Tiêu Tương Cô Tịch

Chương 18: Ngăn cách tâm tình



- --------------------

“Thái tử có đến, nhưng vừa rời khỏi đây”.

Tôi nheo mắt, khẽ cười tình tứ với Thục Ly còn hơn cả mật ngọt: “Tiên tử lo gì chứ, ngài ấy sống tốt lắm. Bấy lâu nay, thái tử Vân Phi ở tại phủ, tâm tình rất vui vẻ. Này nhé, ngày nào ngài ấy cũng cùng Nguyệt Lão bầu bạn đánh cờ, trước kia, thì cùng tiểu tiên đi du sơn ngoạn thủy. Khi rảnh rỗi, cả ba chúng tôi ngồi uống rượu tâm sự, phải nói rằng vui không sao kể xiết”.

Thục Ly lắng nghe tôi, mặt mũi xụi dần đi sau từng câu tôi nói. Như thể, nàng ta hận mình sao lại vô phúc quá, sao phận đời bạc quá, không thể thế chỗ đáng mơ ước kia suốt thời gian qua vậy.

Miệng mỉm cười gượng gạo, bề ngoài làm ra vẻ bình thản, nhưng nội tâm Thục Ly lại che giấu một phen đầy thất vọng: “Vậy sao? Ta chỉ lo chàng ấy sống không tốt… Ừ, nay chàng thật sự đã vui vẻ trở lại, đúng là tin tốt lành”.

Người ngoài nếu chỉ vô tình ngang qua, chắc sẽ tưởng chúng tôi là đôi tỷ muội nghĩa nặng tình thâm lắm. Rủ rỉ thầm thì đến mức ai cũng nghĩ là thật.

Tôi cũng thấy sởn da gà với sự giả dối ngọt ngào này lắm rồi, song vẫn nhiệt tình đối đáp lại: “Vân Phi là khách quý từ Thanh Khâu xa xôi, lâu lắm mới ghé thăm thiên đình, sao phủ Nguyệt Lão có thể tiếp đón sơ sài được. Hơn nữa, thái tử cũng là bạn tâm giao lâu năm của Nguyệt Lão nhà tôi. Cứ đến bữa ăn là thời điểm thái tử vui vẻ nhất, chuyện trò rôm rả nữa, tiên tử thấy an lòng rồi chứ?”.

Thục Ly nghi hoặc nhìn tôi.

“Nếu đúng thật như thế, vậy ta yên lòng rồi”. Tiên tử trước mắt tôi dịu dàng nghiêng đầu, khoé môi nhỏ cong lên: “Thiết nghĩ, phủ Nguyệt Lão đương nhiên đã tuyển đầu bếp thiết đãi món ăn ngon. Vân Phi chỉ cần ăn ngon thôi, chàng sẽ rất hài lòng. Xem ra, phủ Nguyệt Lão đích thực là nơi ở thích hợp nhất với chàng, còn hiểu chàng như thế”.

Tôi lắc đầu, nói rằng chuyện không phải như vậy.

Thục Ly chợt trố mắt.

Tôi nhún vai, cười vui vẻ mà nói: “Vì từ lúc thái tử đến đây, thi thoảng, vài bữa ăn trong phủ đều do Vân Phi đảm nhiệm hết. Thái tử nấu rất ngon, ai ai cũng thích cả”.

“… Sao cơ?! Chàng cũng biết nấu ăn?”.

Tôi vốn định trêu tức Thục Ly một vài câu vui vẻ, đâu phải chỉ riêng mình nàng ta, Cục Tuyết cũng từng nấu ăn cho phủ Nguyệt Lão thưởng thức rồi đấy thôi. Không ngờ, kết quả hơn hẳn sự mong đợi, Cục Tuyết còn chưa từng thiết đãi nàng ta ăn bao giờ. Thục Ly tiên tử chẳng hề hay biết gì, mặt dài ra mấy phần.

