Tiêu Tương Cô Tịch

Chương 10: Nối lại nhân duyên (Thượng)



- ----------------------

Thiên Đế không có người con trai thứ sáu, điều ấy đương nhiên đúng. Nhưng, tôi lại không nhớ ra một vị thần tiên có nhiều con cái nhất Thiên giới bây giờ, cai quản bờ cõi chốn Nam Hải, Nam Hải Thuỷ Quân.

Vị Thủy Quân này có tới tám, chín người con trai, tên Lục hoàng tử đó sống ở dưới đáy biển, còn tôi ở trên trời.

“Nguyệt Hạ Lão Nhân khách sáo quá! Tại hạ không ngờ phủ Nguyệt Lão lại sạch sẽ, sáng sủa đến thế đấy! Sức khỏe tiên bá vẫn khoẻ chứ? Tại hạ là lần đầu tới đây, có gì mạn phép xin tiên bá bỏ qua”.

Lưu Tố kính cẩn: “Khấu kiến Nguyệt Hạ Lão Nhân”.

Nguyệt Lão đóng nắp bình rượu lại, cười sảng khoái: “Sáng sủa gì đâu, hà hà hà. Không phải người ta đồn, Lưu Ly cung của Nam Hải Thuỷ Quân sáng choang đến mức chiếu rọi cả mười dặm đáy biển đấy sao?”.

Mười dặm nghe quá phô trương rồi, có lẽ các vị tiên nhân cũng chỉ nghe như vậy, lấy đó làm vui tai, phần nhiều khiến Nam Hải Thủy Quân được mát lòng mát dạ. Không ai kì vọng cao vào tính xác thực của những tin đồn này.

Lưu Ly cung dưới đáy biển Nam Hải, bản thân tôi cũng chưa từng có diễm phúc chiêm ngưỡng. Mặc dù hai trăm năm về trước, Nam Hải Thuỷ Quân có mời chúng tiên đến dự đại điển cung nghênh viên Hải Châu lớn nhất trong vòng vạn năm qua, kết tinh từ tám trăm linh tám viên ngọc trai cực lớn. Ai nấy đều được mời, ngoại trừ ông Nguyệt Lão nhà tôi.

Ngọn nguồn cũng vì chuyện cách đó ba tuần, Nguyệt Lão đuổi theo tán tỉnh một hải tinh dưới trướng của Nam Hải Thuỷ Quân. Hải tinh phẫn uất quay về bẩm báo với Thuỷ Quân, phong thư gửi lên tới cửa trời, Nguyệt Lão vẫn chối cãi đây đẩy. Xui xẻo thay cho lão, khi ấy, con gái Nam Hải Thuỷ Quân vừa đi tuần tra mặt biển về, cũng tình cờ trông thấy cảnh tượng kia.

Ba tuần sau, phủ Nguyệt Lão không có thiếp mời đến.

Tôi đành chấp nhận mệnh trời, chống cằm ngắm đám tiên nhân xúng xính váy áo đi dự tiệc.

Sau hôm đó, tôi nghe chúng tiên đi về nức nở khen, Lưu Ly cung đẹp tựa mỹ cảnh. Có người còn khoe diễm phúc được tận tay chạm vào viên Hải Châu quý hiếm đặt lơ lửng trên hòn giả sơn.

“Nguyệt Hạ Lão Nhân đừng tin thiên hạ đồn, tại hạ thấy sai lệch hết cả! Toà Lưu Ly cung đó sáng thì có sáng thật, nhưng lại xanh lè lè, thú thật, tại hạ không thích bằng phủ Nguyệt Lão đây. Phủ của tiên bá tuy không lớn, nhưng cảnh quan lại vô cùng tinh tế. Nhìn kìa, có phải sân nền đều được lát bạch ngọc? Có phải phủ tiên bá xây theo kiến trúc mái cong đấu củng không? Ừm… khắp nơi màu đỏ thắm, chắc được lấy cảm hứng từ tơ hồng rồi?”.

Rồi đây là một màn cảm xúc dâng trào.

Tôi hận mình không biết thuật cấm ngôn làm y im miệng lại.

Ngay cả tiên nhân già nhất ở đây là Nguyệt Lão cũng cảm thấy choáng váng, lão ho khan hai tiếng: “Ấy chết, chúng ta mau đi vào điện chính, nhâm nhi ít trà nước nói chuyện, đứng ngoài sân lâu vậy quả thật không phải đạo”.

