Tiêu Tương Cô Tịch

Chương 8: Yểm Tử đàm



Yểm Tử: Chết đuối

- -----------------------

Chưa bắt nạt đã đời được bao lâu, trời bất chợt đổ mưa, trường tiên tan đi trong chớp mắt. Vũ Thần ơi Vũ Thần, ông thật biết hành sự đúng lúc mà!

Tôi thu nụ cười lại, co giò chạy.

Mưa to như trút nước, đến khi không còn bóng dáng xà tinh đuổi theo nữa, tôi và Tiểu Chước mới dám dừng chân để trú mưa. Vừa chạy trốn xóc hết cả ruột gan, khi chạy còn sa phải bùn đất, Tiểu Chước liền lên cơn hâm hấp, trút giận vào vách đá.

Tôi gạt nước mưa trên mặt, nhướn nhướn mày nhìn nó.

Đang định bảo chúng ta phải tìm chỗ trú mưa.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, vang dội như tiếng sấm. Vách đá sau lưng bị đổ sụp, tôi và Tiểu Chước bất ngờ ngã xuống một đầm nước tối đen.

Vừa thu sủng vật xong, không ngờ đã bị nó hại cho suýt chết. Tôi đúng là có phúc ba đời.

“Chủ nhân, tôi biết lỗi rồi mà. Chúng ta có thể thoát được ra ngoài chứ?”.

Tôi ung dung, đá thử vào cửa đàm(*). “Trừ khi đầu ngươi cứng hơn đá”.

Hơn nữa, cửa đàm đã bị một tiên thuật khá mạnh niêm phong lại, chỉ dựa vào bản lĩnh lúc này của mình tôi, hai chủ tớ nhà tôi khó mà ra ngoài được.

Tiểu Chước che mặt đi: “Nhưng mà… ban nãy, ban nãy, chính chủ nhân nhìn thấy đầu tôi cứng hơn vách đá mà”.

Tôi xoay người lại, vô cùng sửng sốt, nói: “Vậy ngươi tái diễn cho chủ nhân xem đi. Đầu ngươi không cứng đến vậy đâu, chẳng qua, ban nãy là do ngươi đạp trúng cơ quan mở cửa đấy”.

Thuở bình sinh, trong những chuyến đi làm công vụ lâu ngày cho Nguyệt Lão, tôi đã từng đặt chân qua nhiều nơi, cũng được xem như là có diễm phúc được ngao du đây đó. Những lần phải chui vào hang động không ít, cơ khổ biết bao nhiêu, tôi vẫn ngán ngẩm mấy hang động vừa sâu vừa ẩm thấp thế này.

Nhưng, đại khái chuyến đi này không đơn giản như thế.

Càng đi sâu vào trong, tôi đã cảm nhận thấy linh khí trong đàm quá âm u, độc địa, một mồ chôn người hoàn hảo, còn hung hiểm hơn khu rừng hoang kia nữa. Nghe đồn, suốt từ thời viễn thần thượng cổ, đi khắp chân trời góc bể này, địa linh được thần tiên xưng tụng mang nhiều âm khí nhất, thế đất độc địa nhất, âm phần ghê rợn nhất, không đâu bằng chiến trường Tu La ấy, phải chăng cũng chỉ hơn hang động tôi đang đứng một, hai phần mà thôi.

Tôi khẽ niệm một câu chú giải họa, a di đà Phật, mong tìm ra lối thoát.

Bàn chân vừa va phải thứ lạ gì đó, Tiểu Chước kêu rú lên.

Thì ra là một bộ xương người.

À không, rất rất nhiều xương người mới đúng.

Tôi sững người một lúc. Hai bên lối đi rải la liệt xương trắng, trong lòng nước, nơi chúng tôi đang lội cũng ngậm vô số bộ hài cốt, có nhiều đoạn xương lâu năm bị mục nát, ố vàng, không còn nguyên hình dáng lúc ban đầu. Thi thoảng, đi được một đoạn ngắn, sẽ xuất hiện vài bộ xương động vật.

Một nơi đầy chết chóc.

Tôi không thể đoán được nguyên nhân tử vong của những nạn nhân xấu số kia, bọn họ rốt cuộc ra đi vì đói khát, không tìm được đường ra, hay là…

Tôi kín đáo thở dài.

