Tiêu Tương Cô Tịch

Chương 34: Duyên cũ của Di Phong (1)



- --------------------

Tôi ngỡ ngàng nhìn lên, linh hồn nhất thời trôi nổi trong vô vàn sắc hoa bỉ ngạn đung đưa theo tiếng gió.

Rõ ràng, ở Âm phủ không có lấy nổi một tia sáng, thế nhưng người mới bước đến lại giống như mang theo muôn tầng nguyệt quang sáng ngời của nhân gian, từng bước đi trên mặt đất, là từng đường trăng thanh tao nhã, dịu dàng được dát xuống Âm phủ này.

Hôm nay, công tử ấy không mặc y phục tím nhạt như mây nữa, đã thay bằng một thân bạch y trắng tinh khôi, viền áo màu thanh thiên nhạt mát mẻ. Giống như những công tử áo trắng tuyệt mĩ đi ra từ trong tranh. Tôi lại chưa từng thấy, thì ra màu trắng và thanh thiên cũng hợp với công tử đến vậy.

Người đó khẽ khàng gọi tên tôi, Tịnh Yên.

Tôi dùng tay che vết thương ở bụng, trước mắt đã mờ đi. Lúc linh hồn cơ hồ muốn ngã xuống, thật không biết mọi thứ xung quanh nom thế nào, chỉ có hương hoa lê mát dịu, quanh quẩn bên người tôi, như thể đưa tôi chìm sâu vào mộng mị. Phút chốc, tháng năm bể dâu chỉ như một giấc mộng xa vời, tan tan hợp hợp, những người tôi không thích, những người tôi yêu thương, tất cả, hóa ra chỉ như viễn cảnh phù hoa trong sương mù. Xa quá… tôi vĩnh viễn không chạm tay vào được.

Hóa ra, tiếng gọi của người đó và Ti Mệnh có thể xa nhường này...

Thế rồi, một bờ vai vững chãi đỡ lấy thân thể đã vơi hết khí lực của tôi, một luồng tiên khí trong lành từ đâu xông vào mũi, khiến cho tôi thấy dễ chịu vô cùng. Dần dần trước mắt tôi, mọi thứ lại trong veo khôn tỏ.

Giữa Âm phủ rộng lớn, hoa bỉ ngạn như mưa, thanh âm của người kia có phần hơi đè nén, nhưng giọng nói phát ra vẫn êm nhẹ, dễ nghe, như tiếng nước chảy êm đềm qua khe núi: “Yên cô nương, cô sao vậy? Sao lại thành ra nông nỗi này?”.

Bây giờ tôi vô cùng tỉnh táo, nhận thấy Ti Mệnh và Diêm Vương đang âu lo nhìn tôi, phía xa cũng có bao nhiêu người âm tò mò, rải rác đứng nhìn tôi không ngớt. Lại có cả một bầy tiên nga nom lạ mặt, bọn họ hung dữ nhắm vào tôi, hằm hè.

Tôi giật mình, vội vàng thoát khỏi bờ vai của người kia: “Công tử? Sao công tử xuống dưới Âm phủ này?”.

Vì khoảng cách rất gần, rất ngắn, tôi có thể trông thấy rõ, trên vai áo của chàng ta vẫn còn vương một vài hạt cát qua đường. Đêm qua, bên ngoài Quỷ Môn Quan xảy ra bão cát lớn, vì thế tôi và Ti Mệnh bất đắc dĩ không thể quay về được.

Di Phong hơi ngạc nhiên, nhìn vào khoảng trống giữa hai người mà tôi vừa để lại, lúc sau thì nghiêng đầu, nói khẽ: “Tại hạ đi tìm cô”.

Tại hạ đi tìm cô? Hai chúng tôi chẳng qua mới chỉ quen biết gần nửa tháng, chưa hẳn thân thiết gì, chỉ vì mấy chữ này, một người như Di Phong có thể cất công từ Thanh Khâu xuống tận Âm phủ xa xôi sao? Chàng ta đúng là một con người lạ lùng.

Đợi đã, lúc này tôi mới để ý, dáng nghiêng đầu của Di Phong khiến chiều cao của chàng ta hơi cúi mình hạ xuống, mái tóc xõa cũng tiếp xúc với bả vai của tôi, cảm giác cơ thể giống như có nước ngầm chảy qua, chúng tôi… đứng quá quá gần rồi đi! Ôi, tư thế này, thu vào mắt người ngoài cả vũ trụ mờ ám, giống như một chàng trai đang dùng bờ vai dài và rộng, che chở cho cô gái nhỏ chỉ cao tới ngang vai chàng ta vậy.

