Tiêu Tương Cô Tịch

Chương 11: Nối lại nhân duyên (Hạ)



- ---------------------

Tôi gãi vai, đợi Đạm My lao đến.

Nhưng mà nàng ta lại đột nhiên dừng lại. Đứng một mình yên lặng giữa không trung, Đạm My cười mê hoặc, đôi mắt bồ câu đen thẳm mang theo ý trào phúng.

“Mà thôi, nghĩ lại rồi, ta không muốn đấu với nhà ngươi nữa”.

Tôi toét miệng cười tươi: “Không đấu là tốt rồi…”.

Chưa kịp tuôn vế sau “Lấy hoà khí làm trọng”, giọng nói hậm hực ấy đã vội cắt ngang nụ cười, chất vấn tôi: “Ngươi chê ta tiên thuật yếu kém?”.

Tôi không ngờ Đạm My nghĩ vậy, trong não chợt loé lên một ý, gật đầu thử chơi chơi.

Thái độ thản nhiên, không mảy may giữ lễ của tôi khiến Đạm My thở mạnh đến nỗi tóc mái trên trán tôi tung tẩy, ‘rầm’ một tiếng, giàn hoa thiên lý đổ, Đạm My lao đến.

Phải nói là giận dữ lao đến!

“Ta sắp sửa thành thân với Tư Đình, muốn trở thành người vợ hiền lương thục đức trong mắt chàng, nhưng đúng là không thể nhân nhượng với Nguyệt Lão nhà ngươi!”.

Mỗi tuyệt chiêu vung tới, tôi chỉ còn cách né tránh không ngừng, miệng lẩm nhẩm cầu kinh Phật xin phù hộ độ trì. Lân tộc có một chiêu thức vô cùng lợi hại, đều tập trung ở chân, tôi không biết tên của nó là gì, chỉ thầm ngưỡng mộ tư thế đá cũng đẹp như đang múa, uy lực thì không hề tầm thường. Mấy lần tôi suýt bị Đạm My đá văng lên trời, có thể làm xương cốt gãy đôi, may mà tôi phúc lớn mạng lớn, đều may mắn tránh được.

Đấu pháp với Đạm My suốt nửa canh giờ, tôi liếc mắt, nhìn bao quát mảnh sân. Tiểu Chước quả không gây thất vọng, chỉ thế đã trót lọt hoàn thành xong nhiệm vụ.

Đạm My giờ mới để ý, người đã không còn ở đây nữa.

“Ngươi đem chàng đi đâu?”.

Nàng ta hỏi như thể tôi là hồ ly tinh, cướp đi phu quân yêu dấu của nàng ta. Mãi mới được dừng tay, tôi xoa đầu gối thở hổn hển, không ngại thành thật đáp: “Tôi cũng đâu có biết”.

“Đồ yêu nữ!”.

Một cú đá mạnh như phá núi hướng thẳng giữa bụng tôi, tôi “á” một tiếng, ngã lăn sang một bên tránh đòn.

Khoảnh khắc ấy, trong tôi chợt hoảng hốt.

Ôi, áo của tôi! Bẩn bẩn bẩn, sao lại bẩn thế này!

Chiếc áo này, mấy hôm trước tôi mới thêu vài bông hoa lê trang trí cổ áo và phần tay, ưa thích không gì bằng. Đẹp thì không sao hẳn, nhưng nó là công sức suốt ba canh giờ tôi nỗ lực bỏ ra, cũng là thành quả đầu tiên của tôi sau hơn năm năm lẽo đẽo theo học tú lâu của Phương Chức Thần(*) cách thêu thùa, may vá. Vậy mà Đạm My dám làm bẩn váy áo của tôi!

Nỗi uất nghẹn dâng lên đến tận cổ.

“Không chơi với tiên tử nữa!” Tôi cắn môi bất mãn, phi thân về quả núi sau làng.