Tuy nhiên, có đánh chết tôi cũng không thể tin, ở bên Cục Tuyết đã hàng trăm năm qua, Thục Ly tiên tử lại không hiểu chút gì về con người chàng. Có thể nàng ta đang giả vờ giả vịt, để tôi mất cảnh giác.

“Ha ha. Thất lễ rồi, đúng là ta không biết”. Thục Ly tiên tử bỗng nhiên cười tươi rói, môi đào quyến rũ người đối diện, ẩn trong nụ cười mang theo chút hàm ý. Đôi bông tai sơn trà của nàng ta đung đưa theo nhịp điệu, trông thích mắt vô cùng.

Nàng ta che miệng, yểu điệu nói: “Ta hỏi thật tiên đồng, ngươi thích chàng, phải không?”.

Thanh âm phát ra đè nén rất rõ ràng, chắc hẳn trong lòng của Thục Ly, lửa giận đã bừng lên ngùn ngụt, có thể đem vạn vật sau lưng tôi biến thành một hoả ngục. Nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn là dung nhan xinh đẹp đến mỹ lệ, tựa như đoá phù dung đang e thẹn bỡn gió.

Tôi cũng không lấy làm nao núng, trong lòng vẫn bình thản, cười đáp: “Tiên tử hài hước quá. Thích hay không thích có khác biệt gì đâu?”.

Cơ thể tôi bỗng cứng ngắc như tượng, không cử động được nữa. Nháy mắt, Thục Ly đã giương hai ngón tay trước bụng, những đốt tay thon dài của nàng ta vươn ra, muốn đâm thủng bụng tôi.

“Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi?”.

Dứt lời, nàng ta ghé sát vào mặt tôi, dáng điệu cười thâm hiểm: “Ít ra ngươi cũng biết quan hệ trước kia giữa ta và Vân Phi, sao ngươi chen vào nổi! Ta tưởng rằng ngươi tốt đẹp thế nào, nhưng tiên đồng nhà ngươi lại không chịu an phận, xem ra nên thẳng tay thì phải!”. Thục Ly châm chọc cười: “Cũng chỉ là một tiên đồng nhỏ bé, còn vô danh tiểu tốt, mất tích sẽ chẳng ai chạy đi tìm ngươi đâu. Bị tai nạn mà chết, một lý do không tồi đấy chứ nhỉ? Vậy bổn tiên tử sẽ thành toàn cho ngươi!”.

Hương phấn son trên người Thục Ly khiến tôi hơi tức thở, thật khó chịu, tôi cố gắng hít mạnh một hơi rồi thở ra. Dáng vẻ tựa như căng thẳng này càng khiến nàng ta được thể đắc ý, còn sự tức giận trong lòng tôi đã dâng lên đỉnh điểm, sắp sửa trào ra ngoài.

Tôi nhìn tiên lực điểm trên ngón tay của Thục Ly, thầm nghĩ, xin phủ Nguyệt Lão hãy thứ tội, hôm nay, tôi đành ở đây đánh nhau một trận vậy.

Thục Ly vẫn tiếp tục cười duyên, nàng ta khẽ đảo mắt một hồi, nhận thấy xung quanh bốn bề vắng lặng, không còn khách vãng lai đi qua, quả là cơ hội trời ban thật hiếm có: “Đi nào, mau ngoan ngoãn cùng ta diễn vở kịch tỷ muội tình thâm để ra khỏi đây nhé”.

Thục Ly tóm tay tôi, thế nhưng gương mặt tôi lại không chút biến đổi. “Bấy lâu nay, tiểu tiên vẫn luôn bụng thắc mắc, vì sao tiên tử nhìn trẻ thế, đã leo lên tới chức Cơ Sơn chủ Lân tộc, ắt hẳn đã có câu trả lời”.

“Ngươi vừa bảo gì cơ?”.

“Tôi cũng tưởng tiên tử vẫn tốt đẹp thế nào”.

“Soạt!”, vừa hay linh lực trên tay tôi phục hồi, nhanh như cắt, tôi rút lưỡi dao găm xám bạc ở thắt lưng Thục Ly ra, tiện thể đẩy nàng ta kẹt sâu vào hốc đá: “Tiên tử xinh đẹp à, hạ cổ người khác là xấu lắm biết không?”.

