Tiểu Tình Nhân

Chương 33: Một Bức Ảnh Cũ



Mạc Thiên bế cô đặt ngồi lên bàn ăn.

“Đói không?”

Thanh âm khàn khàn bên tai mê hoặc, cô không rõ sao lại gật đầu…

“Há miệng.”

Kiều An Hạ ngoan ngoãn há miệng ra, một miếng thịt bò bít tếch đưa vào miệng cô, kèm theo là nụ hôn sâu, cho đến khi miếng bít tết cuối cùng được ăn hết.

Mạc Thiên hít sâu một hơi: “Em có muốn dùng cái kia không, ở nhà vẫn còn nhiều…”

Kiều An Hạ nắm lấy tay anh: “Không muốn.”

“Mạc Thiên, chẳng phải chúng ta đã đồng ý rằng sẽ ở bên nhau mãi mãi sao? Tôi muốn sinh cho anh một đứa trẻ. Nếu là con trai, anh sẽ dạy nó làm bật quân tử, nếu là con gái, tôi sẽ biến nó thành công chúa nhỏ. Chúng ta sẽ cùng nuôi lớn những đứa trẻ, để con chúng ta trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này, có được không?”

Khi nói ra những lời này, đôi mắt Kiều An Hạ giống như một bầu trời đầy sao rực rỡ.

Mạc Thiên còn chưa kịp trả lời, Kiều An Hạ đã trực tiếp ôm lấy cổ anh.

Ánh mắt Mạc Thiên sâu hơn, cúi đầu hôn cô thật sâu.

Bàn tay tham lam vén chiếc váy của cô qua đùi, thăm dò vào nơi tư mật, ngón tay bao trùm lấy nơi riêng tư ướt át, ngón giữ cô tình hướng viên trân châu đã cứng lên.

Bàn tay khác từ phía sau kéo khóa váy, giải thai áo ngực, phô bày bờ ngực tròn cao vút.

“Ưm… về phòng đi…”

Ngón tay vậy mà đâm thẳng vào hoa h.uyệt, dùng hai ngón tay giữ lại tiểu hồ ly muốn động đậy, đôi môi cắn mút trên bờ ngực trần, dưới ánh nến, không gian trở nên mê hoặc theo tiếng rên rỉ đầy d.âm mĩ.

“Bảo bối, cũng chưa phải từng chơi em ở bàn ăn, phải không?”

Nói xong, Mạc Thiên kéo chiếc váy đỏ vướng víu vứt xuống bàn, hai ngón tay kia vẫn c.ắm vào rút ra dưới cửa động không ngừng, bờ ngực bị anh hút lấy hiện lên những vệt đỏ ái muội.

“Mạc Thiên… ở đây bắn ra… không được… về phòng đi…”

Mạc Thiên buông cô ra, cứ nghĩ sẽ được anh bế về phòng, ai ngờ ánh mắt đầy d.ục vọng của anh híp lại, từ từ cởi bỏ quần áo, không có chút ý muốn về phòng.

“Tiểu hồ ly, chúng ta làm ở đây một lần. Một lát lên phòng sẽ làm em cả đêm, mỗi tư thế đều làm em, hay em muốn ra ban công, đều có thể.”

Vừa nói, Mạc Thiên lại tiếp tục dùng tay đâm sâu vào trong tiểu h.uyệt ẩm ướt…

Ra ban công?

Biết cô hay xấu hổ còn muốn nói ra như vậy để không cho cô phản ứng.

So với ban công, ở bàn ăn thật tốt hơn.

Kiều An Hạ cảm giác ngón tay thật thô, thật mát lạnh khiến cô mất hết ký trí, vừa nghe anh muốn làm cô ở ban công, cửa động đột nhiên co rút lại, bọc lấy hai ngón tay chặt chẽ.

Bị hai ngón tay làm cho cao trào một lần, trên bàn tay sớm đã ướt đẫm.

Gậy sắt cứng rắn sưng lên nổi gân tím, từ khi nhìn thấy cô với bộ váy đỏ anh đã muốn đè cô ra c.ắm vào ngay trên sô pha, ngay lúc này đã không thể không gấp hơn.

Hai tay cô chóng ra phía sau, hai chân bị tay tay anh nắm lấy tách ra, gậy sắt tìm thấy cửa động, không báo trước c.ắm vào thật sâu.

