Tiêu Tương Cô Tịch

Chương 20: Xa muôn trùng mây



- ------------------------

Người vẫn còn, tình không đổi. Nhưng lỡ bước qua nhau.

Giữa tôi và chàng… là duyên hay nợ?

Là ân hay oán, mấy ai hiểu được đây?

Tôi không muốn tin, kiếp này mình lỡ bỏ qua chàng.

Khi ấy tôi mới biết, lúc Cục Tuyết đi, tôi đã quá ích kỷ.

Phải kiềm chế thế nào, tôi mới không lập tức bay thẳng đến Thanh Khâu tìm chàng. Nguyệt Lão nói nơi ấy là thánh địa của Hồ tộc, Hồ tộc lại chiếm địa vị rất cao trên Thiên giới. Sau loạn biến hơn năm vạn năm xưa, yêu tinh ở đó cố lật đổ Hồ tộc bất thành, Đế Quân đời trước đã trục xuất tất thảy đám dị tộc, còn lập ra ba mươi sáu lớp kết giới bảo vệ Thanh Khâu. Nhờ lớp kết giới kia, mà năm vạn năm nay Thanh Khâu luôn an toàn tuyệt đối, tránh được những cuộc tạo phản bên ngoài của yêu tinh dị tộc.

Ngoại trừ thần tiên ra, yêu tinh không thể nào xâm phạm.

Ba mươi sáu lớp kết giới hay sao? Một yêu tinh cố hết sức xông vào đã đủ tan thành tro bụi rồi.

Nghĩa là… tôi chỉ có thể cam chịu, đứng bên ngoài kết giới nhìn theo về phía chàng.

Ngày ngày qua đi, tháng tháng qua đi. Chạm tay cũng không được, buông tay lại chẳng xong. Rõ là người gần ngay trước mắt, nhưng không thể nào gặp.

Dạo gần đây, Vũ Thần có vẻ rất thích làm mưa xuống. Tôi đã ngồi ở bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời mưa mờ mịt suốt bốn ngày hôm nay.

Tôi luôn ao ước rằng, giá như tôi chưa từng động tâm, lại không ngờ bản thân đã động tâm với Cục Tuyết từ hai nghìn năm trước. Chỉ vì một câu nói “Nhưng mà ta lại thích hoa lê”, hay chỉ vì bài thơ ấy của chàng.

Một cây hoa lê hấp thu tinh hoa đất trời dần sinh ra linh thức, có thể vì ai đó nở hoa, vì ai đó tu thành người hay không?

Đưa tay hứng lấy hạt mưa xuân lạnh toát, bên ngoài khung cửa sổ, lá xanh đã ướt sũng, tơi bời. Cây đường lê rùng mình trong mưa lạnh.

“Vũ Vũ, muội có biết, ai đã cùng tỷ ấp muội nở ra không?”.

Tôi âu yếm Vũ Vũ nằm trong lòng. Con bé được tôi vuốt ve thì cười tươi sung sướng, lông mi cong dài như hàng dương liễu rủ, ôm lấy đôi mắt tròn. Vũ Vũ cười khúc khích, đôi tay nhỏ xinh muốn chạm vào má như đang an ủi tôi.

“Nhớ nhé… tỷ mong rằng muội nhớ. Nếu kiếp này, có ngày tỷ phải đi đâu đó, sau này muội lớn lên, nhớ báo đáp ân nhân ấy hộ tỷ”.

***

Một ngày nọ, tôi dạo chơi ở chợ Thiên Tuế, mua được mấy món đồ chơi rất đẹp đem về cho Vũ Vũ. Con bé rất thích nghe tiếng chuông kêu leng keng hoặc cầm trống lúc lắc. Vừa hạ thân xuống thảm mây đỏ, tôi thấy Nguyệt Lão đang tiễn biệt một tiên nhân xa lạ.

Nam nhân đó có mái tóc trắng bạch như tơ, buộc cao trên đỉnh đầu với một chiếc kim quan, vận tiên phục nổi bật. Một luồng tiên khí vấn vít quanh người y.

