Tiêu Tương Cô Tịch

Chương 33: Náo loạn dưới Âm phủ (4)



- ---------------------

Một góc đường Hoàng Tuyền, khu vực ven bờ sông Vong Xuyên tĩnh lặng đến im lìm. Tất cả những người âm trên đường quỳ gối để hành lễ, cung nghênh công chúa của Phượng tộc.

Tôi cũng quỳ rạp xuống, còn Ti Mệnh giấu mình trong lùm hoa bỉ ngạn, bà ta già mồm kêu: “Có chết, bản tiên cô cũng không thèm hành lễ với nàng ta”.

Tôi thầm nghĩ, bà ta tưởng đánh nhau là xông vào đánh người luôn được đấy.

Hôm nay Lăng Bình không cầm trường tiên nữa, trên tay mang theo một cây phất trần trắng như mây, nhưng mà phất trần cũng là một pháp khí Đạo gia gây sát thương không khác gì so với trường tiên cả. Thầm đoán, chắc Lăng Bình chủ đích đến đánh người rồi đây.

Có điều, trang phục Lăng Bình vận vẫn cồng kềnh như thế, vẫn là hoàng y rực rỡ như mẫu đơn, thân váy bồng bềnh cắt xẻ diễm lệ, tôn lên thần thái sắc sảo, quý phái của nàng ta. Mái tóc búi kiểu hoa đài các, trâm phụng hoàng ngọc làm trang sức điểm nhấn, đeo hoa tai phượng hoàng.

Để quan sát được những điều nhỏ trên, đương nhiên đầu tôi phải hơi nghển cao lên một chút, âm hồn bên cạnh liền dúi cổ tôi xuống: “Cô nương, chớ đi tìm mạo hiểm! Công chúa này điên lắm”.

Tôi nén lòng thở dài, nhìn xuống chiếc quạt lông ngỗng còn đặt trong tay áo. Nào ai biết dùng quạt làm pháp khí gọi linh lực bao giờ, tôi chỉ sợ chẳng làm nên trò trống gì cả, chỉ tổ hại cây quạt rụng lông tứ tung. Cùng lắm thì đấu thử tay đôi, tôi phải tìm cách tước phất trần trên tay của nàng ta.

Giọng Lăng Bình đanh như một tảng băng: “Diêm Vương của các ngươi, lão ta ở đâu rồi?”.

Nhưng, chẳng một ai trong đám người âm đang quỳ có tâm trí đáp lời nàng ta cả.

“Tất cả câm điếc hết rồi hả!”.

Vẫn chẳng ai đả động, chắc người ta đã quá quen với cảnh Lăng Bình giận chó đánh mèo như vậy rồi, người âm họ thầm nghĩ, cùng lắm thì cô công chúa này lại phá sập thêm vài cung điện nữa, cũng chẳng dính líu gì đến quang cảnh trong Âm phủ, chẳng phải chốn Âm ti này vốn đã là đống hỗn độn nhất nhân gian rồi sao.

Đột nhiên, từ bờ sông Vong Xuyên có bóng người đi tới, nam tử đó dùng chất giọng thanh trong như bạch ngọc, sáng như dương chi của mình mà lên tiếng: “Thưa, công chúa điện hạ xin bình tĩnh”.

Lời nói này quả thực có phần rất êm tai.

Lăng Bình dừng lại, nói: “Ngươi là thủ hạ của Diêm Vương?”.

Nam tử nọ cười tươi như hoa đào.

“Không có, tại hạ danh xưng là Vọng Hương, là tinh linh hóa thân của chốn Vọng Hương đài. Nào ai được may mắn theo hầu cạnh Diêm Vương, Vọng Hương sống qua mấy ngàn năm trên đời, cũng chỉ mang về được cho mình một chức vụ nho nhỏ mà thôi. Đệ nhất mỹ nam Âm phủ, Vọng Hương, xin thỉnh an công chúa”.

“Thì sao?”, Lăng Bình đang đùng đùng lửa đốt, đầu óc vốn dĩ không tiêu hóa được những ý tứ dông dài này. “Nếu ngươi gọi được lão Diêm Vương ấy ra gặp bản công chúa, thì hẵng được lên tiếng, còn không thì biến đi”.

Nam tử mặt xám xịt, đứng chôn chân tại chỗ.