Cưỡi gió thẳng hướng đến chân núi, ở đó Nguyệt Thanh và Tư Đình đang được Tiểu Chước trông chừng sẵn. Từng đàn chim mệt mỏi bay về tổ, tiếng chim nhạn vang vọng khắp khe núi.

Chỗ này khá vắng người, tiều phu đốn củi cũng đã quay về làng.

Tiểu Chước vỗ cánh đón tôi, ngạc nhiên hỏi: “Chủ nhân, chuyện xong xuôi rồi ư?”.

Tôi gãi đầu: “À, chắc còn chưa xong hết”.

Giải thuật mê chú cho Lục Tư Đình xong, trước mắt tôi là cảnh một đôi tình nhân chia ly được đoàn tụ. Ừm, nói sao nhỉ, không khác mấy thoại bản Nguyệt Lão hay ghi chép là bao, nhất là giữa chốn thâm sơn tĩnh mịch như thế này. Tôi đã từng chứng kiến khung cảnh Ngưu Lang và Chức Nữ hằng năm gặp nhau trên cây cầu Ô Thước, trời mưa ngâu rả rích, có thể nói cũng lãng mạn không kém.

Mấy chục năm Nguyệt Lão sai đến để lấy tư liệu viết thoại bản, tôi đều bị cặp phu thê họ đuổi về ngay giữa chừng, cho rằng tôi phá đám. Nay được chiêm ngưỡng tường tận cảnh đoàn tụ sau chia ly, tưởng có gì thú vị, thì ra ai nấy đều như vậy, cũng chỉ biết đứng ôm nhau mà thôi.

Tư Đình ôm Nguyệt Thanh chán chê thì thất kinh kêu khẽ: “Muội ấy sao thế này?”

Người Nguyệt Thanh ngả nghiêng như bù nhìn rơm phất phơ, cố gắng đến mấy cũng không nhận ra nam tử đứng trước mặt. Tôi mới sực nhớ ra: “Này, ngươi xem tình trạng nữ tử ấy chưa thế? Bệnh điên loạn này có thể chữa khỏi không?”.

Tiểu Chước đậu lên vai tôi, tường tận báo cáo lại những gì vừa xem xét. Chỉ cần nối lại duyên trần giữa hai người bọn họ, Nguyệt Thanh cô nương sẽ trở lại như trước. Có điều, số kiếp vẫn cứ chịu mồ côi.

“Tốt tốt, chỉ cần khỏi điên thôi”.

Tôi có ba đầu sáu tay cũng không thể can thiệp vào mệnh kiếp, mặc dù chứng kiến Nguyệt Thanh chịu khổ cũng thấy thương cảm thay nàng ta. Thiên giới đều hay biết, Ti Mệnh Tinh Quân mà múa bút viết mệnh cách cho người phàm, thì đủ mọi hỉ nộ ái ố trên trần đời.

Còn về chuyện nối lại duyên tình ngay trước mắt, tôi đường đường là tiên đồng bên Nguyệt Lão, đương nhiên cũng hiểu biết ít nhiều. Đạm My tuy thẳng tay cắt phăng duyên tiền định của họ, nhưng tơ hồng không phải thứ dễ loại bỏ hoàn toàn. Sau khi niệm chú định duyên, dùng kiếm bình thường chém còn chưa thể đứt hẳn, tôi thật nể độ dai tơ hồng mình dệt ra.

Nói cách khác, Đạm My tiên tử chỉ là một người ngoài, ngay cả những thứ tối thiểu nhất về tình duyên người phàm, làm sao am hiểu bằng tên gia nhân ngu ngơ nhất phủ Nguyệt Lão cho được, than ôi.

Đang nghĩ vơ vẩn thế, tiếng Đạm My kêu lên xé toang dòng suy nghĩ của tôi: “Tư Đình, chàng tránh ra cho ta!”.

