Tiêu Tương Cô Tịch

Chương 13: Kĩ viện mỹ nam



- -----------------------

Nguyệt Lão hết lời khen ngợi tôi, còn hài lòng trao tôi một túi ngân lượng, coi như hoàn thành xong một phần lời hứa, tạm thời trả tôi lương ba năm, hai năm còn lại sẽ trả dần.

Ngân lượng là thứ tôi thích nhất trên đời, đôi khi chỉ cần nhìn ánh sáng loé lên thôi đã khiến tôi hưng phấn, nhưng hôm nay tôi không còn hào hứng, hay vui vẻ hết cỡ như xưa nữa.

Tôi từ tốn cất đi, lão còn tưởng tôi bất mãn, không vừa lòng điều gì. Tôi nói: “Chuyện Đạm My tiên tử và cặp đôi Tư Đình, Nguyệt Thanh chưa thể xong được đâu. Tôi nghĩ, lão cũng nên xem xét lại tơ hồng của hai người họ đi”.

“Sao vậy? Mọi thứ đã vào đúng tôn ti trật tự rồi, ngươi còn muốn lão tiên làm rối tơ hồng thêm hay sao? Nếu phải thay đổi duyên sự này, sẽ phải xem xét lại tất cả từ đầu đó”.

Nguyệt Lão chính là kẻ dùng dằng lười biếng, biết ngay mà, tôi ngồi xuống, vỗ đầu Tiểu Chước, cười: “Tiểu Chước, hót lại cho Nguyệt Lão nghe vấn đề giữa ba người họ đi”.

Cũng may ngoài những lúc say xỉn và trêu gái lố bịch ra, Nguyệt Lão thi thoảng cũng là người biết điều.

Lão gật gù, đồng ý sửa duyên số cho hai người bọn họ. Nguyệt Thanh sẽ kết duyên với một người thật sự xứng đáng với nàng ta - một nông dân cần cù chất phác, hết lòng yêu thương vợ con, còn Lục Tư Đình ăn năn thì đã muộn, cả đời không nên duyên vợ chồng.

Ngoài điện có tiếng bước chân thanh thoát rất đỗi quen thuộc. Tôi biết Cục Tuyết đã về rồi, vẫn coi như không hề hay biết, bèn đề nghị với Nguyệt Lão: “Hay lão tìm duyên cho Tịnh Yên tôi luôn đi”.

Tiếng bước chân khựng lại.

Nguyệt Lão lắc đầu rưng rưng, lão nói gì tôi cũng đã thừa sức đoán được: “Sao lại làm như thế? Ta lúc nào cũng sẵn sàng ban phúc lành cho ngươi, nhưng mọi thứ không thể tuỳ tiện được, chỉ khi nào nhà ngươi dắt người ngươi ưng ý về phủ đệ này đây, cho lão tiên xem mặt”.

Thật rối rắm, tôi xua tay không cần: “Lão cứ se duyên bừa cũng được”.

“Tịnh Yên ngươi thích ai, lão tiên mới dám mai mối se duyên chứ! Hức, hay là ngươi muốn đi lấy chồng lắm rồi, chi bằng ngươi thử làm một chuyến xông thẳng vào Yêu giới, thấy ai hợp mắt đầu tiên thì trói kĩ hắn lại, đem về đây thành thân”.

Tôi ngứa họng, ho một tràng khụ khụ.

“Mà chẳng phải… a ha ha, ngươi ấy, có thái tử Vân Phi rồi hay sao? Lão tiên nói rồi đấy, đã dính vào chữ tình khó dứt thì phượng hoàng cũng yêu được cóc ghẻ!”. Nguyệt Lão rung đùi, cười phá lên châm chọc.

Lại là Cục Tuyết, hôm nay tôi không muốn nhắc đến tên của hắn. Tôi không thích cảm giác uất nghẹn kia, ngay cả bản thân mình còn đang thấy khó hiểu.

Thế nhưng tôi vẫn phải đến tìm.

