Tiêu Tương Cô Tịch

Chương 15: Hoa gương đáy nước



- -----------------------

Sao có thể uống say thế này? Chàng có tâm sự gì hay sao?

Hay là Thanh Khâu - quê hương của chàng đã xảy ra chuyện gì?

Tôi thở dài, đắp chiếc chăn gấm lên người Cục Tuyết, ngắm nhìn gương mặt chàng đang yên giấc ngủ say. Ánh trăng bàng bạc rọi vào qua song cửa, chảy dài trên khoé mắt, lông mi chàng.

Tôi mân mê ngón tay của Cục Tuyết, quyến luyến không muốn rời, xoay người đi vào gian bên cạnh.

Quả trứng Vũ Vũ được đặt trên một chiếc đế chạm trổ khá tinh xảo, xung quanh ánh lên những vầng sáng màu xanh nhẹ. Có lẽ là tiên khí dùng để sưởi ấm cho nó, khí tức vừa trong sạch, lại thuần túy như này, đem lại cho người ta một cảm giác thư thái. Xem ra Vũ Vũ khá ổn rồi.

Tôi gọi Tiểu Chước lên, hỏi qua vài câu mới yên tâm đóng cửa phòng rời đi.

Vì tình hình của Vũ Vũ đang có nhiều chuyển biến tốt đẹp, tôi tươi tỉnh làm canh giải rượu cho Cục Tuyết. Loay hoay với đống củi lửa, thi thoảng lau mồ hôi nhễ nhại, cuối cùng tôi cũng nấu được một bát canh tử tế, thả vài bông hoa lê bên trên.

Cũng cẩn thận thổi nguội từng muỗng canh, tỉ mỉ đút cho chàng.

Nuốt được một muỗng, tôi thấy toàn thân chàng trên giường khẽ rung lên một cái, sau đó im lìm đến khó hiểu.

Sao thế nhỉ? Tôi tự cảm thán, bát canh mình làm khá ngon miệng cơ mà.

“Tiểu Chước, ngươi ăn thử chút đi”.

“… Cũng được đó, chủ nhân”.

Thế nhưng, tôi cố gắng hết sức banh miệng Cục Tuyết đến thế nào, chàng cũng không chịu ăn tiếp. Tôi bất lực, ỉu xìu bóp bóp hai bên má của chàng: “Chàng không ăn, tôi lại phải giải quyết”. Cục Tuyết vẫn còn chưa tỉnh dậy, tôi đứng lên, bưng bát canh xuống bếp.

Bởi vì tẩm điện của Cục Tuyết nằm ở nơi yên tĩnh, chính là một góc khuất ít ai bén mảng tới, thế nên tôi chẳng lo mình bị người khác bắt gặp ngay giữa đêm. Chàng cũng không yêu cầu người hầu kẻ hạ, mặc dù Nguyệt Lão nằng nặc đòi cắt cử gia nhân.

Tôi cũng không rõ đoạn duyên phận này đã có từ khi nào. Trước khi gặp Cục Tuyết, tôi luôn nghĩ mình sẽ thích một tiểu yêu nào đó. Thế nhưng… tình cảm ấy vẫn mãnh liệt ở đây, tôi chạm lên tim mình, giữa chúng tôi có lẽ là duyên chăng?

Khẽ mở cửa, vẻ mặt ngoan ngoãn hiếm thấy khi ngủ yên của chàng khiến tôi cười vu vơ.

“Có lẽ chỉ những lúc say ngủ, chàng mới không nỡ lòng mà cự tuyệt với tôi”.

Tôi chống tay, nghiêng người bên cạnh chàng, muốn níu giữ thời gian trôi chậm hơn một chút.

“Này, chàng nghe thấy không vậy? Mặc dù không ưa hồ ly lắm, nhưng tôi rất thích chàng”.

