Tiêu Tương Cô Tịch

Chương 9: Ngày tháng thoi đưa



- -----------------------

Tiểu Chước biến thành một chuỗi hoa trắng cài lên tóc tôi.

Trời vừa sẩm tối, phủ Nguyệt Lão đã được một phen náo động, Nguyệt Lão bị Nguyệt Bà trói chặt, kéo xềnh xệch giữa sân. Tôi ung dung ngồi ăn bánh hoa quế, mỗi câu Nguyệt Bà mắng Nguyệt Lão, lại tán thưởng một lần.

“Tiểu Tịnh Yên bé bỏng, mau cứu lão tiên với! Thái tử Vân Phi, ngài mau cứu cái mạng già của lão. Hức hức…”.

Sau cùng vẫn là Cục Tuyết nói một câu có tâm: “Nguyệt Hạ Phu Nhân, hãy bớt giận. Theo như bản tôn thấy, thượng thần Liên Uyển không hứng thú với mấy tiên lão đâu”.

“Đúng đấy! Lão tiên đâu có thích Uyển nhi!”.

“Uyển nhi? Đã thân quen đến mức này rồi à?”. Nguyệt Bà bực mình, vung tay một cái, cả người Nguyệt Lão dính chặt vào một gốc cây hoa lê.

Lão liền im bặt.

Tôi và Cục Tuyết húng hắng ho.

Nguyệt Bà quay sang bên Cục Tuyết, lại tỏ ý muốn đưa Thừa Ức trở về. Hôm nay đã là ba, bốn ngày Thừa Ức bị giữ lại trong vườn Nguyệt Uyển rồi, Nguyệt Bà cần gã để giao vài chuyện vặt.

Cục Tuyết xoè quạt giấy trong tay, điệu bộ ái ngại, nói: “E là Nguyệt Hạ Phu Nhân chưa hề biết. Thừa Ức có nói với bản tôn, hắn tự thấy đã đến tuổi trưởng thành rồi. Trai tráng trưởng thành đương nhiên phải lập gia thất để duy trì hương hỏa, vậy nên hắn mong được thành thân càng sớm càng tốt, chỉ cần người chấp thuận, hắn sẽ muôn phần cảm tạ tấm lòng của phu nhân”.

Tôi suýt nôn miếng bánh ra bàn.

Chuyện gì nghe vớ vẩn thế này? Nguyệt Bà cũng thành ra hoảng hốt: “Tên tiểu tử ấy muốn thành thân thật ư?”.

“Đúng vậy. Thừa Ức nói, hắn muốn xuống trần gian thành thân, sau đó mới chịu trở về điện. Nữ tử nào cũng được, tùy vợ chồng phu nhân tự quyết”.

Hứng thú hóng chuyện của tôi lại nổi lên, mà một khi đã nổi thì không sao dập lửa.

“Hàm hồ! Tiểu tử thối đó không biết lễ độ, còn định uy hiếp lão tiên nương này sao?”.

Tôi bị tiếng giậm chân huỳnh huỵch của Nguyệt Bà khiến dạ dày cũng tựa như đảo lộn, kì thực tôi chỉ thích hóng chuyện mà thôi. Cục Tuyết nói vài câu mềm mỏng, liệt kê ra hàng dài điểm tốt tích cực của Thừa Ức. Tôi cũng nhẩm miệng theo, vận trên người Thừa Ức chẳng thấy giống chút nào? Cục Tuyết chốt hạ bằng lời khuyên: “Nguyệt Hạ Phu Nhân nên thành toàn cho nô bộc của mình mới phải”.

Vợ chồng Nguyệt Lão đang chú tâm vào lời khuyên của Cục Tuyết, chẳng ai buồn để ý đến tôi đang thảnh thơi ngồi nhai bánh hoa quế.

Nguyệt Bà suy nghĩ, sau cùng vẫn bị lời Cục Tuyết làm cho siêu mình mẩy, mỉm cười hài lòng: “Vậy cũng được. Nguyệt Lão ông mau lo chuyện này đi”.

Nói xong, phất tay thả Nguyệt Lão.