Nguyệt Lão dẫn y và tiên tỳ tiến vào trong điện chính. Vừa đi, y vừa liến thoắng hỏi đủ thứ chuyện trên đời, Nguyệt Lão nhức đầu quá, rứt mấy sợi râu hỏi: “Phải đấy, Lục hoàng tử Triêu Hoàng lên đây từ bao giờ vậy? Chẳng hay, ghé qua phủ của lão tiên này là có việc gì chăng?”.

Triêu Hoàng mới tạm ngưng thao thao bất tuyệt, hồ hởi đáp: “Tại hạ nghe nói, thái tử Thanh Khâu đang ở chỗ tiên bá, phải không?”.

Èo, hình như đây là một người quen. Cục Tuyết đi đâu cũng phải kết giao thêm người quen thì phải? Thần tiên ngày nay đúng thật là rảnh rỗi, ngoại trừ đi ngao du thiên hạ, gặp nhau bàn chuyện phiếm qua ngày, thử hỏi còn biết làm gì đâu?

Thế là tôi nghĩ, một tên mắc chứng bệnh nói nhiều, nếu gặp gỡ một tên tai tinh mũi thính, thoắt ẩn thoắt hiện sẽ như nào.

Giữa hậu viên, Cục Tuyết đang nghiên cứu hai thế trận của bàn cờ vây bày trước mặt. Sau trận mưa đêm qua, cả khu vườn như vừa được gột rửa, sáng lấp lánh tựa bạch ngọc trong suốt. Gương mặt phong hoa tuyệt đại của hắn hoạ thêm vài đường nét đăm chiêu, ẩn khuất sau những cành hoa lê trắng ngần, lấn át cả không gian thanh tịnh, sáng trong.

“Đó đó, kia chính là Vân Phi…”.

Lời Nguyệt Lão còn chưa dứt hẳn, Triêu Hoàng đạp tường phi thân tới, tung một chưởng phong hướng về phía Cục Tuyết. Tôi còn đang ngơ ngẩn, hắn nhanh nhẹn ngẩng đầu, chỉ thấy bóng người áo xám nhạt trong phút chốc nhảy lên tiếp chiêu, thân thủ nhanh như chớp loé.

Ồ, hai người quen vừa gặp liền choảng nhau.

Nguyệt Lão nắm áo mình gào khóc: “Ơ kìa, hai người định đánh nhau thật hả? Không phải kêu là bạn bè sao? Đừng dại phá phủ của lão tiên này chứ! Đừng! Tiên tỳ kia, ngươi nói đi! Như thế này là sao?”.

“Lưu… Lưu Tố cũng không biết…”.

Tôi mặc im thưởng thức một màn kịch đặc sắc, quen tay nhón một miếng bánh ăn, mới nhớ ra mình đang quờ khoảng không.

“Tiểu Chước, ngươi đoán xem ai thắng?”.

“Chủ nhân không thấy sao? Cục Tuyết của người rõ ràng là đang nhường”.

Tôi bóp cằm: “Đúng thật. Thế nên nhà ngươi đừng có học theo hắn, có ngày chết lúc nào không hay. Nghe lời chủ nhân, đánh nhau thì phải đánh hết mình”.

Cây còn xanh mà lá đã lìa cành, sau một trận gió thổi, tôi dụi mắt, khi ngẩng lên đã thấy Cục Tuyết đang ung dung xoè quạt. Còn Triêu Hoàng thu tay về, trong ánh nhìn hiện rõ sự thích thú.

Nguyệt Lão thôi sụt sùi: “Ôi ngừng rồi! Ngừng rồi!”.

Hai bên không ra đòn nào nữa, tôi buồn thiu.

Giữa hậu viên sáng ngời, tiếng cười tươi tỉnh của Triêu Hoàng vang lên, thật hay phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Ha ha, không ngờ Vân Phi huynh tiên thuật lại khá thế”.

Cục Tuyết gõ gõ cây quạt lên bàn, ôn nhuận nói: “Huynh? Tại hạ sống đã lâu, vẫn nhớ ngoại trừ nhị đệ đang ở quê nhà ra, mình đâu có thêm vị đệ đệ ruột nào?”.

Ài, phải công nhận Cục Tuyết nói câu nào nghe êm dịu câu nấy, nhưng người nghe lại tức đến phát điên.