“Ưm…a…”

Kiều An Hạ rên lên sảng khoái theo từng nhịp điệu c.ắm vào rút ra dùng sức.

Đôi chân thon dài trắng ngần của cô không có điểm tựa, lắc lư trên không trung theo từng nhịp đẩy.

Mạc Thiên hai xoa bắt lấy eo cô, ra sức đâm về phía trước. Gậy sắt hung hăng c.ắm vào cửa động, âm thanh “bạch bạch” ngày càng vang vọng khắp phòng ăn.

Thân gậy kéo ra mang theo mật ngọt từ bên trong kéo ra, lại một lần nữa theo gậy sắt đâm trở vào, hai mép tạo bọt trắng chảy dọc xuống khe rãnh phía dưới của cô gái nhỏ.

“Tiểu hồ ly, chơi em thật sướng.”

Bàn tay to bốp lây mông cô, cả hai cơ thể quấn lấy nhau nằm gọn trên bàn ăn.

Mạc Thiên tiếp tục hôn môi cô thật sâu, tay vỗ vài mông cô, thanh âm khàn đặc: “Bảo bối, mở rộng ra, tôi cho em toàn bộ sâu tận cùng.”

Lời nói dụ dỗ bên tai, đầu rùa xấu xa đẩy nhẹ bên ngoài, hạ thân ngứa, muốn được mạnh mẽ lấp đầy, muốn gậy sắt làm h.uyệt đến phun ra.

Kiều An Hạ ngoan ngoãn mở rộng hai chân, Mạc Thiên như vậy nuông chiều tiểu hồ ly d.âm đãng này, c.ắm thật mạnh chạm đến tử cung.

“Ư….a…ưm….”

Miệng nhỏ lấp đầy, đút đến phát căng nghẹn, Kiều An Hạ phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào, truyền đến tai Mạc Thiên như bị kích thích… bên dưới động quá mạnh, như muốn đâm xuyên qua.

“Nhẹ…Mạc Thiên…hỏng mất…mạnh…mạnh…”

“A…tiểu d.âm đãng…còn muốn mạnh hơn.”

Bị c.ắm đến không nói nên lời, còn bị trêu chọc, Kiều An Hạ hai mắt ướt át, cơ thể căng cứng, đầu óc mụ mị điên cuồng lắc đầu: “A.aaaa…. Sướng….”

Mạc Thiên xấu xa cong môi, vươn tay lấy chai rượu đỏ trên bàn, chất lỏng màu đỏ đổ xuống bờ ngực trần, lăn xuống bụng nhỏ, sau đó chảy đến nơi đang giao hoan của hai người…

Mạc Thiên nhìn cảnh tượng quá đẹp mắt, lập tức hưng phấn đâm chất lỏng màu đỏ vào bên trong hoa h.uyệt, đẩy vào, kéo ra rồi lại đẩy vào.

Chốc lát, nơi tư mật của cô ngập tràn rượu và và mật ngọt hòa vào nhau, khiến Mạc Thiên nhớ đến lần đầu tiên cô nằm dưới thân anh cũng mê người không kém.

“Mạc Thiên… khó chịu…”

Kiều An Hạ nhìn rượu đỏ đầy trên người, cảm giác dính nhớp khó chịu. Một lần nữa bị anh đè xuống bàn, hôn cánh môi mỏng của cô dụ dỗ: “Ngoan nằm yên, tôi liếm sạch cho em.”

Bờ ngực khoe sắc hồng, đỉnh hồng dính đầy rượu tỏa ra hương thơm nồng nàn.

Cúi đầu, liếm láp từng thớ thịt, mang rượu đỏ trên làn da thịt trắng nõn nuốt vào bụng, mút lấy đỉnh hồng liếm mút tấm tắc. Gậy sắt bên dưới hung hẵng chơi tiểu h.uyệt, chỉ còn nghe tiếng liếm mút rên rỉ và tiếng va chạm phành phạch.

“A… Mạc Thiên…ân…a…sướng…thật thích…”

Toàn thân Kiều An Hạ rùng mình, hai tay ôm lấy đầu Mạc Thiên đang cắn lấy bờ ngực đến tê dại, đôi chân trắng dài gác lên vai anh, bầu ngực đã bị anh liếm hết rượu đỏ nhưng không cam lòng buông tha.