Lão toát mồ hôi hột, phủi bụi áo quần qua một lượt, rồi lẩm bẩm: “Không ngờ Thừa Ức dễ thay lòng đổi dạ đến thế. Thôi vậy, nữ tử trần gian nhiều vô kể, đâu thiếu gì cho cam”.

Nguyệt Bà ngạc nhiên: “Thay đổi gì? Tiểu tử thối ấy từng thích một nữ tử nào sao?”.

Tôi suýt đổ kềnh ra, may mà có cái cạnh bàn đỡ lại.

Nguyệt Bà thở dài: “Khó trách, tiên đồng lại kích động như thế. Cô và Thừa Ức tình cảm sâu đậm thấu đến cả trời xanh, vậy mà nó nỡ bỏ lại một cô nương luôn si tình bên nó. Thật đáng buồn lắm thay”.

Cục Tuyết xoay cốc trà, nhàn nhã góp vui cùng: “Có vấn đề Vân Phi muốn xin ý kiến của Nguyệt Hạ Phu Nhân. Chi bằng, để bản tôn cùng chọn nương tử cho hắn, nhất định sẽ không nhìn nhầm người”.

Nghe xong mà ngứa ngáy râm ran.

Thật là một đề nghị hay ho, tôi biết Cục Tuyết rất có khiếu thẩm mỹ đó mà. Nguyệt Bà là người hay cảm động, đâu dễ dàng từ chối nổi cho cam: “Chuyện này… chuyện này, một tên tiểu tử như Thừa Ức được thái tử lo lắng đến vậy, thật quá vinh hạnh rồi”.

Nói rồi cùng Nguyệt Lão rời đi.

“Ha ha ha ha…”.

Tôi cười phá lên, đập tay thùm thụp xuống mặt bàn: “Cái tên đó không phải bị treo lâu ngày nên chập cheng rồi chứ?”.

Cục Tuyết nghiêm túc gật đầu, không bàn luận gì thêm.

Có lẽ là sự thật…

***

“Thừa Ức, huynh nói cho tôi biết đi. Muốn thành thân rồi hả?”.

Tuy nói đây là mong muốn của Thừa Ức, tôi vẫn nên chất vấn gã để xác minh một lượt.

Thừa Ức trân trân nhìn tôi, rồi gật đầu. Tôi nói: “Nhưng mà tôi muốn nghe lời thật tâm từ đáy lòng huynh”.

Thừa Ức vẫn gật đầu không đáp. Tôi niệm quyết, muốn dẹp toả thân chú xung quanh người gã nhưng không sao làm được, toả thân chú của Cục Tuyết cẩn thận đến quá đáng.

Ôi, chắc chắn đến mức này… Cục Tuyết định giam một con voi rừng sao?

Tôi hỏi lại lần nữa, Thừa Ức được đà gật đầu lia lịa. Đúng như lời tôi đoán, gã bị treo lâu ngày, dần dà trí não có vấn đề cũng nên.

Trong lúc tưới hoa ngay trước phủ Nguyệt Lão, tôi hóng hớt được vài tin sốt dẻo từ đám tiên nhân qua đường. Bọn họ rỉ tai nhau chuyện tiên ti Ngọc Đán đã bị Quan Thánh Đế Quân đuổi thẳng cổ, cho xuống sài phòng đốn củi qua ngày.

Ti Mệnh Tinh Quân nóng tính đến như vậy, e là Ngọc Đán đã đối mặt với một trận cuồng phong, sau đó mới bị đạp dí dị xuống cái chốn khỉ ho cò gáy ấy.

Còn Lăng Bình công chúa của Phượng tộc, không may làm rơi chồng sách cổ xuống hồ. Sách bị đám ếch cắn nham nhở, Các chủ liền cấm túc nàng ta, nội trong vòng mười năm cấm bén mảng tới gần Tàng Thư Các. Mười năm nghe có vẻ hơi nặng, nhưng đống sách cổ kia phải sưu tầm hơn hàng vạn năm mới có, chắc chắn Lăng Bình công chúa còn phải bồi thường thêm thiệt hại.

Ai dà, ông trời thật có mắt, ông trời thật anh minh!

Cục Tuyết hỏi: “Sao trả thù nhẹ thế?”, tôi chỉ bao dung cười trừ. Cứ thuận theo nhân quả, thiên địa tuần hoàn đi.