Tiểu Chước không còn dáng vẻ hùng hổ như lúc ban đầu nữa, bây giờ nó ở sau lưng tôi. Cũng không thể buông lời chê trách nó, nên ca thán với ông trời thì hơn, trách ngài nỡ để một sinh vật đương trẻ người non dạ, tuổi còn nhỏ, đã phải trông thấy một nơi dọa người kinh khủng như thế này. Biết đâu, tương lai còn lưu lại di chứng tâm lý.

Càng đi sâu càng mất dần kiên nhẫn. Qua hai khắc, Tiểu Chước nhịn không nổi, vừa bay vừa rối rít bảo tôi: “Chủ nhân, hay là chúng ta quay lại cửa động đi”.

Tôi ngoảnh lại con đường hun hút phía sau lưng, lười nhác, nói: “Hay ngươi quay lại cửa động đi, một mình ta đi tiếp”.

Tiểu Chước cũng nhìn lối đi, ngập ngừng: “Lỡ đâu, hôm nay tôi và chủ nhân đều sẽ chết…”.

Tôi kinh ngạc: “Ồ, nếu ngươi sợ như thế, vậy thì ta sẽ không cho phép cả hai cùng chết chung. Nhất định, một trong hai người chúng ta phải sống sót để thoát khỏi nơi này, phải không? Vậy thì bây giờ, ta giải trừ khế ước chủ phó, trả tự do cho ngươi là được”.

Tiểu Chước mếu máo: “Vậy thà chủ nhân giết người đi còn hơn!”.

Thật ra, điều mà Tiểu Chước lo sợ cũng hoàn toàn hợp lý. Nhưng nó cứ làm như chỉ có bản thân mình rơi vào hiểm nguy vậy! Tôi đã thu nhận Tiểu Chước làm sủng vật, đương nhiên không hề muốn nó chết oan uổng. Mà tôi với cương vị chủ nhân thì đâu thể hèn nhát, vẫn đang cố gắng mạnh mẽ để động viên tinh thần, con chim nhát cáy này cứ làm tôi tụt hứng.

Thế là chúng tôi lại tiếp tục rảo bước, chầm chậm đi qua những vách hang trơn trượt, tựa như đang chứa cả biển nước dưới chân.

E rằng Tiểu Chước không hiểu vì sao tôi làm vậy. Thành thực mà nói, từ khi rơi vào đây, không khí ở trong đàm toả ra rất ngột ngạt. Ở yên một chỗ chờ chết cũng không ổn, tôi vì thấy bức bối khó chịu, đành đi sâu vào trong tìm lối thoát mà thôi.

“Chủ nhân, hình như cùng đường rồi”.

Tôi chống cằm suy tư, sau đó gõ thử vào vách đá, ở nơi đầu bên kia có tiếng nước vang vọng, dội đến lối bên này. Đoán rằng đến đây chưa phải là đường cụt.

“Tiểu Chước, phá vách đá này đi”.

“Ặc, sao lại là tiểu nhân?”.

“Èo, chủ tớ, chủ tớ”, tôi nhắc.

Hơn nữa, vách đá này khá mỏng, phía sau một lớp đá là khoảng không gian rỗng, vận nội công một chút là có thể làm được.

Chuyện ấy với Tiểu Chước cũng không hề khó khăn. Xong xuôi, tôi cẩn trọng bước chân sang đó.

Tiểu Chước e dè: “Chủ nhân, người tự nguyện vào trước thật đấy à?”.

Tôi lạnh lùng lườm Tiểu Chước một cái.

Tiểu Chước cười nịnh, nó vừa ngẩng đầu lên đã giật thót cả mình, làm tôi bị choáng váng, suýt nữa thì ngã ngửa người ra: “Lại có chuyện gì thế?”.

Mở rộng trước mắt tôi là một không gian rộng mênh mông, như lạc vào vô tận, trái ngược hoàn toàn với lối đi bên ngoài. Cả hai người chúng tôi bỗng trở nên nhỏ bé. Không đạo này bốn bề mang một vẻ u ám, tối tăm, khiến người ta không khỏi liên tưởng tới đường đi xuống địa phủ.