Triêu Hoàng có phần hẫng hụt, trông thảm thương vô cùng. Nguyệt Lão được thể hú vía, lau mồ hôi, hít hà bảo: “Thái tử, để lão tiên giới thiệu, người vừa thách đấu với ngài là Lục hoàng tử Triêu Hoàng bên Nam Hải Thuỷ Quân, ngài ấy đến từ Nam Hải đó”.

Lão còn cố ý kéo dài giọng mình ra: “Ngài ấy đến đây để gặp mặt người đó”.

“Nam Hải xa như vậy, kể ra thất lễ rồi”. Cục Tuyết nghe xong thì cười khẽ: “Vinh dự được hạnh ngộ huynh đài”.

Còn giới thiệu gì nữa. Triêu Hoàng đã bị Cục Tuyết dùng tiên thuật phô bày hai chiếc sừng nhỏ xinh giữa trán, nhìn qua thôi cũng biết dòng dõi Long tộc rồi. Lưu Tố hẩy tay Triêu Hoàng, miệng còn cười khùng khục.

“Lục hoàng tử, sừng của người bị lộ rồi kìa”.

Lại một cơ hội tốt để cái miệng y hoạt động hết cỡ: “Tuyệt quá! Huynh thật khiến ta được mở mang tầm mắt! Vân Phi huynh, huynh sử dụng tiên thuật nào khiến sừng ta nhô ra được hay vậy? Có khó lắm không thế? Huynh dạy ta được không? Huynh nhìn ta như này, liệu có học nổi không?”.

“Lưu Tố, ngươi có thấy sừng của ta dài hơn chút nào không?”.

“Dạ có ạ”.

Nguyệt Lão thở phào ra một tiếng: “Mọi người làm thân với nhau thế đủ rồi. Vậy chúng ta vào điện thôi”.

Ba người Nguyệt Lão, Cục Tuyết và tôi đây đều cho rằng thời gian làm thân như thế là đủ rồi, nên vào trong điện ngồi cho ấm, nhưng cái tên tiểu tử Triêu Hoàng lại không chịu như thế. Y không ngừng năn nỉ ỉ ôi Cục Tuyết dạy tiên thuật cho mình, cứ thế nắm lấy cây quạt cầm trong tay Cục Tuyết, đến mức gia chủ bọn tôi không biết phải làm sao.

Dù sao Long tộc cũng là một giống loài kiêu hãnh, gia tộc thủy long còn là vua biển cả, gia chủ nhà tôi muốn đánh ngất y đi thì khó xử vô cùng.

Nguyệt Lão tức đến phì bọt mép, lão vung mạnh tay áo, không buồn kiêng nể nói: “Được rồi. Thái tử, ngài làm ơn cho y toại nguyện đi”.

Triêu Hoàng rất hào hứng đi theo Cục Tuyết ra hoa viên, giống như một chú cún con không ngừng vẫy đuôi theo sau chủ.

Nguyệt Lão gật gưỡng vào trong điện ngồi trước, khoát tay tôi đi theo. Ơ hay, tôi đang bận hóng đến đoạn cao hứng.

“Không phải ngươi bịn rịn không muốn xa Vân Phi dù nửa bước đấy chứ?”.

Tôi nhìn xuống chân, ước lượng cười: “Vớ vẩn, đã xa chục bước rồi”.

Hết năm chén trà, Triêu Hoàng hoa mắt, uể oải bước vào điện: “Vân Phi huynh tài giỏi thật. Làm huynh thất vọng rồi, là tại ta bất tài không lĩnh ngộ được gì”. Lưu Tố lo lắng đỡ vai y.

Cục Tuyết vẫn mỉm cười hiền hòa.

Tôi cong môi, đương nhiên không lĩnh ngộ được rồi. Một người như Cục Tuyết chưa dạy Triêu Hoàng bị tẩu hoả nhập ma, ít ra đã là nể tình gia thế của Long tộc.

Nguyệt Lão đem bình Lê Hoa tửu ra đãi khách mới. Ly rượu màu vàng nhạt, óng ánh, phản chiếu sắc xanh ngọc Phỉ Thuý, toả hương thơm say nồng thật hấp dẫn. Ban đầu, tôi chỉ dám đứng bên ngoài rót rượu, song Nguyệt Lão cũng vời tôi cùng ngồi xuống uống rượu.

Nhất tuý giải vạn sầu, người xưa nói câu này chẳng sai, chẳng mấy chốc, bốn con người đã say luý tuý.