Hang động tê cứng, bị anh c.ắm mạnh một cái thật mạnh, hoa h.uyệt run rẩy kịch liệt tuông ra mật ngọt.

Kiều An Hạ đã đến cao trào.

Mạc Thiên hài lòng, nâng người lên, ôm lấy eo nhỏ, hai chân vác qua vai, ra sức tàn bạo vùi dập cánh hoa.

“Ưm…a….chịu không nổi…lại muốn phun rồi…”

Hang động vừa đạt cao trào lại cực kỳ mẫn cảm, bị vùi dập lại vô tình tự giác hút chặt lấy gậy sắt.

Mạc Thiên nhíu mày, bỗng dưng bị kẹp chặt đến muốn mạng, đầu rùa to tròn c.ương cứng phun mạnh một tia chất lỏng màu đục, bắn toàn bộ vào tử cung, đút ăn đến no bụng.

Ăn no nê, Mạc Thiên bế cô lên, đi lên lầu… tiếp tục thực hiện lời hứa ban đầu.

Đến gần sáng, Mạc Thiên ôm cô từ nhà tắm bước ra, Kiều An Hạ nghe bên tai mình Mạc Thiên thủ thỉ: “Mấy ngày nữa là sinh nhật em, muốn cái gì?”

Kiều An Hạ mơ màng mở mắt, hôn lên môi anh mỉm cười: “Đưa em đi thả diều, có được không?”

“Ừm.”

Kiều An Hạ mỉm cười nhắm mắt, bên tai vẫn là tiếng máy sấy tóc rè rè êm ái.

Sáng hôm sau, Kiều An Hạ tỉnh lại đã giữa trưa. Nhớ lại mớ hỗn độn ở bàn ăn đêm qua liền muốn chạy xuống thu dọn.

Kết quả dì Trương đã dọn không còn chút dấu vết.

Nhìn thấy cô còn mỉm cười: “Cô mệt mỏi, nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”

Kiều An Hạ xấu hổ đến đỏ mặt, đi về phòng ngủ.

Nhớ đến đêm qua dường nhà Mạc Thiên có hứa sẽ đón sinh nhật cùng cô, còn hứa sẽ đi thả diều với cô.

Kể từ khi mẹ qua đời, Kiều Văn Quốc luôn bận rộn không nhớ đến, đến khi vào nhà họ Viên không ai quan tâm đến cô. Lúc đầu cô còn mua một cái bánh kem nhỏ về cắm nến lên và ước điều ước gì đó, về sau bản thân cũng cảm thấy nực cười mà bỏ qua.

Nhưng năm nay, cô lại mong chờ đến ngày sinh nhật, vì năm nay… cô có Mạc Thiên.

Nghĩ đến đó, Kiều An Hạ rất vui vẻ thay trang phục đi ra ngoài.

Trước tiên là chuẩn bị một cái bánh kem lớn cho cô, Mạc Thiên và cả dì Trương sẽ cùng đón sinh nhật với cô.

Sau đó, ghé cửa hàng bán diều mua phụ kiện để tự mình làm diều, ngày xưa mẹ cô vẫn thường xuyên đưa cô đến đây, cũng may nó vẫn còn tồn tại.

Người bán nói họ sẽ giao hàng đến sớm vì hiện tại vật dụng làm diều không đủ, Kiều An Hạ tính toán một chút liền lưu lại địa chỉ vui vẻ quay về nhà.

Cô thật rất vui vẻ, muốn phụ giúp dì Trương nhưng dì Trương một mực không cho, cuối cùng thỏa hiệp: “Tiểu thư, vậy cô dọn dẹp thư phòng của Mạc thiếu gia đi.”

Kiều An Hạ cười: “Được, cứ giao cho tôi.”

Kiều An Hạ vào thư phòng của Mạc Thiên, tất cả đều sạch đẹp, cơ bản cô chẳng có gì để lau chùi. Bất giác nhing thấy giá sách, hơi đóng bụi, có lẽ Mạc Thiên không muốn dì Trương động vào sách của anh, cô cẩn thận mang xuống, lau chùi một lần sạch sẽ.

Cầm một quyển sách trên tay, một mảnh giấy từ bên trong rơi xuống, suýt nữa thì rơi xuống thau nước, Kiều An Hạ giật mình nhặt lên.