Ra là tên Vọng Hương công tử, người vừa mới ẵm danh hiệu đệ nhất mỹ nam Âm phủ chưa được nửa canh giờ. Gã định dùng sắc đẹp trời ban để mê hoặc Lăng Bình, làm dịu tâm trạng phẫn nộ của nàng ta, làm nàng ta vừa gặp đã nhất kiến chung tình, ai ngờ, Lăng Bình đối với tên Vọng Hương công tử này hoàn toàn không hứng thú.

“Âm phủ làm sao lại mọc ra một tên ẻo lả như này vậy? Làm như mình đẹp lắm, nhìn thấy bản công chúa không quỳ! Cút, chớ để ta phải đập ngươi một trận, làm mất nhã hứng của bản công chúa”.

Tâm hồn của Vọng Hương công tử bị tổn thương cực độ. “Cút, còn đứng đó làm gì?”, gã đành lủi thủi rời đi sau tiếng quát tháo của Lăng Bình, y phục lê loẹt quẹt trên đất.

Vọng Hương lủi đi rồi, bây giờ ở đây đúng là chẳng ai thèm trả lời Lăng Bình nữa.

“Ta hỏi lại, lão già ấy ở đâu? Bản công chúa đến, chính là muốn dạy cho lão ta một bài học! Dạy cho Âm phủ các ngươi một bài học. Bản công chúa cứ thích như vậy đấy, bằng không ta phải thanh tẩy hết nơi này!”. Lăng Bình cáu giận quát, vung mạnh cây phất trần, toan đánh đổ tảng đá trấn bờ sông Vong Xuyên. Tôi phải thật nhanh để ứng chiến, vung mạnh tay một cái, một đạo kim quang từ ngón tay thẳng tới, cắt ngang tiên pháp của nàng ta.

Đang thử tìm cách gây chiến với Lăng Bình, ai ngờ nàng ta lại là người chủ động, binh pháp này đối với tôi không gì đơn giản hơn.

Ti Mệnh không nhịn được, tán dương: “Tiểu cô nương, giỏi lắm”, bà ta mới nhận ra mình đang trốn chui trong bờ hoa bỉ ngạn, vội hốt hoảng chui xuống.

Mấy âm hồn bên cạnh tôi thảng thốt không nên lời.

Quả nhiên Lăng Bình hướng sự chú ý chĩa thẳng vào người tôi: “Ngươi là ai?”. Sự căm giận trong giọng nói của nàng ta vẫn không hề giảm sút: “Ngươi không biết danh tiếng Phượng tộc lẫy lừng như nào sao? Nói cho nhà ngươi biết, bà nội của ta là Phượng vương gia gia, mẫu thân đã mất của ta là phượng hoàng thượng cổ, đã cùng với nữ Oa Nương Nương dùng đá vá trời, tộc ta đứng đầu các nhánh của loài điểu, cai quản một bờ cõi rộng lớn, ta là công chúa được người coi trọng nhất! Âm phủ các ngươi đúng là không mở mắt! Chỉ là một tảng đá trấn trạch, hà cớ gì dám đối đầu với cả bản công chúa?”.

Chưa gì đã quên cả tôi luôn rồi à! Vậy nên, để Tịnh Yên giúp Lăng Bình ôn lại chút chuyện xưa kia vậy.

Tôi dùng thái độ khoan thai trả lời: “Công chúa chắc không hiểu, một khi tảng đá trấn Vong Xuyên bị vỡ, hàng trăm vạn quỷ hồn dưới sông sẽ bò lên bờ được, lúc đấy, cả tôi và công chúa cũng không thể toàn mạng”. Thấy sắc mặt của nàng ta chuyển sang tái mét, tôi mới chịu cúi mình hành lễ: “Thần cung nghênh công chúa”.

Động tác hành lễ này vốn là đạo nghĩa quân thần cơ bản nhất, thể hiện tấm lòng tôn kính bề trên của kẻ dưới, nhưng thu vào mắt Lăng Bình lại giống như một hành vi chế nhạo nàng ta vậy. Tôi thầm nghĩ, một trăm năm về trước, Lăng Bình kiếm cớ đến phủ Nguyệt Lão để tìm tôi gây sự, bây giờ tôi tìm lại nàng ta, âu cũng là nhân quả trong kiếp người mà thôi.

“Ngươi đừng có hàm hồ! Không phá tảng đá đó, được thôi, vậy ta sẽ phá tan cái Âm phủ này đấy! Các ngươi chuẩn bị chứng kiến Âm phủ tanh bành đi, ta sẽ không tha cho bất kì ai cả! Để xem lão Diêm Vương hèn nhát này chui rúc được bao lâu”.

