Tiêu Tương Cô Tịch

Chương 14: Kiếp nạn



- ------------------------

Hắn hơi ngạc nhiên, nhưng rồi bình ổn lại, ẩn ý cười: "Cũng không hẳn không tốt".

Tôi chẳng mấy để tâm, nhón một miếng bánh ăn. Cánh tay kia bỗng bị hắn chuyển qua nắm rất chặt, đưa sát mặt lại gần, "Nếu giống nhau đến vậy, cô nương có thể coi tại hạ như công tử ấy, cũng là một cách để gửi gắm tâm tình. Chẳng lẽ không tốt sao?".

"Nàng vốn dĩ, vẫn có thể thích ta".

Theo phản xạ tự nhiên, tôi hướng mắt về phía hắn, sống mũi cao thẳng đã chạm vào chóp mũi tôi. Đôi mắt đen thẳm của người kia nhìn xoáy sâu hồi lâu, tựa như đang đắm chìm trong một mặt nước hồ thu êm lặng.

Tâm hồn tôi thoáng chút ấm áp, trong đống thoại bản sến sẩm của Nguyệt Lão cũng giống hệt thế này. Nam nhân ghé sát mặt nữ nhân, sau đó, vị tiểu thư sẽ thẹn thùng mà nói với chàng rằng: "Ôi gia, mắt của gia còn dính mảnh ghèn này".

Tôi hít thở, không biết tự lúc nào, hai gương mặt gần nhau trong gang tấc, đầu nghiêng về phía sau. Bên kia Thái Thu đã yên vị ngủ say, để mặc cho sáu kĩ nam tẩm quất chăm chỉ. Mỹ nam ấy siết chặt tay tôi, hơi thở thơm ngát như hoa lan phả nhẹ bên tai: "Về dung mạo, ta và công tử đó không có gì khác biệt. Nhưng về phương diện tình cảm, ta đương nhiên có khác. Người đó từ chối nàng, còn ta thì ngược lại. Nguyện một ngày làm Lương Chúc cùng hoá điệp bay đi, đâu dễ gì có thể phụ lòng nàng".

Lời nói vô cùng ngọt ngào mê hoặc.

Chẳng dễ dàng gặp được một mỹ nam giống hệt người tôi ưng đến thế, lại còn chủ động chiều chuộng tôi, chi bằng cũng nên vui vẻ với hắn ngay chứ nhỉ? Từ khi bước chân dạo chơi vào kĩ viện, ngắm nhìn dung mạo bản sao kia... trái tim tôi đã đập liên hồi rồi.

Tôi mỉm cười thích thú, nâng cằm hắn, ấn nhẹ hỏi: "Chàng đấy! Người đâu đẹp trai vậy? Biết đâu, tôi chuyển qua thích chàng?".

"Còn ta... đã trót thích nàng rồi. Nàng cười tươi như vậy, đẹp lắm".

Ánh mắt nam tử đó vẫn nhìn tôi chăm chú, cuộn lên một gợn sóng lăn tăn. Gợn sóng đen ấy bắt đầu dồn dập thành từng cơn thủy triều, mặt hắn ghé sát hơn, môi tìm môi.

"Aiz, chàng giống người tôi thích, tôi là khách của chàng, vậy chúng ta phong lưu thử chút đi".

Đôi môi của mỹ nam ấy gần chạm... cuối cùng, lại bị một vật thể chặn giữa, hắn không kịp dừng lại, dính chặt miệng vào lòng bàn tay tôi. "Nàng?!".

Tôi cười nhăn nhở, khẽ xoa tay vò tóc. Nam tử kia ngỡ ngàng, nâng chén uống nốt ít rượu còn lưu lại trong đáy, trước đó trầm mặc, hỏi: "Vì sao?".

Kĩ viện này, mới vào lần đầu cũng chuyên nghiệp thật đấy.

Lời tôi mở miệng là: "Ồ, xin lỗi. Huynh không phải là chàng".

Xua Thái Thu về trước, tôi dùng tốc độ tia chớp bay đến phủ Ti Mệnh Tinh Quân.

Lời nói của Thái Thu khiến tôi vui mừng khôn xiết. Niềm vui dâng tràn, lan toả trong lòng như một trận hoa bay, tôi vô cùng mừng rỡ.

Quả nhiên, Cục Tuyết giờ vẫn còn độc thân.