“Chàng nhìn xem, trán của tôi suýt bị chàng làm sưng vù lên rồi đấy! Tôi không đủ sức đánh trả chàng, cũng không nỡ, nhưng vẫn phải trả đũa chàng mới được”.

Nói xong, tôi lừ lừ đi đến thư bàn, lấy ra một cây bút lông sói, vẽ một xoáy ốc tròn xoe ngay giữa trán Cục Tuyết. Chưa thoả mãn, tôi chấm bút vẽ thêm mấy cái râu hổ xoăn tít, chi chít trên má chàng.

Trông Cục Tuyết lúc này buồn cười không chịu nổi. Tiểu Chước bình phẩm, nói: “Chủ nhân ơi chủ nhân! Sao người lại che giấu tài hội hoạ làm chi?”.

Tôi cười đoan trang, cây bút lông hướng thẳng vào mặt nó: “Vẫn là sủng vật mà ta yêu quý nhất hiểu ta. Lại đây nào, thưởng cho ngươi chút nhé”.

Tiểu Chước hốt hoảng ẩn thân mất.

Chơi gì tiếp bây giờ?

Tôi ngó quanh một vòng, dự định bắt tay vào dọn dẹp, lại nhận ra phòng của Cục Tuyết gọn gàng hơn cả tôi. Sẵn có ánh trăng thanh, tôi lôi ra chiếc khăn mình vừa tậu, thêu thùa mò mẫm, giết thời gian đợi cho chàng tỉnh dậy.

Không phải tôi không còn cách nào đánh thức chàng. Trong đầu tôi luôn luôn có muôn vàn cách khác nhau: nhéo hông là một cách hay ho, chọc léc là chiêu truyền thống và phổ biến lắm rồi, tạt nước thì có vẻ nhơ nhác quá.

Ngoài ra tôi cực kì tâm đắc tuyệt chiêu lật giường, dễ làm, lại còn nhanh gọn nhẹ.

Nhưng mà Cục Tuyết đang xa lánh tôi, tôi đành tự tiết chế bản thân không lật giường của chàng.

Thêu được một thời gian, tôi cũng gục đầu ngủ. Không rõ trải qua mấy tuần trà, trăng đã lên cao, tiếng ho sặc sụa từ giường Cục Tuyết đánh thức tôi tỉnh dậy. Chàng đang ngồi ôm ngực, húng hắng ho, khuôn mặt ít nhiều lộ ra vẻ mệt mỏi.

Tôi nhanh chân chạy đến, chỉ biết ủ dột nói: “Chàng không khoẻ ở đâu?”.

Cục Tuyết mơ hồ lắc đầu, tỏ ý không có gì đáng ngại. Tôi chẳng tin cho lắm: “Chàng nghĩ chàng xua tay một cái là sẽ khoẻ ngay ư? Tôi không phải kẻ ngốc”.

Hình như Cục Tuyết chưa tỉnh rượu hoàn toàn, chẳng bận tâm gì nữa, lại mệt nhọc chìm vào giấc ngủ sâu. Đắp chăn xong cho chàng, tôi rót một ly nước, đặt sẵn ở gần đó.

“Đêm khuya hơi lạnh, chàng đừng lật chăn ra”.

Tôi liếc nhìn vầng trăng treo lơ lửng ngang trời. Có lẽ đã khuya rồi, nên về tiểu viện của mình để Cục Tuyết nghỉ ngơi. Ngày mai tỉnh táo hơn, nếu chàng biết đêm qua, con người chàng vạn phần xa lánh lại ở trong phòng chàng… tôi dám chắc, khoảng cách hai bên sẽ càng xa vời vợi.

Thậm chí không cách nào gần nữa.

Mặc dù tôi rất bực, thấy rằng Cục Tuyết vì Thục Ly tiên tử mà quay ngoắt với tôi, nhưng chung quy vẫn là tôi đơn phương chàng thôi.

Con người có rất nhiều nỗi sợ. Thích một người, chỉ sợ phải bất lực khi nhìn họ rời xa.