Rượu tiếp tục rót đầy, đầy vơi, rồi tiếp tục theo thời gian nốc cạn. Tửu lượng của tôi không mãnh liệt cho lắm, nhưng hôm nay rượu thực sự quá ngon. Triêu Hoàng vốn nói nhiều, nhưng say rồi y lại biến thành con người im thin thít, không có gì khó hiểu khi chén của y trên bàn luôn được rót đầy nhất.

Nguyệt Lão và tôi cũng đã ngấm men say.

Cục Tuyết hình như còn đang tỉnh táo nhất, lắc đầu với một người trong chúng tôi: “Nguyệt Hạ Lão Nhân, ngài đừng rót rượu nữa, cô ấy say rượu rồi”.

Vì công việc triền miên, lâu lắm rồi mới có cơ hội uống say đã đời thế. Hai má ửng hồng, thần trí hơi quay cuồng, tôi thản nhiên gạ gẫm Cục Tuyết: “Thái tử lo xa quá. Lê Hoa tửu ngon vậy, ngài uống chén nữa đi. Điện của ngài cũng ở gần đây thôi, có gì không về nổi? Nếu thái tử không chê, hay là về tiểu viện của tôi mà ngủ”.

Nguyệt Lão và Triêu Hoàng đã say mèm ra rồi, không còn biết trời trăng gì nữa. Cục Tuyết ngồi đối diện trước mắt tôi, lẩm bẩm câu gì đó rất khẽ, cảnh vật dưới khoé mắt càng ngày càng mờ ảo. Ai da, tôi muốn nằm ngủ quá.

Tôi vô thức chuyển hướng cuộc trò chuyện, cảm ơn hắn đã giúp tôi đêm ở Bạch Liên trì.

Đêm càng sâu, Cục Tuyết rời người đi.

Triêu Hoàng ngẩng đầu lên, lè nhè kéo ống tay áo hắn: “À, hay Vân Phi huynh thu ta làm đồ đệ đi?”.

Tôi phản đối: “Không được! Tôi là tiên đồng của hắn rồi”. Muốn cướp miếng đùi gà mà tôi nhìn trúng sao?

Sẵn có men say trong người, Triêu Hoàng và tôi to mồm cãi cọ một hồi, cũng chẳng nhớ tôi dùng lý lẽ gì để giành được phần thắng. Triêu Hoàng không chịu phục, kéo tay áo Cục Tuyết mỗi lúc càng mạnh hơn.

Hắn giương cây quạt về phía Triêu Hoàng, y liền nín câm bất động.

Thì ra người này cũng biết thuật cấm ngôn.

Những gì xảy ra ngay sau ấy, tôi không còn ý thức được nữa. Tôi nằm gục ra bàn, trong cơn say nghe mang máng tiếng Tiểu Chước gọi bên tai…

***

“Tiểu Tịnh Yên bé bỏng! Ngươi mau dậy cứu lão tiên với! Hu hu, có chuyện gấp, chuyện gấp gáp lắm rồi!”.

Theo kinh nghiệm đúc kết của tôi, ‘chuyện gấp gáp’ của Nguyệt Lão thường là cốc chén vừa bị vỡ, hoặc là trong vườn có cây hoa nào đó còn chưa chịu nở bông.

Nhưng hôm nay thì khác, tôi hốt hoảng mở mắt, phát hiện ra cả cơ thể mình đang treo ngược giữa điện dưới ngón tay Nguyệt Lão. Nguyệt Lão nỉ non: “Ta và ngươi sắp sửa chết đến nơi!”.

Nhảy xuống, tôi ôn tồn vỗ vai lão hỏi han, rốt cuộc là chuyện gì mới được?

Lão rung rung chòm râu bạc trắng, lau nước mắt vào tay áo tôi rồi sụt sùi kể lại. Đầu tôi loạn cả lên, tức thì nổ ‘bùm’ một cái.

Điện tơ hồng bị lục tung, sổ nhân duyên đã không cánh mà bay.

Tôi vỗ vỗ thái dương, có thể… không phải, chắc chắn là Đạm My tiên tử gây ra chuyện này rồi.

Lại vội vã hỏi Nguyệt Lão, Cục Tuyết đâu, Triêu Hoàng đâu, bọn họ đâu cả rồi. Lão nói, Cục Tuyết rộng lượng đi tìm sổ nhân duyên giúp lão, còn Triêu Hoàng sớm đã về lâu rồi.

