Tiêu Tương Cô Tịch

Chương 19: Hoa rơi mộng tỉnh



- ------------------------

Đến bất chợt, ra đi cũng vội vàng…

Ngày chàng về Thanh Khâu, mây mờ che tắt nắng.

Mộng đẹp chóng tàn, chỉ là sau khi tỉnh mộng rồi, thế gian này có mấy người không tránh khỏi hụt hẫng? Chung quy lại, tất thảy phồn hoa trong mộng đẹp, có lẽ cũng chỉ như gió thoảng qua tai.

Nửa ngày sau, Thái Thu đến đón tôi về nhà, mặt nàng ta rầu rĩ. Khung trời cũng xám xịt mơ hồ, tôi khẽ khàng nhắm mắt.

Vậy ra năm tháng như nước chảy mây bay, chẳng vì chân tình của ai mà đứng đợi một chỗ…

Phải rồi, nếu trong biển người mênh mông vô tận ấy, tôi không thể gặp lại chàng thì sao?

Tôi đã lẳng lặng bay một mạch như thế. Tới khi, tới khi thấy bóng chàng chầm chậm đi ra từ thảm mây, áo choàng cổ lông hờ hững khoác trên vai, áo sam phong nhã như trong ký ức của tôi giữa vườn hoa Dao Trì… tôi tưởng thâm tâm mình không kìm nén nổi nữa! Lệ trong mắt đã định chực trào ra, lại bị tôi kiên định nuốt lấy.

Đây là bóng người tôi hằng đêm thương nhớ. Đã có lúc, tôi tự nhủ sẽ phải buông tay chàng, không ngờ vận mệnh sắp đặt chính là ngày hôm nay.

Cục Tuyết trầm ngâm, xua đi những gợn mây đang tản quanh tay áo. Trông chàng vẫn đẹp đến mức khiến người ta vương vấn, đẹp đến mức đau lòng, đẹp đến mức quá xa vời trần tục. Gió xuân lùa vào hai ống tay rộng lớn, tiếng kêu nghe phần phật.

Đến đây thì tôi hiểu.

Ắt hẳn, Cục Tuyết cố tình ăn vận thế để giấu nhẹm vết thương. Nếu tôi chưa từng phát hiện ra từ trước, phải công nhận chàng có tài che giấu rất giỏi.

Nguyệt Lão đạp lên thảm mây đỏ trước thềm, lão vuốt chòm râu bạc như tơ, bịn rịn nói: “Thái tử Vân Phi à, tuy thời gian chưa đếm đủ hai năm, nhưng Thanh Khâu đang có việc hệ sự, lão tiên cũng không giữ ngài nữa. Hôm nay từ biệt, lão tiên mong thái tử thượng lộ bình an. Khi nào rảnh rỗi, chắc chắn sẽ ghé qua Thanh Khâu cùng đánh cờ với ngài. Thái tử cũng hứa với phủ Nguyệt Lão một tiếng đi. Mai sau có dịp, nhất định phải quay lại nơi này. Phủ Nguyệt Lão luôn đón chào thái tử…”.

Nguyệt Lão khẽ ôm lấy vai chàng, Cục Tuyết mỉm cười, đáp: “Được, ta hứa với tiên lão. Nguyệt Hạ Lão Nhân ở lại nhớ giữ gìn sức khoẻ”.

Rất muốn ôm lấy người, muốn nói người đừng đi.

Thế nhưng, vào thời khắc đối diện, chuyện của Thục Ly lại tái diễn trong đầu. Hương rượu cay và nỗi khắc khoải trong những đêm cô tịch trên đảo Bồng Lai choán ngợp tâm trí tôi. Vô tình, những nhung nhớ chất chồng của tôi biến thành một cái nhìn lạnh lùng, tôi chưa từng muốn thế.

Nhưng mà tôi lạnh lùng nhìn chàng.

Vạt áo xám lướt qua ngang tầm mắt, hai chúng tôi chẳng ai nói một lời. Hoá ra, động tâm là ranh giới không thể nào cứu vãn.