Tôi niệm chú thanh tẩy toàn thân, chỉnh trang lại gương mặt lem nhem của Cục Tuyết: “Chàng không nên biết tôi ở đây đâu” rồi đi ra ngoài cửa.

Nhưng mà, tôi lại bị bàn tay người giữ lại.

Tôi ngoảnh đầu ra sau, bắt gặp ánh nhìn trầm tư trong mắt của Cục Tuyết, thấy ngạc nhiên biết mấy.

Chàng nhận ra tôi rồi? Chắc hẳn rất phiền toái? Vừa gạt tay chàng ra, chưa kịp rảo bước đi đã bị một lực kéo rất mạnh, đẩy tôi ngã xuống đệm. Cục Tuyết thở dài, giữ chặt cổ tay tôi, đột nhiên biểu hiện ra dáng vẻ kì lạ nhất từ trước đến giờ.

Nhìn tôi không chớp mắt.

Tôi ngây ngẩn. Ánh mắt lại đau đáu thế vậy, dịu dàng thế vậy, trìu mến thế vậy, không phải đang dành cho tôi sao? Sao ngày xưa và bây giờ lại đối lập đến thế?

“Chàng buông tôi ra đi”. Tôi lấy lại bình tĩnh, hít thở một hơi dài. Đột nhiên, một ảo ảnh mơ hồ như làn nước tiến vào trong mắt tôi.

Bởi vì chuyện xảy ra sau đó, tôi chỉ còn nhớ được một cảm giác khác lạ, ngỡ như mình đang lạc vào chốn tiên cảnh non bồng, mây nước mênh mang… gió đưa hương hoa thơm ngào ngạt, quyến rũ.

Đôi môi mềm mại của chàng khẽ đặt lên môi tôi.

Ô…

Chàng hôn tôi.

Hôn tôi…

Chàng câu dẫn tôi đấy!

Tôi giật mình, tuy cõi lòng đang vô cùng hạnh phúc, nhưng nụ hôn này đến với tôi quá nhanh. Tôi còn chưa biết bản thân phải đem điều gì để đón nhận, đã thấy cả người Cục Tuyết đang đè lên thân mình.

Ôi, nhìn xem lồng ngực nam tử rắn chắc này.

Môi chàng rất thơm, làn môi mỏng như cánh hoa đào, mịn như nhung, nhẹ nhàng nâng niu bờ môi tôi, nụ hôn hết sức ngọt ngào mà êm ái.

Một tay kia âu yếm luồn vào trong tóc, đánh thức mọi giác quan trên người tôi.

Nụ hôn đầu không ngờ có thể đến từ người tôi thích, trái tim tôi như bị tan chảy vậy. Lòng dâng tràn hạnh phúc, tôi từ tốn đưa môi tới, hôn lại chàng. Tôi không biết cách hôn, lại chưa từng hôn ai bao giờ, không biết liệu chàng có chê cười? Không biết Cục Tuyết có cùng cảm xúc vô tận giống tôi bây giờ không?

Hơi ấm lan toả từ lồng ngực Cục Tuyết khiến tôi chỉ muốn gạt đi hết tất cả, mặc kệ thời gian trôi, vùi đầu vào ngực chàng.

Thời khắc ấy, tưởng chừng như đã trở thành vĩnh hằng.

Tôi chầm chậm nhắm mắt. Để mặc cho linh hồn trôi bồng bềnh trên dòng sông Ngân Hà, lưng chừng các tầng mây, ngắm nhìn những dải tinh tú huyền ảo giữa trời đêm vô tận. Trong ảo mộng lung linh vừa được dệt, có bóng dáng Cục Tuyết thấp thoáng dưới bầu trời đầy sao, muôn vàn đom đóm bay toả lên không trung.

Tôi không muốn tỉnh mộng.

