Tiểu Tình Nhân

Chương 32: So Với Đồ Ăn, Em Ngon Hơn



Sáng hôm sau, Kiều An Hạ tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, bên cạnh không còn nhìn thấy Mạc Thiên, nhớ lại đêm qua quá nóng bỏng, gương mặt đỏ bừng.

Nhà nghĩ cách Bảo Pháp Tự mấy bước đi bộ, sau khi thay đổi trang phục mà Mạc Thiên chuẩn bi sẵn, Kiều An Hạ bước ra ngoài, nhìn thấy Mạc Thiên đang đứng bên ngoài tựa vào một cái cây cổ thụ.

“Mạc Thiên.” - Kiều An Hạ chạy đến, trong giọng nói như reo mừng.

Chạy đến gần mới phát hiện bên kia bóng cây đại thụ xuất hiện Mạc lão gia, đang đứng đối diện Mạc Thiên.

Mạc lão gia nhìn thấy cô, cau mày không hài lòng: “Đàn ông đang nói chuyện, cô đến đây làm gì?”

Kiều An Hạ nhìn thấy ông ấy đã định rời đi, nhưng lời nói của ông ấy thật khó nghe.

“Xin lỗi Mạc lão gia, tôi không có ý định nghe chuyện của ông. Nhưng phiền ông lần sau hãy mang đến vệ sĩ canh cửa, như vậy liền chắc chắn không bị làm phiền. Tôi còn có việc, đi trước.”

Nói xong cô quay người rời đi, Mạc lão gia tức giận quát: “Đúng là không ra gì, Mạc Thiên, cậu xem người của cậu nói chuyện với ba của cậu ra sao?”

Mạc Thiên gật gù: “Cô ấy nói cũng có lý, sau này ba ra ngoài nên mang theo hai vệ sĩ.”

“Con…” - Mạc lão gia tức giận không biết nói, đổi chủ đề: “Con không biết thương tích của nhị thúc con ra sao à”

Mạc Thiên lắc đầu: “Không biết.”

Mạc lão gia cầm cây gậy đập xuống đất: “Hừ… ta đi xem nó.”

Kiều An Hạ đang cầm điện thoại chụp phong cảnh, hùng vĩ đồi núi, cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay người lại liền nhìn thấy Mạc Thiên đi tới, vô thức đưa máy về phía anh, chụp một tấm…

“Nói chuyện xong rồi à?” - Kiều An Hạ thuận miệng hỏi.

Mạc Thiên mỉm cười: “Có tức giận không?”

“Sao tôi phải giận, Mạc lão gia không thích tôi, tôi đã sớm biết. Chỉ nghĩ nếu là tức giận thì ông ấy là người phải tức giận hơn.”

“A…thật đanh đá.” - Mạc Thiên cười cười: “Nhị thúc bị thương, ông ấy đến thăm.”

“Bị thương…là tiếng động hôm qua sao?”

Mạc Thiên không đáp, nắm tay cô kéo đi.

Mạc lão gia đến quá bất ngờ, Mạc Côn đêm qua đang lái xe bị đá trên núi rơi xuống trúng xe, may mắn chỉ bị trầy xước.

Hắn buổi sáng đã đi giao dịch, vốn không có ở trong Bảo Pháp Tự.

Lão gia đến, Phương Nhã sợ hết hồn, tìm đủ mọi cách ngăn cản…

Khi Mạc Thiên đưa Kiều An Hạ đến thì Mạc lão gia đang chơi cờ cùng Phương Nhã bên ngoài.

Phương Nhã chơi cờ vụng về, căn bản không phải là đối thủ, có thể nhìn thấy ông ấy đang mất kiên nhẫn…

Mạc Thiên nhếch môi cười, mang theo Kiều An Hạ đi tới chào.

Phương Nhã lập tức mỉm cười nói: “Mạc Thiên, con đến thật đúng lúc, dì thật sự không phải là đối thủ của ba con, con có muốn thử không?”