Lăng Bình hướng phất trần về phía dòng Vong Xuyên, nước Vong Xuyên mờ mịt, một vài quỷ hồn dưới sông bay tỏa lên không trung, tiêu tán vào màn sương. Chưa thỏa, nàng ta lại đổi hướng, phất trần quay về nơi Hoàng Tuyền, làm vài bụi hoa bỉ ngạn ven đường đổ rạp xuống. Giữa đường, những cô hồn dã quỷ vô phương hướng sợ quá, bay loạn xạ trên không.

Lăng Bình quát: “Sao nào? Có giỏi chống đối bản công chúa thử xem”.

Chắc Lăng Bình không biết, Tịnh Yên tôi chính là trời sinh vô tình được như thế, hai trăm năm ở trong phủ Nguyệt Lão, tôi đã từng kinh qua nhiều tiên nữ quá quắt hơn này nhiều, chẳng nói ở đâu xa, đơn cử như ả tiên ti Ngọc Đán phủ Quan Thánh đấy thôi, nào công chúa, nào tiên nữ ít ra vẫn còn giữ liêm sỉ, hành sự tuy nham hiểm nhưng đúng phận nàng ta, còn như ả Ngọc Đán, đã chẳng có thân phận hơn tôi được thì thôi, thủ đoạn ganh đua với tôi còn tanh hôi bẩn thỉu.

Tôi nhún vai, dáng điệu hờ hững, nói: “Mấy quỷ hồn Vong Xuyên đó liên quan gì đến tôi? Hoa bỉ ngạn ven đường liên quan gì đến tôi? Không liên quan, thì tôi sẽ không động vào nó, công chúa hà tất phải gieo phiền như vậy? Giết chết vài quỷ hồn, phá nát vài bụi hoa, kệ đi, cũng chẳng gây hại được tới Âm phủ này”.

Lăng Bình nhìn chăm chăm vào tôi, giọng nàng ta lanh lảnh: “Ngươi… ngươi chính là ả tiên đồng to gan ở trong phủ Nguyệt Lão! Ta sống mấy ngàn năm, chỉ có ngươi mới dám nói với bản công chúa như vậy! Không phải phủ Nguyệt Lão đã chết cả rồi sao? Vậy ngươi là chui ở đâu ra?”.

Không ngờ, tôi lại vinh hạnh trở thành người duy nhất dám nói với nàng ta như vậy.

Tôi vân vê đường nét trên chiếc quạt lông ngỗng, cười: “Vậy chắc tôi là oan hồn thật đấy, đội mồ sống lại để đi tìm công chúa”. “Công chúa quên rồi à, ở đây là Âm phủ”.

Lăng Bình nhếch nhếch môi: “Ồ, bản lĩnh của nhà ngươi giỏi đấy”, chưa nói xong, nàng ta quăng một đạo kim quang tới nơi mà tôi đứng, tôi giật ngược bàn tay, kim quang đó liền rơi xuống mặt sông Vong Xuyên lạnh như băng. Mà ở bên kia đầu chiến tuyến, Lăng Bình vung tay áo, cũng đã bất ngờ lao đến tấn công tôi.

“Gọi lão Diêm Vương ra cho ta!”.

Xem chừng, dùng lời lẽ vẫn không đủ răn đe được công chúa Phượng tộc rồi, chi bằng lôi thử vũ lực thôi. Là cô chọn đấy nhé.

Nếu có cơ hội làm thứ gì khác đi, tôi vẫn mong đánh đuổi được nàng ta theo chiều hướng nhẹ nhàng. Ấy nhưng mà, sự đời vẫn cứ là sự đời, cay nghiệt và giả dối, để có được nhà riêng và cơm bưng nước rót theo miệng của Diêm Vương, chưa kể dùng mồ hôi đánh đổi, thậm chí là đổ máu, làm gì có thứ nào lại đơn giản như thế.

Từ mép bờ Vong Xuyên, tôi kéo Lăng Bình quay trở về Hoàng Tuyền, nơi ấy chủ yếu là hoa bỉ ngạn, sẽ giảm thiểu thương vong sinh mạng nhất có thể. Tôi lại không ngờ tới, phất trần đang dùng của nàng ta là một pháp bảo tốt, tốt hơn tôi mường tượng rất nhiều, chiêu nào chiêu nấy đều gãy gọn dứt khoát, lại mang nặng sát thương, quạt lông ngỗng đi mượn của tôi căn bản không đánh nổi nàng ta.

