Tiêu Tương Cô Tịch

Chương 29: Tự tôi đa tình



- -----------------

Nếu cô nương trên cây quạt đúng thật là Lưu Tinh, thì kiếp này tủi thân cho tôi quá. Bấy lâu nay chỉ tự tôi đa tình, đến lúc chết vẫn còn tự đa tình.

Bên bờ Thiên vực, tôi đã hy sinh bản thân mình, rơi xuống Thiên vực suýt mất mạng, vậy mà bao nhiêu năm trôi qua, không sao đổi lấy được một ánh nhìn của chàng. Cục Tuyết không nhớ tôi thì cũng đành thôi đi, nhưng chàng, chàng lại dễ dàng sa vào lưới tình của người con gái đó.

Ông trời thật đáng hận! Có kẻ cầu duyên, duyên chẳng đặng, còn kẻ không làm gì cũng tự nhiên có được một đoạn duyên tình của người khác.

Ti Mệnh Tinh Quân nhấp một ngụm trà thơm, sau ấy mới hỏi dò: “Thế nào? Tiểu cô nương xinh đẹp, ngươi có muốn xuống trần gian nom mặt cô ta không?”.

Tôi gục xuống mặt bàn, nói: “Không đi. Ông trời tạo ra một nữ tử dung mạo y chang tôi, tôi giận. Tiên cô lại vô tình tiếp tay, viết mệnh cách để cô ta luân hồi, tôi càng giận tiên cô”.

Tôi đùng đùng giận dỗi, vừa hay Tiểu Chước lại không có ở đây để cho tôi trút giận, thế là Ti Mệnh dở ương đành đứng mũi chịu sào. Tôi không ngẩng đầu lên, cũng chẳng rõ phản ứng của Ti Mệnh như nào, chỉ thấy ống tay áo Ti Mệnh khẽ chạm vào vai tôi.

“Ôi trời! Ngươi giận dỗi gì chứ. Mau dậy rồi đi cùng bản tiên cô, biết đâu có kịch hay để cho ngươi xem này”.

Còn kịch hay nào nữa? Tôi tự đa tình rồi tự mình ảo tưởng, không phải đấy là kịch hay nhất rồi sao. Tiểu Chước mà ở đây bây giờ, nhất định nó sẽ cười thối mũi.

Ti Mệnh thở dài: “Vẫn không chịu đi à? Vậy thì cứ định theo ý của ngươi đi”.

Bà ta gõ chân ba tiếng xuống sàn nhà, mặt đất mở ra một lỗ hổng cực lớn, phút chốc kéo theo tôi và Ti Mệnh không hẹn cùng rơi xuống. Tôi kêu lên, giọng nói lẫn vào trong tiếng gió: “Xuống trần gian kiểu này không được hay cho lắm!”.

Ti Mệnh cười to: “Ha ha ha. Thì ta đã ăn trộm một ít đá Vãng Sinh để lát nền nhà mà”.

Tôi đã từng hạ phàm theo nhiều cách, nhưng chưa từng nghĩ tới việc để người mình rơi như bao cát thế này. Ti Mệnh thì lại luôn bô bô miệng bảo, đừng lo, lúc tiếp đất không có chết được đâu, trên người chỉ hơi đau một chút.

Tôi khinh khỉnh liếc nhìn Ti Mệnh, cả hai người bọn tôi rơi cao thì đúng là không chết, nhưng cảm giác đau ập đến vẫn chân thật như thường.

“Thư giãn đi nào, tiểu cô nương của ta. Ha ha, chẳng phải ngươi đã có kinh nghiệm rơi Thiên vực rồi sao?”.

Đúng vậy, sau khi bị rơi xuống Thiên vực, kinh nghiệm duy nhất mà tôi rút ra được, chính là không nên mở miệng kêu to quá, cho dù sợ đến chết cũng tuyệt đối không nên, bởi vì nếu gió xộc vào trong cổ họng, cảm giác ấy còn tệ hơn cả chết.

Ngoài ra không còn chút kinh nghiệm nào khác. Việc tiếp đất sắp tới, có lẽ phải xem phúc phận của tôi ở trần gian này vậy.