Thanh âm cao vút lại giận dữ muôn phần, đuổi bầy chim bay tán loạn khắp nơi. Đạm My tiếp đất, dang tay vung một luồng tiên khí về phía Nguyệt Thanh cô nương kia.

Phàm nhân mà bị tiên khí tổn thương thì...!

Không muốn hai người phàm trần sớm đi chầu Diêm Vương, tôi nhanh như cắt liền xông ra vô hiệu chiêu thức đó: “Tiên tử muốn giết Nguyệt Thanh thật hay sao? Cô ấy chỉ là phàm nhân thôi”. Huống hồ, chuyện tiên nhân hạ phàm, sử dụng tiên thuật hại người không phải phép chút nào.

Không gian yên lặng như tờ, Đạm My lùi bước về phía sau, nén giọng kêu lên: “Ta không sai, ta không sai, phá huỷ nhân duyên của Tư Đình thì có gì không đúng? Người con gái đó xứng với chàng hay sao? Cô ta chỉ là một phàm nhân yếu đuối, đâu thể hơn được ta? Nhất định Thiên tộc sẽ chịu hiểu cho ta, nhất định, nhất định bọn họ sẽ không trách phạt ta. Còn Nguyệt Thanh… ngươi về bảo Nguyệt Lão chọn một nam tử khác cho cô ta là được!”.

Đạm My chắc vì sợ quá nên nói năng hồ đồ.

Vi phạm thiên quy, làm loạn duyên trần, Thiên giới tùy theo mức độ nặng nhẹ mà xử tội. Nhẹ nhất thì bị nhốt năm, mười năm trong kết giới, nặng thì bị tước bỏ tiên tịch, vĩnh viễn lưu đày xuống trần gian. Có trốn tận chân trời góc bể cũng không sao thoát khỏi hình phạt ấy. Vậy nên, nếu nàng ta không muốn chịu trăm ngàn khổ ải, phí bỏ tu vi bao năm mình tu luyện, cách duy nhất là quay đầu hối lỗi.

Sắc mặt Lục Tư Đình trắng nhợt, song vẫn đứng che chắn cho Nguyệt Thanh. Giữ nguyên tư thế ấy, cất giọng buồn rầu hỏi: “Nàng... có phải tên nàng là Đạm My? Nàng đã ở bên ta suốt một năm thật ư?”.

Oài. Một người trúng phải thuật mê chú trong suốt một năm trời, luôn trong trạng thái tỉnh hay mơ, mơ hay tỉnh, nhớ được tên Đạm My vốn đã là kì tích. Hơn nữa, y còn biết rõ thời gian đã một năm trôi qua.

Đạm My à, cô thật là may mắn!

Ánh mắt Tư Đình chuyển qua nhìn Đạm My, Nguyệt Thanh ngơ ngẩn cũng đang nhìn Đạm My, thế là tôi bắt chước nhìn Đạm My theo họ. Đạm My một mình đối diện với ba người.

Tôi vân vê lọn tóc, chuẩn bị sẵn tư thế đứng xem một vở kịch. Dưới thung lũng có một thảm hoa cải đang nở, hoa vàng tươi rực rỡ, sân khấu có thể coi là đẹp.

Đạm My hít thở, xoa ngực nói: “Đúng là ta! Chúng ta đã ở với nhau một năm tròn! Chàng đã hứa sẽ cùng ta thành thân. Chàng nói xem, lời hứa ấy, lời hứa của chàng, chàng tính thế nào đây?”. Sao có vẻ giống những lần Nguyệt Lão hứa trả lương cho tôi thế nhỉ? Rồi cuối cùng cũng có thấy gì đâu.

“Tiểu Chước, giống chim Anh Chước của ngươi rất sáng dạ phải không? Ghi nhớ từng câu, từng chữ của họ cho ta nhé”.

Tiểu Chước nuốt nước bọt: “Tiểu nhân rất sáng dạ, cái này tôi thừa nhận, nhưng trí nhớ thì không ổn cho lắm”.