Chưa kể, Lăng Bình giờ đây lại có thêm cái chiêu cốt cốt trảo gì đó, móng tay sắc nhọn mấy lần cứ nhằm bụng tôi mà lao tới. Cơ mà đừng khinh quạt lông ngỗng đi mượn của tôi nhé, nhờ nó mà tôi bao lần chặn đứng cốt trảo của nàng ta, cây quạt này gõ lên tay cũng hơi bị đau đấy, những đốt tay Lăng Bình bị tôi gõ đã sưng đỏ cả lên, trông thấy xót vô cùng.

Lăng Bình cười khinh bỉ: “Nực cười, ngươi dùng quạt làm pháp khí phòng thân, vậy mà chưa điều khiển thông thạo lắm thì phải. Chắc ngươi chỉ biết cầm quạt phe phẩy thôi, đúng là bảo vật vào tay kẻ ngu dốt thì cũng thành vô dụng”.

Tôi cũng thành thật, nêu lên suy nghĩ của bản thân: “Công chúa cũng thế thôi, phất trần đây không dành cho cô đâu. Động tác dùng phất trần của cô vẫn ảnh hưởng từ dây trường tiên nhỉ, phất trần nhẹ như mây, cô vung mạnh như vậy, chỉ hại phất trần hao tổn linh lực chủ nhân thôi. Vứt bỏ pháp khí đi, để xem tôi và cô, ai không địch nổi ai”.

Nhân lúc Lăng Bình đang xao nhãng, chú tâm vào lời nói của tôi, chỉ trong vòng hai chiêu, tôi tước phất trần trên tay của nàng ta. Chưa để nàng ta kịp già mồm chửi bới, tôi buông tay…

Thả luôn quạt lông ngỗng rơi xuống.

Gió cắt qua thảm hoa lạnh buốt, hoa bỉ ngạn vẫn không ngừng toả hương.

Bầu trời trên kia đã chuyển sang đỏ sậm, giống như một bức màn máu khổng lồ, nhiễm bẩn cả nhân gian. Tôi và Lăng Bình tay không đối diện nhau, vạt váy xanh mềm mại của tôi bị gió thổi tung bay, chẳng khác chi từng con sóng đại dương dập dềnh xô vào bờ, lại giống như làn mây nhỏ lặng lẽ trôi trên bầu trời xanh. Xanh quá… Kể từ giây phút này trở đi, mọi thứ mới bước vào sinh tử.

Không biết Ti Mệnh Tinh Quân chạy ra từ lúc nào, bà ta đứng dưới đường, nói vọng lên: “Tiểu cô nương, ngươi phải an toàn đấy! Bản tiên cô cầm quạt lông ngỗng cho ngươi rồi! Ta phải đi tìm Diêm Vương ngay bây giờ, trong khoảng thời gian ấy, ngươi nhớ phải đợi ta”.

“Tiên cô bỏ nó đi”, tôi trầm ngâm, hạ giọng, rồi suy nghĩ dường như mình lại quên thứ gì, tôi nói: “À không, đừng hủy, tiên cô hãy tạm thời thay tôi bảo quản nó. Xong xuôi, chúng ta còn đi trả đồ mà”.

Nếu hôm nay thất bại ở trước mặt Lăng Bình, thì không có nhà ở, càng không có miếng ăn, tôi không muốn bỏ lỡ một cơ hội mười mươi ngay trước mắt như này, chỉ còn cách duy nhất, bắt buộc tôi phải chiến thắng được nàng ta, đâm lao phải theo lao mà thôi. Còn nữa, trong lúc giao tranh với Lăng Bình, tôi ngờ ngợ nhận ra, bả vai của nàng ta không ổn, quan sát từng động tác mà Lăng Bình hay triển khai chiêu thức, càng ngẫm càng nhận rõ một điều, xiêm y cồng kềnh này khiến phản ứng của nàng ta chậm hẳn, tất nhiên, khi đối phương chợt bất ngờ áp sát, phản ứng này cũng không cải thiện hơn.

Tôi hô to: “Công chúa rút khỏi Âm phủ đi, bây giờ vẫn còn kịp. Tránh để lòng người thêm giận dữ, lại ảnh hưởng đến danh tiếng bao lâu của Phượng tộc”.