Cũng bởi vì quả trứng Vũ Vũ chuyển sang màu xám đục yếu ớt, khiến tôi lo lắng, biết linh lực thuần tuý của mình không hợp để chăm sóc một thiên điểu chào đời. Nghĩ ngợi mông lung mãi, cuối cùng tôi quyết định chày mặt, đến tẩm điện của Cục Tuyết nằm ở phía bắc phủ.

Nghe tôi bày ra đủ trò cầu xin hắn giúp đỡ, thực chất giống như đe doạ vậy, Cục Tuyết vẫn thờ ơ như không. Tôi thấy chiêu trò thân thiện này chưa ổn, bèn nỉ non tựa như sắp khóc.

Một hồi lâu, Cục Tuyết nhàn nhạt nói: “Vậy, cô đem vào đây đi”.

“Cảm ơn nhé”, tôi toan cười toe toét, lại sợ hắn biết mình giả bộ nên thôi, ôm quả trứng đi vào. Cục Tuyết giúp tôi ổn định nơi đặt quả trứng Vũ Vũ đó.

Xong xuôi, hắn lui về phòng nghỉ. Cánh cửa dần khép kín, giọng nói của Cục Tuyết mỗi lúc một xa xôi: “Ta mệt rồi, đêm cũng sắp về khuya, xin tiên đồng bảo trọng”.

Ngoài hai câu đó ra, không nói thêm điều gì.

Cửa đóng rồi, tôi cứ đứng ngẩn người.

Đã sáu ngày trôi qua.

Tôi nhận thấy một điều, từ sau hôm gặp lại Thục Ly tiên tử, thái độ của Cục Tuyết dần thay đổi, hắn chuyển sang ít tiếp xúc hẳn đi đối với mọi người trong phủ Nguyệt Lão này.

Là hắn tự tránh mặt.

Ngoại trừ bữa ăn, không mấy khi tôi chạm mặt với Cục Tuyết. Ngồi chung bàn cùng tôi và Nguyệt Lão, Cục Tuyết không liếc mắt nhìn tôi lấy một lần. Nguyệt Lão và tôi ngồi tám chuyện vui vẻ, hắn cũng chỉ lấy cớ, thờ ơ rời khỏi đó.

Người đời có câu ‘vật cực tất phản’, thiết nghĩ trường hợp giữa tôi và Cục Tuyết cũng vậy. Có thể lâu ngày thân thiết quá, hắn sẽ gượng gạo, quay ra tránh mặt tôi, thử ngược lại xem sao.

Thế là tôi chuyển sang giữ lễ nghi xa cách, hắn cũng chẳng mảy may bận tâm.

Suốt một năm… cứ như thế đã một năm qua đi. Giống như lúc ấy, cảm giác khó chịu lại dâng lên tận cổ, nhưng đợt này xem chừng còn nhiều hơn, tôi tủi thân cho rằng nhất định mình bệnh rồi!

Tiểu Chước khăng khăng chẩn đoán tâm trạng tôi không tốt, chỉ cần tìm một người bầu bạn, huyên thuyên đủ thứ chuyện, tôi sẽ khoẻ ngay thôi. Vừa vặn đúng lúc Thái Thu vừa thăm quê hơn một năm trở về, tôi có thể tìm vui ở chỗ của nàng ta.

“Đã hơn một năm qua, sao tâm trạng ta không tốt lên được nhỉ? À phải rồi, hay tại suốt ngày nhìn thấy cái bản mặt của ngươi?”.

Tiểu Chước la oai oái: “Hu hu, chủ nhân thật quá đáng! Sao lại đổ hết tội lên đầu của tôi chứ?”.

“Ta chỉ khuyên ngươi, ló cái mặt ra ngoài ít thôi. Một con chim béo như thế, người thường nhìn còn muốn làm thịt huống chi phủ Nguyệt Lão và chúng tiên bên ngoài”. Tôi vươn vai, bước đi về phía hồ thổ địa.