Chàng khẽ nhìn quang cảnh phủ Nguyệt Lão lần cuối, trong ánh mắt đong đầy ưu tư và hoài niệm. Cục Tuyết ôm con cáo Tiểu Thất trên vai, xoay người bước lên một đám mây ánh bạc, không ngoảnh đầu lại nữa. Muôn vàn tia ngũ sắc len lỏi tận tầng mây, ánh lên sắc tím hồng huyền ảo, tựa như những vệt máu loang mờ.

Hương hoa lê nhạt dần, hoà tan theo làn gió.

Sau này, có thể ai đó quay trở về chốn cũ.

Nhưng khi ấy… tôi đã chẳng còn nữa.

Năm ngày sau, phủ Nguyệt Lão sớm quay về nếp sống sinh hoạt như ngày thường. Tẻ nhạt và lặng lẽ.

Ngoại trừ cả ba người trong cuộc, chẳng ai hay biết chuyện xảy ra giữa tôi và Thục Ly, cho dù là Nguyệt Lão. Tôi đem một viên thượng phẩm đan dược đến trước mặt Nguyệt Lão, mong muốn lão sau này rảnh rỗi đến Thanh Khâu một chuyến, trao tận tay Cục Tuyết hộ tôi. Đây là công sức hai ngày tôi chật vật cầu kiến Thái Thượng Lão Quân, dâng hết số ngân lượng tích cóp trong người từ trước kia đến giờ. Mất thêm ba ngày ba đêm lên rừng xuống biển, hái đủ loại kì trân dược thảo. Kết quả, Thái Thượng Lão Quân thành công luyện ra một viên thượng phẩm đan dược trao cho tôi, mặc dù nó méo mó như tâm trạng tôi vậy.

Thực ra, viên đan dược ấy vẫn chưa đạt đến cấp thượng phẩm, chỉ thiếu một chút nữa, đó chính là cái duyên. Thái Thượng Lão Quân nói tôi cứ xem như đó là một viên đan thượng phẩm, bởi vì tôi có tâm nhưng lại chưa có duyên với nó.

Đối với Cục Tuyết, tôi không muốn mình mắc nợ gì chàng.

Nguyệt Lão nhìn viên đan méo mó, lão ngạc nhiên nhận lấy. Như nhớ ra điều gì, lắc đầu dặn dò tôi: “Lão tiên lại quên mất. Đã hơn năm ngày rồi, ngươi đến xem thử đi… Trước khi về Thanh Khâu, Vân Phi có để quả trứng Vũ Vũ lại cho ngươi, vẫn đặt trong tiểu viện của ngài”.

Tôi lặng im, cuối cùng vẫn gật đầu.

Đã lâu rồi không đặt chân tới đây, lúc khẽ mở cánh cửa lại có chút hồi niệm.

Bên ngoài, hoa lê rụng đầy một mảnh sân, ánh nắng yếu ớt lưu lại trên tán lá như những đốm hoa mờ nhạt. Tôi quan sát khắp căn phòng, đồ đạc vẫn bày trí y nguyên, gọn gàng và ngăn nắp.

Tựa như Cục Tuyết chưa từng rời khỏi đây.

Tôi từ từ bước vào, ngồi xuống chiếc bàn gỗ, khoanh tay rồi gối đầu lên đó. Tôi không biết mình nằm đợi thế này, lát nữa chàng có trở về không…

Chẳng rõ qua bao lâu, mảnh sân vẫn một bề im ắng, tiếng hoa rụng xác xơ. Một cơn dông bất ngờ kéo đến. Mưa… tôi biết trời đang mưa. Gió lật tung tấm rèm phần phật, chiếc bút lông trên thư bàn lăn xuống nền nhà, đụng vào một vách tường lạnh lẽo. Hạt mưa rơi tí tách, hơi lạnh len lỏi vào hồi ức dở dang.

Phải chăng tiếng ai đó gõ nhẹ lên song cửa, tôi đột ngột vùng dậy.

Không phải…

Cành hoa lê cắm trong bình đã héo, nghiên mực nhỏ khô cong, chàng thực sự đã rời đi thật rồi.