Tôi hít hà, phân bua: “Không phải tôi ham chơi không chịu quay về đâu, tôi chỉ theo Ti Mệnh đi làm công chuyện vặt một lúc, vì gặp sự cố, nên là không về được, cũng không có cách nào báo được”.

Ti Mệnh éo le cười. Ai ngờ, Di Phong ngẩng mặt lên: “Ta biết”.

Tôi chớp mắt, cảm thấy rất ngạc nhiên: “Sao? Công tử biết cái gì?”.

“Đương nhiên, là ta đã biết rồi”.

Tôi ra vẻ vô cùng bất đắc dĩ, Di Phong đành hạ giọng, cắt nghĩa: “Ta biết, đêm qua Âm phủ có bão cát, Yên cô nương không thể quay về được”.

Tôi hơi ngây người ra một lúc, hình như con người này cái gì cũng biết hết thì phải. Trước kia, tôi từng nghe Nguyệt Lão kể chuyện phiếm về tiên tộc Thanh Khâu. Lão nói những hồ ly sống lâu, pháp lực cao cường, thường có năng lực tiên đoán khá chính xác, nhưng không phải hồ ly nào sống lâu cũng có cơ duyên này. Tôi bảo: “Chán chết. Công tử biết hết tỏng còn gì, còn cố tình trêu tôi”.

Di Phong cười xán lạn như ánh mặt trời nhân gian: “Tiêu Tương của ta hiếu khách đến mức này, chủ nhân của nó còn xuống tận Âm phủ để đón một cô nương, bộ cô không vui sao?”.

Lại nói, Di Phong thản nhiên đem cái dung mạo trời đánh của Hồ tộc xuống Âm phủ tìm tôi, khiến tôi thực phiền muộn.

Phiền muộn đến chết mất.

Ở trong trường hợp này, khua môi múa mép thế nào cũng đều yếu thế cả, từng câu, từng chữ trong lời của chàng ta đều chỉ ra sự thật, Tiêu Tương hiếu khách đúng là thật, chủ nhân của nó xuống Âm phủ để đón vị khách ấy cũng chính là sự thật, Di Phong khéo léo đưa tôi vào thế rồi. Tự nhiên tôi rùng mình, khéo nghĩ, chẳng hay, cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi và Di Phong kiếp này không hẳn là tình cờ, lỡ như, lỡ như tôi cũng bị gài bẫy thật thì sao? Tôi đành chọn cách tảng lờ chàng ta đi.

Đang giả vờ lay trán, giả bộ như đau đầu, động tác này chân thật và hoàn hảo đến mức Ti Mệnh toan tiến lại dìu tôi. Di Phong lại cúi xuống, nhìn tôi hỏi: “Sao thế?”.

Sợ mình bị phát hiện, tôi tiếp tục diễn xuất: “Tôi thấy đau đầu, chóng mặt quá, chắc chắn là mệt rồi”.

“Đau đầu à?”.

Chàng ta nhìn tới thắt lưng ở eo tôi, đôi mắt phảng phất nét u buồn, giống như một chiều thu gió núi thổi hiu hiu, đoạn hỏi: “Còn bụng cô thì sao? Bụng có còn đau không?”.

Tôi chạm tay xuống bụng, vết thương đã cầm máu, cũng chỉ hơi ê ẩm, nhưng bộ y phục của tôi coi như là tiêu rồi. Chất vải tơ này sẽ khó mà giặt nổi, nghĩ đến việc mất cả một ngày dài giặt đồ bên khe suối, tôi thấy đau vô cùng, nhưng đấy là đau tay.

“Đau chứ, ai da, chỗ nào trên người tôi giờ cũng thấy đau cả. Công tử xem, khi ta về Tiêu Tương, có nên điều động tiên nga nào hay không…”.

Tôi hạ giọng, dáng vẻ rất đáng thương, lại thầm nghĩ Di Phong làm sao không mau gật đầu đi, hại tôi nhăn nhó lâu như vậy, sắp sửa đau thật rồi. Là đau miệng chết ấy.

Không phải tôi lười biếng, hồi còn sống ở trong phủ Nguyệt Lão, tôi thường có thói quen tự mình giặt giũ tư trang từ lâu rồi, cũng chỉ vì không yên tâm giao lại cho ai cả. Lỡ như gặp phải người oán ghét, bọn họ xé rách y phục tôi thì sao? Bổng lộc cả năm tiêu dè sẻn, mỗi năm tôi chỉ có thể mua thêm một, hai tư trang mới, ăn vận nhẹ nhàng không có gì nổi bật.

Y phục này khó giặt, nên tôi cần thêm một tiên nga cùng phụ tôi chà vết máu mà thôi.