Thật ra, nãy giờ tôi phải cố gắng giữ tâm tịnh, để cho cơ thể và thần thức được cân bằng âm dương, mới có thể tìm cách khôi phục pháp lực trong cơ thể. Đây là cách Ti Dược Tinh Quân dặn dò tôi nhiều lần. Nhờ thế mà trước mắt Thục Ly, nãy giờ, tôi đã trở nên vô hại đến mức sắp biến thành loại đầu heo thật rồi.

Thục Ly nhìn lưỡi dao kề cổ sắc lạnh, run rẩy vì đã trót khinh suất. Tôi trừng mắt nhìn theo.

Ồ… cuối chuôi dao, có hai nụ hoa sơn trà nhỏ đung đưa, cùng đôi với con dao của Cục Tuyết.

“Tiên tử còn gì để chối sao? Đừng tưởng Tịnh Yên tôi sẽ phải sợ cô, tôi đâu phải thần tiên, đâu cần trói buộc vào những quy củ vô lý của đám thần tiên đó? Nếu có thừa bản lĩnh, cần chi phải tranh khẩu với tôi để giành giật Vân Phi, sao không tự đi mà chiếm lấy? À, chắc vì tiên tử sợ mình thua thì phải, nên mới vội vàng hạ cổ độc với tôi, đẩy tôi rơi khỏi mây, còn định dìm chết tôi ở vị trí giếng trời. Hôm nay, cô còn định ra tay ngay giữa chốn linh thiêng nhà Phật, tiên tử xinh đẹp thấy nóng lòng vậy ư?”.

Không đợi nàng ta tỏ thái độ thừa nhận hay có lời phản bác, tôi nắm chặt chuôi dao, cười nhạt: “Tiếc quá, tiên tử thất bại rồi. Đây là Tây Thiên pháp cảnh của Phật gia, bất cứ chuyện gì đúng sai phải trái, Phật Tổ gia gia đều cũng sẽ nhìn thấu”.

Dù sao tôi vẫn nhớ như in lời Ti Dược Tinh Quân đã nói: “Cổ trùng Xích Linh chỉ ưa sống trên hoa cỏ thảo dược, nó trú ẩn rất kĩ, chắc chắn có kẻ nào nhân cơ hội lợi dụng, ngấm ngầm đưa nó vào người ngươi”. Trùng hợp đợt ấy, Thục Ly tiên tử mới tặng tôi một đoá Tu Linh hoa thay cho lời cảm tạ. Lẽ ra, tôi nên cẩn thận hơn mới phải.

“Đừng! Ta… không… ngươi đừng…”.

Thục Ly lùi về phía sau, đâu đâu cũng là vẻ sợ hãi, xiêm y loạt soạt quết trên đất. Nàng ta lắc đầu, lại lùi lại mấy bước, chợt “A” lên một tiếng.

Sau lưng của tôi, từ trong không gian truyền đến một luồng khí lạnh ngắt.

Tôi thản nhiên ngoảnh đầu lại, vẫn là thân ảnh quen thuộc ấy, mái tóc xoã buông dài, xiêm y màu xám bạc… thanh tao như ngọc giũa.

Cục Tuyết đang đứng đó.

Phải, chàng đang đứng ở đó.

Chàng im lặng nhìn tôi, nhìn lưỡi dao sáng loà kề bên cổ Thục Ly. Cứ im lặng như thế, âm thầm mà bước đến.

Tôi cười nhạt trong lòng. Cục Tuyết à, chàng sẽ làm gì đây?

Nếu tha tội cho cô ả thâm hiểm này thì thật không thoả đáng, lưỡi dao trên tay tôi hạ xuống, tôi đánh một chưởng rất mạnh vào bả vai Thục Ly. Nàng ta ngã ra đất, nội thương đau đến mức muốn gập cả người lại. Chỉ nghe giọng nữ tử yếu ớt nói với chàng: “Vân Phi! Thiếp còn tưởng không gặp được chàng nữa. Thật may… thật may, chàng đã ở đây rồi. Thiếp cứ tưởng mình mơ”.