Nhân sinh vô thường, hợp tan lặng lẽ, chỉ là quay trở về chuyện xưa kia mà thôi. Chỉ là quay về những tháng ngày đơn côi, tôi chưa từng gặp chàng, chàng chưa từng gặp tôi. Giống như một cơn gió lướt qua, giấy trên bàn rơi xuống, mùi thơm giấy mấy khi nào bền lâu?

Tôi loạng choạng quay về bàn gỗ, gió mạnh hất tung những trang giấy trên bàn. Một trang giấy có dấu mực bị gió thổi bay lên, phiêu lạc trong không trung. Hai mắt tôi mở to, không ngần ngại đuổi theo bắt lấy trang giấy đó.

Giữa căn phòng sẩm tối, tôi vẫn thừa sức nhìn thấy những con chữ nét Khải uốn lượn bay bổng như mây khói, mà cho dù đất trời có tối đen như mực, tôi biết mình vẫn nhìn thấy được. Bởi vì trên đây là bút tích của chàng.

Ngón tay tôi run run lướt qua những dòng chữ, giống như lướt qua nỗi lòng trắc ẩn trên lá thư: “Gặp được nhau giữa biển người là duyên, rời xa trăm sông ngàn núi cũng là duyên. Tịnh Yên cô nương, chúng ta sẽ gặp nhau ở một khung trời khác…”.

Ở vị trí lạc khoản, chỉ vỏn vẹn hai chữ nhỏ: ‘Xin lỗi’. Hai chữ xiêu vẹo in hằn trên trang giấy, thoáng chốc bị nước làm ướt nhoè.

Tôi bịt miệng, cố ngăn những dòng lệ rơi xuống, năm ngón tay nắm chặt trang giấy như muốn vò nát nó. Càng kìm nén, nước mắt như mưa càng trào ra. Không, không được! Tôi vốn dĩ mạnh mẽ, giờ lại khóc như một đứa trẻ thì biết làm thế nào?

“Chủ nhân, sức khoẻ của người vừa mới ổn định lại, như thế liệu có được hay không?”.

Tôi ngồi trên cây đào, xoa xoa đầu Tiểu Chước: “Ta cực kì khoẻ mạnh, thượng phẩm đan dược có tác dụng diệu kì như thế nào, bộ ngươi không biết sao? Hơn nữa, ta thả lỏng cho người đó hơn mười ba ngày rồi. Nếu để lâu la quá, nàng ta sẽ đắc ý”.

Giữa đại điện khang trang, Thục Ly tiên tử đang ngồi xoay lưng để hai tỉ muội khác vấn tóc, giúp nàng ta trang điểm. Nghe nói nàng ta vừa gặp một tai nạn nho nhỏ, phải đắp thuốc bên má, cũng bởi vì quá yêu gương mặt đẹp của mình, còn cấm đám tiên tỳ không được động vào gương.

Èo, tôi hoá phép ẩn thân, ra hiệu cho Tiểu Chước đi làm việc cần làm.

“Tỉ tỉ, tóc của tỉ… phần lọn bên má này ngắn quá, bọn muội không sao búi kiểu Phi Thiên Kế mà tỷ thích nhất được”.

Thục Ly mím môi vào thẻ son đỏ tươi, lơ đễnh nói: “Thôi được. Vậy các muội biết kiểu gì thì cứ làm cho ta”.

“Thục Ly tỉ tỉ, vậy thì kiểu Hồi Tâm Kế nhé, không biết tỉ thấy sao?”.

Hai tiên tử kia loay hoay vấn cao lên, cài trâm cho tỉ tỉ, rồi lại chuyển sang thấp, lâu đến nỗi tôi cũng suýt ngủ gật. “Thục Ly tỉ tỉ, bọn muội búi tóc xong rồi này. Đẹp lắm, thử hỏi Thiên giới này có ai là xinh đẹp hơn tỉ chứ!”.