Di Phong dường như lại chưa nghe thấy rõ, hỏi lại: “Sao? Cô nương vừa bảo gì?”.

Tôi sụt giảm hứng thú: “À, ý kiến của tôi cũng chẳng có gì đâu. Nhưng mà tôi thắc mắc, công tử không thấy rằng Tiêu Tương rộng như vậy, lâu ngày đâm ra hiu quạnh sao? Khi về, hay là… công tử gọi thêm vài tiên nga lên đỉnh Tiêu Tương nhé?”.

Di Phong im lặng, không nói gì. Được một lúc, tầm mắt của Di Phong dừng lại trên đai áo tôi hồi lâu, như thể đang đánh giá, chàng ta hơi ngập ngừng: “Hay là… Yên cô nương, ý cô là chiếc váy của cô nương”.

Chưa để chàng ta nói hết câu, Ti Mệnh chen vào, gầm gừ nói: “Sao cơ, để ta chăm sóc chứ! Tiểu cô nương, đấy chính là thật sao, ngươi và ta thì không cần xa cách, nhưng nam nữ phải thụ thụ bất thân”. Bà ta gườm gườm nắm vai tôi, lôi về, tôi vẫn tiếp tục xoa bóp trán, bởi vì đã trót diễn thế rồi, cũng không biết phải làm gì cho cam.

Di Phong lẳng lặng, nói: “Thái dương vẫn sáng, cô không làm sao đâu”. Chàng ta rất nhanh tiến sát lại gần tôi, như một cơn gió cuốn chuẩn bị mang tôi đi “Vậy đi thôi, nhanh nào, nếu cô nương mệt rồi, chúng ta về Tiêu Tương rồi tính”.

Tôi giật mình, cho rằng sự việc đi hơi quá, đến lúc tôi phải ra tay hạ màn rồi. Đùa sao, tôi còn chưa lĩnh được phần thưởng với Diêm Vương, trong người không cắc bạc, Di Phong bảo đi là đi ngay thế nào!

Tôi vội bảo: “Khoan đã, tôi thấy khỏe hơn rồi! Công tử đợi tôi thêm một lúc, thêm một lúc nữa thôi, vụ này cho tôi kiếm chác ít lời đã”.

Di Phong đứng lại bên tôi, không nói gì.

Tôi cũng không nói năng gì nữa, chỉ nhe răng cười trừ. Nhiều khi, tôi có cảm giác Di Phong biết rõ những việc tôi đang làm, chẳng qua chàng ta đang giả ngơ, chấp nhận để tôi là người đưa bàn tay chèo lái theo ý mình mà thôi.

Ti Mệnh quay sang bảo Diêm Vương: “Ông xem, tiểu cô nương của bản tinh quân đã thay Âm phủ ông đánh đuổi người rồi đấy! Người ta còn bị thương như vậy, ông nhất định phải đãi ngộ hai bọn ta thật tốt”. Bà ta còn không quên dọa người: “Bằng không, bản tinh quân sẽ tấu lên thiên đình, yêu cầu Thiên Đế phế chức vị của ông”.

Lăng Bình bị một chưởng phong của tôi đánh vào bụng, không biết là bị nội thương hay ngoại thương, nàng ta nằm lăn vật ra đất, tạm thời, chính xác là người nhàn nhã nhất lúc này. Tôi lại không hề được nhàn nhã như thế, vừa kết thúc đôi lời với Di Phong, còn chưa kịp thở ra, một đám tiên tỳ chết dẫm trốn chui lủi ở đâu lại lũ lượt xô đến, kết tội tôi mưu sát công chúa điện hạ của bọn họ.

Di Phong trầm ngâm, nói: “Công chúa nhà ai, mà dạy ra được mấy cô tiên nga trốn kĩ như thế này. Nếu các người không ra, ta lại nghĩ, công chúa nhà ai không tuyển tiên hầu đấy”.

Thật ra, tiên tỳ vẫn có thân phận bé nhỏ hơn tiên nga một chút, là thứ bậc thấp kém nhất chúng tiên, nhưng khoảng cách với tiên nga lại không hề đáng kể, vậy nên ở Thiên giới, đều gọi chung là cấp bậc tiên hầu. Tiên đồng cũng là một tiên hầu, nhưng ở dạng cao hơn tiên nga, lại chỉ là cao hơn một chút, lo liệu mọi việc chính cho người tiên chủ ấy, mỗi tiên chủ thường có một đến hai tiên đồng bên cạnh.

Đám tiên hầu này lại vô lý mắng người, vượt quá quyền hạn mà không biết.