“Lão đừng lo, tôi sẽ đem cuốn sổ ấy về!”, tôi cầm kim bài nhảy lên mây, cuống cuồng bay đi.

Không biết Cục Tuyết đang tìm kiếm ở phương trời xa xôi nào? Tiếc thay, tôi là một yêu hoa, đâu biết thuật tiên nhãn cấp cao của thần tiên giống như Thiên Lý Nhãn.

“Chủ nhân, chúng ta nên tìm từ đâu đây?”.

“Thiên giới rộng lớn đến thế vậy, tất có chỗ tìm thôi”.

Tôi lao thẳng đến phủ Thượng Sanh Tinh Quân.

Phải khéo léo trình diện kim bài, bịa ra một lý do hoàn mỹ, Thượng Sanh Tinh Quân mới chịu tra tiên tịch của Đạm My tiên tử hộ tôi. Đạm My thuộc Lân tộc Cơ Sơn, tôi ghi nhớ rồi ào ào phóng đi.

“Chủ nhân, ông ta cảm thấy rất khó hiểu. Vừa nãy cũng có người đến tra tiên tịch của Đạm My tiên tử đấy”.

“Thật không?”.

Tôi ngẫm nghĩ hết thảy, lẽ nào Cục Tuyết đã đánh hơi trước rồi.

Đây là lỗi do tôi vô tình bất cẩn, còn Đạm My hành động theo cảm tính bộc phát, thiết nghĩ đôi bên nên giải quyết nội bộ trong êm ả thì hơn, tránh truyền ra bên ngoài.

Đằng vân ước chừng hai canh giờ, Cơ Sơn ẩn hiện ra ngay phía trước tầm mắt. Trông từ xa, ngọn núi tiên hùng vĩ hiên ngang giữa đất trời, tôi niệm chú tàng hình, nín thở lách qua hai con kỳ lân đang canh giữ đỉnh núi.

Phía xa xa là tẩm điện của Lân tộc, bao quanh một vườn đào nở rộ.

“Tiểu Chước, ngươi có biết Cơ Sơn chủ là ai không?”.

“Chủ nhân, hình như là Thục Ly tiên tử. Có điều, tiên tử ấy…”. Tiểu Chước ấp úng nói: “Thục Ly tiên tử rất hay qua lại với thái tử Thiên Ân nơi Cửu Trùng Thiên. Trước đó, nàng ta còn…”.

Tôi cốc đầu Tiểu Chước: “Đó là chuyện riêng tư của người ta, ngươi nói với ta để làm gì? Lo tìm Đạm My cho xong đi”.

Trên đỉnh Cơ Sơn chót vót, một nhóm tiên nữ đang bày rượu và hoa tươi trái ngọt, xiêm y mềm mại nói cười ríu rít. Trong đại điện, vài tiên nữ đoan trang khác lại đang ngồi trang điểm, các nàng e thẹn gảy đàn cho nhau nghe.

Tôi tìm đỏ mắt không thấy bóng dáng Đạm My đâu.

Biết đâu Đạm My đang nghỉ ngơi ngoài vườn… Thế nhưng, dù tôi rà soát khắp vườn đào rực rỡ, nhìn ngó thế nào cũng không thấy tăm hơi. Tôi đành trở về phủ Nguyệt Lão, dùng Thuỷ Kính tìm kiếm xem luồng tiên khí nào đang ở dưới hạ giới.

“Thỏ ngọc đã kể cho ta nghe chuyện Đạm My tiên tử tới đây rồi”. Nguyệt Lão cuống quít, hỏi: “Sao, sao? Ngươi đã thấy gì chưa?”.

Tôi chán nản lắc đầu.

Có lẽ Đạm My vừa thu tiên khí hộ thể rồi, giờ này nàng ta đã phá huỷ được nhân duyên nam tử trần gian ấy. Sổ nhân duyên bị cướp đi, phủ Nguyệt Lão lực bất tòng tâm, không thể điều tra lai lịch phàm nhân Đạm My yêu là ai.

“Chắc lão và tôi phải cùng nhau đến Cơ Sơn, nhờ Cơ Sơn chủ tìm Đạm My bây giờ. Dù sao, Đạm My cũng là tiên tử dưới trướng của nàng ta”.

