, mùi vị tanh hôi tỏa ra nồng đậm hơn khiến Trì Dực Âm nhíu mày thật chặt.

"Ta tuyệt đối không thể để cho mi hủy hoại Mã gia, chi bằng cứ để ta kết liễu nhà mi!"

Tiếng gầm gừ làm Trì Dực Âm nhói hết cả tai, hắn không có thời gian để ngạc nhiên trước bộ dạng hiện tại của quản gia, trước mắt hắn giờ đây là bàn tay to lớn của quản gia đang vồ về phía hắn, che khuất cả ảnh sáng chiều tà.

Hệ thống kịp thời thông báo: 【 Xin chúc mừng! Ngài đã kích hoạt "Thù hận của quản gia", giá trị thù hận hiện tại là 90/100, giá trị hận thù tất cả NPC là 53, trước mắt xếp hạng nhất! 】

【 Xem ra không chỉ là cha mẹ, em trai em gái hay đến cả người hầu đều không ai thích ngài cả, thậm chí ngay cả bạn ngài cũng không có. Cả cuộc đời ngài đáng thương đến thế sao? 】

【 Ngài đã thành công bắt đầu cuộc chạy trốn, đề nghị bây giờ ngài nên chạy thật —— nếu ngài bị bắt, có lẽ sẽ sống không bằng chết. 】

【 Nhiệm vụ 'Đến phòng dự tiệc' đếm ngược 00:04:03 】

【 Quy tắc "Có quỷ sau lưng" vẫn còn hiệu lực... 】

Trong đầu không ngừng vang lên thanh âm máy móc lạnh lẽo của hệ thống, Trì Dực Âm híp mắt một cái, cảm thấy hệ thống quả thật là rất yêu thích hắn, nhiệm vụ cùng quy tắc lần lượt xuất hiện như đã lên danh sách sẵn vậy, chậc.

Mặc kệ là trong lòng bất mãn thế nào, Trì Dực Âm vẫn không chút do dự nhấc chân lên chạy.

Vô số con rắn dài bò nhúc nhích trên đất, nhanh chóng chặn kín cửa chính đến gió cũng thổi không lọt, bọn rắn quấn lấy nhau thành cả đoàn, tạo thành bức tường kiên cố khiến da đầu con người không khỏi tê dại.

Nhưng Trì Dực Âm lại khẽ cười, lập tức chuyển hướng, xông về phía bên kia cách xa cánh cửa.

Nơi đó là ở trung tâm của hoa viên, có một chiếc xích đu xinh đẹp được kết từ dây leo.

Mà trên chiếc xích đu không người ấy, lại đang nhẹ nhàng đung đưa.

"Két!"

"Két..."

Thanh âm ma sát chói tai vang lên trong hoa viên yên ắng, hàng tá lớp bụi lan ra một cách đáng sợ, như đã dệt thành tấm lưới lớn bao chặt lấy trái tim, nghẹt thở đến mức làm người ta rợn hết tóc gáy.

Trì Dực Âm lập tức nhắm chặt cả hai mắt.