Tôi lôi hết vốn liếng võ mồm bao năm của mình ra để chửi, chửi cho đến khi mặt họ cùng nhau nghệt cả ra. Ti Mệnh vốn dĩ rất ghét đám người xun xoe đó, bút Thiên Quan trong tay đương sắp sửa vung lên, ai ngờ, không cần chúng tôi phải ra tay xử lý, Lăng Bình đang nằm trong bụi hoa đã vẽ lên một đường vòng hoàn hảo, biến đám tiên tỳ không phải phép của nàng ta một cước rớt xuống Quỷ Môn Quan. Đến phút cuối, vẫn còn vang lại tiếng khóc than của họ: “Công chúa! Bọn em nhận sai rồi”.

“Quý công tử hỏi ai dạy họ sao? Là ta”.

Chẳng mấy chốc, xuất hiện một thanh âm hồi đáp câu nói của Di Phong, vậy mà chàng ta vẫn chẳng mảy may để lộ một chút biểu tình nào. Di Phong chỉ lặng im, dõi theo tầm mắt của mọi người, bởi vì mọi người, trong đó có cả tôi, phát hiện ra giọng nói đó sớm hơn chàng ta.

Lăng Bình lảo đảo đứng dậy, máu trên tay áo nhiễm đỏ góc váy của nàng ta, hoa tai phượng hoàng kêu vui tai, Lăng Bình đưa tay, chỉnh trang lại búi tóc hơi xô lệch của mình. Hai mắt Lăng Bình tự dưng sáng ngời như sao xa, lấp lánh, nàng ta rất nhanh lấy lại phong thái quân vương của một bậc công chúa, tay bày ra tư thế chống hông.

“Ồ… hóa ra lại gặp người quen sao”.

Giọng Lăng Bình lanh lảnh: “Di Phong, ta đang gọi huynh đấy, bao giờ huynh mới chịu rước ta về cửa đây?”.

Cả Âm phủ đột nhiên im bặt.

Di Phong cũng im bặt.

Tôi trố mắt nhìn chủ nhân đặt ra câu hỏi đấy, rồi lại trố mắt nhìn sang bên Ti Mệnh. Bà ta rứt tay áo, tỏ vẻ không hài lòng “Hỏng rồi, hỏng rồi”. Ti Mệnh Tinh Quân đã nhận định thì không bao giờ sai, tôi lạnh lùng mà nghĩ, Lăng Bình đánh nhau với tôi quá sức bị tẩu hỏa nhập ma, bây giờ, đã biến thành một con phượng hoàng đầu óc chập cheng rồi. Quả báo của nàng ta sao lại nhanh như thế.

Gương mặt Lăng Bình vẫn vô cùng tự tin. Mấy nữ quỷ nghe chuyện bức bối cắn tay áo, còn Diêm Vương hai mắt đã quay lên mòng mòng, ông ta hồn lìa khỏi xác từ lâu rồi, khiến người ta không thể không nghĩ đến cảnh một mối tình đoạn tụ quá thương tâm, có người đàn ông nọ nghe thấy tình lang của mình bỏ cuộc chơi theo vợ, khóc đến nhỏ máu mắt...

Di Phong bảo với tôi: “Rốt cuộc, hai người đã đánh nhau thế nào, sao bây giờ cô ta lại thành ra như thế?”.

Chàng ta không hỏi nguyên nhân gì dẫn đến cuộc ẩu đả, một người đệ đệ nhanh trí ngang ngửa Cục Tuyết như Di Phong, chắc hẳn đã nắm chắc chắn rồi. Cơ mà mẫu người cơ trí, nhìn thấu nhân tâm như anh em nhà họ, cũng chẳng hay biết được tại sao Lăng Bình lại thành ra như này, Di Phong mà không biết, tôi lại càng không biết, chúng tôi ai làm sao mà biết.

Thì hai người chúng tôi đánh nhau như vậy đấy, bây giờ Lăng Bình biến thành như vậy đây, có trời mới liệu ra chuyện gì.

Tôi lắc đầu, ngụ ý bản thân không có câu trả lời. Nhìn thần sắc Lăng Bình vẫn rất bình thường mà, không loại trừ khả năng, nàng ta lần đầu tiên trông thấy Di Phong thì đem lòng cảm mến, bèn bày ra hạ sách tiếp cận ‘trông công tử quen quen’, chứ có nỗi gì đâu.

Lăng Bình liếc mắt về phía tôi, từ nãy đến giờ, màn nói chuyện qua lại của tôi và Di Phong đều khéo léo lọt vào ánh mắt nàng ta cả, cách Lăng Bình nhìn tôi bắt đầu có đôi phần hận ý.

Di Phong ngẩng đầu lên, hướng về phía Lăng Bình, giọng nhàn nhạt: “Cô là ai?”.