"Thục Ly tiên tử hả? Tịnh Yên, cô muốn hỏi tôi sao? Chắc cô mới ở trên Thiên giới năm trăm năm nên không biết. Tôi nghe người ta nói, nàng ta và thái tử Vân Phi đã chấm dứt từ ba, bốn nghìn năm trước rồi. Cũng không thấy thái tử vương vấn giai nhân nào, đến nay còn độc thân một mình".

Có thể, Thục Ly đang cố gắng dựa dẫm vào sắc đẹp, mong níu kéo người xưa quay lại bên nàng ta lần nữa. Nghĩ vậy, dễ gì tôi lại để điều ấy xảy ra.

Đương nhiên tôi không ngu dại mà ương ngạnh đối đầu, rồi kết quả nhận chết. Nếu xét về thân phận, Thục Ly sẽ giẫm tôi nát bấy. Nhưng Cục Tuyết, quan trọng mới là chàng. Tôi hoàn toàn có thể tán tỉnh chàng, hàng ngày đi bên chàng bầu bạn, cần thiết sẽ học cách tỏ ra gợi cảm nhất trong mắt chàng.

Nếu chàng thích tôi rồi, Thục Ly tiên tử muốn níu kéo cũng chẳng xong với tôi.

Đã thích nam nhân nào, thì cứ tiến đến thôi. Tại sao đám cung tần mỹ nữ dưới nhân giới cứ phải đấu đá nhau để giành lấy trái tim của một lão hoàng đế nhỉ, thật là mất thời gian, lại có phần nhảm nhí.

Tôi tìm gặp Ti Mệnh Tinh Quân là có lý do của nó.

Thân là yêu hoa không tiên cốt, cả Thiên giới không dung nạp dị tộc thấp kém, bọn họ coi khinh tôi, nhưng tôi chưa từng có ý định tu tiên mà cứ sống yên bình như vậy. Hơn nữa, năm trăm năm kia, tôi đã sống rất mực ôn hòa, ngoại trừ thi thoảng chọc tức lại đám tiên nữ hay nói mỉa mai tôi, thì tôi chẳng làm gì ngông cuồng cho lắm.

Có điều, theo như tôi được biết, yêu tinh tu thành hình người, thọ mệnh chỉ hơn được người phàm, chắc chắn sống không lâu bằng thần tiên trên trời. Thế nên tôi muốn bói một quẻ, xem mình có căn nguyên để tu tiên hay không?

Nếu muốn quyết tâm theo đuổi chàng, sao tôi có thể chết trước chàng cho được? Điều này, khỏi nói cũng vô cùng nực cười. Biết đâu Cục Tuyết còn chưa kịp thích tôi, tôi đã chết mất rồi.

Thế nên, tôi quyết định tu tiên để bám riết lấy chàng.

Lúc tôi vừa tới nơi, Ti Mệnh Tinh Quân đang ngẫm nghĩ để viết mệnh cách cho một đám người phàm mới được đầu thai. Trông thấy tôi, bà ta cười đon đả: "Tiểu cô nương xinh đẹp! Ngươi cuối cùng cũng biết đường thăm ta. Thật là ghét đó nha! Sao lâu như vậy, bây giờ ngươi mới tới? Lại đây, mau giúp ta vụ này thử xem nào".

Ti Mệnh xoè ba trang giấy trắng trơn ra, xin ý kiến của tôi trong việc bí ý tưởng: "Thật là, dạo này ta chẳng nghĩ ra cái gì để viết mệnh cách cho mấy phàm nhân này cả. Thoại bản tình duyên thì Nguyệt Lão nhà ngươi vẫn thường xuyên gửi tới, nhưng, về cuộc đời của họ...".

"Tiên cô, trong ba người này có một người... là Lăng Bình công chúa của Phượng tộc, nàng ta phải xuống trần lịch kiếp sao?".

"Ừm, đúng đúng. Nghe nói nàng ta xô xát với tỷ tỷ của mình, trước đó còn bị Các chủ Tàng Thư Các cấm đến đó mượn sách, gây mất mặt Phượng tộc, nên bị phạt xuống trần, lịch qua ba kiếp mới được quay về nhà".

Ti Mệnh vui vẻ trỏ người tôi: "Lăng Bình công chúa nổi tiếng dữ dằn trên Thiên giới. Hô hô, đâu có hiền lành như tiểu cô nương xinh đẹp của ta đây?".

Tôi nín nhịn, trộm cười, không biết có nên thử phô bày trí tưởng tượng phong phú của mình ra hay không.

Cầm cây bút lông trên tay, tôi hào phóng nói: "Để tôi giúp tiên cô. Chuyện này, thực ra đơn giản lắm".