Tiểu Chước quay về lòng của tôi, thông báo đã trót lọt hoàn thành xong nhiệm vụ. Ngay sau đấy, một tiên tỳ tươi roi rói chạy vào: “Sơn chủ, gương quý của người đây, người mau soi thử ạ”. Hình ảnh mỹ nhân phản chiếu trên mặt gương, tiên tỳ kia chưa kịp hiểu chuyện gì, Thục Ly đã vội che mặt đi, gào lên: “Ối!”. Chiếc gương bị nàng ta hất tung, vỡ loảng xoảng trên đất.

Tiên tỳ dập đầu xin trối chết: “Sơn chủ! Xin sơn chủ tha chết! Nô tỳ không hề biết gì cả… nô tỳ không hề biết vì sao mình lại cầm theo gương. Nô tỳ không cố ý, xin sơn chủ minh oan cho nô tỳ”.

Tôi liếc nhìn Tiểu Chước: “Không ngờ chỉ với nhan sắc hạng tầm tầm của ngươi, cũng hớp hồn được một tiên tỳ ngờ nghệch. Đúng là nam nhân hại nước hại dân mà”.

Hai tiên tử bên cạnh sợ sẽ bị vạ lây, lấy cớ đi trách phạt tiên tỳ, theo đó mà biệt tăm mất dạng. Chỉ còn lại một mình trên đại điện, Thục Ly nhăn mặt, xoa cổ rồi từ tốn bước vào trong bồn tắm.

Một lúc sau, tôi và Tiểu Chước mới hài lòng rời đi, sau khi nghe tiếng hét thất thanh của Thục Ly tiên tử.

Haizz, ngoại trừ ba con dao dưới đáy, hai con dao trên trần, thằn lằn và ếch trong bồn cũng không nhiều đến thế. Cái đáng sợ mới là nền nhà được đổ mỡ cực kì trơn kia kìa, mà vấp ngã sẽ giẫm nhầm lên rèm, hai mươi chiếc gương sáng loáng xếp thành vòng tròn sau rèm có giấu cũng không thể bốc hơi bay đi được…

***

Năm tháng như nước chảy về đông, cuộc sống của tôi ngày ngày trôi qua trong tẻ nhạt.

Có tháng Nguyệt Lão nợ tiền lương, có tháng lão lại thưởng rất nhiều, nhưng vẫn chưa là gì so với số lương bổng ba năm tôi được hưởng trước đây. Sau nhiều lần khất hẹn, Nguyệt Lão mới cho một hạn định chính xác, trả nợ lương của hai năm còn lại.

Nhưng mà toàn bộ lương bổng được ban ấy, tôi đành dành dụm để lo cho Vũ Vũ.

Vũ Vũ chào đời cũng đã được ba tháng, nguyên hình không cụ thể. Đêm đó, không ai để ý quả trứng của con bé vỡ ra, một luồng khí xanh đậm bay lơ lửng trong phòng. Tôi vừa thay y phục đi ngủ, Tiểu Chước thì đang nhảy chân sáo, luồng khí đã bay vụt ra cửa.

Tôi đuổi theo nó mấy vòng trên mặt hồ đến đau nhừ cả lưng, luồng khí xanh vẫn lập lờ bướng bỉnh. Ngày đầu tiên chào đời, sinh vật Vũ Vũ bé nhỏ đã thành công gọi thổ địa lên bờ, bởi vì ông ta thấy mặt hồ bị động.

Điều tôi không ngờ là, bộ râu của thổ địa lại khiến Vũ Vũ bướng bỉnh kia vô cùng thích thú. Thổ địa kinh ngạc nhìn luồng khí lao đến bên cổ mình, lượn vòng vòng quanh bộ râu dài đó, tựa như một đứa trẻ lần đầu được người thân cho kẹo. Tôi bật cười khúc khích, vẫy tay dụ dỗ nó: “Vũ Vũ, tỉ chưa biết Vũ Vũ nhà ta là nam hay là nữ, nếu Vũ Vũ thích nghịch râu thổ địa, tỉ sẽ cho nghịch thoả thuê mỗi ngày, nghịch đến chán thì thôi. Nhưng mà bây giờ nghe lời tỉ, Vũ Vũ ngoan, lại đây với tỉ nào”.