Cũng là một mỹ nam khiến tiên nữ nghiêng ngả.

“Nguyệt Hạ Lão Nhân, như thế Thiên Hậu hài lòng rồi. Nguyên Ẩn xin cáo từ tiên lão”.

Nguyệt Lão vuốt râu gật gù rồi nhìn quanh: “Chẳng phải, lúc ngươi tới phủ của lão tiên có đem theo một con khỉ hay sao? Bây giờ nó đâu rồi?”.

“À, có lẽ sủng vật của tại hạ đã chạy về trước rồi. Không giấu gì tiên lão, nó là một con khỉ tại hạ thu ở Hoa Quả sơn”.

Tôi chẳng để tâm cuộc tiễn biệt này lắm, hòng lánh mặt bọn họ, đi vượt qua khu vườn. Nhưng mà khi tôi tìm tới Bạch Liên trì, lại chỉ thấy Thái Thu đang rơm rớm nước mắt, đi tìm tiểu muội muội của tôi.

Chiếc trống trên tay tôi rơi ‘bộp’ xuống đất.

“Tịnh Yên, tôi xin lỗi! Tôi hứa sẽ trông chừng Vũ Vũ lúc cô phải đi vắng, vừa nãy nó còn nằm trên chõng. Thế mà tôi mới đi rửa mặt, đã không thấy đâu cả…”.

Kết giới Bạch Liên trì vẫn nguyên vẹn, Vũ Vũ không thể rơi xuống đó. Con bé mới biết bò, vẫn còn đương chậm chạp, một đứa trẻ như vậy có thể đi đâu được? Thái Thu lắp bắp bảo với tôi, hình như, hình như lúc nàng ta quay đi có thấy một con khỉ chạy vào.

Tôi tức tối chạy đi tìm Nguyệt Lão. Theo ngón tay lão chỉ, tiên nhân đó vừa bay về hướng ấy, lối đi Hoa Quả sơn. Theo như tôi được biết, sau khi Mỹ Hầu Vương đại náo thiên cung cũng đã lâu, Hoa Quả sơn chịu sự tiếp quản của Nhị Lang Thần Dương Tiễn, tuy nhiên mấy trăm năm nay lại không người coi giữ. Chắc chắn, con khỉ của tiên nhân kia đã đem Vũ Vũ về núi rồi.

Hoa Quả sơn đúng là vương quốc thu nhỏ của loài khỉ. Tôi cưỡi mây bay qua vài đỉnh núi, hang động, chỉ thấy bầy khỉ đang tụ tập ăn trái cây chín mọng. Bọn chúng trông thấy tôi thì nháo nha nháo nhác, nhưng không hề sợ người. Sự lo lắng dâng lên càng khiến tôi quyết tâm tìm Vũ Vũ nhanh hơn.

Quả nhiên, ở tảng đá ngay thác nước xa xa, có một con khỉ đang cõng trên lưng một đứa bé. Tôi vui mừng chưa kịp, vậy mà muội muội của tôi nô đùa rất vui vẻ với nó, còn vô thức gõ vào đầu con khỉ.

Tự dưng tôi thầm than, có thể Vũ Vũ còn quá nhỏ, tưởng tỷ tỷ của mình là sinh vật đít đỏ kia không chừng.

“Vũ Vũ, tỷ mới là tỷ tỷ của muội, không phải con vật đang cõng muội này đâu! Về với tỷ, được không?”.

Tôi đáp xuống chặn đường, con khỉ giật mình định chạy trốn khỏi tôi. Nó quay lại phía sau, kêu ré lên một tiếng. Khắp núi rừng vang vọng tiếng đáp trả.

Ồ, đến khi tôi ngẩn ra, mới nhận thức được rằng - con khỉ quái đản ấy… đang kêu gọi đồng bọn chống lại tôi, lũ khỉ quanh đây sắp điên rồi!

Đầu tôi tự dưng có mấy con chim bay vòng vòng quanh trán.

“Ha ha, bình tĩnh nào. Khỉ con, bạn bè của ngươi đang ăn uống vui vẻ, tốt nhất đừng làm phiền vậy chứ…”.