***

Những ngày sau đó, Cục Tuyết cùng Nguyệt Lão mất tới hai tuần để tìm ra ‘tân nương xấu số’ cho Thừa Ức. Tôi cũng phải hóng hớt cho bằng bạn bằng bè, dùng Thuỷ Kính xem thử dung mạo những người được chọn làm tân nương.

Cô này là tỳ nữ phủ tướng quốc, gầy quá. Cô này là dân nữ Hiên Viên quốc, vừa hô vừa đen nhẻm. Cô kia răng hơi vổ… Cô kế bên mặt có hơi nhiều mụn,…

Tôi vô cùng khó hiểu, tắt Thuỷ Kính đi.

“Chủ nhân, vẫn còn một đám người nữa mà, sao người không xem nữa?”.

Tôi chép miệng: “Thủy Kính này nhất định hỏng thật rồi, hoặc là mắt của tên tiểu tử Thừa Ức đó hỏng rồi”.

Tiểu Chước muốn xem tiếp, lại mở Thuỷ Kính ra. Cuối cùng tôi cũng thấy cảm động. Nói sao nhỉ, nữ tử kế tiếp này có gương mặt tròn xoe như thiết phiến mà Hằng Nga hay dùng, đôi mắt nhỏ hẹp trái ngược với gương mặt khuôn trăng, cặp môi tựa hồ giống tảng mỡ tôi hay ăn thường ngày.

Một vẻ đẹp vượt qua mọi chuẩn mực.

Tôi vô tình huơ tay ngoài Thuỷ Kính, tấm kính trong trẻo rung rinh, dao động như sóng nước hồ thu. Mấy tuần trước, từng nghe Nguyệt Lão mới nhắc Thuỷ Kính đã bắt đầu chập chờn, không phải hôm nay hỏng thật chứ?

Đúng lúc ấy, một ngón tay thon dài từ đằng sau lưng tôi chạm tới mặt Thủy Kính. Hình ảnh lại dần dần rõ nét, thanh âm người lãnh đạm vang lên rõ mồn một.

“Quyết định như vậy đi, chọn cô này”.

Chủ tớ tôi ngớ người, quay lại nhìn Cục Tuyết.

Trong điện im phăng phắc.

***

Đám hỷ của Thừa Ức diễn ra khá nhanh chóng. Thừa Ức và tân nương được Nguyệt Lão buộc một đôi tơ hồng vào hai ngón áp út, tượng trưng cho duyên trời tác hợp. Còn tôi lấy một bình Nhân Duyên thuỷ ban cho hai người họ. Uống cạn hai chén Nhân Duyên thuỷ, nhân duyên trọn kiếp này.

Tôi vận một chiếc váy xanh nhạt như mây trời, đánh phấn má màu mơ, điểm trang bản thân thật xinh đẹp, quyến rũ. Tân nương của gã e thẹn cười với tôi, còn chu môi hôn gió gửi tôi nữa, làm tôi không khỏi liên tưởng đến miếng thịt mỡ béo ngậy đang không ngừng mở ra, ngậm xuống. Đám sóc trong phủ bĩu môi, thi nhau bình phẩm về tân nương Thừa Ức, còn Nguyệt Lão và Nguyệt Bà khóc không thành tiếng, sau cùng đành gạt đi: “Là Thừa Ức ưng ý nữ nhân này, là Thừa Ức rất thích nữ nhân này”.

“Ta cũng chỉ chọn dựa theo tiêu chuẩn của hắn thôi. Chủ yếu vẫn là bản thân hắn đấy chứ”. Cục Tuyết nhã nhặn biện luận.

Nguyệt Bà hỏi Thừa Ức: “Thích cô ta phải không?”, gã chỉ gật đầu nhận. Hỏi thứ gì về tân nương ngoài kia, gã cũng đều gật đầu phấn khích. Ôi, đứa trẻ Thừa Ức sao đột nhiên bớt bướng bỉnh đi rồi?

Chỉ có Cục Tuyết thư thái chống tay uống trà, tâm như chỉ thuỷ.

Qua nửa ngày vui vẻ, hỷ sự kết thúc. Cặp phu thê nghe theo chỉ dẫn của Nguyệt Lão, ôm một chiếc ô giấy làm phép, bước vào một quả bong bóng nước, sẽ tự khắc xuống được trần gian.