Ẩn sau những vách đá, ánh mắt đàn quạ dõi theo tôi có phần hơi ghê rợn.

Hơi ẩm thấp, mùi tanh tưởi trực tiếp xộc vào khoang mũi tôi. Bốn phía phủ đầy rêu, đâu đó vọng lại tiếng nước chảy tí tách. Tiếng gió lùa qua vách đá dội lại theo tứ phía, rít lên từng đợt dài như quỷ hồn than khóc.

Dưới bức tường chằng chịt gai leo, dường như, tôi đã thấy một thân thể đang thoi thóp hơi tàn.

Cả cuộc đời này, chỉ có đôi ba lần tôi chấn động như thế.

Mạo hiểm đi sâu vào hang cùng ngõ hẻm, đâu ai ngờ, thứ chờ đợi tôi không phải một yêu ma khủng khiếp, mà là một con người bằng xương bằng thịt.

Nhưng y là một kẻ thất thế, bản thân bị giam cầm giữa ba tảng đá lớn, tứ phía trấn yểm bằng một dấu bùa khổng lồ. Trên người y không toả ra yêu khí, càng không phải người phàm, tôi đoán rằng y là một tiên nhân.

Một tiên nhân, sao lại trông thê thảm thế này?

Dường như người này tôi có linh cảm mình đã từng gặp qua, vô thức bước từng bước lại gần.

Rất nhiều năm sau ấy, cả khi đang ngồi im nghĩ lại, tôi cũng không sao hiểu lí trí nào thôi thúc bản thân làm như vậy. Càng không thể ước định, câu chuyện mà tôi gặp hôm nay, là hoạ hay là phúc…

“Chủ nhân, nguy hiểm lắm”, Tiểu Chước ra sức cản tôi lại.

Bị tiếng người kinh động, y bất chợt mở mắt, nơi đôi mắt sâu hoắm của y vằn lên vô số tia máu đỏ. Tựa như trong con ngươi ấy không còn lòng trắng nữa, chỉ chứa một màu đỏ ghê rợn, tôi có chút kinh ngạc, song vẫn tự mình trấn tĩnh lại tinh thần.

Nam tử kia sửng sốt, nhìn tôi đang tiến về phía y.

Khi mũi giày của tôi cách y chỉ còn hơn vài trượng, khoé miệng lâu ngày không mở của y bỗng gào lên man dại: “Cút đi!”. Thanh âm truyền ra mạnh đến mức, lũ quạ xung quanh kêu ré lên như vừa bị vỡ tổ, cả đàn quạ hàng chục con tan tác, bay vọt lên trần động.

Tôi nghiêng người, làm thử một tư thế nhún nhường, cảm kích nói: “Ái chà. Cảm ơn đã giúp tôi đánh đuổi đàn quạ nhé. Nãy giờ, bầy quạ đó cứ nhìn tôi chằm chặp, cảm thấy không được thoải mái cho lắm”.

Nam tử bị nhốt dường như không buồn để tâm đến, vẫn kích động gào lên: “Súc sinh! Súc sinh đó đâu rồi? Tất cả các ngươi đều là đồ nghiệt súc! Giam cầm ta bao năm, không cho ta cơ hội trông thấy ánh mặt trời! Khốn nạn! Lũ man rợ! Có giỏi thì xuất đầu lộ diện mà giết chết ta đi!”.

“Ta nguyền rủa lũ cầm thú các ngươi! Đời đời kiếp kiếp, tất cả các ngươi sẽ không bao giờ được sống trong yên bình! Các ngươi sẽ chết hết, chết không được toàn thây! Con trai các ngươi sẽ bị bắt đi làm nô lệ, con gái sẽ bị bán đi làm thê thiếp, nô tì, cả đời cả kiếp làm lũ chó canh nhà! Lũ mọi rợ! Ra đây! Các ngươi sợ ta thật rồi sao?”.

“Giết ta đi! Có giỏi thì cứ giết ta đi! Kiếp sau ta sẽ lại báo thù!”.

Người bị giam này sắp sửa hoá điên rồi.