Mạc Thiên làm bộ tiếc nuối: “Nhưng tay tôi hiện tại không tiện lắm.”

Trên tay vẫn còn quấn băng gặt, Kiều An Hạ không nhìn được liếc mắt, vẫn còn nhớ đêm qua ai đó tay chân thật sự rất linh hoạt.

“Không chơi nữa.” - Mạc lão gia đặt quân cờ xuống.

Phương Nhã càng gấp: “Tay không tiện thì nói cho dì, ta giúp con đi.”

Mạc Thiên bật cười: “Dì không quay về chăm sóc nhị thúc sao?”

“Nhị thúc của con đang ngủ…”

Mạc lão gia trừng mắt nhìn bà ta: “Thật không, tôi đi xem.”

Mạc lão gia đi về phía gian phòng, mặc cho Phương Nhã có dùng bao nhiêu lời lẽ ngăn cản, nhưng sao có thể qua mặt được một con cáo già như ông ta.

Cửa phòng đẩy ra, không có một ai.

Mạc lão gia cau mày: “Người đâu, không phải nói là đi ngủ.”

Phương Nhã giãy chết: “Có lẽ đã đi ra ngoài, để em chạy ra xem…”

“Không cần, lão Lâm, đi đi.” - Mạc lão nói.

Quản gia lập tức nghe lệnh, vừa muốn đi ra ngoài thì từ bên ngoài đã có người hớt hải chạy vào.

“Nhị phu nhân, không xong rồi.”

Phương Nhã vội mắng: “Nói bậy cái gì?”

Người đàn ông kia lúc này mới nhận ra trong phòng rất đông người, lập tức im lặng.

Mạc lão gia nhíu mày: “Chuyện gì?”

Người kia liếc nhìn Phương Nhã không dám trả lời.

“Nói.” - Mạc lão gia tử mang cây trượng đâm một cái: “Không nói, ngươi có gánh nổi trách nhiệm không?”

Người đàn ông kia thật sự hoảng sợ, đem toàn bộ nói ra.

“Ở sườn núi, nhị lão gia thật sự có chuyện.”

Phương Nhã kinh hãi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Chần chờ mấy giây lại nói: “Nhị gia bị cướp tiền.”

“Cái gì?” - Phương Nhã muốn quỵ xuống: “Nhị gia đâu?”

Chưa kịp đáp, bên ngoài đã có người đưa Mạc Côn vào trong, miệng hắn còn chửi rủa: “Đám con cháu nhà họ Ninh, ta nhất định không bỏ qua chuyện này.”

“Mày không tha thứ cho ai?” - Mạc lão gia vỗ bàn đứng lên.

Mạc Côn lúc này mới nhận ra anh trai mình đang ở đây, liếc nhìn Phương Nhã đang cúi đầu: “Anh hai, sao anh lại đến đây?”

Mạc lão gia tức đến đen cả mặt: “Ta nói cô thế nào tốt như vậy còn nhớ tao thích chơi cờ. Hóa ra là muốn sau lưng ra ngoài buôn bán với người khác, lại còn bị cướp hết tiền. Mày đúng là em trai tốt, nói mau, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Mạc Côn nghiến răng nghiến lợi: “Đại ca, không như anh nghĩ đâu. Em vừa mới tiếp nhận Mạc thị, muốn lập chút thành tích, cho anh một bất ngờ, cho nên mới âm thầm giao dịch, việc này vốn làm vì Mạc thị.”

“Vì Mạc thị?” - Mạc lão gia rên lạnh: “Nhà họ Ninh thì sao, đừng tưởng ta không biết nhà họ Ninh đang làm ăn cái gì, Mạc thị của ta khi nào cần loại làm ăn đó.”

Tuy ông ta sức khỏe không tốt, nhưng đầu óc minh mẫn và không dễ bị lừa.