Tiểu Chước bị tôi doạ thế thì cũng sợ run bắn, vội biến thành chuỗi hoa quay trở lại tóc tôi.

Dựa mình trên cây cầu đá bắc ngang hồ, tôi ẻo lả ngắm đàn cá chép đỏ đang bơi lội. Truyền âm xuống đáy nước, gọi thổ địa nhưng ông ta chẳng hề ngoi lên, chắc hôm nay đang bận công chuyện rồi. Tôi bèn lưu lời nhắn vào một quả bong bóng, thổi nó bay vụt xuống đáy hồ: “Tôi đang buồn, miếu thổ địa của ông có chỗ để chơi không?”.

Phải tìm chỗ chơi đùa, tôi lững thững đi về phía nam phủ Nguyệt Lão.

Bạch Liên trì.

Thái Thu đang ngủ gật trên võng, nàng ta mắc hai đầu võng vào gốc cây bồ đề, mặc im nằm thưởng thức nắng sớm. Quả nhiên từ sau khi trở về, dạo này nàng ta hệt như tôi, thời gian khá nhàn nhã. Kể cũng đúng, ngày ngày trông coi mỗi cái hồ đã giăng màn kết giới, nhàn hạ đâu gì bằng? Xem ra, vẫn nên kéo nàng ta đi thư giãn một bữa thật đã đời mới được!

Tự dưng tôi tươi tỉnh hơn chút, giả giọng điệu ồm ồm của Nguyệt Lão mỗi khi quát mắng bầy sóc con trong phủ, trêu Thái Thu một lần. Thái Thu giật nẩy người, lăn từ trên võng xuống: “Dạ dạ, Nguyệt Hạ Lão Nhân sai bảo gì tiểu nữ?”.

Tầm mắt của nàng ta dán chặt vào vạt váy màu xanh nhạt của tôi, ngơ ngơ ngác ngác. Tôi phì cười một tiếng, phồng mang trợn má, giữ nguyên giọng ra lệnh: “Tốt lắm, vậy đi ngắm mỹ nam với tôi”.

Thái Thu suýt cắm cổ xuống đất, bấy giờ mới kịp ngẩng đầu lên, miệng há to đến mức nhét vừa một đôi giày: “Hóa ra là cô à?”.

Ai bảo nam tử mới có quyền phong lưu?

Tôi nằm ườn trên tràng kỷ, lơ đễnh đón lấy một cốc rượu dâng lên. Bên cạnh có hai mỹ nam đang yêu chiều quạt mát cho tôi đây, sau lưng, một mỹ nam khác bóp vai tôi rất đỗi dịu dàng, riêng mỹ nam vừa dâng rượu còn sủng nịnh, hôn bàn tay tôi ‘chụt’ một cái.

Tôi hẩy đĩa bánh trên bàn với Thái Thu đang ngồi im thin thít: “Này, cô cứ tự nhiên đi”.

Thái Thu lấm lét ngó nghiêng: “Cô… cô xem, liệu có ai biết chúng ta chui vào chỗ này không?”.

Hỏi vậy nhưng Thái Thu cũng nhón một miếng nhai răng rắc.

Tôi thư thái nhớ lại chuyện của một canh giờ trước đó, Thái Thu bị tôi nhất quyết kéo lên mây. Nàng ta chưa hay biết trời trăng gì cả, đã bị tôi lôi đi.

“Ôi, tôi không thể kháng cự nổi cô nữa! Tịnh Yên, sao bây giờ pháp lực của cô còn mạnh hơn xưa vậy?”.

Tôi gãi đầu lè lưỡi, ngay sau đợt nọ tôi và Tiểu Chước đã nấu một bữa canh Tu Linh hoa ngon lành, hiển nhiên linh lực của tôi cũng tiến bộ lên rồi.

“Có gì đâu, đi theo tôi là được, có chỗ này đảm bảo thú vị lắm”.

“Thật á? Mà cô bảo chúng ta cùng đi ngắm mỹ nam, ở đâu ra cho được?”.