Một ngày trên trời bằng một năm cõi trần, vì vậy đời người mấy chục năm trời cũng chỉ như cái chớp mắt thoang thoáng của thần tiên. Chẳng mấy chốc, Thừa Ức sẽ già đi và chết, theo quy luật tự nhiên của đất trời, chỉ còn tôi vẫn giữ nguyên dáng vẻ yêu hoa trẻ trung này. Thế là từ bây giờ trở đi, trong phủ Nguyệt Lão, sẽ không còn một ai lẽo đẽo bám đuôi tôi như gã Thừa Ức nữa.

Tôi chỉ thắc mắc một điều, không phải gã rất thích tôi sao?

Hình như Cục Tuyết đã nhúng tay gì đây.

Bấy giờ chia tay nhau, ai về điện người nấy, Cục Tuyết thu nhỏ pháp bảo hoa mộc lan vào tay áo, phóng mây đến Côn Luân trả Liên Uyển thượng thần. Quá trình dây dưa tình chàng ý thiếp này tôi cũng không được rõ, chỉ thấy nửa ngày sau, Cục Tuyết quay về phủ Nguyệt Lão, tâm trạng rất vui vẻ.

Nguyệt Lão có dặn tôi, phải tận tay gửi hắn thư mời dự pháp hội của Phật Tổ Tây Thiên. Bức thư vừa được mở, từng con chữ lấp lánh trong thư nhảy múa thành hàng dài, Phật quang chói lọi chiếu thẳng giữa đỉnh đầu, tôi chói mắt quá phải lấy một bàn tay che mắt.

Tây Thiên pháp hội sắp tới, kính mong chư vị thành tâm đến dự”.

Cục Tuyết cúi người, chắp tay cung kính, thi lễ chu toàn không một chút sai sót, tựa hồ như đang thực sự diện kiến Phật Tổ gia gia vậy.

“Cảm tạ Phật Tổ gia gia có lời mời, Vân Phi con nhất định sẽ tới dự”.

Tôi cũng chắp tay thật cung kính, tự dưng một ống tay áo dài chắn ngang trước mắt tôi: “Đừng nhìn nữa, cô tu vi thấp sẽ dễ sinh ảo ảnh”.

Tuy rằng, sau khi thu sủng vật Tiểu Chước, tu vi của tôi đã khá hơn xưa nhiều, nhưng chung quy lại ở trên Thiên giới vẫn chẳng hơn ai cả, nhất là khi đứng trước ảo cảnh do Phật Tổ thi triển. Người chính là Phật Tổ, tu vi thâm hậu nhất trong số các vị hằng hà sa chư Phật, biết bao thần tiên ở đây có tu hàng vạn năm cũng chưa thể đạt tới cảnh giới lĩnh ngộ nổi Phật pháp cao thâm.

Tuy vậy, một tiên đồng nhỏ bé có thể được diện kiến bút tích quý giá của Phật Tổ, đã là cơ duyên nghìn năm hiếm gặp cho Tịnh Yên tôi rồi. Tôi vò tóc, nói nhỏ: “Ừ. Vậy tôi không nhìn nữa”.

Kim quang tản dần đi, Cục Tuyết ngồi xuống đốt trầm hương, tôi mới quay về tiểu viện.

***

Ngày mới vừa gõ cửa, hai kẻ ngu ngốc kia lại ra vườn đánh cờ.

Những lúc tạm thời vô công rồi nghề, tôi chẳng có việc gì làm, ngoại trừ việc ra hồ chăm cá.

Gọi là chăm cá đấy, nhưng tôi cũng chỉ biết đứng ở ven hồ nước, thả mồi ăn cho chúng mà thôi. Còn trong đàn cá ấy, con nào không ăn được, con nào bị đồng loại tranh ăn hết phần, tôi cũng đành bó chiếu, để mặc xem khả năng sinh tồn của bọn chúng tới đâu.

Thỏ ngọc gọi tôi ra, nói có một vị tiên tử muốn diện kiến Nguyệt Lão. Tôi nhún mình hành lễ: “Xin hỏi danh thơm tiên tử, tới tìm Nguyệt Hạ Lão Nhân có việc gì?”.