Lục Tư Đình buông Nguyệt Thanh ra, hai tay tự làm những động tác khó hiểu, nâng lên lại hạ xuống. Không biết phải cất lời ra sao, lúc sau rối bời, đáp: “Tại sao nàng nỡ lòng làm vậy? Nàng không thấy mình đã làm những thứ gì hay sao? Thanh Thanh, là do ta và nàng đã làm hại nàng ấy”.

Tôi gật gù. Nghe câu này có vẻ thấy phấn chấn, sắp đến đoạn Tư Đình một mực từ chối Đạm My để về với Nguyệt Thanh, hai người phàm trần này sao mà viên mãn thế.

Đạm My đặt tay trước ngực, nặng nề thốt ra những lời ai oán: “Vì sao ta phải làm thế ư? Chàng còn tâm trạng chất vấn ta điều này? Không phải, không phải vì trước kia ta yêu chàng hay sao? Vì sao ta chỉ là kẻ đến sau? Vì sao trái tim của chàng không chứa nổi tên ta? Vì sao lại là nha đầu Nguyệt Thanh đó? Cô ta có thể lo cho chàng như Đạm My này không? Cô ta có thể vì chàng mà chống lại ý trời như ta không? Ha ha ha… ta hỏi chàng, cô ta có thể không?”.

“Đạm My, ta…”.

Bàn tay của Đạm My khẽ run rẩy, năm ngón tay dần dần hạ xuống, rời khỏi lồng ngực mình: “Lục Tư Đình, chàng còn nhớ chúng ta quen nhau thế nào không?”.

Lục Tư Đình tái nhợt, ngoảnh đầu nhìn cho rõ biểu cảm sầu não trên gương mặt tiên nữ đứng đối diện bên kia. Y bối rối, lại lo âu nhìn về phía tôi.

Tôi vẫn đứng trơ trơ, không nói không rằng đợi họ ba mặt một lời.

Lục Tư Đình nói: “Ta nhớ”.

“Tốt lắm. Đó là ký ức đẹp nhất của Đạm My ta khi còn ở trần gian”. Đạm My cười buồn, ánh mắt vẫn trống trải cô đơn: “Ba năm trước phải không? Khi ấy, chàng là một thư sinh vừa tròn hai mươi tuổi, ta tình cờ gặp chàng ở trước cửa đại thư viện. Ta bị rơi xuống trần, cú rơi khá mạnh khiến tiên lực của ta bị phong bế, chưa kể, ta còn bị yêu râu xanh toan giở trò sàm sỡ. Thật buồn cười, chàng chẳng đánh nổi ai cũng kiên quyết bênh vực bảo vệ ta, cho rằng ta là một nữ nhân chân yếu tay mềm, kết quả, chàng còn bị tên háo sắc đó cho một trận nhừ tử. Mặt mũi chàng tím bầm, ta lo lắng đỡ lấy chàng, hỏi chàng “Ngươi có làm sao không?”. Chàng không những không than trách, còn mỉm cười với ta như ánh nắng mặt trời. Khi ấy… khi ấy…”.

“Đạm My, nàng biết ta vẫn hay giúp đỡ mọi người…”

“Nhưng mà ta đã trót phải lòng chàng! Tư Đình, chàng có biết vì sao ta thân là tiên nữ trên trời, lại ngày ngày lén lút hạ phàm để gặp chàng hay không? Chàng không biết, chỉ nghĩ rằng ta rảnh rỗi đúng chứ? Vậy ta nói cho chàng! Vì ta không chịu nổi nếu một ngày không nhìn thấy bóng chàng. Nhưng mà, chàng chẳng bao giờ thèm để mắt đến ta, chàng một mực chăm lo cho nữ nhân mang tên Nguyệt Thanh đó…”.

“Đáng đời lắm phải không? Ta là tiên nữ, lại đi ghen tị với người phàm, một người phàm không có gì bằng ta, tất cả chỉ vì tranh giành trái tim chàng!”.