Nào kinh nghiệm, nào phúc phận gì đấy, tôi nghĩ thì có vẻ hay thế, nhưng thực tế lại không được như ý. Sau khi vượt qua những đám mây che phủ, khung cảnh trần gian, làng mạc trù phú hiện ra trước mắt tôi. Bên dưới mặt đất là vô số nhà dân chìm trong làn khói mỏng.

Ướm chừng hạ cánh không xong rồi, tôi nhe răng nhìn sang bên Ti Mệnh.

Khoảnh khắc gần tiếp đất, tôi nhắm chặt hai mắt, thiết nghĩ khung cảnh ấy thật chẳng giống truyền thuyết tiên nữ hạ phàm một chút nào. Tôi rơi xuống một căn nhà rơm đứng cô độc cuối làng, vì lực rơi rất mạnh, chiếc mái phủ rơm lụp xụp bị thủng một lỗ lớn, còn vai tôi gõ mạnh vào khung bàn, sau đó liền ngã sóng soài ra mặt đất.

Ui da, thật đau chết tôi rồi!

Ti Mệnh theo sát sau lưng tôi, có điều tôi không rõ bà ta tiếp đất ở nơi góc xó xỉnh nào nữa.

Tôi ai oán bò dậy, giương mắt nhìn lên lỗ thủng to tướng trên trần nhà. Một tia nắng buổi sáng chiếu thẳng vào trong vách, lại còn là nơi chủ nhân ngồi sinh hoạt ăn ở. Tiêu rồi, phải đền bù cho gia chủ đi vắng như nào đây?

Trong người không còn gói bạc nào, tôi đành kiếm một tấm vải bạt màu đen tuyền trong bếp, phủ lên trên nóc nhà. Sau đó nhanh chóng chuồn ra khỏi hiện trường. Thiện tai, tôi niệm một câu chú nhà Phật, hòng giúp mình tiêu trừ ác nghiệp.

Lang thang một đoạn ngắn, tôi thấy Ti Mệnh đang khòng lưng đi tới, có vẻ ngã rất đau. Bà ta trông thấy tôi thì mừng vui khôn xiết, vẫy vẫy cả hai tay: “Tiểu cô nương, ta ở ngay đây này!”.

Tôi lạnh tanh nói: “Thí chủ nghiệp báo đã đầy người, còn không mau tìm ra đường hối cải”.

“Được, được, ta đã hối cải rồi!”. Ti Mệnh thở nhọc, ôm lấy cánh tay tôi mà đáp: “Tiểu cô nương, phải thông báo cho ngươi một tin không tốt lành. Chúng ta… chúng ta hạ phàm hơi sai rồi. Lưu Tinh sống ở Hạ Châu quốc, còn đây, đây là Quân Tử quốc”.

Đã mất công hạ phàm đau như thế, vậy mà cuối cùng tôi và Ti Mệnh vẫn phải gọi mây đi.

Hạ Châu quốc so với Quân Tử quốc đúng là phồn thịnh, sầm uất hơn rất nhiều. Chẳng hiểu sao Ti Mệnh có thể nhầm lẫn được, tôi bĩu môi cảm thán.

Kể từ lần đầu tiên đặt chân xuống nơi này, chính là thời điểm tôi và Tử Nhan đến, khung cảnh đã thay đổi khác xưa. Ở nhân gian đã trôi qua mấy chục năm trời rồi, chắc không ai còn nhớ câu chuyện xa xưa nữa.

Hai người chúng tôi đi bộ qua cửa chợ, vẫn là nơi đặt pháp trường của vương triều Hạ Châu. Tôi ngẩn ngơ một lúc, trên chiếc đài cao đó, tôi đã từng chứng kiến Cục Tuyết bị hành hình tức tưởi, rồi trong lúc tức giận, ai mà tin cho nổi, một yêu hoa như tôi lại đánh nhau với quan quân triều đình, và thêm cả một môn phái tu tiên.

Phía cuối pháp trường, có một cây hương đá nho nhỏ chắc mới được dựng lên, tựa như một cái am để trưng thờ thần linh. Ti Mệnh đi hỏi những người xung quanh đó, nhưng ai nấy đều không chịu trả lời. Hồi lâu sau, mới có một bà cụ dè dặt: “Chuyện không tốt lành gì, nhân dân ở đây không muốn nhắc đến nữa. Cây hương ấy được người dân dựng lên, không phải thờ thần linh gì đâu, mà là thờ yêu quái”.