Tiên tử trước mặt tôi nhẹ nhàng đáp lễ, nhẹ nhàng nói: “Ta là Đạm My tiên tử. Xin hỏi tiên đồng, Nguyệt Lão nhà cô có nhà không?”.

Tôi gật đầu, định đưa Đạm My đi ra vườn, nàng ta vội can ngăn: “Tiên đồng, thôi khỏi đi. Thực ra… ta không dám chắc có nên gặp ngài ấy không nữa. Tiên đồng giúp ta… lén xem sổ nhân duyên, được không?”.

Tôi sửng sốt: “Cái này nghe hơi khó. Vượt quá khả năng của tiểu tiên tôi rồi”.

Trong đôi mắt Đạm My ánh lên tia hoảng sợ, nàng ta nắm tay tôi năn nỉ: “Tiên đồng giúp ta đi! Ta… ta yêu một nam tử dưới hạ giới, ta muốn huỷ nhân duyên định sẵn của chàng ấy để được đến với chàng! Ta không thể nhìn chàng với nữ nhân nào khác”.

Đạm My muốn cắt đứt nhân duyên tiền định của phàm nhân đó thật sao? Tôi thầm than, như thế là vi phạm thiên quy mất.

Mấy chục năm về trước, Thiên giới đã phạt nặng Mộc Lan tiên tử vì tội cố chấp chiếm đoạt nhân duyên phàm trần, biếm vào cửa luân hồi lục đạo. Tỷ tỷ của Mộc Lan tiên tử dù kết duyên với lệnh đệ của Thiên Đế, cũng không thể nào van xin xá tội cho Mộc Lan, bởi vậy mới nói, vi phạm thiên quy thì hết đường sống sót.

Mà tôi thờ ơ sống, không quan tâm chuyện thế sự đến mấy, quá lắm cũng chỉ là một yêu hoa tầm thường. Huống hồ, có câu ‘nhập gia tùy tục’, tôi đã nhập gia rồi, đương nhiên phải tuân thủ thiên quy của Thiên giới.

Đang lắc đầu lia lịa, đã thấy một đoá Tu Linh hoa đặt giữa lòng bàn tay.

Tôi suýt làm rớt hai con ngươi, ha hả, Tu Linh hoa màu đỏ tươi như máu, vừa đắt vừa hiếm nữa, còn có thể tăng thêm hai trăm năm linh lực! Đạm My nhỏ nhẹ nhìn tôi đang đứng thèm rỏ dãi: “Tiên đồng làm ơn hãy giúp ta”.

Tiểu Chước thì thầm trên tóc tôi: “Chủ nhân xem kìa, cô ta thật hào phóng! Người tính thế nào đây?”.

Tính như thế nào sao? Tôi muốn sở hữu thứ hoa này lâu rồi, nếu không muốn nói là ước vọng trăn trở trong đầu tôi. Đắn đo một hồi lâu, tôi gãi đầu cười toe: “Tiếc quá, Tu Linh hoa của tiên tử đây, phủ Nguyệt Lão chúng tôi cũng đã có hai, ba bông hoa rồi”.

Thực chất, phủ Nguyệt Lão chẳng có nổi một bông hoa ghẻ nào. Tôi chỉ ngầm đánh giá, một bông trong tay Đạm My còn ít quá mà thôi.

Đạm My tròn mắt, rút ra thêm một bông hoa nữa, tôi không kiềm được suy nghĩ Đạm My tiên tử thật lắm tiền. Không biết nàng ta có họ hàng thân thích với tiên nhân nào nhỉ? Làm người giàu cảm giác thật thích quá.

Có điều, nếu tôi liều mình vi phạm thiên quy vì nàng ta, e là cả trăm bông Tu Linh hoa cũng không thể cứu vãn nổi cái thân quèn này đây.

Tôi buồn bã từ chối.

“Tiên tử hãy cầm Tu Linh hoa về đi”.

Đừng lôi ra nữa chứ, tôi đang xót ruột đây. Ôi, Tu Linh hoa của tôi, ôi hai trăm năm linh lực của tôi.