Lăng Bình nhíu mày: “Không biết ta là ai hay sao?”, nàng ta ngập ngừng, nói “Ta là Lăng Bình công chúa của Phượng tộc, hồi nhỏ có gặp qua huynh rồi”.

Người Âm phủ bàn tán to nhỏ, thì ra hai người họ quen nhau.

Nét mặt của Di Phong vẫn bình thản như nước, thật không biết bản thân đang nghĩ gì: “Xin hỏi, trong hoàng gia Phượng tộc, cô là Đại công chúa hay là Nhị công chúa?”.

Lăng Bình nhếch môi cười, tim ngập tràn kiêu hãnh: “Ta là Nhị công chúa, trước ta còn có một hoàng tỷ”. Nàng ta hất hàm lên, đôi môi đỏ rực như đóa hoa thạch lựu khiến người ta chói mắt “Bây giờ huynh nhớ chưa?”.

Cảm giác của Di Phong thoáng chút hơi ngập ngừng, chàng ta nâng tay áo, giống như một đám mây trôi dạt trên trời xa.

“Vậy sao? Tại hạ nhớ ra rồi. Ta ấy à, không có trách nhiệm gì với Đại công chúa, hay là Nhị công chúa cả”.

“Huynh…!”.

Lăng Bình tức đến đỏ mang tai, nàng ta thẹn quá, nói: “Huynh cố tình! Bà nội ta là Phượng vương gia gia đã từng nói, khi ta còn bé tí, sau này, ta sẽ phải lấy huynh”.

Thì ra, lại là mấy trò lừa bịp trẻ con của người lớn. Tôi còn tưởng giữa hai người họ có hôn ước từ lúc nhỏ gì cơ, hóa ra chỉ là nhận định đơn phương từ Lăng Bình, Di Phong còn chẳng nhớ cô công chúa này là ai nữa ấy là. Quả nhiên, chàng ta nói: “Lời từ miệng bà nội của công chúa, cớ sao giờ đây đổ lên đầu tại hạ? Công chúa rất muốn gả…”, Di Phong hít một hơi, nói tiếp “Nhưng biết đâu, bản thân ta lại không muốn lấy cô”.

Lăng Bình cắn chặt môi, không nói thêm lời nào. Có vẻ, nàng ta uất đến mức phát khóc rồi, đôi mắt sắc sảo giờ đây ngập tràn nước. Lăng Bình giương tay, gọi cây phất trần trong thảm hoa thu về, trước khi ấm ức quay lưng đi, còn nói: “Chết tiệt! Năm ấy chính đại ca của huynh phá hủy dây trường tiên của ta, bây giờ, phất trần của ta lại do huynh làm hỏng”.

Tự nhiên, tâm tình tôi rối loạn, trong lòng trào lên một cảm giác khó tả, không biết do điều gì. Tôi nhìn trân trân vào nơi Lăng Bình đi khuất, sau những thảm hoa đỏ chói mắt, không biết mọi chuyện xung quanh mình đã thực sự kết thúc, hay mới chỉ là bước khởi đầu...

Đám người âm không dám hóng hớt nữa, tản dần đi, ai làm việc người nấy.

Tôi cứ đứng như người vô hồn, cho tới khi Di Phong và Ti Mệnh chắn ở trước mắt tôi. Ti Mệnh huơ tay, thủ thỉ nói: “Tiểu cô nương, sao ngươi đờ ra thế? Lỡ đâu dẫm trúng tổ kiến lửa thì sao?”.

Tôi giật mình, chỉ nghe rõ ba từ ‘tổ kiến lửa’ cuối câu, theo phản xạ hớt hải nhảy dựng lên. Chưa thấy kiến lửa đâu, nhưng mới chỉ bật chân lên một chút, vết thương ở bụng tôi đã đau đến tê dại. Ti Mệnh tái mặt, Di Phong kéo tay tôi: “Cô sao vậy? Bụng cô giờ đang còn đau đấy!”.

Tôi bần thần lấy lại thần trí, chàng ta buông tay ra, nói tiếp: “Mạng người chỉ có một lần thôi, sao cô lại liều vậy…? Cô thích hóa kiếp mình vậy ư?”. .

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Ti Mệnh không hài lòng: “Này, chỉ có mình ta được phép mắng tiểu cô nương thôi”.