Có điều… chàng nặng quá. Mái tóc của tôi đã buông dài chấm đất, lại chịu sức nặng của thân hình phía trên. Vừa lúc đệm dưới chân tôi trôi tuột đi.

Hai người không tránh khỏi đều cùng ngã xuống sàn. Căn phòng vang lên một tiếng ‘bịch’ nặng nề, rồi lại chìm vào trong yên lặng.

Tôi còn đang nhăn nhó, thì đã có người ở bên ngoài gõ cửa dồn dập: “Thái tử Vân Phi! Thái tử Vân Phi! Người có chuyện gì vậy? Để nô tài vào xem được không?”.

Có lẽ, gia nhân phủ Nguyệt Lão đêm đêm đi kiểm tra củi lửa, tình cờ nghe thấy tiếng động lạ, nên cảm thấy không yên lòng đến mức phải xuất hiện ở đây. Mấy người này thật lo bò trắng răng.

Tôi muốn lên tiếng, đuổi người đi, nhưng sự thật môi mình còn đang bị khoá chặt, tên gia nhân ấy càng gõ cửa mạnh hơn.

Cục Tuyết, thả tôi ra đi nào!

Vùng vẫy với người kia một hồi, tôi mới thành công giải phóng hai tay mình, bịt mũi lại, giả giọng nam khàn khàn: “Không có gì! Ngươi mau về nghỉ đi, đừng lo chuyện bao đồng, không cẩn thận mất giống nòi luôn đấy”.

“Dạ? Vâng vâng”.

Tiếng chân người chạy đi vội vã, sau đó tan dần vào màn đêm tịch mịch.

Cảnh xuân ngắn ngủi, nghìn năm mới có cơ hội được thân mật với chàng, vậy mà lại bị tên vô duyên phá đám. Tôi có chút phụng phịu, phủ Nguyệt Lão phụ trách nhân duyên thật, nhưng toàn đi phá duyên người nhà.

Nhìn Cục Tuyết nhắm mắt, thở đều, tôi gõ trán chàng nói nhỏ: “Chàng không ghét tôi, chàng thích tôi phải không?”. Áp tay chàng lên má, tôi thì thầm: “Tôi chỉ muốn một lần nghe thấy câu chàng nói. Nói đi, có phải chàng thương tôi?”.

Tôi chỉ muốn một lần nghe thấy câu chàng nói.

Thế nhưng, Cục Tuyết không trả lời tôi mà rơi vào giấc ngủ.

Lúc cần nói thì người luôn im bặt. Tôi hờn giận, lấy bút lông vẽ bậy lên mặt chàng như cũ.

***

Mão Nhật Tinh Quân vừa thắp sáng bầu trời, chín tầng mây liền vô cùng nhộn nhịp.

Cũng bởi vì theo chỉ dụ Thiên Đế, Quan Thánh Đế Quân vừa xây dựng xong một khu chợ mới cho toàn thể Thiên giới, biết bao loại vật phẩm, tư trang, sủng vật,… sẽ được bán ở đây. Hôm nay là ngày đầu khai trương, chúng tiên khắp nơi đều vui vẻ ghé qua thăm thú.

Khu chợ ấy tên là Thiên Tuế, nằm trên một dải mây hình quạt.

Nguyệt Lão mời Cục Tuyết đi cùng, nhưng chàng đã rời phủ từ sớm. Tôi thắc mắc, không biết khi tỉnh dậy, chứng kiến khuôn mặt mèo của mình, trong đầu chàng đã nghĩ ra sao.

Mới sáng sớm, Cục Tuyết lại bỏ đi đâu rồi.

“Chắc thái tử Vân Phi đã đến đó trước rồi. Ta và ngươi cũng nên khởi hành thôi”. Nguyệt Lão dốc dốc bầu rượu, nói.

