Tình Bất Tận

Chương 15: Nhẹ lòng



Ninh Chí Tuân trở về văn phòng làm việc trong thẫn thờ về mối quan hệ giữa Kiều Mịch Na và Phó Minh Khải. Còn Giang Vỹ và Kiều Mịch Na vẫn tiếp tục nói chuyện..

“Vậy lý do cô ngồi thẫn thờ là như thế nào?”

“Ba mẹ tôi muốn gặp ba mẹ anh Khải để chào hỏi, nhưng mà tôi không biết ba mẹ Phó sẽ nghĩ như thế nào, tôi còn chưa nói tôi là gì của anh ấy nữa mà..”

“Thế cô có dự định nói không?”

Phó Minh Khải im lặng nên Giang Vỹ không nói thêm, liền dẫn Kiều Mịch Na rời đi ngay đến nhà ba mẹ Phó khiến cô lúng túng..

“Nè anh, không cần gấp vậy đâu!”

“Sớm hay muộn thì cô cũng sẽ nói, thôi thì lựa ngay bây giờ luôn đi!”

“Hả?”

Diệp Trường Minh đã đến tập đoàn JW muốn đón Kiều Mịch Na đi ăn thì tình cờ nhìn thấy Giang Vỹ và Kiều Mịch Na đi cùng, liền chạy xe nối đuôi theo.

“Tôi vẫn chưa biết nên nói như thế nào mà..”

“Cô cứ nghĩ gì nói đó thôi, ba mẹ Phó cũng rất thích cô mà..”

Diệp Trường Minh đi theo thì mới nhận ra rằng con đường này có phần quen thuộc. Giang Vỹ và Kiều Mịch Na đỗ xe bên ngoài đi bộ vào nên Diệp Trường Minh cũng lén đi theo. Nghe tiếng chuông cửa nên mẹ Phó liền ra ngoài..

“Mịch Na, cậu Giang. Mau vào mau vào..”

Ba Phó nhìn Giang Vỹ và Kiều Mịch Na đến nên cũng ngưng dang dở công việc mà vào đón tiếp..

“Sao hôm nay hai đứa tới sớm thế?”

“Mịch Na bảo cô ấy có chuyện nói với hai bác nên con đưa tới luôn..”

“Ô gấp đến vậy à?”

Kiều Mịch Na lườm Giang Vỹ nhằm kêu anh im lặng, lúc này cô mới dũng cảm nói thật với ba mẹ Phó..

“Ba Phó, mẹ Phó. Thật ra, con.. con có điều này đã giấu hai bác bấy lâu..”

“Sao thế? Có gì con cứ nói xem nào..”

“Con.. Thật ra, Minh Khải là anh trai cùng mẹ khác cha với con ạ”

“SAO?”

Ba mẹ Phó bất ngờ đến không cầm vững ly nước trên tay mà nhìn Kiều Mịch Na..

“Con xin lỗi vì đã không nói sớm với hai bác, chỉ là sự thật này con cũng mới biết được gần đây nên …”

Bất chợt mẹ Phó đứng dậy đi qua mà ôm Kiều Mịch Na vào lòng nâng niu..

“Cảm ơn con.. Ta rất vui khi nghe được tin này..”

“Bác à, bác không trách con vì đã giấu mà không nói ạ?”

“Lần đầu gặp con thì ta cũng đã biết con và Khải nhi vốn không phải là mối quan hệ bình thường rồi, bây giờ con chịu nói thật xem như Khải nhi vẫn còn người thân máu mủ, không phải cô nhi nữa.”

Trong lòng Phó Minh Khải lúc này như sóng vỗ tràn vào bờ, muốn nói thật rằng mình vẫn còn sống với một hình thức khác nhưng không được..

“Thế cậu Giang cũng đã biết từ lâu?”

“Dạ không. Cô ấy cũng vừa mới nói cách đây vài tiếng thôi ạ!”

Cả nhà bật cười vì câu nói như đùa của Giang Vỹ, còn Diệp Trường Minh bên ngoài lại ngầm suy nghĩ.

“[Đây chẳng phải nhà của Minh Khải sao? Hai người họ đến đây để làm gì chứ?]”

Nhìn ba mẹ Phó không trách nên Kiều Mịch Na tiếp tục nói …

“Vẫn còn một chuyện nữa muốn hỏi ý hai bác..”

“Con nói đi..”

“Mẹ con cũng chính là mẹ ruột của anh Khải có ý muốn đến chào hỏi hai bác..”



“Nên không biết ý hai bác thế nào ạ?”

Ba mẹ Phó nhìn nhau trầm ngâm, Kiều Mịch Na cũng có thể nhận ra họ có cảm nghĩ gì nên đã lên tiếng trước...

“Có lẽ là quá gấp rồi. Chuyện này con sẽ về nói chuyện lại, hai bác đừng lo nhé!”

“Mịch Na, không sao đâu. Nếu mẹ ruột của Khải nhi có lòng, con cứ dẫn bà ấy đến thăm!”

“Thật sao ạ?”

Kiều Mịch Na vui vẻ mà bất giác ôm chầm lấy Giang Vỹ khiến anh đứng hình...Diệp Trường Minh lái xe trở về một nơi bí mật...

“[Tiểu Minh, kiếp này có anh làm bạn thật tốt!]

“[Tiểu Khải..]”

Hồi tưởng lại 4 năm trước, Phó Minh Khải và Diệp Trường Minh cũng từng có một mối giao tình. Vì phải trang trải thêm cuộc sống gia đình, Phó Minh Khải đã phải đi làm thêm nhiều việc. Có một ngày, cậu giao đồ đến căn hộ riêng của Diệp Trường Minh nhưng vừa mở cửa ra thì anh đã ngất đi vì sốt cao mà không chịu đến bệnh viện. Phó Minh Khải lương thiện chăm sóc cho Diệp Trường Minh cả đêm, cho đến gần sáng thì thấy anh đã hạ sốt liền để lại thông tin nhanh chóng rời đi..

“[Cảm ơn.]”

Kể từ lúc đó, Phó Minh Khải và Diệp Trường Minh cũng trở thành bạn tốt. Có thể bây giờ nhìn bề ngoài Diệp Trường Minh khá là giống bad boy nhưng đối với Phó Minh Khải lại khác biệt một chút..Sau khi đã nói rõ mọi chuyện, Kiều Mịch Na cũng thở phào nhẹ nhõm..

“Cảm thấy thế nào?”

“Cũng là nhờ vào anh cả đấy nên tôi mới nói thật được với ba mẹ Phó..”

“Dù gì cô cũng là em gái của Minh Khải, giúp đỡ cô cũng là chuyện nên làm thôi..”

Chợt nghe Giang Vỹ xem Kiều Mịch Na như em gái, không biết vì sao trong lòng Phó Minh Khải lại có gì đó nhói nhói.

“Cô sao thế? Tự nhiên im lặng..”

“Không có gì. Đúng rồi, tôi vẫn chưa hỏi anh. Từ sau lần hủy hôn ước đó, ba mẹ anh không trách gì anh chứ?”

“.. Không sao đâu. Tôi đưa cô về!”

Nhìn Giang Vỹ né tránh câu hỏi thì Phó Minh Khải cũng biết là ba mẹ anh vẫn còn giận lắm nhưng tính cách của Giang Vỹ đã xác định thì chỉ có người đó, trừ khi anh ta chịu mở lòng với một ai khác.