Lăng Bình cười vang: “Ta cứ thích vậy đấy, ta cứ thích ngắm nhìn thái độ giận dữ mà bất lực không dám làm gì của đám người âm kia. Hừ, ta đường đường là công chúa Phượng tộc, nếu dễ dàng bỏ qua chuyện này cho Âm phủ, mới là mất mặt tiên tộc ta! Ngươi là kẻ nên rút đi thì hơn, sao lúc nào ta cũng gặp tảng đá cản đường nhà ngươi thế?”.

Hừ, nếu không phải tự thấy bản thân và Ti Mệnh có liên quan đến ân ân oán oán vớ vẩn này, tôi đã mặc xác mấy người rồi, phần thưởng cũng chỉ là thứ phụ, làm như tôi muốn dây vào đống vũng bùn này đấy.

Lăng Bình chủ động ra chiêu trước, nhưng vì tôi nhanh hơn nên đều tránh né được. Nàng ta chụp tay giương cốt trảo, tôi cũng nhanh như chớp, tóm lấy cánh tay của nàng ta, đang định lấy đó làm thế để đẩy ra thật mạnh. Rồi đột nhiên, móng độc của Lăng Bình biến hóa ra gấp đôi, dài ngoẵng, chiếc móng dài như quỷ, sắc nhọn như phi tiêu theo đà găm thẳng vào bụng tôi.

Tôi cắn môi. Chết tiệt Diêm Vương ơi, ông nhất định phải xây cho tôi một căn lầu thật to, thật cao sang vào đấy…

Một cảm giác buốt nhói dâng lên, cùng với tràng cười khoái chí của Lăng Bình, máu bắt đầu tuôn rơi. Tôi nén đau tột độ, răng đã đập vào nhau, dùng hết sức mạnh bình sinh mà tôi có, thậm chí dùng hết sức mạnh đã vượt xa khỏi linh hồn của tôi, bẻ ngược bàn tay đang giương ở trước bụng, tôi nhếch môi, giống như nụ cười của ma quỷ… không lưu tình, bẻ gãy cốt trảo đẫm máu của nàng ta.

Lăng Bình ré lên một tiếng dài đau đớn, lảo đảo lùi ra xa, nhìn móng tay của chính mình bị bẻ đến tận gốc, so với vết thương ở bụng tôi, máu trên tay nàng ta chảy ra nhiều không kém.

“Ngươi… hạng tiên đồng nhà ngươi, dám ra tay tàn độc với cả bản công chúa!”.

Tôi nhướn mày, lạnh nhạt nhìn nàng ta. Lăng Bình làm sao biết, với thân phận của chúng tôi thì đâu có quyền được chọn lựa, đã là một tiên đồng, thì có chuyện gì mà bản thân không dám làm cơ chứ, chủ nhân sai làm việc thiện thì đi làm việc thiện, còn nếu hành việc ác thì cũng phải làm thôi. Để luận ra mà nói, tiên đồng vốn dĩ phải là kẻ không tim.

Tôi ngắt một bông hoa bỉ ngạn, giơ ngón tay bắt quyết, xung quanh người Lăng Bình hiện ra vô số bản phân thân của tôi. Nàng ta bình tĩnh mà động thủ, lại phát hiện ra đằng trước và sau đều chỉ là người giấy, hóa thành hoa bỉ ngạn, đến lúc giật mình ngộ ra được phương hướng, thì chiếc cổ trắng nõn đã bị bàn tay tôi bóp chết.

Khoảnh khắc ấy rất ngắn, ngắn đến mức chỉ bằng một hơi thở.

Trùng hợp đáng sợ là, lúc tôi đột ngột giơ tay bóp lấy cổ nàng ta, cánh tay của Lăng Bình cũng vừa vặn vung lên, giơ thẳng về phía trước...

Tôi tự hỏi, nếu như ả nữ nhân này cũng giống Tịnh Yên tôi, biết âm thầm nhìn ngắm đối phương để tìm ra điểm yếu, thì chuyện sẽ thế nào.

Có lẽ, mọi chuyện sẽ thành ra như này, theo một chiều hướng mà không ai ngờ nổi.

Một buổi sáng, khí trời hơi tăm tối, trên thảm hoa bỉ ngạn trải dài tới chân trời, có bóng dáng hai người lơ lửng trên không trung.