Cổng vào chợ được mô phỏng theo đôi cánh chim hạc, dang rộng ra hai bên, trông rất mực thanh thoát. Đứng tiếp đón ngay cổng là một đoàn cung nga gồm năm người xinh đẹp, trên tay mỗi người mang theo một cành hoa tươi thắm.

Phàm là tiên nhân, khi bước qua cổng chợ, mỗi người đều được tri ân bằng hoa tươi thơm phức. Hành động tiếp đón nhã nhặn đến thế này, bản thân tôi còn phải khen ngợi người ta giỏi phá hoại hoa cỏ. Nguyệt Lão chọn lấy một cành hoa mai trắng, trao vào tay cho tôi.

Tôi theo sau chân lão, nhanh nhẹn bước vào chợ.

Kể ra lễ khánh thành cũng đông vui, nhộn nhịp, nhưng Dao Trì tiên hội đông đến đâu tôi vẫn hít thở được, huống chi chỉ riêng hội chợ này. Chắc Quan Thánh Đế Quân đã huy động hết gia nhân sống trong phủ không chừng.

Xiêm y đẹp nhiều không sao kể xiết, tôi đành nín nhịn ánh mắt thèm thuồng xuống, cắn răng đi lướt qua thật nhanh. Khu trưng bày sủng vật và vật phẩm cũng tấp nập không kém. Tất nhiên, ở đây chỉ trưng bày những vật phẩm hạng trung bình thường, không có linh khí nhận chủ, ai cũng có thể dùng.

“Người đi đông thế này, ngươi đoán xem, chúng ta tìm ra thái tử Vân Phi thế nào được?”.

“Lão không biết cái thuật tiên nhãn gì đấy sao? Trước đây, Vân Phi từng dùng nó để tìm tôi ở trong phủ Nguyệt Lão”.

Nguyệt Lão rấm rứt đáp: “Lão tiên đâu có tài cán đấy! Hồi trẻ cũng chăm chỉ tu luyện thuật pháp, nhất là tiên nhãn và mấy phép khó nhằn của thần tiên, nhưng mà có lĩnh ngộ được gì đâu! Hơn nữa, dùng tiên nhãn rất hao tổn sinh khí, lão tiên nay già rồi, thật sự già mất rồi… hu hu…”.

Tôi đành bất đắc dĩ gật đầu: “Tôi cũng già mất rồi, thế thì đành chịu thôi. Giờ chúng ta đi một vòng thử xem. Tôi thấy nhiều tiên nhân mới lạ mặt quá, lão có biết họ không?”.

Nguyệt Lão lắc đầu. Có người từ phàm nhân phi thăng thành thần tiên, lại có tán tiên từ phương xa trở về,… lão cũng không biết được.

Tiểu Chước quả nhiên là sủng vật giỏi nhất việc hóng hớt, chưa có sự đồng ý của tôi đã tự tiện hiện thân, bay là là trên vai. Ngày hôm nay, tâm trạng tôi khá vui vẻ nên không so đo nhiều với nó, chỉ dặn dò đừng làm loạn là được.

Vậy mà, chưa đầy một khắc sau thì chuyện lớn xảy ra.

Ở phía nam hội chợ, chúng tiên đều chăm chú tụ tập trước một quầy hàng lớn, bày bán các vật phẩm Phượng tộc. Trên Thiên giới, phượng hoàng nổi tiếng là loài chim vương giả, nữ tử Phượng tộc nổi danh trong thiên hạ là xinh đẹp đài các, mọi thứ sánh đôi đều trở nên cao sang. Vì vậy, những người đứng xem, mười người thì mười lời khen ngợi Phượng tộc có nhiều bảo vật đẹp.

Nguyệt Lão nghe trò vui, cũng hớn hở đi vào.

Riêng mình tôi chẳng tán thành cho lắm. Ai bảo vị công chúa của họ, vào một ngày đẹp trời, nàng ta đang yên đang lành vung trường tiên đuổi tôi. Tôi nhún vai, thầm than, giá có ngày bắt Lăng Bình phải hiện hình chân thân, sau đó vặt trụi lông cô ta, biến cô ta thành một con phượng hoàng trọc lốc.