Bầy khỉ nắm sẵn đống hoa quả trên tay, thái độ thì không mấy thân thiện. Đã nhanh chân cướp Vũ Vũ chạy đi, vậy mà số tôi vẫn xui xẻo nhận mấy quả táo thối.

Hôm sau, ngồi ăn cùng Nguyệt Lão, một câu chuyện tình cờ lọt thẳng vào tai tôi.

Nam nhân tóc trắng ghé qua phủ Nguyệt Lão tên Nguyên Ẩn - huynh đệ thân thiết nối khố với thái tử Thiên Ân. Mà Thiên Ân lại chẳng mặn mà chuyện đại sự cho lắm, vì vậy y phụng mệnh Thiên Hậu tới bàn chuyện cầu duyên cho bằng hữu của mình. Sủng vật của Nguyên Ẩn là một con khỉ sống tại Hoa Quả sơn. Mỗi tuần một lần, Nguyên Ẩn đều đưa sủng vật quay về núi thăm đồng loại của nó. Ngày hôm qua cũng vậy.

Có điều —— nghe nói Nguyên Ẩn vừa hái quả đi ra, không hiểu sao vô duyên vô cớ, bị đàn khỉ ném táo thối vào người…

***

Trong vô vàn cảnh đẹp, Vọng Tiên lâu là chốn tiên cảnh non nước đẹp nhất trên Thiên giới.

Nơi đây bao quanh một rừng hoa ngát hương, hạc tiên sải cánh bay thành đàn. Mẫu Thần thời thượng cổ đã cho xây dựng một căn lầu cao ngất ở ngay rìa Thượng cảnh, để chúng tiên cùng nhau đến thưởng ngoạn. Đứng trên Vọng Tiên lâu có thể nhìn thẳng xuống hạ giới, còn quan sát toàn cảnh Thiên giới chìm trong một biển mây. Thi thoảng, gần pháp hội, Phật quang và tiếng chuông ngân vang tới nơi này đầu tiên.

Bản thân tôi chưa từng thấy căn lầu nào đẹp thế. So với Tàng Thư Các xây dựng trên đài hoa lóng lánh, Vọng Tiên lâu sang trọng hơn muôn phần. Thái tử Thiên giới đúng là được hưởng mọi đặc cách hơn người, một lễ cầu duyên của y cũng phải được tổ chức ở đây, họa chăng mới có thể tương xứng.

Nguyệt Lão đứng giữa Vọng Tiên lâu, trước mặt lão là một cây Cầu Duyên thu nhỏ, thấp đến ngang bả vai. Chứng kiến lễ cầu duyên hôm nay chỉ có bảy, tám người. Một canh giờ niệm chú và cầu phúc trôi qua, Thiên Hậu ra lệnh cho Thiên Ân, gã uể oải trích ra một giọt máu, nhỏ xuống tán cây đó.

Một hồng quang mạnh lan tỏa khắp thân cây. Tán lá chuyển sang màu đỏ hồng, dưới gốc cây, dòng chữ ‘Thiên Ân’, tên của y dần hiện ra lấp lánh.

Nguyệt Lão mỉm cười hài lòng, phút chốc, cây Cầu Duyên thu thành một hạt giống đỏ rực. Lão trao tặng Thiên Ân: “Xin điện hạ nhớ đem nó bên mình. Nếu người gặp được nữ nhân mình yêu mến, ông trời định trước là duyên phận của người, hạt giống sẽ nở hoa rực rỡ, bất kể loài hoa nào trên đời. Nếu chưa phải duyên phận của ngài, nó sẽ chẳng nở hoa”.

Tôi gật gù, cầu duyên chỉ có vậy thôi sao. Quả nhiên là phí tiền.

Thiên Hậu cười thuỳ mị, phất tay thưởng cho Nguyệt Lão một viên minh châu lớn: “Cảm tạ tiên lão đã bớt chút thời gian. Bản hậu rất hài lòng”, lão vui mừng ra mặt.