Tôi và Ti Mệnh đều trố hết cả mắt, Hạ Châu quốc yên bình như vậy cũng có yêu ma tác quái sao? Ngoại trừ Tịnh Yên tôi từng ở đây làm loạn, là quỷ ma phương nào dám lộng hành như thế.

Bà cụ nhìn xung quanh một lượt, ra ám hiệu chúng tôi phải im lặng. Kéo cả hai vào một con hẻm nhỏ, đến khi chắc chắn mọi thứ đã an toàn, rồi bà ta hạ giọng, kể tiếp: “Mấy chục năm về trước, tiên đế từng kết án tử hình một hoạ sư tài hoa. Chuyện thì đâu có gì đáng nói, cho đến khi… ôi giời, đúng ngày thi hành án, một yêu nữ xinh đẹp đã náo loạn pháp trường, cứ ngồi ôm chầm lấy thi thể của vị hoạ sư ấy. Quan quân triều đình và Ngọc Trung phái nổi danh đều lũ lượt vây đến, nhưng không sao thu phục được yêu nữ đáng sợ này! Đạo sĩ trưởng nói rằng, yêu nữ đã sống hơn nghìn năm tuổi rồi, pháp lực rất cao cường, nên vô cùng lợi hại”.

Haizz, thì ra là tôi à. Còn tưởng có chuyện gì mới mẻ hơn cơ chứ...

Nhưng mà tôi đã sống hơn hai nghìn năm rồi, đạo sĩ trưởng đó lại dám ăn bớt một nghìn năm của tôi.

“Sau đó, dân trong vùng cho rằng hoạ sư bị chém đầu chính là nhân tình của yêu nữ, hèn chi yêu tinh ấy lại kích động như vậy. Do lo sợ sau này yêu nữ còn quay lại báo thù, người dân đã lập cái am nhỏ để thờ phụng cô ta…”. Bà cụ sợ hãi, nói: “Ban đầu, đạo sĩ trưởng cũng phản đối gay gắt với người dân trong vùng, kêu rằng một yêu tinh sao lại được thờ phụng. Nhưng, chúng tôi bảo với ông ta rằng, phái Ngọc Trung của ông ta còn không đánh nổi yêu tinh ấy, thì ông còn phản đối cái gì! Sau khi lập am thờ, quả nhiên yêu tinh không hề quay lại thật. Lâu dần, người dân chúng tôi cũng quen thuộc với nó, không còn ai phản ứng gì nữa”.

Bà cụ còn miên man mà kể, nào là hôm ấy mây đen nườm nượp kéo đến, phủ kín cả thành đô, cho dù rõ ràng đang là cuối tiết xuân, nào là yêu nữ có ba đầu sáu tay,… Ti Mệnh cũng say sưa hóng chuyện, khiến tôi chỉ còn cách nuốt nước bọt ừng ực.

Không ngờ lâu lâu quay trở lại, tôi lại vinh hạnh trở thành truyền thuyết trong vùng này. Nhưng mà muôn dân trăm họ có cần thiết phóng đại quá mức như vậy không. Chẳng phải do tôi yêu lực ngút trời, hay vô địch thiên hạ, là phái Ngọc Trung tu tiên của họ quá kém cỏi thì có.

Chuyện cũng thật dễ hiểu. Có lẽ vì Hạ Châu quốc cả trăm năm chưa từng gặp yêu quái, những người trong môn phái Ngọc Trung không có cơ hội để cọ sát học hỏi, vì vậy, lâu ngày bọn họ sinh ra hoang tưởng về bản thân.

Tôi lôi Ti Mệnh đi xềnh xệch, bà ta vờn tay nói: “Tiểu cô nương, ngươi đang làm gì vậy! Ta còn chưa nghe xong chuyện yêu ma quỷ thần mà”.

Tôi nhướn mày nhìn kĩ dung mạo của Ti Mệnh, đành chấp nhận sự thật, tôi lại đi quen một người mê muội như bà ta.

“Ha ha ha, nữ yêu đó lại chính là ngươi ư? Ba đầu sáu tay à? Yêu khí ngút trời à? Hèn chi, ta nghe câu chuyện này lại có cảm hứng thế! Ha ha”.