Đi khắp bốn bể tám cõi này, nơi nhiều mỹ nam nhất không đâu ngoài kĩ viện.

Sở dĩ tôi biết được nơi ấy, bởi cách đây ít lâu, trong đống thoại bản tình duyên của Nguyệt Lão, tôi tình cờ đọc qua chuyện tình của một tiểu thư và một kĩ nam đa tình trú ở Cư Dao quốc, nên sinh ra tò mò. Kết thúc một đời người, tiểu thư đã nguyện hy sinh thanh danh vàng ngọc để bên cạnh tình lang, mà tình lang cũng chọn bỏ trốn khỏi kĩ viện theo nàng. Không biết những kĩ nam như hoa như nguyệt ấy, bên ngoài có giống như thoại bản Nguyệt Lão kể không nhỉ?

Tôi cười nhẹ: “Kĩ viện”. Ngay lập tức, mặt Thái Thu đỏ lựng lên như một quả cầu lửa, lặp lại câu hỏi vô nghĩa một lần nữa: “Hả?”.

Thế là tôi thản nhiên dắt Thái Thu theo mình, mặc dù đều là lần đầu hai chúng tôi vào đây. Tất nhiên, tôi không quên tạo ra một tiên chướng che chắn kĩ viện đó, Nguyệt Lão mà biết được thì Thái Thu, Thái Thu bị tôi hại cho toi đời rồi. Nàng ta nhút nhát, lại dễ bị bắt nạt như vậy, Nguyệt Lão sẽ quăng nàng ta xuống Bạch Liên trì mất.

“Quý cô nương, có cần tại hạ tẩm quất cho cô nương hài lòng thêm không nhỉ?”. Mỹ nam dâng rượu cười tươi như hoa đào, một tay ân cần lau mặt tôi. Chàng ta khen: “Cô nương, da của cô nương mịn màng quá, lại trắng như bông vậy”.

Tôi sung sướng cười tít mắt, vung tay nói: “Thôi khỏi, không cần tẩm quất nữa, tôi hài lòng lắm lắm”.

Đang ăn táo ngon lành, Thái Thu hẩy vai tôi: “Sao cô biết cái kĩ viện này vậy?”. Nàng ta cúi thấp đầu, ngượng ngùng: “Tôi… tôi tưởng trong kĩ viện chỉ có mấy cô nương. Không ngờ, cả đàn ông giờ cũng…”.

Tôi điều chỉnh tư thế ngồi dựa cho mình thoải mái hơn, còn khẽ vung ống tay áo mềm mại lên, trêu một kĩ nam đang bóc bánh hầu hạ. Thái Thu cứ mắt tròn mắt dẹt, tôi bèn giải thích cho nàng ta nghe, ngọn nguồn bắt đầu từ những đống thoại bản tình duyên của Nguyệt Lão.

Mấy kĩ nam trong phòng tủm tỉm cười, đều cho rằng hai người tôi nói đùa, cũng không quan trọng xem bọn tôi giả thần giả thánh phương nào nữa, chỉ chuyên tâm hầu hạ. Hai người chúng tôi càng được thể vui vẻ tám chuyện.

Thái Thu ngồi nghe rất chăm chú. “Sao éo le vậy chứ? Cô nương ấy đường đường là tiểu thư cơ mà? Tịnh Yên, kết cục chuyện tình đó thế nào?”.

“Cô nghĩ, Nguyệt Lão của chúng ta thì viết như thế nào?”. Tôi nhún vai, đón lấy một ly nước hoa quả dâng lên. Ây dà, người dâng ly nước này trông cũng được ra phết.

Thái Thu nghĩ ngợi một hồi lâu, làm tôi dù sốt ruột ra mặt, nhưng nội tâm càng muốn trêu chọc nàng ta nhiều hơn nữa. Ôi trời, nàng ta đúng là vẫn nên mạnh dạn lên đi chứ!

Nhưng, ông trời đã bắt Thái Thu mang trên mình sự nhút nhát như vậy, ắt hẳn phải ban cho điểm gì hay bù trừ.