Múa bút xong một hồi, tôi nhanh nhẹn trao lại ba trang giấy cho Ti Mệnh Tinh Quân. Bà ta lật đi lật lại, chăm chú đọc không bỏ sót chữ nào, thi thoảng giương cặp mắt tròn xoe, cuối cùng, đặt trang giấy xuống bàn, ôm bụng cười sằng sặc.

"Ha ha ha... tiểu cô nương xinh đẹp của ta ơi, xem ngươi viết gì này! Kiếp thứ nhất, Lăng Bình đem lòng yêu tiểu nữ nhà hàng xóm, vào ngày thành thân tiểu nữ đó, tức tối đi ăn đám hỷ bị ngộ độc chết tươi. Kiếp thứ hai, làm vợ một tiều phu đốn củi hài hước, một lần ngồi nghe phu quân kể chuyện bên giếng, buồn cười quá sặc nước chết! Kiếp thứ ba, đứng trước mặt mỹ nam, tim đập nhanh quá, lên cơn đau tim, chết! Ha ha ha... tài năng của ngươi vượt qua Ti Mệnh ta rồi đấy".

Tôi tự nhủ, sau này sẽ tiết chế tài năng đi một chút. Chỉ là sắp xếp cho nàng ta lịch kiếp vui vẻ tí, quá tay thành vui vẻ quá rồi.

Lăng Bình công chúa mà biết tôi tự tay viết mệnh cách kinh khủng thế này, ắt hẳn sẽ thổ huyết mà chết.

"Tiểu cô nương, ngươi thật là kì lạ. Khắp Thiên giới, ai ai cũng biết phủ Nguyệt Lão có một tiên đồng là tiểu yêu, thế nhưng sao ngươi không giống đám yêu tinh hạ giới chút nào vậy? Thậm chí, khí tức trên người ngươi khi ở Thiên giới này còn có thể dung hoà, gần giống tiên khí thanh tịnh của thần tiên".

Tôi gãi đầu, giải thích: "Chắc có lẽ chân thân của tôi là một cây hoa lê mọc bên Dao Trì đó. Tôi ở đó suốt hai nghìn năm, ngày ngày hấp thu sương sớm và uống nước Thuỷ Thần, mới tu được hình người". Hay nói cách khác, vườn hoa phía đông bắc Dao Trì là cố hương của tôi.

"Thì ra thế. Ngươi là hấp thu tinh hoa đất trời và nước của Thuỷ Thần mà nên. Hèn gì mệnh cách của ngươi không phải ta định đoạt".

Ti Mệnh bấm tay, mặt bỗng nghiêm nghị, phán: "Haizz, tiểu cô nương à... căn cơ của ngươi thật mơ hồ, khó đoán. Ta tài năng có hạn, chưa thể biết ngươi có duyên tu thành tiên hay không", bà ta ngẩng đầu nhìn tôi, "Nhưng mà... chỉ tay của ngươi tiết lộ cho ta biết, sắp tới, ngươi sẽ phải hứng chịu một kiếp nạn trong đời".

Tôi ngẩn cả người ra.

Vạn vật tuần hoàn trong trời đất, đều có kiếp số của riêng mình. Yêu hoa như tôi đương nhiên không ngoại lệ, riêng thần tiên bốn bể tám cõi thì có vô số kiếp nạn lớn nhỏ phải trải qua. Phàm nhân không qua được kiếp số, còn kiếp sau luân hồi, cứ như vậy luân chuyển, nhưng tiên, yêu thì không. Chỉ cần kẻ đó thiếu sức mạnh và khả năng chống chọi, đứng trước một kiếp nạn, sẽ phải tan biến như khói bụi hồng trần.

Tan biến không để lại dấu vết...

Nếu xét về tính chất xác thực, tôi đã hơn hai nghìn năm trăm tuổi rồi. So với người Thiên giới, có thể kiếp nạn đến sớm hơn mà thôi.

Tôi xoa cằm thắc mắc: "Tiên cô, vậy rốt cuộc kiếp nạn ấy của tôi thế nào?".

Ti Mệnh đăm chiêu, đáp: "Kiếp nạn này khá lớn, vượt qua được hay không đều nằm ở bản lĩnh và sự may mắn của ngươi. Thứ lỗi, tiểu cô nương, ta cũng chỉ tiên đoán được có thế".

Nhìn gương mặt Ti Mệnh nghiêm trọng hơn tôi tưởng, tự dưng tôi chột dạ, xin phép sớm ra về. Ti Mệnh Tinh Quân mắt long lanh chào tôi, còn định dang hai tay ôm chầm tôi một cái, may mà tôi né kịp, bà ta liền tan nát cõi lòng.