Cả hai nữ nhân đều giơ tay hướng thẳng vào yết hầu đối phương, bởi vì bị bóp cổ đến nghẹt thở, đau rát, gương mặt cả hai người hiện ra vẻ khó coi, chỉ cần người kia vận tay, dùng lực mạnh tác động hơn một chút, kẻ đối diện sẽ sẵn sàng ăn miếng trả lại miếng.

Trước kia, điểm yếu của tôi hoàn toàn không cụ thể, mỗi thứ tôi đều biết một chút, mỗi thứ tôi đều có một ít khuyết điểm riêng, nhưng một trăm năm nay thì chính thức có rồi. Cổ họng tôi có thương tật do Băng Đãi để lại, một trăm năm về trước, Tử Nhan vì vất vả cứu tôi, nàng ấy đã hao tổn không biết bao công lực, lại chỉ để ra được một mệnh môn ở trên cổ họng tôi, là cửa ngõ sinh mệnh của tôi. Vô tình, nơi đó trở thành điểm yếu nhất mà tôi cần bảo vệ.

Cơ mà, quan sát kĩ thái độ, có vẻ may mắn rằng Lăng Bình vẫn chưa hề biết tới vị trí mệnh môn này, nàng ta chẳng qua chỉ thấy mình bị người ta bóp cổ, thì cũng bóp cổ lại để trả đũa mà thôi.

Lăng Bình dí sát mặt vào tôi, cười khẩy: “Xem chừng, đã một trăm năm rồi, con tiên đồng nhà ngươi xinh đẹp hơn nhiều đấy”, lời này nàng ta nói ra là vô cùng khó khăn, tôi vẫn bóp chết cổ Lăng Bình, khó nhọc nở nụ cười: “Vậy cảm ơn công chúa”.

Bàn tay trên cổ siết càng lúc càng chặt, Lăng Bình lại buông lời chế nhạo, dường như nàng ta thực sự muốn mượn tay để kết liễu cõi đời tôi tại đây. “Hừ, ở đây là Âm phủ, bây giờ tiện nhân ngươi không còn được Nguyệt Lão bao bọc nữa, cũng không còn được Vân Phi bao bọc nữa, nực cười, ngươi vẫn nghĩ mình có đủ tư cách trở thành đối thủ của bản công chúa sao? Để xem hôm nay nhé, ta giẫm chết ngươi như giẫm một con gián!”.

Tôi dùng lực mạnh hơn, linh lực trào ra lòng bàn tay, có thể nói đã bắt đầu đe dọa đến tính mạng của Lăng Bình, nàng ta lúc này lộ ra vẻ khốn đốn, muốn ngửa đầu ra sau. Lăng Bình ho khan, ngay lúc kinh hoàng khủng khiếp ấy, nghe thấy câu trả lời như đùa, lại như thật của tôi: “Vậy công chúa quên rồi. Thanh Khâu có tới hai hoàng tử cơ mà”.

Lăng Bình cố đạp chân thật mạnh trong không khí, đẩy cơ thể tôi và nàng ta di chuyển về phía trước. Nàng ta điên cuồng đẩy tôi bay ngược về chốn cũ, chính là nơi tiếp giáp giữa Hoàng Tuyền và Vong Xuyên, trong khi cả hai vẫn oán hận bóp chặt lấy yết hầu của kẻ kia không rời. Tôi muốn dợm chân lại, nhưng lực chống cự yếu ớt từ tôi là vô ích, tư thế của Lăng Bình đang là người chủ động, còn tôi căn bản không thể nhìn thấy những gì ở sau lưng.

Nội lực di chuyển của hai người trên không khiến cho thảm hoa bỉ ngạn đung đưa dữ dội như ở trong dông bão, linh lực trong tay Lăng Bình vẫn đang quấn lấy cổ họng tôi. Rồi đột nhiên, trên đôi môi tái nhợt của nàng ta nở ra một nụ cười nhạt nhẽo.

Da đầu tôi run lên, vội vàng quay đầu lại, thấy người Âm phủ vẫn lễ độ quỳ gối la liệt trên mặt đất, xếp thành bao hàng dài, tim tôi vậy nhưng cũng biết sợ.

Rõ ràng, Lăng Bình muốn lấy mạng những người vô tội này.

Tôi thống khổ kêu to: “Tất cả mau tản ra! Các người muốn chết cả hay sao, giờ này vẫn ở đây quỳ được! Chạy đi! Nhanh lên! Đừng ngu xuẩn quỳ nữa!”.