Còn một số nghi thức lằng nhằng nữa, các cung nga đều bị đuổi ra ngoài, ngay cả tôi cũng không trừ ngoại lệ. Vừa đặt chân ra cửa, một giọng nam từ đâu hào hứng truyền đến, tà áo lam bay phần phật trong gió.

“Này Thiên Ân! Huynh đã xong chưa vậy? Xin lỗi nhé, bây giờ ta mới tới tìm huynh”.

Tôi nhất thời giật mình, lọn tóc vướng vào cúc áo của người kia. Mà mái tóc bạch kim đối diện tôi bây giờ…

“Ồ? Xin lỗi ngươi”.

Tôi ngẩng mặt nhìn nam nhân vừa đến.

Nguyên Ẩn dừng lại, đưa tay gỡ hộ tôi lọn tóc. Ánh mắt của tôi theo phản xạ rời đến bờ vai y, ánh sáng bên ngoài phản chiếu sắc trắng bạch lấp lánh. Thiên giới rất ít người sở hữu mái tóc trắng thế này, có chăng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Nguyên Ẩn là một trong số đó.

Bỗng Nguyên Ẩn nhìn tôi chằm chằm.

Đang mệt mỏi trong người, tôi chột dạ lui đi, y mới gọi tôi hỏi: “Phải rồi, mấy ngày trước, có phải ngươi là nữ nhân đã đến Hoa Quả sơn không vậy? Ta nhìn ngươi quen lắm”.

Tại sao vậy? Tại sao tóc trên đầu bạc trắng như tơ rồi, mà trí nhớ vẫn còn tốt đến thế?

“Không phải, chắc tiên nhân nhầm chăng? Tôi chỉ là một tiên đồng bên Nguyệt Lão mà thôi”, tôi mướt mát mồ hôi, cười thật tươi mà nói.

Có lẽ lúc tôi thoát khỏi Hoa Quả sơn, tên Nguyên Ẩn này cũng vừa kịp đi ra, đã bắt gặp tôi rồi.

Dù thế nào cũng không để cho Nguyên Ẩn biết đó là tôi được, bởi theo như lời Tiểu Chước cung cấp: “Nguyên Ẩn thượng tiên ấy chân thân là một con bạch hổ. Ngày nay, Bạch Hổ tộc còn lại rất thưa thớt. Thiên giới đều biết, gia tộc đó tiên thuật vốn cao cường, bản tính lại vô cùng nóng nảy”, mặc dù nhìn tướng mạo vui vẻ của y, tôi không nghĩ là đúng.

Nguyên Ẩn nghĩ ngợi một lúc, công nhận mình nhầm lẫn, xoay người vào bên trong.

Lễ cầu duyên xong xuôi, Nguyên Ẩn bước ra cùng Nguyệt Lão. Tôi đang ngồi tán gẫu dông dài với Tiểu Chước, bỗng nghe tiếng trò chuyện rôm rả.

Chuyện sẽ chẳng có gì đặc biệt, nếu Nguyên Ẩn không ngạc nhiên nhìn mặt tôi mà hỏi: “Nguyệt Hạ Lão Nhân, đây là tiên đồng của tiên lão đấy ư?”.

Tôi định nhoẻn miệng cười: “Tôi và lão về thôi”. Nào ngờ, lão còn cười khà khà chen ngang, câu trả lời tiếp theo khiến tôi muốn thổ huyết: “Đúng đó. A phải rồi, hôm trước nha đầu này có đến Hoa Quả sơn tìm muội muội của mình. Vậy mà tiên đồng của ta lại không biết nhà ngươi bị đám khỉ tấn công, thế có vô dụng không?”.

Ầm…

Tôi vẫn đứng nhếch mép.

Nguyên Ẩn hé môi cười: “Ra vậy! Hoa Quả sơn rộng lớn, không biết cũng là chuyện bình thường”.