Tôi chép miệng một tiếng. Ngoại trừ dáng vẻ trông thê thảm, có phần ghê rợn người không ra người, quỷ không ra quỷ, nam tử này kể cũng được đấy chứ. Chỉ so ra dung mạo của y thôi, đã đủ liệt vào hàng ngũ khôi ngô tuấn tú rồi.

Lại chép miệng một tiếng. Trời xanh trên cao cũng khéo đày đọa người, ông chọn những người thật khôi ngô tuấn tú, mỗi ngày lôi người ta ra để hành hạ, giày vò họ sống dở chết dở, cũng bởi vì ông biết, những kẻ đã xấu trai lại còn bị cầm tù, thì có thèm cho cũng không một ai đến cứu.

Nhưng ở trong hoàn cảnh bây giờ, tôi phải tìm đường ra, dung mạo của nam tử kia thực sự chẳng liên quan gì đến tóc trên đầu của tôi, y là người lương thiện hay lòng lang dạ sói, cũng chẳng liên quan gì đến tóc trên đầu của tôi. Thứ tôi cần nhất ngay lúc này, chính là một nhân lực hỗ trợ tôi ra ngoài. Hầy, ông trời rõ ràng đang đặt tôi vào một tình thế ngặt nghèo đến phát chán.

Tôi im lặng một lúc, rồi mới cất giọng hỏi: “Muốn chết nhanh như vậy, chẳng lẽ tiên nhân không cần ai cứu sao?”.

Thông thường, tôi sẽ chọn phép cư xử lễ độ để giữ gìn khoảng cách, nhưng nếu phải xưng hô với một tiên nhân bị thất thế, lại đang sợ người lạ, thân thiện xem như là ổn nhất.

“Ngươi…”. Y trừng trộ, nội tâm dấy lên đầy nghi hoặc: “Ngươi biết ta là tiên, ngươi không phải phe phái của đám quỷ kia sao?”.

Tôi gật đầu, thế nhưng người ta lại lắc đầu: “Đừng hòng! Người lạ kia, sao ngươi vào được đây? Nơi này luôn tồn tại bí mật, cả hàng trăm năm qua không một ai vào được”.

Sao tôi vào được ư? Còn ai ngoài sủng vật đáng quý giúp tôi rơi vào chứ? “Xui xẻo chút ấy thôi, nhưng ít ra không thảm hại như huynh. Chúng tôi vô tình đi qua đây, rồi bị rơi vào trong cái bẫy”.

“Đi qua? Nói như vậy, bên ngoài có người qua lại sao?”. Y ngạc nhiên, sửng sốt: “Không thể nào! Ngươi là đang nói láo! Cả trăm dặm quanh đây bị bỏ hoang lâu rồi! Không còn tiên nhân nào qua lại, có vô tình đi qua cũng chỉ là chốn đồng không mông quạnh, làm sao ta có thể tin những lời từ miệng ngươi?”.

Haizz, tỷ như tôi mà không đi lạc đường, cũng chẳng thèm hơi đâu lưu lại cái chốn khỉ ho cò gáy này. Làm như tôi thèm đấy.

Gân xanh trên trán tôi giật giật.

Chờ tới khi nam tử kia chửi bới cho đã đời, tôi mới nghiêm mặt lại, nặng nề phun từng từ: “Trật, tự, cho, tôi, nào! Cứ nói leo như vậy, thì làm sao người khác có cơ hội trình bày”.

Sau khi nghe chuyện của nhà tôi xong xuôi, tên nam tử nọ mới biết mình đã mắng nhầm người: “Thì ra ngươi bị lạc... Ta không ngờ, một nữ tử có thể đi vào đây”.

Tôi chuyển giọng nghiêm túc, tiếp tục hỏi: “Như vậy, tiên nhân bị giam bao lâu rồi? Có cần tôi giúp huynh tự do toại nguyện không?”.

Y nhăn mặt trầm ngâm, như đang lục lại quá khứ mấy trăm năm khổ cực. Hơi thở nặng nhọc vì kiệt sức, nam tử đó thận trọng ngước nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm lại trở nên tối sầm.

Y cười nhạt mà nói: “Thì sao chứ? Đã mấy trăm năm rồi. Đây là Yểm Tử đàm, một tù giam hoàn hảo. Dấu bùa trên người ta cũng là một bùa phép hoàn hảo”.