Thổ địa há hốc mồm, vẫn còn chưa hoàn hồn, trơ mắt nhìn Vũ Vũ bay lượn quanh mặt hồ. Có lẽ đứa nhỏ còn hoảng sợ, tôi giật râu thổ địa nói: “Không tin tỉ thật sao? Vậy tỉ sẽ một mình nghịch râu của thổ địa đấy nhé”. Thổ địa chưa từng dỗ trẻ con bao giờ, tâm trạng cũng cuống cuồng: “Đúng đấy! Đây là nhà của cháu, cháu hãy ngoan ngoãn xuống đây đi, ta cho nghịch thoả thích”.

Luồng khí xanh đậm ngập ngừng trên không trung một lát, sau đó bỗng sáng lên rồi từ từ biến ảo. Tới khi tôi định thần, nó đã hoá thành một đứa bé nhỏ xíu, hai má hồng đáng yêu như quả đào, miệng chúm chím, bặp bẹ: “Oa… oa”.

Là con gái.

Tôi vẫn còn nhớ rõ mình đã ôm chầm lấy cô bé, liên tiếp đặt lên má bé những nụ hôn trìu mến, dưới ánh trăng bàng bạc, đom đóm ngợp trời mây, Vũ Vũ của tôi đến với nhân gian này theo cách đẹp đẽ nhất. Chưa thoả, tôi hôn thêm mấy cái, mấy cái nữa, lại thấy vẫn không đủ.

Vũ Vũ cười ti toe, hai bàn tay tròn trịa xoa nhẹ cằm của tôi. Ài, chắc nó nghĩ rằng tỉ tỉ của mình cũng có râu thì phải.

Thổ địa thở phào nhẹ nhõm, an tâm lặn xuống nước.

Bấy giờ, Tiểu Chước mới đập cánh, dẩu cao mỏ lên, nói: “Chủ nhân, lúc tôi sinh ra đẹp không thua Vũ Vũ. Thế mà ngày ấy chẳng ai thơm tôi cả”. Nó sà xuống đất, nhảy chân sáo mấy bước: “Phải rồi, sao Vũ Vũ sinh ra đã là hình người vậy? Nguyên thân của cô bé là giống thiên điểu gì?”.

“Muốn biết là giống thiên điểu gì, chắc chúng ta phải đi tìm cuốn Bách điểu toàn thư rồi”. Tôi nhìn xuống con bé, hai tay ôm Vũ Vũ đã ngủ say khì khì.

Tiểu Chước cười hề hề: “Không cần, không cần đi mượn đâu. Nó vẫn là thiên điểu, chung quy vậy là được”.

Chuyện tiếp nhận tôi có thêm một muội muội không hề khó khăn gì, nhất là với cái môi trường khác người như tiên phủ Nguyệt Lão. Nguyệt Lão và gia nhân trong phủ có vẻ thích thú lắm, lúc nào cũng đòi dùng pháp thuật để xem chân thân của Vũ Vũ. Những lúc ấy, tôi đều gãi đầu bảo: “Chân thân của Vũ Vũ là một con gián lớn. Ai không sợ mùi hôi thì cứ việc động thủ”.

Thế là chẳng ai đả động nữa.

Cô bé mới chào đời, nguyên khí còn rất yếu, ngay cả tôi là người tò mò nhất còn không dám làm vậy. Từ khi có Vũ Vũ, tôi thấy phủ Nguyệt Lão này bớt vô vị hơn nhiều.

Một tuần sau, Nguyệt Lão trở về từ Thanh Khâu sau nửa ngày đi vắng. Việc đầu tiên sau khi gọi tôi đến, lão lắc đầu trả lại tôi đan dược.

“Thái tử nói không nhận, bởi ngươi không nợ ơn của ngài. Aizz… Tiểu Tịnh Yên bé bỏng, ngươi và Vân Phi đã xảy ra chuyện gì, mà mỗi lần thái tử đều không muốn nhắc về ngươi như thế?”.