Khoảng cách được rút ngắn một cách quá đột ngột, nam nhân trước mặt tiến sát vào người tôi: “Hoá ra chính là ngươi. Món nợ Hoa Quả sơn, ngươi làm bầy khỉ kích động ném táo vào người ta, ngươi tính thế nào đây?”. Tôi gãi tai cười ngu, lòng thầm rủa cái miệng bép xép của Nguyệt Lão một trăm, một nghìn lần.

Thế gian này, nhiều chuyện không nên biết mới giữ được hoà bình.

Một cơn gió nhẹ lướt, tóc tôi đã rời khỏi bờ vai, nằm gọn trong lòng bàn tay của người kia khi nào. Y cười nhạt âu yếm, giọng nửa đùa nửa thật: “Tóc vừa đen lại mượt quá đấy. Nguyệt Hạ Lão Nhân, hay là lão ban tiên đồng này cho tại hạ được không?”.

Tôi chớp mắt, may cho Nguyên Ẩn rằng tôi mới gội đầu đi.

“Tóc đen thật là đẹp. Hơn nữa, cũng là một tiên đồng có dung mạo xinh đẹp. Ta rất thích những nữ tử thanh nhã, gương mặt có nét đẹp hoài cổ, kiêu kì như ngươi đây”. Nguyên Ẩn khẽ vuốt nhẹ đuôi tóc, nâng lên chóp mũi y. Dáng vẻ phong tình, đuôi mắt dài nhìn tôi không chớp: “Muốn theo ta về không?”.

Nguyệt Lão trưng bộ mặt ngớ ngẩn như kẻ ngốc, lão lúng túng không biết trả lời sao. Tôi chỉ hơi khó hiểu, nghe nói những người tóc bạc đa phần đều biểu hiện quá khích khi đứng trước tóc đen mượt thì phải. Đây là một ví dụ. Vậy nên tôi vô cùng hào phóng, cho người ta được trầm trồ một chút.

Nhưng sao tên này lâu thả tay ra vậy?

Cúi đầu nhìn mặt đất, dưới chân tôi, có một hàng bụi hoa dại mọc đầy ven lối đi. Nảy ra một ý hay, tôi buồn bã than thở: “Tóc tiểu nữ đen mượt như thế, đều nhờ nước hương nhu. Nghe nói, không rõ có phải không, nước hương nhu chữa được bệnh nấm tóc”.

Lọn tóc tôi đang nằm trên môi y khẽ giật giật.

“Ha ha, ta đùa thôi”. Nguyên Ẩn xua tay, nói: “Không làm khó Nguyệt Hạ Lão Nhân nữa”. Y vội vội vàng vàng rời khỏi Vọng Tiên lâu, bỏ lại một rừng hoa đang nhún mình trong gió.

Nguyệt Lão bấy giờ mới ôm chặt lấy tôi, khóc nguyên một dòng sông.

***

Một ngày dài ba thu, mà ba thu lại bằng cả thế kỷ. Tôi ngắm hoa lê nở, rồi hoa lê lại tàn. Trăng tròn rồi trăng khuyết treo lơ lửng ngoài hiên.

Từ khi lá thu nhuộm đỏ phủ Nguyệt Lão, cho đến tuyết trắng phủ kín ngói lưu ly…

Sớm mai trong trẻo, hơi lạnh còn phảng phất, vài cánh hoa lê trắng muốt vương đầy bên hiên nhà. Khắp khuôn viên phủ đồng loạt thay áo mới.

Tôi mới ngỡ khoảng thời gian đã qua.

Một năm rồi, lại một năm qua đi.

Ai còn đợi ai không?

Ngày mười một tháng hai, Thiên Đế và Thiên Hậu tổ chức lễ kỷ niệm hai vạn năm thành hôn. Chúng tiên tám cõi tề tựu rất đông đủ, Nguyệt Lão nói với tôi, dịp hiếm có như vậy, biết đâu Cục Tuyết cũng sẽ rời Thanh Khâu tới dự.

Đây là cơ hội duy nhất tôi có thể gặp chàng.