“Càng ngày, ta càng yêu thương chàng thì chàng lại càng rời xa ta! Ta không tin mình để mất chàng vào tay một nữ tử bình thường! Thế nên, ta mới phải dùng tới thủ đoạn đê tiện này”.

“Ta… Đạm My, ta van nàng bình tĩnh…”.

Đạm My cao giọng, tiến lên trước vài bước, chậm rãi rót vào tai Lục Tư Đình một câu hỏi.

Nàng ta hỏi: “Tư Đình, chàng từng yêu ta chưa?”.

Hẻm núi đã vắng lặng, ráng chiều ngả bóng lại càng thêm tĩnh mịch, hoang vu. Tiểu Chước định nói gì đó ngăn cản Đạm My lại, tôi ra hiệu cho nó im lặng.

Cứ để nàng ta nói hết đi…

Haizz. Nỗi uất nghẹn trong lòng của Đạm My tôi có thể cảm nhận, mặc dù chuyện phong hoa tuyết nguyệt tôi chưa trải bao giờ.

Yêu một người, cảm giác sẽ thế nào? Chi bằng Đạm My cứ độc thân, vô tư như tôi có phải vui vẻ không?

Đạm My xoay người, hái một đoá hoa dại, hỏi người kia lần cuối: “Tư Đình, chàng từng yêu ta chưa?”.

Lục Tư Đình sững sờ.

Tôi phẩy luồng khói tía toả ra từ những ngôi nhà dân dưới làng, tò mò hỏi Tiểu Chước: “Yêu thì sao, mà không yêu thì sao? Ngươi biết gì về mấy chuyện ái tình này không vậy?”.

Tiểu Chước nhăn mặt: “Chủ nhân, người không thấy hay sao? Tư Đình sớm đã có Nguyệt Thanh cô nương, bọn họ được chính tay Nguyệt Lão mai mối cho kiếp này. Nếu y yêu Đạm My tiên tử, một lúc yêu hai người, thì là tên nguỵ quân tử uổng công học thánh hiền!”.

“Hoặc còn một khả năng nữa…”.

Tôi sẵng tai lắng nghe.

“Khả năng còn, còn lại là… tơ hồng chủ nhân dệt không có có… công hiệu”.

Ai nha, tức là đểu hả, tôi hắt xì. Tiểu Chước liền rối rít: “Khả năng đó không bao giờ xảy ra!”.

“Ừ, ừ”. Tôi mỉm cười tán thưởng: “Cũng hay đó, hiểu biết đó, bao giờ đưa một con chim Anh Chước đực về cho ta xem nhé”, gõ trán Tiểu Chước ‘cốc’ một cái rõ kêu.

Lại quay sang Lục Tư Đình bên cạnh, y đứng cà lăm mãi, cuối cùng đành thừa nhận: “Đạm My, đúng là một năm qua, ta có chút thích nàng, đã có lúc ta quên mất Thanh Thanh. Bây giờ ta vẫn rất thích nàng, nhưng riêng Thanh Thanh… ta cần phải bù đắp”.

Ầm, tôi hờ hững ngoáy tai.

Thì ra là một tên chính kiến không rõ ràng, tình cảm cũng phân định mập mờ.

“Chủ nhân, còn không bằng tên nguỵ quân tử nữa. Ít ra, ngụy quân tử còn biết cự tuyệt cô này để đến với cô kia”.

Ờ, để tôi đoán thử xem. Có lẽ Đạm My trong một ngày nắng đẹp, vô tình làm rơi túi nguyên bảo ngoài thềm. Thân phận tiên tử kiếp này bị bại lộ, có lụa là gấm vóc, có cung điện lung linh,… nên Tư Đình mới biết mình thích nàng.

Kể từ đó, Tư Đình nguyện mãi đi theo nàng.

Màn kịch nào dớ dẩn, tôi sẽ không còn hứng thú xem kịch nữa, đây là một ví dụ điển hình.