Ý của y ám chỉ tôi có bản lĩnh gì, mặt tôi chợt buồn xo.

“Chủ nhân, chỉ riêng xà tinh chúng ta còn đấu không lại nổi, sao có thể cứu nam nhân này khỏi trấn yểm được chứ?”.

Kì thực, tôi cũng chẳng biết mình bất tài có cứu nổi y không. Nhưng trấn yểm này, xem qua có lẽ không khó như người ta mường tượng, chỉ là cách hoá giải hơi rườm rà một chút. Dù sao, nơi giam giữ người đã vô cùng bí mật, càng không khó hiểu khi người tạo ra trấn yểm sẽ lơ là, chủ quan.

Tiểu Chước hỏi tôi xong, y hừ lạnh thêm vào: “Vẫn khuyên ngươi nên rời khỏi đây!”.

Tôi thở dài, ra được đã ra rồi, nhún vai mà nói tiếp: “Chỉ cần huynh nói lý do bị giam cầm, nếu vô tội tôi sẽ giải thoát huynh. Nhưng xong chuyện rồi, tôi cần huynh hợp tác”.

Sau khi suy tính thật kĩ lưỡng, tôi đánh cược vào phương án mạo hiểm, cứu kẻ đó ra ngoài. Cũng là đánh cược cho cả ba một cơ hội duy nhất, để tìm hy vọng sống, tôi cần một đồng minh giúp đỡ.

“Hừ, bày đặt điều kiện à?”, nam tử khẽ suy nghĩ, mái tóc xoã xổ tung, loà xoà che mất đi một nửa gương mặt.

“Đừng, chủ nhân. Biết đâu y là một kẻ xấu?”.

Tôi cười nhẹ, nói nhỏ: “Đừng lo, nếu gã này lòng dạ thâm hiểm thế, ta cho gã thảm thật. Ta suy tính cả rồi, người giam cầm gã khá thông minh, lợi dụng địa thế để mưu toan hành động, khiến gã nghĩ rằng trấn yểm này rất mạnh. Nhưng, đúng là người bị nhốt bên trong thì khó lòng thoát khỏi. Trấn yểm này do ba tảng đá hắc thạch tạo thành, nói ra dài dòng lắm, hắc thạch đã là nguồn linh khí rất nặng, chỉ cần điểm hai phần linh lực khai phá ngũ hành sẽ khôi phục ngay thôi”.

***

Tôi chống cằm, quan sát nam tử đang bóc vỏ trái cây, lưỡng lự cắn một miếng. “Cứ ăn đi, không sợ tôi làm hại gì huynh đâu”.

Tiểu Chước từ nãy đến giờ đã tỏ thái độ kinh ngạc không sao hiểu, sao tôi có thể phá được trấn yểm đấy, sao tôi có trái cây cho nam tử này ăn,… cuối cùng giận hờn trách: “Chủ nhân thật quá đáng, sai tôi làm chuyện vặt, đại sự thì dành sức”.

Đấy là lẽ đương nhiên. Hơn nữa, sau khi vừa xác lập khế ước chủ tớ, pháp lực của tôi có tăng lên một phần.

“Không ngờ ngươi cứu ta thật ư?”.

Tôi xoa vai nói: “Không phải là mơ đâu”.

“Sao, sao ngươi lại giải được? Thuật trấn yểm này không đơn giản chút nào! Ta bị kẻ địch giam vào đây cũng đã khá lâu rồi, biết bao lần vô vọng chỉ mong muốn từ bỏ! Nói đi, vậy ra ngươi là ai?”.

Bả vai tôi đang bị y tóm chặt, lắc lắc mấy hồi như chực muốn bóp vụn. Tôi choáng váng, có biết thương hoa tiếc ngọc với giai nhân không vậy? “Được rồi được rồi! Ngươi… à không huynh bình tĩnh”.

Câu trả lời của tôi khiến mặt y ỉu xìu: “Tôi là yêu hoa thôi”.