Lý trí thôi thúc tôi phải tự nắm bắt ý trời, đúng ngày, tôi cùng Nguyệt Lão bay đến chốn Dao Trì. Thế nhưng, trái với hy vọng thấp thỏm lúc ban đầu, tôi nhanh chóng thất vọng. Trong đám tiên nhân ấy… không thấy mặt chàng đâu.

Lẽ nào, cả cuộc đời sau này không gặp được chàng nữa? Nghĩ đến có ngày điều ấy thành sự thật, tôi không biết mình phải làm thế nào.

Thiên Hậu và Thiên Đế ngồi trên đài cao, tay nâng chén rượu vui vẻ cùng chúng tiên, gương mặt đầy rạng rỡ. Đám tiên nhân cũng phấn khởi chúc tụng, một phần vì ngày vui của toàn thể Thiên giới, một phần bởi nghe nói thái tử Thiên Ân sắp kết được mối duyên.

Tuy nhiên, hôm nay gã cũng không có mặt.

Nguyệt Lão đã say mèm, lão đuổi tôi về trước, còn mình ở lại đàm đạo cùng Thái Dương Tinh Quân. Tôi men theo đường cũ, trong lúc tình cờ lại chiêm ngưỡng cảnh xưa.

Vẫn là hồ nước nhỏ năm ấy, bụi hoa bạch tuyết mai, vườn hoa lê bao quanh cùng muôn vàn hồ điệp.

Tôi đứng lặng một lúc. Cảnh xuân đẹp đến mấy, không có người chia sẻ cũng tĩnh mịch hoang vu.

Nước trời hôm nay không được trong thì phải, hơn nữa gió thổi lạnh toát đến ghê người.

Người đang cưỡi mây bay trước tôi, không phải chính là thái tử Thiên Ân sao! Nếu gã nhọc công tới đây rồi, tại sao lại cáo vắng trong đại tiệc như vậy? Suy nghĩ còn chưa dứt, tôi thấy Thiên Ân đã biến thành một luồng sáng nâu đậm bay vụt đi, mà bên kia vòm trời, một luồng sáng xám bạc khác cũng đang lao đến với tốc độ tia chớp.

Tim tôi rung mạnh như có ai gảy đàn.

Cảnh vật trước mũi giày dần chuyển sang lạ lẫm, tôi loạng choạng theo người kia xông vào. Bên ngoài tầng mây dông, tia sét đánh ngang trời, dòng chữ khảm trên biển đỏ rực như một vết chu sa. Tựa như tên của nó, một nơi quanh năm quy tụ thiên lôi đủ rung chuyển đất trời.

Tích Lịch thai.

Một tia sét sáng chói xé rách đám mây đen, giữa không trung, không khó để nhận ra có hai bóng người đang giao đấu một trận long trời lở đất. Một kẻ ngạo nghễ là thái tử Thiên Ân, còn người kia… xiêm y xám bạc, đuôi tóc buộc cao đang múa lượn trong gió.

Dáng hình ấy quá quen thuộc với tôi.

Lâu lắm rồi không thấy gương mặt chàng, nỗi nhớ khắc khoải vỡ oà như pháo hoa, mắt tôi chợt cay cay. Tôi cắn môi, cố không bật ra tiếng gọi nào. Sau cùng vẫn là không chịu được, tôi gọi chàng thật to: “Vân Phi”.

Trái tim tôi không chứa nổi nhớ nhung nữa.

Thiên Ân vung ngân thương trên tay, một chưởng phong quất tới, dù chưa hiểu gì cả, trong chớp mắt, chân tôi nhảy vọt lên. “Dừng lại!”, chưởng phong đó liền bị tôi phá giải.

Điệu bộ tức giận, ngân thương chĩa thẳng về phía trước, Thiên Ân bực mình quát: “Ngươi là ai? Đừng tự tiện xen vào chuyện người khác!”.

“Lui ra”.

Tôi ngẩn người nhìn chàng. Đâm thủng màng nhĩ tôi là một thanh âm thương sát, cả đời này tôi cũng không quên được: “Ta không hề quen ngươi”.