Vì tiếng cười của Ti Mệnh to quá, lại nghe rõ mồn một trong lời nói có hai từ ‘nữ yêu’, những người đi trong chợ quay lại nhìn tôi với cái nhìn cổ quái. Tôi bất đắc dĩ phải nhe răng ra cười, vẫy tay chào bọn họ.

Ti Mệnh đột nhiên nảy ra một ý tưởng, xua tay nói: “Tiểu cô nương, bản tiên cô vừa nghĩ ra một mối tình đẹp lắm! Sẽ dựa trên câu chuyện ta vừa nghe về ngươi. Người và yêu… ha hả, tình yêu đẹp như thế, chi bằng áp dụng ngay mệnh cách”.

Tôi khẽ cắn nhẹ vào tay áo, ngày gì đây không biết? Hết Ti Mệnh lập mộ phần cho tôi, giờ đến cả người dân Hạ Châu quốc lập am để thờ phụng tôi nữa. Thiện tai, tôi lại niệm Phật chú để tiêu trừ ác nghiệp…

Căn nhà của Lưu Tinh nằm cạnh ngay chân núi, cô ta xuất thân từ tầng lớp nông dân, không phải giới quý tộc cao sang quyền quý gì. Đấy là mệnh cách của Ti Mệnh viết thế, còn viết từ bao giờ thì bà ta không nhớ.

Hai người chúng tôi dùng tiên thuật tàng hình, xuyên qua vách tường, tiến vào phòng Lưu Tinh. Vừa hay nghe thấy tiếng thở khò khè cùng với trận ho như xé phổi.

Nữ tử rất giống tôi đang nằm im trên giường, chỉ có Ti Mệnh và tôi nhìn thấy rõ từng mảnh tơ hồn đang từ từ thoát khỏi người cô ta. Lạy trời, Ti Mệnh đưa tôi đi nom mặt đúng thời điểm cô ta bệnh sắp chết.

Tôi kết tội Ti Mệnh: “Tiên cô không tính toán kĩ mệnh cách Lưu Tinh à?”.

Ti Mệnh lúng túng nói: “Thì ta tính ra được, cô ta ở trần gian đã ngoài năm mươi tuổi, sắp đến hạn đi chầu Diêm Vương rồi! Nên mới năn nỉ ngươi đi nom mặt chứ, nhanh lên kẻo sắp tới giờ tận”.

Tôi chán chường, nhẹ bước từng bước một đến chiếc giường mà Lưu Tinh đang nằm. Căn phòng này hơi tối, hầu như không có tia sáng nào lọt qua nổi những cánh cửa sổ luôn được đóng rất chặt. Tôi nghiêng mặt, quan sát kĩ càng dung mạo của Lưu Tinh.

Tuy rằng, giờ Lưu Tinh đã là một thiếu phụ ngoài năm mươi tuổi đời, lại sắp sửa tận mệnh trong kiếp này, nhưng trên gương mặt kia vẫn còn lưu giữ một vài vẻ xuân xanh.

Quả nhiên là rất giống…

Ti Mệnh cầm một cây chuông gió mà bà ta bảo đó là chuông gọi hồn, có thể thôi miên linh hồn của tất cả người chết, người sắp chết cũng không trừ ngoại lệ. Chuông gọi hồn kêu leng keng trước mặt của Lưu Tinh: “Lưu Tinh, kiếp này cô đã từng gặp hoạ sư Vệ Hằng chưa?”.

Leng keng…

Lưu Tinh hô hấp rất khó nhọc, chiếc chuông gọi hồn dường như có tác động khá mạnh tới hồn phách của cô ta. Chỉ là, hồn phách đó hiện giờ đang quá yếu, toàn thân Lưu Tinh đổ mồ hôi nhễ nhại, đôi môi mấp máy như một cánh hoa khô đang lay lay trước gió.

“Lưu Tinh, mau trả lời bản tiên. Kiếp này cô có quen biết hoạ sư Dương Vệ Hằng hay không?”.

Leng keng...

Người trên giường chỉ khẽ động những ngón tay run run, nhợt nhạt, rồi đột nhiên thở hắt ra một cái, mảnh tơ hồn cuối cùng thoát ra khỏi đỉnh đầu Lưu Tinh, để lại một vệt sáng màu xanh lục nhạt nhoà. Vào khoảnh khắc cuối đời trên cõi trần gian ấy, từ khoé mắt Lưu Tinh chảy ra một giọt lệ trong suốt. Lưu Tinh… cô ta ra đi rồi.