Y không hỏi gì nữa. Xung quanh cả hai là một bầu không khí tĩnh lặng bao trùm, tôi cũng im lìm cho tới khi nghe tiếng sôi trong bụng nam nhân ấy. Èo… thực ra lúc xà tinh trườn xuống, tôi tiếc rẻ cố nhặt thêm vài quả, cũng may là vẫn kịp thời thoát thân.

Tiểu Chước gật gù cho là phải: “Chủ nhân, người thật là anh minh”.

Tôi nghiêng đầu, ấn nhẹ lên trán nó: “Miệng ngươi còn chưa nịnh dẻo dai lắm, nên học hỏi thêm nhiều”.

Tiểu Chước cắn vào mấy ngón tay, tôi túm đuôi xốc ngược nó lên trời.

Ăn xong, nam tử nọ nhanh như vậy đã hồi phục thể chất. Y đánh giá ngoại hình tôi từ trên xuống dưới, hừ lạnh trong cổ họng: “Ta vẫn không tin ngươi chỉ là yêu hoa. Nói đi, ngươi cứu ta là có mục đích gì?”.

Chẳng ai nói chuyện như thế với người vừa cứu mình, vừa cho mình ăn cả. Tôi làm mặt rầu rĩ: “Mục đích? Ô hay? Nhìn mặt tôi có hiện lên hai chữ ‘lừa huynh’ không? Lừa huynh tôi được lợi gì không? Có qua có lại, huynh giấu lý do mình bị nhốt, tôi cũng không công khai thân phận thật của tôi”.

“Hừm… mồm miệng cũng sắc bén thật đấy. Ta không quan tâm thân phận thật của ngươi có hiển hách ra sao. Thiên cơ bất khả lộ, chuyện của ta tuyệt đối sẽ không kể cho ngươi”.

Y còn chưa nói xong hết câu, tôi đã đứng dậy phủi tay áo: “Thôi, đi vào chủ đề đi. Tôi cần huynh giúp tôi phá cửa đàm này ra. Đáng tiếc, một cô nương yếu đuối như tôi phải cần huynh hỗ trợ”.

Phá cửa đàm ra đúng là mang hoạ lớn. Một bầy xà tinh to xác đã vây thành vòng tròn ngay trước cửa, tôi hắt hơi. Trong đám to đầu ấy, xuất hiện con xà tinh vằn đỏ mới vừa tấn công cả tôi và Tiểu Chước.

Nam tử đó lắc đầu phiền phức, quay lại nói với tôi: “Có vẻ, tiếng động mạnh và tiếng gió trong đàm vọng ra đã thu hút lũ yêu vật tới đây. Ngươi tác chiến được chứ?”. Tôi gật đầu mấy cái: “Khéo còn được hơn huynh”.

“Vậy thì ta bên phải, ngươi bên trái!”.

Miệng nam tử vừa thốt lên, tôi đẩy y vào giữa, phi cước nhảy sang bên: “Không được! Tôi chỉ giết xà tinh đỏ kia thôi!”

Sau lưng cực hỗn loạn, tôi hoá khí thành một dây trường tiên, đối mặt xà tinh, cười hoà nhã. Con xà tinh dai như đỉa này bám càng lâu như vậy, chắc hẳn coi tôi là miếng mồi ngon rồi.

Vì trường tiên đó tôi vận tối đa linh lực, chẳng mấy chốc, xà tinh bị tôi đuổi chạy mất. Bấy giờ tôi mới có thời gian để ý, chẳng thấy sủng vật của mình đâu. Thế là tôi loanh quanh tìm Tiểu Chước.

Ít lâu sau, một bóng chim bay từ ngọn cây xuống, toàn thân run bần bật.

Tôi chán chường thở ra, quay lại Yểm Tử đàm.

Đám xà tinh đều bị tiêu diệt cả, may rằng bản thân nam tử kia còn giữ mạng trở về. Vậy là lương tâm của tôi không còn day dứt nữa, đặt Tiểu Chước lên vai, gọi một đám mây lành rời đi.

“Khoan đã, ta còn chưa hay biết, thân phận thật của ngươi?”.

“À…? Huynh đang muốn hỏi thân phận thật của tôi?”.