Sát khí ngập trời cao, chàng buông câu lạnh lùng, nói xong tung chưởng đánh về phía Thiên Ân. Một tiếng nổ mãnh liệt giữa tầng không đục ngầu. Tiếng pháp khí va chạm nhau sắc lạnh, hai luồng pháp thuật giao tranh vỡ thành những hạt bụi. Tôi bất đắc dĩ bị đẩy ngược ra ngoài.

Bụi bay mù mịt, sấm tiếp tục rền vang, mưa dông vần vũ bao phủ khắp đất trời. Hai con người dồn sức, dường như chỉ hận không thể xé xác người kia thành nghìn mảnh: “Cái gì là biểu đệ, biểu ca? Thiên Ân, ngươi thật là có nghĩa! Uổng công biểu ca đối xử tốt với ngươi. Mấy trăm năm trước, ngươi nói rằng ngươi rất yêu quý vị tẩu tẩu của mình? Vậy mà mấy trăm năm sau này, đã biến Thục Ly thành Thiên phi tương lai của ngươi được hay sao? Khốn nạn! Thiên giới hết tiên nữ để ngươi chọn rồi sao?”.

“Ha ha ha… cờ ăn nhau gần cuối, ai cấm bản thái tử không được dùng thủ đoạn? Ta là thái tử của Thiên giới rộng lớn, thứ gì ta muốn lại không thể có được? Mà thôi. Sự thật Thục Ly sắp là người của ta, mấy hôm nữa tin tức sẽ lan truyền bốn bể, ngươi làm được gì không? Thanh Khâu yếu ớt của ngươi đòi so bì được không? Kể cả hôm nay không phải ngươi tìm đến, sau này ta cũng sẽ tìm ngươi! Hai chúng ta hận nhau, chi bằng ở nơi này quyết chiến!”.

Hôn thê tương lai của Thiên Ân… chính xác là Thục Ly?

Hiểu ra ngọn nguồn câu chuyện này, tôi bực mình, lại đau lòng nhiều hơn. Cục Tuyết thực sự yêu cô ta đến mức vậy hay sao? Chàng không biết, càng không quan tâm tôi tổn thương thế nào!

Tôi định ra hoà giải, nhưng rồi chạm vào giữa mắt tôi, một bóng thú xương xẩu sau đám bụi chồm đến. Nền đá bị xới tung, in thành bốn vết chân khổng lồ. Hàn khí lạnh thấu xương, tiếng gầm gừ dữ tợn khiến người ta rùng mình.

Nhớ lại năm đó… tiên thú đã từng húc chết, cắt phăng đầu hơn năm vị tiên nhân, thần sắc tôi tái nhợt.

Tiên thú Băng Đãi! Là ai thả nó ra?

Còn chưa kịp phản ứng, Băng Đãi đã phi thân chồm về phía của chàng, ngọn lửa băng quanh người cháy bùng lên hừng hực. Khoé mắt tôi khô khốc. Không, không thể!

‘Rắc’.

Tiếng xương cổ nát vụn trong không gian.

Đau, đau quá! Chưa từng đau đến vậy, tựa như bị ngũ mã phanh thây. Cơn đau chém thẳng vào tim gan, kinh mạch đứt gần hết, tôi cảm nhận rất rõ chiếc sừng nhọn hoắt của Băng Đãi xuyên qua cổ họng mình. Miệng trào dâng vị máu, những khúc xương lạnh buốt cắm chặt vào bụng tôi. Vòng ngọc trên tay cũng vỡ đôi lúc nào.

Hơi thở dần lịm đi.

Nhưng mà… dường như tôi lại thấy vườn hoa lê trắng muốt. Có bóng người cười dịu dàng với tôi.

Tốt rồi, chàng đã về, phải không?

Máu hoà cùng nước mưa theo yết hầu chảy xuống, chân không chạm đất, Băng Đãi kéo theo tôi cùng văng mạnh ra xa. Có tiếng ai đó gào lên nghe tê tâm liệt phế, a phải rồi, tôi đã trả ơn chàng.

Phía dưới là Thiên vực.

Cục Tuyết.

Kiếp sau, tôi còn gặp chàng không?

- ----------------------