“Nguyệt Hạ Lão Nhân, ngài nhìn xem, dây trường tiên này nhìn có đẹp hay không?”.

“Hà hà. Phải công nhận dù trường tiên có xấu, vào tay một người đẹp cũng đẹp lên muôn phần”.

Tiên ti bán hàng đang giới thiệu một dây trường tiên mới lấp lánh, hào quang loé sáng dưới ánh nắng mặt trời. Ôi, trường tiên, lại là trường tiên rồi?

Tiểu Chước bỗng kêu lên một tiếng đầy kinh hãi, mọi người đồng loạt chú ý về phía tôi.

“Tiểu Chước? Đứng lại đã!”.

Khế ước chủ tớ chẳng giúp gì được tôi, Tiểu Chước bất ngờ mất kiểm soát. Tôi chỉ còn biết trách bản thân mình bất cẩn, khí tức phượng hoàng không ngờ lại kích động Tiểu Chước mạnh đến vậy?

Nó bay loạn mấy vòng, cuối cùng đâm sầm vào bờ vai của một vị tiên cô.

Tôi chỉ nghe thấy một tiếng kêu khe khẽ, tiên cô ấy ngã ngũ ra đất, sáu tiên đồng theo sau náo loạn đỡ lấy lưng chủ nhân.

“Xem con chim sủng vật của ngươi đã làm ra gì này”. Nguyệt Lão vừa chạy tới, vỗ ngực khóc rưng rức: “Đại hoạ, đại hoạ rồi!”.

Cho Tiểu Chước ẩn thân, tôi mới nâng tầm mắt nhìn lên.

Nguyệt Lão đứng cạnh tôi liền chắp tay thi lễ: “Chiêu Từ Đế Phi, xin thứ tội thất lễ”.

***

Tiểu Chước thật sự rất yêu quý chủ nhân, nhờ có nó mà tôi suýt chết hụt mấy lần.

Lần này, là ngáp ngáp gần chết.

Tôi thở dài thườn thượt, cúi mình tạ lỗi, chuẩn bị sẵn tư thế dọn dẹp hậu họa mà Tiểu Chước gây ra.

Chiêu Từ Đế Phi có dung mạo rất trẻ, bà ta nhướn mày nhìn tôi. Đám tiên đồng theo sau cũng ra vẻ khó chịu: “Dám làm Đế Phi bị ngã, còn ra thể thống gì?”.

Tôi chủ động phân bua, liền bị Nguyệt Lão cắt ngang lời, xuýt xoa khen Đế Phi trẻ đẹp. Tôi biết lão chuẩn bị hy sinh người nhà rồi.

Bệnh háo sắc của Nguyệt Lão tái phát thật đúng lúc, nhưng mà vỏ quýt dày luôn có móng tay nhọn: “Hoá ra là Nguyệt Hạ Lão Nhân. Hèn gì, bổn phi lại thấy quen như thế. Không ngờ Nguyệt Hạ Lão Nhân vẫn vậy, bổn phi có tuổi rồi, ngài vẫn để vào mắt”.

Nguyệt Lão giật mình: “Ấy chết! Lão tiên chỉ nói lên sự thật thôi. Đế Phi có gặp thái tử Vân Phi chưa? Sáng sớm nay, lão tiên không biết ngài ấy đi đâu rồi”.

“Con trai bổn phi, đương nhiên là gặp rồi. Tiên lão đừng lo lắng, Đế Quân có triệu hồi tôn nhi về Thanh Khâu mấy ngày. Sẵn tiện, bổn phi cảm ơn tiên lão đã tiếp đón tôn nhi chu đáo”.

Ầm.

Nên nói tôi may mắn hay không, tự dưng lại được gặp mẹ chàng!

- ------------------------