“Môi trường kĩ viện rất phức tạp phải không?”, Thái Thu đăm chiêu, đoán: “Có thể, Nguyệt Lão sẽ viết là, kĩ nam kia vô tình phát hiện mình thân mang mầm bệnh, biết không còn sống được bao lâu, đành ân đoạn nghĩa tuyệt với tiểu thư con quan…”. Nàng ta đương nói dở, ngụm nước hoa quả trong miệng tôi đã phun ra thềm nhà.

Thái Thu hoảng sợ lắm, nhưng đang đà nói dở, nàng ta cũng không dám dừng lại nữa: “Tiểu thư đau lòng đi xuất giá, mấy năm sau mới biết, tình lang cũ sớm đã lìa đời rồi. Hóa ra, chàng năm xưa vì bệnh tật nên mới cự tuyệt nàng”.

Tôi run run xoa ngực. Cái… cái này, suy nghĩ của Thái Thu còn thú tính hơn Nguyệt Lão rồi đi.

“Tịnh Yên, cô thấy trong người không khỏe sao?”. Thái Thu mặt xanh lét: “Hay là chúng ta trở về đi?”.

Tôi xua tay không sao, chỉnh trang lại cảm xúc trên gương mặt của mình, bày ra một nụ cười tươi đẹp nhất có thể: “Kết cục của câu chuyện đó viên mãn, là vô cùng viên mãn”.

Nha đầu Thái Thu nhút nhát này lại có giả thiết đầy máu chó như vậy, sao Tịnh Yên tôi có thể không mở mắt được đây.

“Thật sao?”. Thái Thu gãi gãi đầu, cười tươi để chữa ngượng: “Ha ha, tôi thấy Nguyệt Lão vốn bi tình lắm mà. Tịnh Yên, có đúng là cô đã đọc hết cuốn thoại bản kia chứ?”.

Thế là tôi trộm nghĩ, không ổn, có khi nào tôi lại bỏ sót cái kết cuối cùng của đôi trẻ này chăng.

Vì thời gian một năm ở hạ giới, chỉ bằng một ngày ở trên trời, tôi và Thái Thu có thể thư giãn bên cạnh những kĩ nam này đến bao giờ cũng được. Nhưng, số bạc tôi mang theo trong người vốn có hạn, nên tôi chỉ dự định kéo Thái Thu đi chơi trong vòng hơn nửa ngày. Khi chúng tôi quay về phủ Nguyệt Lão, thời gian vắng bóng đó chỉ tương đương với một chén trà mà thôi.

Tôi khẽ động ngón tay, cảm thấy tiên chướng bên ngoài còn chắc chắn, khi ấy, mới an tâm tận hưởng nốt những trò vui còn lại.

Kết thúc màn tẩm quất, tôi và Thái Thu được chăm sóc sắc đẹp. Đáng chú ý hơn cả, đối với từng vị khách, chỉ có một kĩ nam được phân phó nhiệm vụ chăm sóc tận tình này, chính là người có kĩ thuật tẩm quất điêu luyện nhất, khiến cho vị khách nọ hài lòng nhất. Tôi chỉ định bừa một người mình cảm thấy hợp mắt, còn quay sang chỉ định cho Thái Thu.

“Đa tạ cô nương đã để ý Diệp mỗ, đây là phúc phận trời cho của Diệp mỗ”.

Nam tử được chọn liền bưng lên một chậu nước rải đầy cánh hoa hồng, mùi hoa thơm ngào ngạt, hóa ra để cho tôi ngồi ngâm chân, thư giãn. Cảm nhận bàn tay y nhẹ nhàng mơn trớn khắp chân mình, hai bên gió quạt mát mẻ, tôi khoái chí, nhắm mắt mà tận hưởng: “Quạt mát lên một chút, mát lên một chút nữa”.