"Tiểu cô nương xinh đẹp, ngươi đừng lo lắng quá. Ta tin rằng, với bản lĩnh của ngươi sẽ vượt qua được thôi! Lần sau, nhớ ghé chơi với ta nữa đấy. Ngươi mà không ghé ta, ta đến phủ Nguyệt Lão bắt cóc ngươi đừng trách".

"Yên tâm, tôi sẽ còn quay lại!". Tôi vẫy tay nhìn xuống khuôn viên ngập tràn hoa mai trong phủ Ti Mệnh, chỗ bà ta đứng bây giờ chỉ bằng một giọt mực trong nghiên.

Èo, thực chất cái bản lĩnh của tôi cũng chẳng lớn đến thế.

Tôi chỉ lo lắng cho Tiểu Chước và Vũ Vũ ấy thôi. Kiếp nạn đổ ập xuống, chẳng may tôi có chết, sủng vật của tôi sẽ phải đi theo chủ. Con chim ngốc ấy vô tội, không đáng bị liên lụy như thế. Còn Vũ Vũ, tôi từng nhận sự ủy thác đau lòng từ mẫu thân của nó. May mắn rằng, hiện giờ Vũ Vũ đang được Cục Tuyết giữ bên mình, tôi cũng cảm thấy bớt lo sợ hơn nhiều.

Cục Tuyết, nếu chàng biết tôi quyết tâm vượt qua được kiếp nạn sắp tới, chỉ vì muốn có thêm một ngày trông thấy chàng thì sao?

Tôi không biết chàng trả lời thế nào.

Trở về phủ Nguyệt Lão, việc đầu tiên tôi làm là đến gốc cây Cầu Duyên.

Tôi phẩy tay, một đống lụa đỏ treo trên cây lơ lửng thành vòng tròn, tìm mãi mới ra tấm lụa tôi từng viết vào đó. Một chữ 'tùy' to tướng, lại súc tích vô cùng. Điều này mà ứng vào duyên phận, lại ứng vào kiếp nạn của khổ chủ thì chẳng may mắn một phân nào.

Tôi loay hoay một lúc, nhận ra thứ mực này khó xoá đến kì lạ. Có lẽ Nguyệt Lão đã thi phép gì đó. Chịu chết, tôi thở phì phì, treo lại nó lên cây.

Thôi thì đành 'tuỳ' vậy.

Cục Tuyết không còn ở phủ nữa, chàng phải quay về Thanh Khâu hai ngày thăm phụ mẫu. Thế là tôi cũng rẽ nước xuống miếu thổ địa, tự thưởng cho mình hai ngày được thảnh thơi, thư giãn.

Hai ngày chỉ ăn cá tẻ nhạt vô cùng, nhưng miếu thổ địa ngoài sỏi đá và cá con ra thì không còn gì cả.

Sau hai ngày, tối hôm ấy, chàng về phủ Nguyệt Lão. Tôi đang gật gà xem đàn cá ngoáy đuôi múa, vội đánh đổ cả ghế, rẽ nước lên tìm chàng.

Trông thấy tôi, mặt Cục Tuyết dửng dưng như không. Nhưng tôi biết trong lòng chàng muôn phần khó chịu, chàng bước nhanh vào điện.

Đi được một vài bước, chàng nghiêng đầu nhìn tôi: "Đừng có đi theo ta. Nếu không phải chuyện gì quan trọng, sao cô được vào đây?".

Tôi dừng lại, suy nghĩ, nói lý do mình muốn gặp chàng ra chắc chắn trời sẽ sập, bèn cười cười đáp: "Sao lại không phải chuyện quan trọng? Tôi đến thăm quả trứng Vũ Vũ, chẳng lẽ thái tử vô cớ đuổi tôi về?".

"Thể trạng nó vẫn ổn". Chàng xoay người, đi tiếp: "Nếu như không còn chuyện gì cả, bây giờ Vân Phi xin được trở về điện. Tiên đồng cũng nên về phòng đi".

"Này...", tôi vẫn lì lợm bảo: "Không an tâm lắm, tôi muốn vào thăm nó! Ngài mở cửa điện đón tôi vào thăm chút, chẳng lẽ khó khăn thế?", đuổi cổ tôi đúng là dễ dàng thật, nhưng đuổi chân tôi đâu có dễ cho nổi.