Chỉ cần một ngày không có sổ nhân duyên, mà dưới hạ giới lại luân phiên có sinh linh ra đời, phen này phủ Nguyệt Lão e rằng không gánh nổi hết tội. Haizz… nghĩ đến chuyện cả phủ cùng nhau bị kết tội, rồi sẽ bị niêm phong, tôi như thấy một đống bánh hoa quế, quả đào tiên tươi ngon, xiêm y lụa xinh đẹp,… đều mọc cánh, đồng loạt bay đi mất.

Nguyệt Lão ngạc nhiên: “Cơ Sơn chủ? Ý ngươi ám chỉ Thục Ly tiên tử ư?”.

“Không cần đâu. Sổ nhân duyên, ta đang cầm rồi đây”.

Tôi và Nguyệt Lão bị thanh âm kia gây chú ý. Vừa lúc Cục Tuyết nhanh chân bước vào điện, một tay hắn day trán, tay kia đặt cuốn sổ lên bàn: “Tại hạ tìm thấy nó vướng ở đụn mây ngay trước phủ Nguyệt Lão, nơi trồng bụi cây cảnh. Ắt hẳn Đạm My quá vội vã đã nhất thời làm rơi”.

Một nơi không ngờ tới, tôi nể phục khả năng tỉ mẩn tìm của hắn. Có khi bao giờ, tôi cũng phải để ý xem mấy đám mây mình cưỡi, chẳng may có trâm vàng cành ngọc của ai đánh rơi không. Nguyệt Lão thở phào nhẹ nhõm, hạ giọng nói: “Hu hu lão tiên được sống rồi! Chỉ cần tra sổ, phàm nhân nào vừa bị cắt nhân duyên, sẽ ra được ngay thôi”.

“Nguyệt Hạ Lão Nhân, người bắt đầu ngay đi. Không cần thiết phải nhờ Cơ Sơn chủ nữa”. Cục Tuyết điềm đạm mở miệng.

Lật cuốn sổ một hồi, chỉ có một cặp nam nữ vừa bị đứt duyên, dấu vết hiện lên rất rõ ràng. Nguyệt Lão trỏ ngón tay kết luận: “Lục Tư Đình, hai mươi ba tuổi, thư sinh, người Ly Nhĩ quốc”.

Hoá ra là một thư sinh trẻ tuổi, tôi nhận trách nhiệm đi tìm thanh niên ấy, hướng thẳng Ly Nhĩ quốc.

Ngôi làng nhỏ nằm im lìm ngay dưới chân núi, tôi vẫn tàng hình để dễ bề nghe ngóng.

Trời đã ngả về chiều, ánh tà dương yếu ớt, len lỏi qua những tán cây đầu làng. Tiếng chim nhạn kêu như kéo hoàng hôn đến gần hơn.

“Ta không muốn… ta không muốn… ta không muốn…”.

Một người con gái xiêm y nhàu nhĩ, bẩn thỉu, lê bước trên đường làng, thân hình gầy gò như khúc củi, hai tay không ngừng vò cho mái tóc rối tung. Nữ nhân ấy dường như bị điên, miệng không ngừng lẩm bẩm những câu ngắt quãng vô nghĩa, khiến người qua đường chỉ còn nước bất lực, thở dài.

Chẳng phải Nguyệt Thanh cô nương - người được Nguyệt Lão định duyên với Lục Tư Đình hay sao!

“Chủ nhân, quả thật cô ta là Nguyệt Thanh”.

Sở dĩ tôi biết được điều ấy, bởi lúc mới bước chân vào làng, tôi đã nghe mấy lão nương đang quét lá bàn tán rôm rả. Nguyệt Thanh cô nương và thư sinh Lục Tư Đình yêu thương nhau từ lâu, nhưng Tư Đình vì một nữ nhân khác mà bỏ rơi nàng.

Cả nhà Nguyệt Thanh không may mắc bệnh dịch chết hết, Nguyệt Thanh sống sót nhưng trở nên điên loạn, ngày ngày đi lại quanh làng y như một bóng ma.

Thế gian thật lắm kẻ tội nghiệp. Đạm My thực sự không ngần ngại mà chia uyên rẽ thuý, hại một cô nương tốt đến thế hoá thành một kẻ điên.

“Tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô”.

Tôi tự nhủ, rẽ chân xuống cuối làng.