Sướng hơn tiên thế này, thảo nào ở dưới cánh hạ giới, đám đàn ông mải mê vào thanh lâu đến mức bỏ bê cả vợ con. Vậy ra, được làm một kẻ tầm hoa vấn liễu cũng thật tốt!

Không biết ngủ bao lâu, tôi mơ hồ mở mắt, quả nhiên đám kĩ nam này hầu hạ rất chu đáo, lúc tôi bận an tĩnh, cũng không chàng trai nào dám mang suy nghĩ ngưng tay cả. Thái Thu đã ăn no căng bụng, đang được hai kĩ nam tỉ mỉ lau rửa cho bộ móng.

Đưa mắt bình phẩm kĩ một lượt, những kĩ nam trong gian phòng này đều anh tuấn hơn người, tôi không kìm nổi mà nghĩ rằng, phải chi đem một chàng đưa về phủ Nguyệt Lão?

“Thưa tiểu thư, tiểu thư thấy kĩ viện của lão phu hầu hạ cô tốt chứ? Tiểu thư ráng đợi nha, chúng ta vẫn chưa thể hiện hết tài nghệ của mình đâu. Hí hí, bây giờ lão phu sẽ đem đến cho cô một tiết mục đặc biệt, một mỹ nam đặc biệt! Đảm bảo tiểu thư sẽ rất là ưng ý”.

Tôi có phần băn khoăn, bởi mình đâu muốn gọi thêm người, sáu kĩ nam trong căn phòng bé tẹo của chúng tôi đã quá đủ thừa thãi. Thôi vậy, nếu thế cứ cho gọi vào đây, xua tay bảo lâu chủ lui ra.

Nhưng rồi tôi cũng phải ngạc nhiên, từ ngạc nhiên chuyển sang ngơ ngẩn.

Phía sau cánh cửa từ từ mở, một mỹ nam ăn vận phong nhã bước vào, trên tay nâng một cành hoa lê, từng bước chân như mang theo vầng hào quang sáng tỏ. Hắn…

Hắn có gương mặt hao hao Cục Tuyết phải đến tám, chín phần.

Tôi thở mạnh, không hề hay biết trái tim mình đang khẽ run.

Một phần còn lại có lẽ là phong thái, nhưng khi hắn tiến tới gần mặt tôi, tôi lại thầm thốt lên, phong thái cũng thật giống làm sao.

Thái Thu trố mắt, vội nhổm dậy: “Thái tử Vân Phi?”, biết mình nhận lầm người, nàng ta liền thở phào nhẹ nhõm. “Nhưng mà Tịnh Yên, cô xem chàng ta kìa, có giống thật không chứ?”.

Ban nãy chúng tôi kể chuyện về Nguyệt Lão, mấy kĩ nam này có thể nghĩ rằng bọn tôi đang bông đùa, nhưng hai tiếng ‘thái tử’ giờ đây từ miệng Thái Thu thì hơi quá. Thấy bọn họ kinh hãi, tôi vội bịt miệng Thái Thu lại: “Thái tử cái đầu cô! Tôi làm gì có diễm phúc quen biết thái tử Vân Phi nào”.

Thái Thu cười hì hì, lại suýt xoa khen ngợi kĩ nam vừa mới đến.

Hắn tiêu sái quỳ xuống, tặng tôi cành hoa lê trắng tinh, còn nâng tay tôi như nâng niu kim nguyên tài bảo, âu yếm hôn lên đó. Một lúc sau, mới từ tốn ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt chứa chan sự trìu mến, phản chiếu bóng hình tôi cùng sắc trắng tinh khôi, cho tôi một nụ cười nhất tiếu khuynh thành.

“… Sao công tử biết tôi thích hoa lê vậy?”.

Mỹ nam nhẹ giọng, nói: “Chỉ là tại hạ thấy cô nương mi thanh mục tú, ngũ quan thanh thoát, rất thích hợp với loài hoa lê thanh khiết”.

Chớp chớp mắt, kĩ viện này quả thật rất chu đáo, tôi chưa từng thoải mái đến vậy!