Tôi giật mình, nhớ lại câu nói trước của y: “Ta không quan tâm thân phận thật của ngươi có hiển hách ra sao”, nực cười quá, vẫn phải quan tâm thật đấy thôi.

Lại thấy gương mặt y đang nhìn tôi chăm chú, ngoan ngoãn chờ đợi như một chú mèo con. “Ta biết ngươi dè chừng. Có điều, quân tử nhất ngôn như một, sẽ không tiết lộ thân phận gì của ngươi”.

Vậy thì tốt quá rồi. Tôi quay đầu, cười hì hì “Tiên đồng chuyên giúp việc” rồi bay đi.

“Chủ nhân, có phải chủ nhân thật không đấy?”.

Tôi cười hiền vỗ lông nó: “Ngươi đang sủa gì vậy?”.

“Thì… rõ ràng người có thể đánh thắng được xà tinh”.

Như nhớ ra điều gì, tôi hốt hoảng phủi bụi xung quanh người. Hầy, lần sau dù có chết, tôi cũng quyết liệt tránh xa đám xà tinh ngàn dặm.

Tiểu Chước đập cánh phành phạch, rụng cả mấy cọng lông: “Vậy… vậy còn chuyện trấn yểm”.

À, cái dấu bùa đó hả? Tôi cực kì thật thà: “Ta cũng chẳng hay nữa”. Chỉ là trấn yểm ấy tôi thấy quen vô cùng, không nhớ có phải đã từng đọc qua trong sách vở hay không.

Sủng vật của tôi suýt quên không vỗ cánh.

Tiểu Chước quả nhiên rất thông thạo đường về. Tôi và nó bay lòng vòng suốt ba canh giờ, xiên xẹo qua bao quả núi tiên mới về phủ Nguyệt Lão.

Tôi cứ tưởng sẽ tiếp tục lạc đường.

Phủ Nguyệt Lão hôm nay khá vắng vẻ. Đám sóc nói với tôi, sau khi dùng bữa sáng, Nguyệt Lão và Cục Tuyết đã đến Lâu Thiên cung của thượng thần Liên Uyển luận đàm rồi.

“Chủ nhân, tôi có biết thượng thần Liên Uyển ấy”.

Năm trăm năm ở trong phủ Nguyệt Lão, tôi cực kì kém cỏi trong việc ghi nhớ tên họ các thần tiên trăm lộ. Vị nào tên ngắn gọn còn duyệt, chứ nhiều người e rằng mới chỉ đọc đến tôn hiệu của họ thôi, lưỡi tôi đã dài ra mấy phân.

“Ừm ừm, thần tiên trên Thiên giới nhiều như kiến cỏ vậy”.

Tiểu Chước hào hứng nói: “Nhưng mà trong đám kiến cỏ ấy, thượng thần Liên Uyển là con kiến thông minh nhất”.

Tôi không mấy chú trọng, chỉ mỉm cười tiếp chuyện cho vui: “Ở Thiên giới, ông ta tinh thông vạn sự đến thế ư?”.

“Không sai…”, Tiểu Chước tiếp tục ra vẻ màu mè, nhảy nhót lung tung, kể: “Nàng ta nổi danh nhờ trí tuệ uyên bác, tinh thông kim cổ, thường xuyên dạy lễ nghi cho đám tiên tử và cung nữ trên Thiên giới, thượng thần là một mỹ nhân tú ngoại tuệ trung”.

Tôi chưng hửng.

“Ớ? Chủ nhân vừa gọi là ‘ông ta’?”.

Ra vậy, thượng thần Liên Uyển là thần nữ.

Lại còn là tài nữ song toàn.

Hèn gì, hai kẻ hám sắc kia một già một trẻ, lưu lại Lâu Thiên cung cả ngày. Chậc chậc, giờ tôi mới thấm đượm câu nói của cổ nhân ‘nhàn cư vi bất thiện’.

Nguyệt Bà thì trấn thủ quanh phủ Nguyệt Lão, luôn miệng tra hỏi hết đám sóc, rồi cả đám tiên hầu, Nguyệt Lão đã đi đâu, ở đâu: “Thượng thần Liên Uyển là người như thế nào?”.