Lão nhìn tôi, thấy thái độ của tôi cũng chẳng vui vẻ gì, bèn ủ rũ xua tay: “Thôi vậy. Suy đi đoán lại, ta nghĩ cả hai đều đã sai lầm rồi. Vân Phi sai ở chỗ, tuy không bộc lộ ra, nhưng có lẽ trong lòng của y còn vương vấn tình cũ. Còn ngươi thì vô tình mắc sai lầm nào đó, vô tình cả hai không kéo nhau lại gần, xa lại càng xa hơn. Tiếc thật, thiên duyên vốn rất khó cưỡng cầu… nếu duyên không tương hợp, ắt sẽ phải tự tan…”.

“Thiên duyên vốn rất khó cưỡng cầu. Nếu duyên không tương hợp, ắt sẽ phải tự tan…”.

Tôi nhìn viên đan dược, không nói thêm điều gì.

Dao Trì ngày thường tuy vắng lặng, nhưng vẫn không mất đi phần mỹ lệ vốn có.

Mây trắng lượn lờ quanh những chùm hoa xoè rực rỡ, nở rộ như những quả cầu bông. Hương hoa thơm ngát thấm vào từng ngọn cỏ, hồ nước trong vắt hoạ lên hàng dương liễu ven bờ, ẩn hiện bên cây cầu hình vòng cung đỏ rực. Chim phượng, rồi chim yến múa lượn dưới màn mây mờ ảo.

So với vườn đào thắm, hoa lê trồng không nhiều, nhưng trong mắt tôi chỉ có một trời hoa trắng muốt.

Tôi nhất thời ngỡ ngàng, mùa hoa lê đã tàn mấy tháng nay, bây giờ lại được thấy quang cảnh này ngay giữa chốn Dao Trì. Có lẽ Mộc Thần đã có lòng ưu ái, thi chú giữ lại vườn hoa đẹp cho chúng tiên thưởng ngoạn. Nhìn trời hoa trắng muốt, tâm trí tôi lại thoảng qua những hình ảnh xưa cũ.

Ký ức về người đó rõ như một bức tranh thuỷ mặc, lại mơ hồ như tấm gương còn phủ đầy hơi nước. Tự sâu trong tâm khảm, tôi biết rõ mình không thể quên đi. Mùa xuân năm ấy… mưa bụi rơi nhạt nhòa, hoa lê trắng rung rinh, bóng dáng một công tử như tranh thấp thoáng giữa vườn.

Không quên thì sao chứ? Năm tháng như bóng câu qua cửa, những thứ đã từng khắc cốt ghi tâm nhất trên đời sớm muộn cũng chôn vùi mà thôi.

“Xem kìa, Nguyệt Hạ Lão Nhân cũng đã đến đây rồi”.

Nơi mà giọng nói vừa phát ra, ngồi bên bàn đá là một mỹ nhân cao quý tuyệt sắc khuynh thành, khắp người như có vầng hào quang bao phủ, một trong tam đại mỹ nhân nổi danh khắp Thiên giới năm xưa - vị Thiên Hậu mẫu nghi thiên hạ.

Dì ruột của Cục Tuyết.

Nguyệt Lão hành lễ xong, Thiên Hậu mời lão ngồi xuống bàn. Mười lăm cung nga sau lưng dâng lên một thứ rượu tuyệt hảo.

Cuộc nói chuyện cũng là vấn đề Thiên Đế đau đầu suốt vài trăm năm qua: thái tử Thiên Ân tương lai sẽ kế thừa ngôi vị, vậy mà đến nay vẫn đi về lẻ bóng, dàn hậu cung trống trơn, phi tần, chính thất đều không có. Vì vậy, Thiên Hậu muốn xin ý kiến Nguyệt Lão chưởng quản mảng nhân duyên, tiện thể mở một lễ cầu duyên lớn cho con trai của mình.

“Thiên Hậu nương nương, chẳng phải tiểu tiên thấy thái tử Thiên Ân vẫn là nam tử được các tiên nữ theo đuổi nhiều nhất bốn bể tám cõi sao?”.

Thiên Hậu chống tay lên bàn đá, dung nhan lộ ra tia phiền muộn: “Đúng là có chuyện thế, nhưng Thiên Ân chẳng ưng được ai cả. Bản thân ta cũng không chọn ra được tiên nữ nào vừa ý, mới nhờ cậy tiên lão”.