Hóa ra mà một bức ảnh, không phải tờ giấy…

Trên bức ảnh là hai đứa trẻ một nam một nữ, bé trai tầm 10 tuổi nhìn cũng có thể nhận ra là Mạc Thiên, cô bé bên cạnh nhỏ hơn nhiều, Kiều An Hạ cũng không nhận ra là ai.

Hai người rất thân thiết, Kiều An Hạ trong lòng bỗng có chút khó chịu.

Dì Trương từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy liền hoảng sợ: “Tiểu thư, mai cất lại nó về vị trí cũ, lần trước tôi không biết động vào, Mạc thiếu cực kỳ nổi giận, ra lệnh không được phép động vào.”

Kiều An Hạ cảm thấy run lên, trân quý như vậy?

Kiều An Hạ cất lại, không muốn dọn nữa, quay người đi về phòng.

Trong đầu cô chỉ còn có hình ảnh của Mạc Thiên và cô bé kia cực kì thân mật, gương mặt anh lúc đó và hiện tại hoàn toàn khác biệt, lúc đó anh cười thật ôn nhu, giống như là nắng ấm mùa đông.

Buổi tối, Mạc Thiên quay về nhà, đi vào phòng liền nhìn thấy Kiều An Hạ nằm trên giường.

Cô gái nhỏ này bình thường rất thích thiết kế, sao hôm nay lại nằm ngủ.

Anh đi tới, từ phía sau ôm lấy cô.

Kiều An Hạ giật mình: “Anh về rồi à?”

“Ừm.” - Mạc Thiên gật đầu: “Sao lại ngủ giờ này.”

“Không sao, chỉ có chút mệt mỏi.”

Mạc Thiên nhớ đến đêm qua dày vò cả một đêm, hôn lên trán cô một cái: “Vậy em ngủ đi.”

Kiều An Hạ nhắm mắt lại, Mạc Thiên nhìn cô một lúc lâu rồi đi qua thư phòng.

Đi vào liền phát hiện đồ vật bị di chuyển, anh nhíu mày, một giây sau liền mở cửa ra ngoài.

“Dì Trương, bà động vào sách của tôi?”

Dì Trương vội chạy lên lầu: “Mạc thiếu… tôi…”

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Kiều An Hạ từ bên trong đi ra: “Không phải dì ấy, là tôi động vào sách của anh.”

Dì Trương sợ hãi nhìn Kiều An Hạ: “Là do tôi nhờ Kiều tiểu thư giúp đỡ, nếu có sai phạm cứ trách phạt tôi.”

Hai người trừng mắt nhìn nhau như đang đối đầu, một lúc sau Mạc Thiên mím chặt môi nhìn dì Trương nói: “Dì Trương, bà về được rồi.”

Dì Trương nhìn Kiều An Hạ một cái, thở một hơi đi xuống lầu.

Nhìn thấy người đi, Mạc Thiên nhìn Kiều An Hạ với vẻ nghiêm túc: “Nhìn thấy tấm hình kia.”

Kiều An Hạ kinh ngạc, không nghĩ anh lại đề cập đến bức ảnh đó. Vốn nó chỉ là một bức ảnh ngày bé bình thường, nhưng khi anh khẩn trương bảo vệ như vậy, nó thật không tầm thường chút nào.

Trong lòng đột nhiên có chút ủy khuất, cô gật đầu: “Xin lỗi, tôi không cố ý động vào.”

Mạc Thiên đột nhiên khẽ cười, đi tới ôm lấy cô: “Giận?”

Đè nén sự ủy khuất trong lòng xuống, mũi cay cay đáp: “Không có.”

Mạc Thiên ôm chặt lấy cô hơn: “Cô ấy đã từng cứu mạng tôi, nhưng mà cô ấy đã chết rồi.”

Chết rồi?

Đột nhiên Kiều An Hạ cảm thấy có chút bối rối.

“Xin lỗi anh.”

“Không phải lỗi của em, có em ở bên cạnh tôi, tôi đã rất vui vẻ.”

Nghe vậy, Kiều An Hạ ôm lấy eo của Mạc Thiên, đầu tựa vào ngực anh: “Tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.”

“A…tiểu hồ ly ngoan như vậy… là câu dẫn tôi sao?”

Kiều An Hạ chủ động đẩy Mạc Thiên vào phòng ngủ, hai chân quỳ đè lên hông anh, trực tiếp cởi từng cúc áo của anh…