Nàng ta thở hắt ra, vòng tay mảnh mai định ôm lấy Cục Tuyết, lại không ngờ Cục Tuyết tảng lờ đi, chàng cứ thế tiến bước về phía tôi.

Tôi lạnh lùng, nhìn vở kịch buồn nôn đang xảy ra trước mắt.

Lần đầu tiên ông trời đứng về phía nàng ta, có vẻ đây là mưu kế đã được dựng từ trước. Thục Ly chỉ cần sai người gọi Cục Tuyết đến rừng trúc ven chùa, nói rằng chủ nhân tiên tử gặp nguy hiểm, đường đường chính chính để chàng chứng kiến cảnh tượng đáng chết này, biến tôi thành một yêu nữ thủ đoạn đê hèn. Còn nàng ta vừa mảnh mai dịu dàng, vừa đáng thương là thế.

Vậy nên Thục Ly tiên tử mới không cần kháng cự, cố ý diễn một màn kịch suýt bị tôi giết chết.

Đến bây giờ, kịch cũ vẫn có nhiều người tin.

Tôi cười nhạt như nước, ở trong hoàn cảnh này, cho dù là bất kì ai nhìn thấy, chắc hẳn cũng sẽ nghĩ người bị hại là Thục Ly tiên tử - người thương trong lòng chàng. Huống hồ… mọi cảm xúc chàng dành cho tôi bây giờ chỉ toàn là chán ghét, phiền phức và xa lánh mà thôi.

“Ha ha ha…”.

Không gian lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng suối trong lành róc rách chảy, và tiếng cười ngắt quãng trong vô cảm của tôi. Gió thổi vài chiếc lá trúc đáp xuống nước, tôi quăng con dao trả cho chàng.

Mũi dao nhọn xé gió cứ thế bay thẳng về phía trước, vẽ nên một đường cắt dài với tiếng động chói tai.

Cục Tuyết nâng tay lên, nhưng chàng không vội vàng bắt lấy, cũng không hề phản kháng, chỉ mặc cho thanh dao sượt qua da thịt mình, cắm phập sâu xuống đất. Tiếng dao cắm sắc lạnh như đánh vào ngực tôi.

Tôi còn kịp trông thấy lưỡi dao vương máu đỏ, một nhịp tim dường như tựa hồ quên việc đập.

Không biết ai hoảng hốt.

Chỉ còn mình tôi vẫn nhìn chăm chăm vào nơi con dao vừa hạ xuống, tâm hồn bỗng trở nên trống rỗng. Vết cứa ấy giống như một lời chia tay nặng nề nhất thế gian, cũng đẹp nhất thế gian. Máu tươi từ tay chảy ròng ròng, dọc theo những kẽ ngón tay chàng… từng giọt, từng giọt rơi thấm đất, tim tôi cũng bóp nghẹt.

Ai nấy đều biết rõ, suốt mấy trăm năm qua, Vân Phi yêu Thục Ly sâu đậm như thế nào. Một người đem lòng yêu người kia sâu đậm, sẽ không dễ dàng khi khinh rẻ, rũ bỏ kỷ vật tình nhân của hai người như thế.

Trừ khi… chàng cố tình.

Hiển nhiên, nam tử này đã thất vọng và ghê tởm con người tôi đến mức, cho dù đó là kỷ vật giữa Thục Ly và chàng, chỉ cần Tịnh Yên tôi chạm tới, tức thì nó đã tự biến thành phế vật. Cái nhìn nhàn nhạt của chàng đã nói thay tất cả.

Được, được lắm! Tôi cố gắng gần người, nhưng người càng lúc càng xa hơn.

“Chàng đang làm gì vậy? Bản thân tôi ghét nhất vẻ mặt vô cảm kia của chàng!”.