Mạc Côn tức giận rú lên: “Đúng, là tôi kinh doanh cho chính mình. Cũng không phải là do anh đè tôi mấy năm nay, hai vợ chồng tôi không muốn ăn nhờ ở đậu nữa.”

Mạc lão giận đến vểnh râu: “Ăn nhờ ở đậu? Trong suy nghĩ của mày, sống ở nhà của mình chính là ăn nhờ ở đậu?”

“Còn không phải sao, chủ nhân của Mạc gia trước đây là anh, lúc sau đó là Mạc Trạch, bây giờ lại là Mạc Thiên. Bất kể trải qua bao nhiêu chuyện, trong mắt anh không có đứa em trai này. Mạc Minh cũng đã lớn như vậy, tôi không thể vì mình mà tính toán một chút sao?”

“Được, đã muốn tự lên kế hoạch thì ta không còn gì để nói, từ nay cậu không cần đến Mạc thị nữa.”

“Anh hai.” - Mạc Côn ôm lấy đùi Mạc lão: “Em biết sai rồi, anh hai cho em một cơ hội được không?”.

Mạc lão đang định nói gì, trợ lý bên cạnh nhận được cuộc gọi, sau đó đi tới nói nhỏ vào tai Mạc lão.

Mạc lão gia lúc này nổi cơn thịnh nộ: “Mạc Côn, mày còn có cái gan tham ô vốn của Mạc thị.”

Mạc lão gia rầm lên một câu, cho người đưa Mạc Côn về Mạc gia trị tội, trút hết quyền lực và cấm túc ở nhà.

Trước khi rời đi, Mạc lão gia đợi Mạc Thiên ở ngoài sân.

“Con đến đây, ta có việc muốn nói.”

Kiều An Hạ theo bản năng quay người rời đi, Mạc lão gia lại lên tiếng: “Cô cũng ở lại.”

Thấy hai người bước đến trước mặt, ông ta thở dài: “Mạc Thiên, con nghỉ ngơi cũng lâu rồi, công ty đang cần người, tiền của Ninh thị cướp mất cần phải lấy về, con ngày mai đến Mạc thị đi.”

Mạc Thiên nhíu mày: “Kỳ nghỉ phép của con chưa kết thúc.”

Mạc lão gia tức giận, nhưng vài giây sau lại nhượng bộ: “Sau này chuyện của hai đứa, ba sẽ không xen vào.”

Nói xong, ông ta đứng lên, quản gia đỡ lấy rời đi.

Kiều An Hạ mỉm cười ôm lấy eo Mạc Thiên: “Mạc lão gia nói sau này sẽ không xen vào chuyện của chúng ta nữa… vậy chúng ta…”

“Rất vui sao?” - Mạc Thiên cười nhẹ nhìn cô.

Kiều An Hạ vội gật đầu: “Anh không vui sao?”

Mạc Thiên kéo cô, ôm chặt vào lòng…

Xế chiều, hai người quay về nhà.

Hôm sau, Mạc Thiên thật sự đi Mạc Thị, Kiều An Hạ được dì Trương đưa đi bệnh viện kiểm tra.

Xui xẻo thế nào ra về lại gặp Phương Nhã đang đẩy Mạc Côn từ bệnh viện đi ra.

Hắn nói: “Kiều An Hạ, cô cho rằng Mạc Thiên thật sự thích cô sao, người như nó không bao giờ thích người khác được.”

Kiều An Hạ nhíu mày: “Ông là nhị thúc của anh ấy, không nên nói anh ấy như vậy.”

“Nhị thúc?” - Mạc Côn như nghe thấy chuyện buồn cười: “Cô cảm thấy tôi của ngày hôm nay là do ai ban tặng. Nó hôm nay có thể vì cô mà đối phó tôi, sau này cũng sẽ vì người khác mà đối phó cô. Tôi khuyên cô một câu, đừng vì hắn mà khoác lên váy cưới, cô căn bản không biết gì về nó.”