Lăng Bình nghiến răng, chỉ hận mình không đủ khả năng bóp chết tôi tại chỗ: “Bản công chúa chưa cho phép bọn chúng! Tên nào dám đứng lên?”, nàng ta định mang tôi sà xuống, nhưng rồi tất cả người âm đều nghe theo lời tôi, bọn họ bỏ chạy đi tứ phía, không một ai quỳ nữa, khung cảnh Âm phủ trông vô cùng tán loạn.

Hai luồng linh lực trên cổ va chạm nhau, không ngừng tiêu trừ nhau, dội vào cơ thể đối phương cảm giác đau buốt thấu tâm can, điều khiến mọi người kinh sợ nhất chính là, cả tôi và nàng ta dù chết cũng nhất quyết không chịu buông tay trước. Tôi cười nhạt, nhìn vẻ mặt kinh hoàng thất thố của nàng ta, có lẽ trong thâm tâm Lăng Bình cũng đã ngầm thỏa thuận, kiếp này, tôi chính là đối thủ ngang tài ngang sức của nàng ta rồi chăng.

Lăng Bình vận sức, nói: “Ta phải giết chết ngươi”.

Tôi tiếp tục dội linh lực vào trong lòng bàn tay, bóp chẹt cổ Lăng Bình, những ngón tay của tôi vươn lên tới vị trí thanh quản: “Công chúa đuối sức rồi, cô không trụ nổi đâu”. Lăng Bình cười lạnh tanh, thở gấp: “Ngươi cũng thế, nghe giọng của ngươi run rẩy kìa, ha ha, chắc gì đã thắng nổi được ta…”.

Thật ra, lúc ấy, tôi không còn nghĩ gì đến những phần thưởng kia nữa, chỉ một lòng một dạ muốn bảo vệ tấm lòng kiêu hãnh của riêng tôi, không để cho nàng ta tiếp tục chà đạp lên nhân phẩm của Tịnh Yên tôi được. Tất cả những thứ này mang lại cho tôi một cảm giác kì quái, như thể trong kiếp trước, tôi và Lăng Bình đích thực đã từng là kẻ thù của nhau, đã từng không đội trời chung vậy.

Trong cơn mê loáng thoáng, tôi nghe thấy tiếng Ti Mệnh bên tai, bà ta gào khản đặc, tiểu cô nương, ngươi mau buông tay đi, đừng cố chấp ai được ai thua nữa, nếu không cả hai người sắp sửa đi chầu Diêm Vương đấy…

Chầu Diêm Vương, đây không phải chốn Âm phủ rồi sao.

Thế rồi tôi thấy bàn tay còn lại đầy máu của Lăng Bình vươn ra, cây phất trần kia không biết từ đâu lại trở về. Lăng Bình giơ tay lên, toan dùng phất trần dẫn tiên lực dời non lấp bể đánh thẳng vào ngực tôi, trong cùng khoảnh khắc ấy, bàn tay còn lại đang vận linh lực của tôi cũng nhanh vậy vươn ra, hướng thẳng tới thắt lưng Lăng Bình…

Tôi chờ đợi cơ thể hai người cùng lúc bị văng mạnh ra xa, nàng ta dùng phất trần, muốn giết chết tôi theo một phương thức đầy tàn nhẫn, đây chính là chơi bẩn. Nhưng rồi, một cơn gió lồng lộng từ đâu thổi ập tới, phất trần của Lăng Bình không kịp vung tới lồng ngực tôi, bởi vì đã có một chưởng phong cản lại, vậy mà linh lực từ tay tôi vẫn thản nhiên xuyên qua thắt lưng của Lăng Bình…

Trong tiếng gió, một chưởng phong màu trắng hất văng phất trần vào bờ hoa bỉ ngạn. Nhưng, đấy không phải là chiêu thức của tôi, càng không phải từ lòng bàn tay của Ti Mệnh truyền đến.

Tôi vô cùng ngạc nhiên, nghe thấy thanh âm như suối xa của người kia gọi mình, lại như tiếng ngọc trong đáy chén lưu ly, sau cùng, từng giọt, từng giọt lắng lại trong sâu thẳm tâm hồn, hóa thành một âm sắc trong lành nhất thế gian.

Dưới Âm phủ, người đó gọi tên tôi, không phải tên ai khác.

“Tịnh Yên”.

- ---------------------