Nghe chuyện, tôi cũng không mấy làm ngạc nhiên. Xem ra, từ sau lần đụng độ với tôi ở phủ, gã Thiên Ân ngạo nghễ đó vẫn yêu bản thân hơn tất thảy mọi thứ, lại được nhờ cậy địa vị thái tử Thiên giới nên càng lúc càng kiêu căng ngạo mạn, còn làm cao quá đáng, trong khi bản thân thì chẳng hay ho gì. Nguyệt Lão vừa kính cẩn đồng ý, Thiên Hậu cười hài lòng: “Vậy ta yên tâm rồi, giao cả cho Nguyệt Hạ Lão Nhân. Ngài hãy giúp ta chuẩn bị một lễ cầu duyên nhé? Trước khi về, Thiên Hậu ta mời tiên lão đi dạo, cùng thưởng hoa được chứ?”.

Bệnh háo sắc của Nguyệt Lão chẳng bao giờ thay đổi, lão gật đầu lia lịa.

Từ khi theo Nguyệt Lão, có một chân lý trong tôi càng lúc càng thấm nhuần, phàm là nam nhân thì đều yêu thích mỹ nhân trong thiên hạ, huống chi còn là một đại mỹ nhân xưa kia nổi danh toàn Thiên giới, hớp hồn cả tiên nhân thế này. Thiên Hậu yểu điệu, bước qua con đường hoa tươi thắm, dung nhan tuyệt thế giữa vườn hoa lại càng thêm diễm lệ: “Tiên lão thấy vườn hoa ở Dao Trì thế nào?”.

Lão cười to gật gù: “Thiên Hậu nương nương có vườn hoa tuyệt mỹ, nhưng vẫn không tuyệt mỹ bằng dung nhan của người”.

Tôi nhìn lão bằng ánh mắt khinh bỉ, Nguyệt Lão mới húng hắng mà nghiêm túc trả lời: “Tiểu tiên thấy vườn hoa ở đây rất đẹp, phong cảnh rất mỹ lệ. Chủ yếu là hoa đào, rất khác vườn hoa lê trong phủ của tiểu tiên”.

“Ồ?”, Thiên Hậu dừng lại bên một gốc hoa lê, khẽ đưa tay nâng một chùm hoa nhỏ: “Nguyệt Hạ Lão Nhân trồng cả vườn lê sao? Thảo nào Vân Phi lên Thiên giới, chỉ muốn sống trong phủ Nguyệt Lão là đủ rồi”. Bà ta cười kiều diễm: “Bản hậu còn nhớ, không rõ Dao Trì tiên hội mấy nghìn năm về trước, Mộc Thần và Thuỷ Thần được Thiên Đế điều xuống nhân giới để trị nạn hạn hán, có một cây hoa lê chết héo ngay giữa chốn Dao Trì. Ta nghe mang máng vài tiên lão nói rằng, thái tử Vân Phi đã cứu cây lê đó, còn khen ngợi về cháu trai của ta. Bản hậu rất hài lòng, nghe đồn là một cây hoa đẹp, nên một tuần sau định đem cây lê ấy ban thưởng cho Vân Phi. Nhưng mà, khi đấy nó đã biến mất rồi”.

Tim tôi như vỡ ra…!

“Không ngờ cây hoa lê bình thường cũng có thể biến mất?”.

“Sau đó bản hậu đã tặng cho Vân Phi một cây hoa lê khác. Khi ấy, ta mới biết, cháu trai của mình cũng rất thích hoa lê”.

Không khí xung quanh tôi như bị hút hết đi, không sao mà thở nổi. Lồng ngực vô tình bị chèn ép, tôi hít mạnh một hơi, khoang cổ họng đau rát.

Hai nghìn năm về trước, chàng đã cứu mạng tôi.

Rồi hai nghìn năm sau, ngay tại phủ Nguyệt Lão, lại tình cờ giúp tôi biết bao lần chưa nói.

Muộn mất rồi, là ai đó đã đi.

- ------------------------