Tôi gật đầu khen ngợi: “Chàng thật là đẹp trai”, lại nâng cằm hắn lên, nghi hoặc hỏi: “Có biết hầu hạ tôi không đó?”. Đã mất công vào kĩ viện vui đùa, cũng nên mất công trêu chọc mỹ nam chút mới phải, huống hồ, mỹ nam này so với Cục Tuyết…

“Cô nương thật khéo đùa, tại hạ rất sẵn lòng”. Hắn yêu mị tiếp lời.

Mỹ nam bên cạnh tôi chính là người có dung mạo như hoa như ngọc, nổi tiếng làm mê đắm biết bao trái tim thiếu nữ trong kinh thành, cũng tuấn tú nhất kĩ viện nơi đây. Tôi phẩy tay cho bốn người sang bên kia hầu hạ Thái Thu hết, còn lại một mình ngồi nâng rượu với hắn.

Tiếc rằng hắn chỉ là người phàm, nếu người này cũng là một tiên nhân, nhất định sẽ làm đảo điên đám tiên nữ Thiên giới. Tôi muốn nâng rượu, hắn nâng rượu cùng tôi, tôi muốn ngồi tâm sự, hắn cùng tôi tâm sự, muốn điều gì hắn sẽ làm điều ấy, nhưng tôi chỉ cần hai việc kia mà thôi.

***

“Hoá ra cô nương vào đây, chỉ muốn giải toả cảm xúc vậy thôi sao?”.

Tôi cầm cành hoa lê, ve vẩy không suy nghĩ: “Nam nhân chốn nhân gian có quyền được phong lưu, tại sao nữ nhân chúng tôi muôn đời lại không được?”.

Điệu bộ nói có phần dửng dưng, lẳng lơ của tôi khiến hắn đặt cốc rượu xuống bàn, nhìn cánh tay tôi đang sờ soạng đùi hắn: “Được chứ, cô nương có thể tuỳ ý cùng tại hạ… phong lưu”.

Hơi rượu hơi ngà ngà, tôi ngả người ra tràng kỷ, lật tóc sang một bên.

“Chàng nói cho tôi biết, cảm giác ấy là gì?”.

Hắn nâng chén, cụng ly với tôi, lại gật đầu hiền dịu: “Cô nương, ắt hẳn cô nương đã thích chàng công tử đó rồi”.

“Không thể nào. Chẳng lẽ tôi lại rung động thật? Hắn ngoài cái mã ra thì tất cả không thể coi là tốt”. Tôi nghĩ qua rồi nói: “Thanh tao quá - không tốt. Ôn nhuận quá - không tốt. Tai tinh mũi thính quá - không tốt”.

Mỹ nam nhấp một ngụm rượu mới, khẽ cười: “Không ai trên đời có thể tránh khỏi hai chữ ‘ái tình’. Cô nương không nảy sinh tình ý, sao có thể tức giận, sao có thể thấy ghen khi công tử ấy ôm ấp nữ nhân khác? Cảm giác ấy, chính là hụt hẫng, là đau lòng. Nếu không thích, sao nàng lại mong được gặp người đó mỗi ngày vậy? Rõ ràng cũng đã có tình cảm, nhưng lòng nàng lại không sớm nhận ra”.

Quá đáng thật, sao nụ cười lại giống Cục Tuyết như thế này.

Tôi nhớ lại đống thoại bản tình duyên của Nguyệt Lão, nhớ lại khi Thất công chúa buồn rầu mong được gặp Đổng Vĩnh, nhớ lại cảnh Chức Nữ nghẹn ngào, ôm chầm lấy Ngưu Lang hằng năm vào tháng bảy mưa ngâu.

Nếu trong tim không có tình, sao có thể… như thế?

Tôi thật sự đã biết thích một người?

“Vậy sao?”. Tôi cười kiều diễm, nhìn thẳng vào mặt hắn, chống cằm hỏi: “Công tử mà tôi thích, có gương mặt rất giống chàng… thì sao?”.

- ------------------------