Tìm được Đạm My giờ không phải chuyện khó, quả nhiên nàng ta đang ngồi nói chuyện với Lục Tư Đình ngoài hiên. Căn nhà tranh lụp xụp trồng một giàn hoa thiên lý, bắc ngang miệng giếng nước nho nhỏ. Đạm My nắm tay Lục Tư Đình, vén tóc người thương, tình tứ nói: “Tư Đình, chàng và ta đã ở chung với nhau một năm rồi. Ngày mai rất tốt ngày, chàng ra chợ mua hồng chúc giá y, chúng ta thành thân đi, thiếp sẽ là của chàng”.

Đạm My đi khỏi Thiên giới đã một ngày, đương nhiên ở trần gian, tương đương với một năm trời trôi qua rồi. Tôi thầm than, chuyện to dần rồi đây.

“Tư Đình, Đạm My sẽ trở thành tân nương của chàng. Chàng có thấy vui không?”.

Nghe Đạm My nói thế, Lục Tư Đình lặng im không đáp, đáy mắt vô ảnh vô sắc như người mất hồn. Ban đầu, tôi tưởng y là một thư sinh khôi ngô bị câm điếc, một lúc sau quan sát lại mới dám khẳng định rằng, Đạm My tiên tử đã dùng cấm thuật khống chế y.

Đạm My, tại sao cô phải dùng đến thủ đoạn đê hèn này? Đổi lại một thân hình nặng nề, không nói không cười xung quanh mình, nếu là tôi, nhất định sẽ chán chết.

Cô thật sự thích Tư Đình đến nỗi, dù chôn thây biển lửa, dù vạn kiếp bất phục, cô cũng phải chiếm hữu được thể xác của con người này sao?

Vậy còn nhân duyên của người ta thì sao?

Tôi ngẩng đầu nhìn trời xanh, Đạm My quả nhiên đã bỏ ngoài tai những lời Phật răn dạy thần tiên, gieo nhân nào ắt phải gặt quả nấy. Hôm nay, Đạm My điên cuồng chia rẽ nhân duyên của phàm nhân, chưa nói đến hậu quả làm tôn ti trật tự của nhân gian đảo lộn, nếu một ngày, nàng ta nhận ra tình cảm của mình xưa kia là hồ đồ, đến khi tìm được người mới mình tâm đầu ý hợp, lúc bấy giờ, nhân quả sẽ trực tiếp giáng xuống đầu nàng ta.

Thần tiên chia rẽ lương duyên của người phàm, đổi lại ông trời chia rẽ lương duyên của thần tiên. Hai chữ ‘nhân quả’ kia mới phũ phàng làm sao.

Tôi búng tay, tạo ra một kết giới xung quanh cơ thể Lục Tư Đình. Đạm My vội buông tay, thất kinh nói: “Là ai làm?!”.

“Đạm My tiên tử, mau về thôi. Tôi đến để giúp cô trở về”. Tôi đáp xuống mặt đất, lắc đầu giảng giải: “Cô biết mà, tiên nhân không được tự ý chen ngang nhân duyên của phàm nhân, là vi phạm quy luật thiên địa. Huống hồ, Tư Đình đâu có yêu cô chứ”.

Nàng ta tựa hồ đang đấu tranh trong lòng, một hồi lâu sau mới chịu ngẩng đầu lên, thu tay hút Lục Tư Đình về: “Tiên đồng ngươi coi như không thấy gì sẽ tốt hơn nhiều đấy!”.

Tôi bực mình, nàng ta nói thì nghe thuận tai lắm, nhưng liệu Thiên giới có chịu coi như không thấy gì, không ra tay trừng phạt những người trong phủ Nguyệt Lão nhà tôi không!

Tôi lại hút Lục Tư Đình vòng lại: “Thôi được rồi, cô có về hay không đâu cần tôi phải quản, Thiên giới sẽ tự lo định đoạt. Nhưng mà thư sinh này, tôi có nhiệm vụ nối lại nhân duyên của người ta”.

“Ha ha ha, ngươi nghĩ rằng ta sẽ để cho ngươi làm sao? Ai nói với ngươi, Đạm My ta sợ phạt?”. Đạm My bay lướt qua giàn thiên lý, hướng về phía của tôi. Không biết tiên thuật của Lân tộc nom lợi hại đến đâu, nhưng sợ rằng kinh động ngôi làng mất.

Trong khoảnh khắc, tôi thản nhiên đứng im, không tránh cũng không chống trả.

- -----------------------