Bị chỉ trích thật rồi. Tôi ủ rũ, bản thân mình bị mắng thì cũng chẳng sao đâu, nhưng Di Phong làm sao biết, Tịnh Yên tôi vạn phần chẳng hề muốn thế này, là bọn họ hết lần này đến lần khác không ngừng ép buộc tôi, tôi chỉ là kẻ bị động trong trần thế này thôi… Tôi thấy lòng mỏi mệt. Cũng phải, chàng ta đâu phải là Cục Tuyết, Vân Phi giờ đây càng không phải, nếu người ở đây là Cục Tuyết, chàng đương nhiên sẽ hiểu, tôi đã mệt mỏi chống đỡ cuộc đời này nhường nào… nhưng bây giờ, phủ Nguyệt Lão và Cục Tuyết của tôi không còn nữa. Tôi sống lâu như vậy, vượt qua bao sinh ly tử biệt, chỉ để đuổi bắt một viễn ảnh xa vời, nhiều khi, tôi không biết có phải mình đang sống?

Tôi tiếp tục ủ rũ, đau như vậy còn sức nào cãi đâu.

Nhưng việc tôi im lặng lại là dấu hỏi lớn trong đầu của Di Phong. Chàng ta không vui lắm, ôm đầu: “Tệ thật, giờ Yên cô nương lặng im như thế này”.

Bấy giờ, tôi lại nói: “Thì là đau ấy mà”.

“…”.

Sau khi sắp xếp mọi việc êm xuôi, chúng tôi rời Âm phủ từ con đường cửa Tử. Diêm Vương sai người thay tôi trả chiếc quạt lông ngỗng, ông ta rất cảm kích tinh thần trượng nghĩa giúp Âm phủ của tôi, quyết định sẽ xây cho tôi một căn lầu thật lớn. Nhân lực đã có thừa thãi rồi, tháng sau chọn ngày đẹp, sẽ bắt đầu khởi công.

Di Phong hạ giọng, nói nhỏ bên tai tôi: “Yên cô nương, như thế này là cô…”.

Tôi nhún vai, tất nhiên chỉ dám nhún nhẹ thôi: “Không sai, công tử đoán đúng rồi. Tôi giao đấu với cô ta, ừm… cũng chỉ vì tiền thôi”.

Tôi nghĩ rất kĩ rồi. Trước kia, ngân lượng là thứ tôi yêu mến nhất trên đời, cho đến khi tôi gặp được Cục Tuyết, chàng mới là định nghĩa thứ hai mà tôi yêu. Giờ đây, Cục Tuyết đã không hề yêu tôi, đương nhiên ngân lượng lại là thứ tôi yêu nhất trên đời.

Di Phong như cười như không, lặng lẽ nói: “Không có gì. Yên cô nương thông minh, biết tùy cơ ứng biến để làm giàu, đây là một chuyện tốt”.

Tôi lừ lừ nhìn chàng ta, người đâu đổi giọng nhanh thật đấy, Di Phong khẽ thở dài: “Thật ra, lúc nãy, lời của ta không phải là chỉ trích… chắc cô nương cũng biết. Thôi vậy”. Ngẫm nghĩ thêm một lát, chàng ta lại tiếp lời: “Khi nào có mối, cô nhớ bảo cho ta”.

Vẻ mặt tôi khi ấy: “…”.

Ti Mệnh Tinh Quân thì khỏi nói, bà ta thấy háo hức, thấy phấn khích vô cùng. Ti Mệnh tươi cười hỏi Diêm Vương, dự án xây lầu như vậy trong bao lâu?

Lão Diêm Vương hồ hởi: “Nhanh thôi. Chưa đầy ba mươi năm là căn lầu hoàn thiện”.

Tôi tá hỏa, ông ta bắt tôi phải đợi ba mươi năm, khác nào đang tra tấn chút tinh thần của tôi. Bỏ đi, tôi không cần nhà cao cửa rộng, lầu son gác tía nữa, một căn lầu nhỏ xinh xinh thôi cũng được, tọa lạc ngay bờ hoa bỉ ngạn, càng tĩnh lặng càng tốt.

Diêm Vương mặt nghiêm túc: “Không được. Cô nương, cô dù sao cũng là ân nhân lớn của cái Âm phủ này, phải xây một căn lầu khang trang, đàng hoàng, người đời sau này mới không thể chê cười vào mặt ta”.

Lời ông ta làm sao lại có lý như thế, tôi quả thật chưa nghĩ đến điều này. Nhưng dù sao, tôi cũng là người có quyền được lựa chọn theo nguyện vọng bản thân, ai cần lầu vàng gác ngọc để làm gì, vậy mà đám người Âm phủ cố chấp này nhất quyết là không thuận. Tôi bực quá, đòi hỏi cho bõ tức: “Thôi được, ba mươi năm thì đợi ba mươi năm. Nhưng ít ra, khi mà chưa có nhà, ngài cũng phải hỗ trợ lương thảo cho tôi chứ. Mỗi tháng, tôi cần thật nhiều quả đào tiên và lựu”.