“Vân Phi, nhìn thẳng vào tôi đi. Tại sao chàng không dám nhìn thẳng?”.

Chàng lặng im như vậy…

“Được lắm, chàng cứ như vậy đi, cứ như vậy mà căm hận tôi đi! Coi như tôi đang làm hại người thương trong lòng chàng, thế nào? Coi như tôi là yêu nữ nham hiểm đi, sao nào? Chẳng qua, chàng cũng chưa từng để ý đến cảm nhận của một người như tôi, vậy tôi thừa nhận hay không thì kết quả có khác gì đâu chứ?”.

“Sao hả, sao không nói gì cả? Chẳng phải con dao này quan trọng với chàng nhất hay sao? Chẳng phải chàng rất trân trọng Thục Ly của chàng sao?”. Đáy lòng đau nhói lên từng đợt, tôi thấy mình nghiêng mặt, cất tiếng cười bi thảm: “Bây giờ, chàng trưng ra vẻ ngoài im lặng này có ích được gì không? Lại đây, mau tính sổ với tôi, thể hiện chút bản lĩnh gì đi, vì người con gái chàng yêu thương xem nào?”.

Chàng không trả lời tôi.

Tiểu Chước liền tự ý hiện thân lên, giải thích rằng tôi là người vô tội. Thế nhưng tôi biết, khi đứng cạnh Thục Ly, mọi lý trí của Cục Tuyết đã không còn là chàng. Từ đầu cho tới cuối, chàng chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lãnh đạm, không nói một câu nào, để im cho Thục Ly nép ở sau lưng chàng.

Thật ra, dù biết trước kết quả, cõi lòng vẫn không khỏi thất vọng.

Tôi xua tay, ra hiệu Tiểu Chước không cần phải nói nữa. “Tiểu Chước, khỏi cần đi giải thích với những người thiếu tin tưởng vào ta, cũng hầu như vô ích. Ai đúng ai sai, trong lòng mỗi người đã có câu trả lời”.

Tôi ngước lên nhìn chàng, nhìn dung mạo quá đỗi quen thuộc in hằn trong mắt tôi: “Thái tử Vân Phi, bây giờ nên gọi như thế sẽ tốt cho tôi hơn. Chàng vui lòng rồi chứ? Hiện tại, tôi thừa biết trong lòng chàng nghĩ gì. Tôi thừa nhận mình muốn giết Thục Ly, nhưng không phải chủ ý. Có điều, bản thân chàng chọn tin tưởng hay không, tôi cũng không còn cần”.

Đi lướt qua con dao dưới đất, tôi liếc tới Thục Ly. Bốn mắt vô tình chạm nhau trong khoảnh khắc, tôi cao giọng, cười nói: “Cổ nhân thường hay dạy, có gan làm thì phải có gan nhận. Hy vọng một ngày kia, Cơ Sơn chủ Lân tộc mau sớm giành lại lương tâm mình đã bị thú tha mất. Bằng không, pháp hội lần sau xin tiên tử nên lánh mặt thì hơn, tránh để Phật Tổ phải tự tay thanh tẩy lại thánh địa Tây Thiên. Có cô, không khí trên trời không thể trong lành được. Tây Thiên này vô cùng rộng lớn đấy”.

“Quên nhỉ. Nếu tiên tử cậy rằng thân phận mình cao quý, muốn trừng phạt tôi và phủ Nguyệt Lão vô tội, tôi cũng sẽ đem thành ý của cô cho cả Tây Thiên biết! Phật Quá Khứ - ngài nổi danh là từ bi độ lượng, lại thấu rõ tất cả, đầu óc tiên tử chắc vẫn còn, cô hiểu ý tôi chứ? Cùng lắm thì tôi và cô đều chôn chung một mồ, khuyên cô đừng hòng kéo thêm người liên lụy. Còn chẳng may Vân Phi tự tử theo cô ư? Càng tốt, ba chúng ta lại được phen hội ngộ! Nhưng… coi kìa, với tính cách của Đế Phi Thanh Khâu, tôi không chắc sau khi liên lụy Vân Phi rồi, mẹ chàng vẫn tiếp tục yêu quý Lân tộc của cô như trước đâu”.