Ti Mệnh nhìn nữ nhân đã tắt thở trên giường, như thể không tin nổi, cứ ngẩn cả người ra.

Tôi xoay người rời đi: “Chuông gọi hồn hỏng rồi. Tiên cô mau đem về sửa thôi”.

Ti Mệnh lắc lắc chiếc chuông, bi ai như muốn khóc: “Không thể nào! Nó vẫn dùng ổn mà. Đây này, tiểu cô nương, nó vẫn còn leng keng. Nhưng sao cô ta lại đi nhanh vậy chứ?”.

Không phải cô ta không muốn nói, mà là bất lực không thể nói. Tôi từng đọc trong sách viết rằng, phàm là những linh hồn mới chết, khi rời dương thế đều sẽ bị cấm khẩu cho đến khi đặt chân xuống Hoàng Tuyền.

Dù sao cũng không cần hỏi nữa, giọt nước mắt muộn màng của Lưu Tinh lúc lâm chung đã quá rõ ràng rồi.

Vệ Hằng… là sự nuối tiếc trong cuộc đời Lưu Tinh.

“Nữ nhân trông rất giống tôi ấy, Lưu Tinh, cô ta không có chồng con sao?”.

Ti Mệnh nâng ống tay áo, đáp: “Có. Nhưng con trai cô ta ra trận, hy sinh nơi trận mạc. Chồng Lưu Tinh cũng chết trước cô ta lâu rồi”.

Sao Ti Mệnh đặt bút viết ra được những mệnh cách oái oăm như vậy chứ? Tôi nổi hết da gà da vịt, thầm cảm ơn ông trời đã sinh ra tôi không phải một người trần mắt thịt, mà là một yêu tinh, để Ti Mệnh không thể đặt bút viết mệnh cách của tôi.

Ti Mệnh nhìn những vệt mây trắng hai người vừa lướt qua, bà ta cười sảng khoái: “Trong mệnh cách của ta có viết, Lưu Tinh và phu tử Mạnh Chu trong làng có tình ý với nhau. Họ thành thân, sinh ra được một người con trai duy nhất. Nhưng mà ngươi biết đấy, mệnh cách vẫn có thể thay đổi, vì rất nhiều nguyên do. Ở đây, mệnh cách của Lưu Tinh đã bị thay đổi vì Vân Phi lịch kiếp, xen ngang, chính là Dương Vệ Hằng. Mệnh cách của ta viết, Lưu Tinh chỉ yêu mình Mạnh Chu, nhưng thực tế thì sao, thuở trẻ cô ta nặng tình với hoạ sư Vệ Hằng, chỉ sau này khi Vệ Hằng chết đi, cô ta mới chịu quay về duyên phận thật của mình. Không một ai biết được, kiếp này cô ta yêu người nào nhiều hơn. Ha ha, may là chỉ bị xen ngang một chút, cuộc đời cô ta vẫn diễn ra đúng như trong số mệnh. Ta chỉ cần quan tâm điều này thôi là đủ”.

Nếu số mệnh bi đát đến nhường này, biết đâu lúc lâm chung, cô ta rơi lệ vì nhớ chồng con dưới suối vàng thì sao? Chắc gì cô ta đã từng quen Vệ Hằng? Tôi thở mệt, đã tốn công xuống trần gian tìm hiểu, vậy mà vẫn chẳng có chứng cứ nào phá vỡ được lớp sương mù che phủ quanh đầu tôi.

Vì đã gần buổi trưa, cái bụng đói của tôi chợt sôi lên òng ọc. Ti Mệnh lấy làm vui vẻ lắm: “Tiểu cô nương của ta, cũng không còn sớm nữa. Chúng ta chuẩn bị nghỉ ngơi, dùng bữa trưa, ngươi thấy ý tưởng đấy thế nào?”.

Đương nhiên là quá tuyệt vời rồi. Tôi cười tươi, trỏ vào mấy quán sá ven đường: “Vậy ai mời thì người đó bao nhé! Tiên cô thích món gì? Thịt kho tàu hay dê hầm ngũ vị? Hay chúng ta đi thử món đậu phụ sốt nấm hương?”.