“Cảm ơn Mạc nhị gia cho lời khuyên, chuyện của tôi tôi tự phán đoán.”

Lúc này, dì Trương từ nhà vệ sinh đi ra, cô không muốn nói nữa, hai người rời đi.

Trên xe về nhà, Mạc Thiên gọi đến: “Kết quả kiểm tra thế nào?”

“Không có việc gì.” - Kiều An Hạ mỉm cười: “Còn anh, tình huống công ty tốt chứ?”

“Rất tốt.” - Mạc Thiên lại hạ giọng: “Buổi tối tắm rửa sạch sẽ, đợi tôi ăn.”

Kiều An Hạ đỏ mặt muốn mắng anh vô sỉ, nhưng nhìn thấy dì Trương ngồi kế bên chỉ nói: “Không thèm nói chuyện với anh.”

Mạc Thiên cúp máy, quay về phòng.

Ninh Chính Nguyên nhìn thấy Mạc Thiên đi vào, liền mỉm cười: “Chuyện của nhị thúc cậu, tôi còn chưa tìm Mạc gia tính sổ, cậu ngược lại tới tìm tôi trước?”

Mạc Thiên dựa lên ghế sôpha, vẻ mặt lạnh lùng: “Ninh tổng, ân oán giữa anh và Mạc Côn là ân oán cá nhân, khoản tiẻn anh cướp là của Mạc thị, có lẽ Ninh tổng cũng không muốn cùng Mạc thị đối nghịch.”

“Tiền kia chính do Mạc Côn đưa đến tận cửa.” - Ninh Chính Nguyên giở giọng vô lại đến cực hạn.

Mạc Thiên chỉ cười mà không giận: “Ninh tổng đã nghĩ vậy, tôi không còn gì để nói. Văn kiện này, tôi nên trực tiếp mang đến đồn cảnh sát.”

Ninh Chính Nguyên nheo mắt: “Là gì?”

Thang Duy hiểu ý liền lấy usb bên trong cắm vào máy tính, là chứng cứ giao dịch của hắn và Tần Du.

Sắc mặt từ đen, sau đó nhếch môi cười: “Được, khó khách Mạc thị vào tay cậu lại ghê ghớm như vậy, lần này tôi thua.”

Nói xong, hắn cho người mang hai valy tiền ra, giao trả cho Mạc Thiên.

Thang Duy nhận lấy, nhìn một chút liền gật đầu.

“Thật cảm ơn Ninh tổng.” - Mạc Thiên nói xong liền đứng lên rời đi.

Mạc Thiên không về công ty, nhìn đồng hồ đã gần 5h liền đưa tiền cho Thang Duy mang về, bản thân trực tiếp lái xe về nhà.

Mạc Thiên vào nhà đã nhìn thấy phòng khách bày biện bữa tối dưới nến, tiểu hồ ly mặc một bộ váy màu đỏ gợi cảm ngồi trên ghế sô pha, vừa đáng yêu vừa gợi tình như một cô dâu mới.

Mạc Thiên cong cong khóe môi đi tới.

Ánh mắt Mạc Thiên nhìn cô quá nóng bỏng, Kiều An Hạ có chút xấu hổ: “Là dì Trương một mực… ưm…ưm…”

Lời còn chưa dứt, đã bị đôi môi anh chặn lại.

Đôi môi ngọt ngào của cô, dù là đã hôn cả ngàn lần, nhưng càng hôn càng nghiện.

Cho đến khi như muốn hút hết dưỡng khí của cô, mới chịu tách ra.

Ôm lấy cô trong lòng, hơi thở nóng ấm, giọng nói khàn khàn phả vào tai cô: “Hôm nay, em đẹp lắm.”

Gương mặt cô đỏ ửng: “Ăn cơm thôi, đồ ăn nguội cả rồi.”

Mạc Thiên lắc đầu: “So với đồ ăn, em ngon hơn.”