Thục Ly mặt tái mét, tôi thản nhiên gọi mây dông quay về.

Mưa bụi lất phất, không nhìn rõ dáng ai…

Một con chim hạc trắng toàn thân ướt đẫm, hạ cánh xuống bên cửa hang động. Xua hơi khói tản ra, tôi trườn mình đi đến, xoa nhẹ lên đầu nó. Những hạt mưa xiên dọc đáp vào lòng bàn tay.

“Đại Hạc Hạc à, ngươi còn nhớ ta sao? Nhưng mà… hôm nay không có quả Kế Bách”.

“Ướt thế này, ngươi thấy lạnh phải không?”.

Bạch hạc dụi đầu vào tay tôi, nó bịn rịn như cầu xin điều gì, đôi mắt còn ươn ướt. Chờ khi con vật vừa sải cánh bay đi, tôi thở dài, ngửa mặt lên bầu trời, bình rượu tuôn vào miệng.

Mùi rượu cay nồng xộc thẳng lên cuống họng, tôi lồm cồm bò dậy, lại tựa lưng vào cửa hang. Phóng tầm mắt bay về phía chân trời, chỉ thấy muôn vàn dãy núi non mờ ảo, mưa phủ tầng không.

Rừng hoa sơn im lìm, mờ mịt trong màn mưa.

A… Bây giờ tôi mới nhớ, mình đang ở trên đỉnh Bồng Lai.

Núi cao sông dài, hơi lạnh ẩm ướt. Bây giờ tôi mới hay đã bảy ngày trôi qua.

Bảy ngày mưa bụi triền miên, là bảy ngày tôi say triền miên.

Mười bốn lần đảo Bồng Lai lên xuống.

Tuy thế, bảy ngày qua tôi vui vẻ vô cùng, rượu trong hang cũng đã dùng gần hết, tôi chưa từng thử say một lần quên trời quên đất đến như này. Rượu mỗi lúc cạn dần, mà ký ức còn nồng nàn như men. Mơ lại tỉnh, tỉnh lại mơ, mấy con chim hạc luôn ngồi bên cạnh tôi, quả nhiên tôi không hề cô đơn.

Bảy ngày rồi, sao tôi lại đãng trí quên mất mình phải quay về nhỉ? Có khi Nguyệt Lão đang trông chờ tin tôi, tôi loạng choạng đứng dậy.

Từng giọt mưa rơi sa vào mặt lạnh lẽo, thân thể tôi mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào để gọi Tiểu Chước nữa. Chẳng biết là bao lâu, khi y phục đã thấm đẫm nước mưa, nằm trên nền đất lạnh… một vòng tay từ tốn nhấc bổng người tôi lên, dựa đầu tôi vào lòng.

Người đó khẽ run run, bờ vai cũng ướt sũng.

Tôi mơ hồ không tỏ.

Trong mơ mơ màng màng, tôi chỉ lưu lại một suy nghĩ, có lẽ, Tiểu Chước thấy cảnh ấy đã tự ý hiện thân, rồi đưa tôi về nhà.

Chúng ta cùng về nhà.

***

Mở mắt ra đã là khung cảnh phủ Ti Dược Tinh Quân.

Tôi choáng váng, chạm vào những cuộn giấy đã vo viên trên bàn, tất thảy bị máu tươi vấy đỏ: “Tinh quân, những thứ này là gì?”.

Ti Dược đóng sập ngăn bàn lại, bàn tay sửa soạn những lọ thuốc ngổn ngang: “… Ngươi tỉnh rồi đấy hả? Muốn biết chuyện gì sao? Tất cả đều là máu mà ngươi vừa nôn ra”.

Tôi kinh ngạc ngồi dậy, trân trân nhìn ông ta. Sắc mặt Ti Dược Tinh Quân căng thẳng như thế này, không phải ông ta định thông báo rằng tôi sắp chết rồi chứ? Nếu vậy, kiếp nạn của tôi chính là con cổ trùng này ư?