“Vẫn là những món đấy, nhưng ăn bữa trưa ở Âm phủ sẽ thú vị hơn nhiều”. Ti Mệnh biến ra một chồng sách nặng trịch trên tay, cao cả hơn đầu người: “Ngươi xem, ta phải đem bằng này sổ mệnh cách xuống Âm phủ đúng hạn, tiện thể bản tiên cũng chưa từng biết cơm Âm phủ như nào”.

***

Ti Mệnh cho tôi một chiếc vòng đeo cổ, trên chiếc vòng có một viên ngọc nhỏ trong suốt, bên trong chứa nước và những hạt phấn đỏ li ti. Bà ta nói, cả hai đeo vòng này sẽ giúp che đi tiên khí xung quanh người, tránh để người Âm phủ chú ý. Nhất là trên người tôi còn có cả yêu khí lẫn lộn, Ti Mệnh không muốn chúng tôi đi tới đâu cũng thu hút theo một bầy ngạ quỷ.

Tôi nhìn những hạt phấn đỏ bồng bềnh trong viên thuỷ ngọc đó, tựa như những vì sao lung linh, tự cho rằng thứ này đeo lên để trang trí cũng đẹp. Ti Mệnh phải nói đi nói lại bảy bảy bốn chín lần, đấy không phải hạt phấn, mà là bột của hoa bỉ ngạn trồng bên bờ Vong Xuyên. Bà ta phải len lén hái trộm hoa bao lần, vân vân và vân vân,…

Đại loại như thế này, Âm phủ từ lâu bạt ngàn hoa bỉ ngạn, nhiều nhất chính là đường Hoàng Tuyền và bãi hoa ven bờ sông Vong Xuyên. Nhưng, hoa bỉ ngạn ở ngay bờ sông Vong Xuyên mới là thứ chứa đựng nhiều âm khí nhất trên đời, lý do bởi bãi hoa ấy ngày ngày sinh trưởng bên bờ sông Vong Xuyên có trăm ngàn vạn quỷ.

“Vậy tiên cô muốn trên người chúng ta đầy âm khí giống như người âm ư? Để tránh đi trên đường gây ra sự chú ý?”.

Ti Mệnh đồng tình với ý hỏi của tôi.

Tôi gật đầu, đột nhiên nhớ ra một chuyện muốn kể cho Ti Mệnh: “Ngày xưa, Nguyệt Lão cũng từng đánh rơi một bên giày xuống lòng sông Vong Xuyên. Chắc giờ đây, cái giày đó đã ngùn ngụt âm khí, sắp sửa thành tinh rồi”.

Ti Mệnh ngẫm nghĩ một lúc, rồi lấy giấy bút ra, bảo: “Vậy sao? Trường hợp này hơi lạ, để ta ghi chép lại, biết đâu sau này sẽ cần cho mệnh cách”.

Dù sao, tầm này ở Tiêu Tương cũng chưa ai trở về, tôi lại đang rảnh rỗi, theo Ti Mệnh tới Âm phủ coi như là một chuyến dạo chơi. Cũng muốn hỏi thăm sức khoẻ của Hoả Thần Bích Hoạ, xem cuộc sống của nàng ta như nào.

- -----------------

Xin chào mọi người, vậy là truyện đã sắp chạm tới chương 30 rồi ^^

Lần quay trở lại này, tác giả sẽ viết song song cả 2 bộ truyện là ‘Tiêu Tương cô tịch’ và ‘Bỉ ngạn tương tư’ nhé 😍. Bạn nào thích bối cảnh Âm phủ, Vong Xuyên, bỉ ngạn… thì nhớ ghé qua ‘Bỉ ngạn tương tư’ nha ;) Tác giả hứa hẹn sẽ là một bộ truyện thoả mãn đủ các yêu cầu hỉ, nộ, ái, ố… của mọi người 😂

Nếu thích tính cách tưng tửng, vui tươi của Tịnh Yên thì nam chính Âm Ca trong ‘Bỉ ngạn tương tư’ chính là Tịnh Yên phiên bản nam đấy nhé, thậm chí còn chai mặt hơn Tịnh Yên một bậc = ̄ω ̄=:))

Lời cuối chúc mọi người nhảy hố vui vẻ, moah 😆