Đạm My coi bộ rất sốt ruột, van nài tôi không nổi, nàng ta đành ngậm ngùi ra về. Nhìn bóng áo biêng biếc của Đạm My rời đi, tôi khóc than, ước sao tay mình có thể dài ra thêm vài trượng, tóm hai bông Tu Linh hoa đem giấu đi thật kĩ.

“Chủ nhân! Sao người không đồng ý cho rồi? Người thực sự đã bỏ lỡ, bỏ lỡ mất một báu vật quý đấy!”.

Tôi vươn vai một lúc: “Nhận về bốn trăm năm linh lực, sau đó bị hủy đi hai nghìn năm linh lực, ngươi nghĩ có hời cho ta không?”.

Còn đang tiếc rẻ thì Nguyệt Lão ở trong vườn sai tôi phải dệt tơ hồng, sau đó đun một bình Nhân Duyên thuỷ cho lão. Tôi bắt đầu cảm thấy phận mình sao hẩm hiu.

Dệt tơ hồng mất khoảng một canh giờ, thực chất cũng đơn giản. Tôi chỉ việc kiên nhẫn, đứng chờ lũ thiên tằm tròn vo tự nhả tơ, sau đó đóng kết giới lại, xách mớ tơ tằm ra ao Hồng Thuỷ, gõ gõ đầu con sư tử đá mấy cái, à, đôi khi gõ đau cả tay nước mới chịu chảy ra. Chà sát đi đi lại lại cho kĩ lưỡng, đến khi đống tơ hồng nhuộm màu sáng lấp láy, tôi ngồi phơi tất cả giữa tấm thảm mây đỏ trước phủ Nguyệt Lão.

Nguyệt Lão khăng khăng không dùng thuật hong khô, còn bắt tôi lấy răng để thử độ bền chặt: “Ngươi có hàm răng chắc khoẻ như thế, chẳng bù cho lão tiên hiện giờ móm gần hết, há để phí đi sao”.

Dùng dao thì tơ hồng đứt, kéo tay thì không đủ xác thực. Vậy nên, mới có phương pháp dớ dẩn kia.

Tính ra, tôi đã ngồi chồm chỗm trước thảm mây đỏ nhìn lên Cửu Trùng Thiên cao cao, dở hơi ngoạm đống tơ hồng suốt hơn hai trăm năm.

Cũng bởi thảm mây ấy tựa như tấm thềm nâng đỡ phủ Nguyệt Lão, hấp thu tinh hoa đất trời hàng vạn năm, sẽ giúp cho tơ hồng có công năng đặc biệt. Mà Nguyệt Lão vốn dĩ tỉ mỉ trong việc dệt tơ hồng.

Nhờ đó tôi quen dần với chuyện thường xuyên có tiên nhân qua lại giữa biển mây, che miệng cười quái đản: “Hoá ra tơ hồng không thể đứt, là do công của tiên đồng kia”.

Mỗi khi tiên nhân nào nói thế, tôi đều cười vui vẻ đáp lại, ưu ái sẽ nhớ rõ mặt họ đến cả ngàn năm sau.

Hôm nay có một trận gió lớn quét qua phủ Nguyệt Lão. Tôi bất cẩn để bay mất vài sợi tơ hồng, sau một hồi đạp mây chới với, còn lại duy nhất một sợi sắp rơi khỏi đụn mây, tôi hít hà bay tới.

Khi tôi sắp với được, một bàn tay người khác vô tình chạm vào tay của tôi.

Tôi chớp mắt, là ai mà muốn tranh tơ hồng của tôi vậy?

“A, vô tình thất lễ rồi. Ta chỉ định nhặt hộ cô nương”.

Giữa những áng mây lững lờ trôi, nam nhân mặc áo hồng cùng với tiên ti theo sau đứng nhìn tôi chăm chú. Khoé miệng y giật giật, sau đó thốt lên đầy vui vẻ: “Lưu Tố, ngươi xem này, là tiên cô chúng ta đã gặp ở Tàng Thư Các đấy!”.

Tôi vo vo sợi tơ hồng trong tay, lúc sau bộ não mới nhớ nổi… à, là tên ‘Lục hoàng tử dỏm’ làm nửa tháng trước tôi bị đi lạc đó.

Tính đến đây xin xỏ Nguyệt Lão hay thứ gì?