Đùa sao, tôi còn chưa trả thù Thục Ly, chưa tiêu xài hết đống ngân lượng của mình!

Ti Dược Tinh Quân lúng túng trước cái nhìn của tôi, liền hắng giọng giải thích: “Ý ta là… đó đều là máu độc. Đừng lo, cổ trùng Xích Linh trong người ngươi đã được giải hết rồi”.

Tôi bất ngờ: “Chẳng phải ngài nói tầm một tháng mới hồi phục được sao?”.

Ti Dược Tinh Quân gật đầu, trầm ngâm nói: “Đúng là vậy, nếu uống những đơn dược bình thường. Vừa nãy là con chim sủng vật của ngươi đưa ngươi tới tìm ta. May rằng, ta mới kiếm được một viên thượng phẩm đan dược trong lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, cho ngươi nuốt vào miệng. Phúc đức cho tiên đồng nhà ngươi, lúc hôn mê nôn ra cơ man là máu độc, bao gồm cả cổ trùng trong đó. Tịnh Yên, ngươi đã ổn cả rồi”.

Chính xác là Tiểu Chước, tôi hoàn toàn được cứu. Hơn nữa, thì ra sự việc lần này cũng chưa phải kiếp số Ti Mệnh bói cho tôi. Thứ gọi là ‘kiếp nạn’ của tôi không ngờ thật khó đoán.

Tôi cảm kích cúi đầu, cảm tạ Ti Dược Tinh Quân không ngớt. Thế nhưng, dù hậu đãi thế nào, Ti Dược Tinh Quân cũng nhất quyết không chịu nhận một nửa số ngân lượng của tôi, mặc dù thượng phẩm đan dược là vật quý khó tìm. Ông ta từ chối, bảo: “Ta chính là Dược Quân chính thức của Thiên giới, chỉ có nhiệm vụ chữa bệnh cho tiên nhân. Mặc dù ngươi không phải tiên nhân, nhưng cũng là tiên đồng ở trong phủ Nguyệt Lão, Nguyệt Lão lại chưởng quản mảng nhân duyên rắc rối phụ thiên đình, ta đương nhiên phải chữa trị cho ngươi. Cứu người là bổn phận, bản tinh quân sẽ không nhận gì cả, ngươi mau cầm về đi”.

Bây giờ tôi mới biết, cả hai vị Nam Đẩu Tinh Quân là Ti Mệnh và Ti Dược còn đáng yêu hơn đám tiên nhân vạn lần: “Cảm tạ tinh quân đã có lòng chữa giúp”.

“Ta đã báo cho Nguyệt Hạ Lão Nhân rồi. Ông ta nói, lát nữa, sẽ phái một tiên tì tên Thái Thu đến đưa ngươi về nhà”.

Tôi vui vẻ gật đầu. Nhưng khi ánh mắt dời đến ngăn bàn đang he hé, vật nhuốm máu kia chợt khiến tôi trầm tư.

Còn nhớ chuyện ban nãy, khi Ti Dược phát hiện tôi tỉnh lại, đã hốt hoảng như thể đang lén lút.

“Bản tinh quân hỏi, giờ ngươi thấy thế nào?”.

Ti Dược quả nhiên rất tận tình, xứng đáng là một vị lương y như từ mẫu. Tôi gãi đầu, nói nhỏ: “A, không có gì, tinh quân đừng lo cho tiểu tiên. Chỉ là… tiểu tiên thấy hơi mệt một chút. Liệu có thể cho tiểu tiên yên tĩnh chợp mắt được hay không?”.

“… Thôi được, trong lúc chờ đợi người tới đón, ngươi tranh thủ ngủ đi”.

Bóng tinh quân vừa khuất, tôi mở tung chiếc ngăn bàn đó ra.