Diêm Vương chưa tỏ thái độ gì, Di Phong ôn hòa nói: “Đào tiên và lựu cũng rẻ mà. Mong Diêm Vương thành toàn cho cô ấy”. Diêm Vương liền gật đầu, chắp tay chào từ biệt bọn tôi.

Ba người chúng tôi vừa quay đi, Hắc Bạch Vô Thường đưa đến một bóng người quen thuộc. Vất vả một ngày trời, cuối cùng họ cũng tìm được rồi. Tôi nhìn nữ tử rất giống mình, cô ta được Hắc Bạch Vô Thường áp giải đến, gương mặt buồn như mưa.

Di Phong ngạc nhiên, nhìn tôi, rồi lại đưa mắt nhìn Lưu Tinh. Hắc Bạch Vô Thường cũng kinh ngạc, nhưng trái với suy đoán của tôi về cuộc tương ngộ không ngờ này, Lưu Tinh nhìn Di Phong lại không hề có phản ứng gì cả.

Tôi có phần hoang mang. Bẵng đi một thời gian, ước chừng hơn một tháng, khi trò chuyện bên tôi, Ti Mệnh bảo, có thể cô ta không hề quen Vệ Hằng.

Đấy là chuyện khúc mắc của sau này, còn bây giờ, tôi chưa có đủ thời gian và khả năng luận giải. Có muốn luận giải, cũng chỉ đau đầu thêm.

Giọng cô ta đều đều bảo tôi: “Là cô. Trước khi chết, tôi đã nhìn thấy cô. Thì ra, tôi và cô lại giống nhau nhường vậy. Tôi biết, cô không phải là người”.

Tôi lạnh lùng: “Thì sao? Cô tự tiện bỏ trốn, mang lại bao rắc rối cho tôi nhiều rồi. Bây giờ, hãy ở lại đây tu hành cho thật tốt, chờ đến lượt đầu thai”.

Lưu Tinh buồn bã đứng trước mặt Ti Mệnh, thưa: “Qua lời của mọi người, tôi được biết ngài chính là Ti Mệnh. Tôi thực muốn hỏi ngài, vì sao mệnh cách của tôi lại đau khổ như thế?”.

Ti Mệnh nghiêm nghị, đáp: “Đó chính là nhân quả từ kiếp trước của cô”. Còn trí tưởng tượng là của ta.

Diêm Vương bảo Hắc Bạch Vô Thường đưa người đi. Lưu Tinh lại trầm ngâm, ánh mắt xoáy sâu vào cánh đồng cỏ lau đung đưa hai bên đường: “Kiếp sau, tôi còn có thể gặp lại người thân không?”.

Nhưng không ai trả lời Lưu Tinh cả. Chúng tôi đặt chân qua cửa Tử, bỏ lại nơi Âm phủ biết bao suy tư về trần ai bụi bặm. Đời người như sương sớm, nếu biết tương tư là điểm dừng…

Đến lúc ba người chia đôi ngả, Ti Mệnh đằng vân đi, trước khi về còn ôm tôi một cái, dặn dò tôi phải nghỉ ngơi thật tốt, mấy hôm nữa bà ta sẽ ghé thăm. Ti Mệnh cười khoái trá, bà ta cũng chưa có cơ hội đến Thanh Khâu bao giờ, lại đang dịp cái kết giới rách của Thanh Khâu mở ra, thật đúng ý bà ta.

Ti Mệnh rời đi được một lúc, bầu không khí giữa tôi và Di Phong vẫn im lặng, không biết nói câu gì. Tôi nghĩ, chẳng lẽ lại ngô nghê hỏi thăm sức khỏe của Di Phong ổn không, rồi cảm tạ chuyện chàng ta dùng tiên chướng đỡ phong kiếm của Vân Phi thay tôi,… như thế khác nào đang kiếm cớ, lại khách sáo vô vị chết đi được. Chẳng lẽ, sau này mỗi lần gặp Di Phong, giữa hai chúng tôi cũng chỉ giao thiệp xã giao thôi vậy à!

Phải rồi, tôi sẽ hỏi thăm về con chim Tiểu Chước. Đang định lên tiếng trước, người đi bên cạnh tôi đã nhũn nhặn cất lời: “Vết thương ở bụng Yên cô nương… Lăng Bình không có kiếm, là cốt trảo thật ư?”.

Tôi gật đầu. Di Phong hỏi thêm: “Trong lúc giao chiến với cô ta, Yên cô nương có biết, cốt trảo đấy Lăng Bình luyện chiêu thức gì không?”.