Thấy Nguyệt Bà đang bực mình, tôi im lặng giả điếc, nào ngờ Tiểu Chước đã tuôn ra toàn bộ, không câu nào không nâng nàng ta lên.

Tiểu Chước à, chỉ nên thêm dầu vào lửa tuỳ thời điểm thôi chứ.

Xem ra lát nữa Cục Tuyết và Nguyệt Lão trở về, Nguyệt Lão đủ thảm rồi.

***

Nhân nhàn quế hoa lạc(**), tôi đang sống trong những ngày tháng nhàn rỗi đến tẻ nhạt. Còn Tiểu Chước theo lời tôi sai bảo, đã bay đi đợi tin của hai kẻ ngu ngốc.

“Tịnh Yên? Hoá ra cô ở đây?”.

Hở? Tôi chưa kịp ngồi dậy xem người đến là ai, Thái Thu bạn tôi đã ôm một bó sen trắng dúi vào bụng, bắt tôi đem về dùng. Vài bông rơi xuống cỏ, tôi dụi mắt: “Là thế nào? Hoa sen nở rồi à, sao cô không bảo tôi?”.

Tai tôi lùng bùng nghe Thái Thu kể lại.

Đúng là đêm qua chúng tôi đã ra Bạch Liên trì, đúng là thuyền thúng đã bị lật dưới nước, vân vân và vân vân,…

Đúng là… Cục Tuyết đã vớt tôi lên bờ - khi ấy đang ngủ cuộn tròn như một con sâu lười.

“Tịnh Yên, tôi cố lay cô dậy, nhưng cô vẫn ngủ say như chết”.

Sau khi tìm tôi xong, Thái Thu vội vã trở về ngay Bạch Liên trì, như thể sợ mình không trông coi sẽ có chuyện lớn xảy ra vậy.

Ngồi ngẫm nghĩ một lúc, xâu chuỗi lại tất cả, tôi đã hiểu vì sao vết thương trên ngực mình biến mất.

Tôi ôm bó hoa trắng muốt lên, cẩn thận cất vào kho dược thảo. Dõi nhìn theo ráng chiều đang nhuộm màu đỏ ối, ánh tịch dương như bức tranh hoạ đồ, thế gian này vậy ra đẹp vô cùng.

Tôi cứ đứng tủm tỉm cười như thế. Đến khi giọng nói của hắn vang vọng sau lưng, mới biết mình không nên tin vào khả năng đánh động của Tiểu Chước: “Hôm nay, vui vẻ hay sao mà thảnh thơi ngắm cảnh?”.

“…! Đâu có, thái tử đi về lĩnh hội được gì không?”.

Cục Tuyết xoè quạt giấy, thần thái cực tươi tỉnh: “Từ cõi trời La Phong trở về tuy hơi xa, nhưng nhờ pháp bảo thượng thần Liên Uyển đem cho mượn, ta và Nguyệt Lão may mắn về sớm hơn định liệu”.

Ầy, phải khen nàng ấy quá tốt bụng.

Đó là một pháp bảo hình hoa mộc lan, cưỡi nó cả ngày có thể đi ngàn dặm.

Đã cho mượn thì phải có trả lại, hiển nhiên lần sau Cục Tuyết không hẹn mà đường hoàng đứng trước mặt Liên Uyển, cười với nàng một cái. Cái cớ này hợp lí đến mức người ta không thể nào chối từ.

Tôi cảm thán, nếu Cục Tuyết bình thản từ biệt xong quay về, tất sẽ trở thành một màn ‘hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình’ làm đau lòng mỹ nhân. Ngược lại, cùng nàng ta có những hành động thân mật, phơi phới như xuân cung, thì Thiên giới lại có dịp báo hỷ.

Mỹ nam để dành thiên hạ ngắm, sao có thể thành thân sớm thế được.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Tuy nhiên, hắn có công cứu mạng tôi không ít, tôi sẽ không để cảnh xuân phơi phới kia có cơ hội xảy ra.

- -----------------------

(*) Đàm: Đầm lầy, vực nước sâu. Ở đây chỉ hang động ngập nước dưới lòng đất

(**) Nhân nhàn quế hoa lạc: Một câu thơ trong bài thơ ‘Điểu minh giản’ của Hoàng Phủ Nhạc