Hiện ra trước mắt tôi, có một cuộn bông băng khá dày, có lẽ vừa được cắt, bên cạnh một dải băng dính máu bị nước mưa làm nhoè, nhìn qua còn rất mới, hơi ấm còn chưa kịp phai đi.

Tôi lặng đi.

Tiểu Chước đưa tôi đến đây thật, đương nhiên cả hai đều ướt mưa. Nhưng nó đâu bị thương trên người? Chẳng lẽ là thương tích của tiên nhân nào đó?

Thông thường, tiên nhân đều có thuật khép vết thương hở, nhưng chỉ áp dụng cho những loại vũ khí bình thường gây ra thương tích nhỏ. Nặng hơn, phải đến tìm Ti Dược. Còn đây… tôi chắc chắn, thứ bột trên vải băng chính là bột của cây Hoài Mộc, có tác dụng chữa thương từ các loại linh khí cao hơn.

Linh khí? Vết thương?

Hơi ấm thân thuộc ấy… hương hoa lê dễ chịu lúc ôm tôi vào lòng.

Tôi hốt hoảng thở gấp.

Cục Tuyết. Vết thương trên bàn tay của chàng.

Tôi gọi Tiểu Chước lên, nó vui vẻ vỗ cánh, chúc mừng tôi bình phục.

“Tiểu Chước, ngươi bị thương hay sao? Mau để ta xem qua thương tích, biết đâu ta có thể lo được”.

“Đúng là có chuyện này, nhưng mà chủ nhân à, Ti Dược Tinh Quân đã chữa cho tôi rồi. Không vấn đề gì nữa”.

Tôi day day thái dương: “Thật là ngươi ổn không? Mau lại đây xem nào”.

Không ngoại trừ phỏng đoán của tôi, Tiểu Chước liền chần chừ, nói rằng vết thương đều đã khỏi. Tôi thở dài: “Ta xin lỗi, vì ta mà ngươi phải biến thân thành người để đưa ta tới đây. Hẳn là nguyên khí của ngươi hao tổn lắm”.

Gương mặt của Tiểu Chước sáng lên: “Chủ nhân, đừng như vậy! Tính mạng của cô mới là điều quan trọng”.

Tôi giương tay, dù trong người đang yếu, nhưng một đường linh lực quét qua người Tiểu Chước vẫn đủ làm nó giật bắn mình. Khoé miệng đắng ngắt, tôi nghe mình lớn tiếng: “Thôi đi! Ngươi còn định giấu ta? Nếu ngươi biến thân thật, đưa ta đi một đoạn đường xa thế, với tu vi của ngươi, lẽ ra bây giờ không đủ linh lực để hiện thân lên chứ? Tại sao nguyên khí trên người vẫn ổn định như vậy? Vết thương của ngươi đã khỏi nhanh vậy sao? Ta không tin, vì ngươi vốn chưa từng bị thương, cho ta biết, có phải vậy hay không?!”. Giọng của tôi khô khốc: “Nói đi. Có phải, có phải… là một người khác không?”.

Tiểu Chước hoảng sợ, cuối cùng đành thừa nhận: “… Chủ nhân, đúng là không phải tôi. Nhưng lúc đó tôi đang ẩn thân dưỡng thần, cũng không biết ai đã đưa người tới đây nữa. Chỉ hay, chỉ hay… Ti Dược Tinh Quân dặn dò tôi cần phải nói dối người”.

Rõ ràng, tôi đang ngồi trên giường, nhưng lại như ở trên miệng vực. Mọi chuyện xảy ra quá đường đột, hẳn là Ti Dược đã vội vàng đến mức dải băng đó quên không kịp mang đi.

Tại sao phải vội vàng như thế? Đương nhiên vì khi ấy, tôi bất ngờ tỉnh dậy.

Thượng phẩm đan dược rất hiếm hoi, cho dù là một ti chức chữa bệnh của thiên đình như Ti Dược Tinh Quân dễ gì được sở hữu. Thế mà ông ta lại không cần hậu tạ?

Tôi đã biết lý do.

Cục Tuyết… tại sao lại là chàng?

- --------------------