Tôi lắc đầu, sao Di Phong có thể hỏi tôi mấy cái chuyện trên trời dưới biển này vậy nhỉ. Thật ra, cũng có nhiều chiêu thức, Lăng Bình thích đặt tên gì thì nó là tên nấy. Di Phong vươn tay ra, dưới một tầng áo mỏng, ống tay áo no gió của chàng ta phảng phất hương hoa lê nhẹ nhàng, cánh tay dài tự dưng nắm lấy cổ tay tôi, nâng lên. Tôi ấp úng, vội hỏi: “Công tử… làm sao thế?”.

Cảm thấy đã quan sát vừa đủ, Di Phong thả tay ra: “Hâm thật. Cô cũng có thể luyện đấy thôi, sao phải ngại tiên pháp của cô ta?”.

Ôi dào, Lăng Bình công chúa đó chưa ngại tôi thì thôi, tôi còn ngán cái gì. Tôi xoa xoa cổ tay, cười: “Đâu có, tôi đâu ngại gì đâu. Móng tay của cô công chúa đó, tôi bẻ hết nó rồi”.

Di Phong nghiêng đầu, chỉ biết nhìn lên khoảng trời mây lờ lững: “Coi như tại hạ xin rút lại những lời vừa trao đi”.

Tôi xòe bàn tay lên, để cho những tia nắng trong trẻo xiên vào khe ngón tay: “Nhưng công tử vừa nói, cái chiêu cốt cốt trảo gì ấy, tôi cũng có khả năng luyện à? Cái đó là thật ư?”.

Khi ấy, nắng bên trời đương đẹp, những dải tia sáng mềm mại chan hòa nô đùa trên tóc tôi, trút đầy xiêm áo lụa của tôi, lưu luyến ôm lên đôi vai vững vàng của người đó. Trong ánh nắng ban mai lấp lánh, sáng trong như ngọc mài, đôi mắt buồn đặc trưng của Di Phong càng trở nên dịu dàng, thật rất đỗi dịu dàng, trên mặt nước màu mơ phản chiếu bóng dáng đang thu nhỏ của tôi, phản chiếu cả thế giới mây ngàn tương phản sau lưng tôi, mơ hồ như cõi mộng.

Di Phong gật đầu: “Có gì không thể nào?”.

Tôi chống cằm, tự xem đây là gợi ý nhỏ không tồi, cân nhắc, nghĩ đông tây rồi nói: “Nhưng mà tôi không thích để móng dài cho lắm. Trông dơ làm sao ấy”.

Di Phong lại gật đầu: “… Đang định nói, hay cô đừng luyện nữa. Ta cũng thấy như vậy”.

“…”.

“Sao lại im lặng rồi? Cô làm ta quên mất, đang sắp nói gì đấy”.

Tôi nhăn mặt, không chịu: “Cái gì cơ? Não của công tử mà, đâu phải do tôi chứ”.

Di Phong đưa tay lên ôm trán, có vẻ như chàng ta đang quên thật.

Đi được thêm một đoạn đường nữa, mây chở chúng tôi đã vượt qua thêm hai quả núi xanh, Di Phong quay sang bảo tôi rằng: “Nhớ ra rồi. Yên cô nương, sao âm khí trên người cô nặng vậy? Coi chừng dẫn dụ tà vật đến. Hơn nữa, ta và cô đang quay về Thiên giới, cô như vậy có hơi…”. Chàng ta ngừng lại, đoạn nói nốt “Có hơi nổi bật rồi”.

Tôi quả nhiên quên mất, thứ Ti Mệnh cho tôi khi cả hai bước vào Âm phủ chính là sợi dây thủy ngọc chứa bột hoa bỉ ngạn. Âm khí nặng như vậy, Tịnh Yên tôi quay về Thanh Khâu chỉ có đường ăn cám. May mà Di Phong kịp nhắc nhở, ngay lập tức tôi tháo sợi dây ra, thở phào.

Đột nhiên trông thấy một thứ thật hay ho, tôi bèn gọi Di Phong: “Công tử xem, con báo trên đỉnh núi đằng xa kia đẹp quá. Nó có màu cam đỏ, vân hoa còn lạ mắt, tôi chưa từng thấy con báo nào như vậy”. Quan trọng là, tầm mắt nó đang nhìn theo về hướng của chúng tôi.

Di Phong nghiêng đầu sang bên đó, cười: “Đương nhiên rồi, yêu quái mà không đẹp, sao có thể lừa người”.

Chưa để máu của tôi kịp lên não, kịp suy nghĩ ý tứ này cho thông, chàng ta bình thản, nói: “Vừa may, âm khí của Yên cô nương dẫn dụ ra khá nhiều loại yêu quái. Như vậy, tạm thời chúng ta có thể biết, những quả núi xung quanh đây đều có yêu quái cả, còn biết đại ca của chúng là loại yêu quái nào”.

- -------------------