Thế nhưng khoé môi Đạm My lại nở một nụ cười mãn nguyện, như thể duyên tình này sớm đã được đáp lại, như thể người nam nhân trước mặt chỉ có nàng trong tim.

Tôi ngẩn người, nắm chặt lấy cổ tay Tư Đình và Nguyệt Thanh, niệm quyết nối lại đường tình duyên như cũ. Một hồng quang loé lên, hai ngón út của họ xuất hiện sợi tơ hồng mờ nhạt, tơ hồng sáng lên một lúc rồi biến mất.

“Đừng, ngươi đang làm gì vậy?”, Đạm My lắc đầu liên tục, không ngừng phản bác rất quyết liệt: “Không thể nào, không, ngươi cút ra! Tư Đình nói thích ta, chàng nói rất thích ta! Bộ ngươi điếc đấy sao? Ngươi có tư cách gì chia rẽ ta và chàng?”.

Tôi ngắn gọn khuyên nhủ: “Tiên tử, tôi và nàng về thôi. Thứ nam nhân thế này, mất thời gian nhi nữ”.

Gió mạnh nổi lên, dải lụa tiên sau lưng bay phấp phới, Đạm My kích động, đánh liên tiếp vào hồng quang đang lan toả quanh người Tư Đình và Nguyệt Thanh. Nhưng tất cả vô ích.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, điều mà tôi nhìn thấy không phải dáng vẻ hạnh phúc, vui vẻ của Nguyệt Thanh cô nương, mà là một gương mặt buồn bã. Và những giọt nước mắt câm lặng, đau khổ của Đạm My...

Tôi chấn động trong lòng.

Hồng quang đó nhấc bổng hai người họ bay về phía cuối làng, từ từ mất hút sau vách núi trầm mặc. Đạm My toan đuổi theo, đành bị tôi giữ lại, không tin nổi mắt mình.

***

Tôi ngồi vỗ về Đạm My cũng khá lâu…

Nắm tay kéo Đạm My lên mây, nắng chiều đã dần dà chếch choáng. Bây giờ, tôi sẽ quay về phủ Nguyệt Lão, tắm rửa cho thanh tịnh, sau đó mắc võng ngủ bên thềm. Tiểu Chước sẽ ngồi bên quạt mát, còn tôi nằm ăn bánh, đêm khuya ngắm vầng trăng trên trời.

Mọi chuyện đã xong rồi. Nghĩ đến đấy, tôi thấy nhẹ nhõm hẳn.

Đang suy tính, nên đưa Đạm My về giao cho tiên chủ Lân tộc của nàng ta coi sóc, hay là cứ áp giải quay về phủ Nguyệt Lão trước đã, đột nhiên người bên tôi phát ra tiếng động đậy.

Hở, Đạm My lại sao nữa?

Một tia sáng phát ra, Đạm My rung người biến thành con kỳ lân chạy trốn. Ơ này, thật không khách khí gì, tôi còn chưa cho nàng ta đi đâu!

Tôi tất tả cưỡi mây lành đuổi theo: “Không biết kỳ lân sợ thứ gì nhất nhỉ?”.

“Chủ nhân, hình như không thấy sợ thứ gì”.

Oạch, sao ông trời khéo tạo ra lắm giống loài hoàn hảo đến thế! Như tôi đây ngán ngẩm bọn gián rết, sợ làm rơi ngân lượng, sợ nhất bẩn xiêm y,... nàng ta chẳng biết sợ thứ gì?

Tôi chú trọng tăng tốc.

Giữa những tầng mây trùng trùng, một quả cầu tiên chướng đột ngột nhốt Đạm My vào trong. Vì đuổi theo quá vội, suýt chút nữa tôi cũng không kịp tránh.

- ----------------------

(*) Phương Chức Thần: Vị thần chưởng quản nữ công gia chánh theo thần thoại