Nghĩ là làm, tôi chuyển sang mặt dày, quyết tâm cản đường đi vào điện. Lại nghe giọng Cục Tuyết than phiền: "Ta đang mệt, không có hứng gặp cô. Đừng làm phiền ta nữa, cũng đừng một trò cũ giở lại đến hai lần".

Chàng hừ lạnh, không thèm nhìn mặt tôi, sải bước dài lên thềm. Nỗi lo sợ bị ghét bỏ khiến tôi liền sởn gáy, vội vàng nắm lấy vạt áo choàng của chàng: "Tôi đã không vào thăm Vũ Vũ, cũng không làm phiền thái tử hai ngày nay, thế thoả đáng lắm rồi! Còn chưa đủ hay sao? Giờ ngài phải gặp tôi", cũng vội vàng bảo tiếp: "Chỉ là gặp mà thôi! Tôi có chuyện muốn nói, hôm nay không nói được, tôi sẽ không rời đi".

"Cô nương, thỉnh cô nên tự trọng". Vạt áo bị tôi nắm rất chặt, chàng nhíu mày, cắt ngang lời của tôi.

"Hà cớ gì ngài không chịu gặp tôi, vậy nếu là Thục Ly tiên tử kia, ngài có chịu gặp không? Chỉ cần Thục Ly đó đến tìm, ngài sẽ gặp phải không?". Tôi chẳng hề chịu thua: "Tôi cũng chỉ...".

Một luồng sáng sượt qua trán tôi, tôi giật nảy người, lá xanh trong sân rụng lả tả. A, chàng ghét tôi đến mức tính ra tay động thủ?

Có lẽ chàng không biết, đời này kiếp này tôi chẳng ngại đánh nhau bao giờ.

Nhưng mà chàng tôi tất đấu không lại, tu vi của tôi so với chàng kém xa. Tự dưng tôi nhớ câu nói của mỹ nam kĩ viện trước khi tôi rời đi: "Công tử đó vốn không hề yêu nàng". Đừng nói là tình yêu, ngay cả nhìn mặt tôi chàng đã đầy chán ghét.

Cục Tuyết chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt lướt qua người tôi như nhìn một thứ đáng khinh bỉ vô cùng, đi thẳng.

Ngày trước, giả bộ trốn tránh chàng chẳng được, chàng còn chủ động muốn bắt chuyện với tôi, vậy mà... chỉ vì Thục Ly tiên tử này... Bực mình liền dâng lên, sao chàng càng ngày càng khó tính, ngó lơ tôi như thế? Tôi gay gắt: "Tôi không cho chàng đi!".

Thái độ của Cục Tuyết kinh ngạc, chàng xoay lưng lại, xoè quạt tiến dần về phía tôi.

"Lá gan của cô xem ra chẳng hề nhỏ ấy nhỉ? Cô nương đừng quên, chúng ta vẫn là hai thân phận khác biệt". Lời nói như lưỡi dao sắc bén, róc mạnh vào lỗ tai người nghe: "Cô ngày càng quá đáng".

"Chàng cho rằng tôi không biết phải trái?". Tôi day day thái dương biện bạch: "Ừ. Xưng hô vậy vì chàng chính là người tôi thích, chứ đâu phải tôi khinh bạc gì chàng?".

Nói xong, tôi ngẩng đầu, quan sát gương mặt của Cục Tuyết. Chàng vẫn lạnh lùng nhìn tôi, lần đầu tiên trong đời, tôi không thích ánh mắt ấy chút nào, đáy lòng tôi chùng xuống.

Cục Tuyết tiến sát vào người tôi, tôi không định lùi bước mà đứng yên một chỗ. Giọng chàng có chút đè nén, khàn khàn như khó nhọc: "Thì sao? Đó không phải là chuyện do mình cô quyết định. Tịnh Yên, ta và cô vốn dĩ không có quyền quyết định".

Những lời này thực sự hơi khó hiểu, nếu có thêm nhích thời gian hơn, tôi sẽ ngồi suy nghĩ. Song, tôi vẫn bình tâm nói: "Tôi không cần chàng phải để tâm hay không. Là do tôi tự nguyện. Trừ khi...". Trừ khi chàng không thích.

Tôi chưa kịp nói xong, trên vai đã cảm thấy một sức nặng đè xuống. "Này, chàng nặng thế, tính đè chết tôi sao? Cục... Vân Phi, chàng say rượu đấy hả? Chàng mau tỉnh lại đi".

"Chàng tỉnh lại đi chứ?".

Cơ mà ngủ mất rồi.

Tôi phải gọi Tiểu Chước lên, khó khăn lắm mới thành công vác Cục Tuyết vào điện.

- -----------------------