Tiên hầu tên Lưu Tố gật đầu xác nhận. Tôi còn chưa mở miệng, y đã nhảy cẫng lên vui mừng: “Tiên cô sống ở trong phủ Nguyệt Lão sao? Hay là tiểu nữ của Nguyệt Lão? Quái lạ, tại hạ nghe nói Nguyệt Hạ Lão Nhân đâu có mống con nào? À, có phải tiên cô vừa đến phủ Nguyệt Lão để mua tơ hồng không?”.

Ôi trời. Hình như bệnh nói nhiều đã nặng hơn một chút.

Tôi suy nghĩ có nên trả lời tất thảy không, lại đến Lưu Tố của y thay chủ nhân chặn lời: “Lục hoàng tử, nô tỳ nghĩ cô ấy chỉ là tiên tỳ thôi. Nhìn phục trang trên người cô ấy rất nhã nhặn, nhưng hoa văn và trang sức khá đơn giản”.

Ơ, tôi lại bị nhầm là tiên tỳ.

Tôi thở ngắn than dài, cái gì mà Lục hoàng tử, cái gì mà nô tỳ, cặp đôi chủ tớ này đây cũng thật hoang đường quá.

Y bất mãn, bèn trách mắng tiên hầu: “Lưu Tố, ngươi đừng có nói bậy! Ngươi nhìn lại mình đi. Vị tiên cô xinh đẹp, thanh nhã thoát tục trước mặt ta sao có thể chỉ là một tiên tỳ cho được?”, đoạn quay sang tôi, cười: “Phải không, tại hạ nói thế có chuẩn không? Tiên cô đang chuẩn bị về sao? Đây là mua tơ hồng để về trang trí phủ đệ ư?”.

Lưu Tố bị mắng, trố mắt, không thấy dám nói gì.

Thật bi hài, một người nhận lầm tôi là ‘tiên cô’, tức là một tiên giả bề trên, còn người kia thì lại lầm tôi là ‘tiên tỳ’. Tôi nhún nhường hành lễ: “Đúng vậy, nhưng mà tiểu tiên chỉ là tiên đồng bên Nguyệt Hạ Lão Nhân. Cảm tạ tiên hữu đã có lòng giúp đỡ tiểu tiên nhặt tơ hồng. Cũng muộn rồi, tiểu tiên xin cáo lui”.

Cặp chủ tớ kia hụt hẫng không đáp. Ôm bó tơ hồng quanh hông, tôi thản nhiên quay vào.

Đám sóc trong phủ trông thấy tôi, như thường lệ, cả đám tản dần đi, không còn tụm năm tụm bảy nữa. Âu cũng từ chuyện xưa tích cũ, lần đầu tiên khi tôi dệt tơ hồng, mẻ nào tiêu mẻ nấy, tôi đã khó ở đến mức cả một khoảng trời bên ngoài điện tơ hồng bừng bừng nộ khí, ai nấy đều khiếp đảm, chỉ biết đứng bên ngoài điện nhìn, Nguyệt Lão còn tưởng tôi sẽ cho nổ tung cả cái phủ đệ này. Từ sau lần hôm ấy, mỗi khi phủ Nguyệt Lão bước vào dệt tơ hồng, chẳng ai dám đến gần tôi cả. Gia nhân trong phủ sợ tôi nổi khùng lên, sẽ dùng đống tơ hồng đấy siết tắt thở bọn họ.

Ai nấy đều cho rằng, phải xem thái độ của Tịnh Yên để tùy cơ ứng biến. Ví dụ như cách Nguyệt Lão đang ngạc nhiên nhìn tôi.

Ai bảo hôm nay tôi nổi hứng dệt tơ hồng siêng gấp đôi bình thường. Bấm tay nhẩm tính, cũng sắp đến ngày Nguyệt Lão theo hẹn trả tôi tiền lương rồi.

Hôm nay, tầm nhìn của Nguyệt Lão cao thế?

“Ha hả, Lục hoàng tử của Nam Hải Thuỷ Quân đến phủ lão tiên thật đấy ư? Làm lão tiên tưởng ai!”.

Tôi quay lại đằng sau. Haizz, sự kinh ngạc của lão, ngay từ ban đầu đã dành cho tên nam tử không cùng chung giống loài này đây.

- ----------------------