Tình Bất Tận

Chương 14: Giải bày



Phó Minh Khải ngồi thẫn thờ trước máy bán hàng tự động ở công ty suy nghĩ việc dẫn ba mẹ Kiều Mịch Na đến gặp ba mẹ Phó..

“[Xem ra trước giờ mẹ ruột vẫn luôn quan tâm mình, không hẳn là chối bỏ máu mủ ruột thịt. Nhưng mà tự nhiên bây giờ gặp ba mẹ Phó lại nói Kiều Mịch Na là em gái mình, như vậy có làm họ quá đỗi bất ngờ không?]”

Giang Vỹ nhìn thấy Kiều Mịch Na ngồi ngơ ngác không rõ nguyên nhân, liền đến hỏi thăm..

“Nè đại tiểu thư, làm sao đấy?”

“Ai là đại tiểu thư hả?”

“Không nói cô chẳng lẽ là tôi..?”

Phó Minh Khải cũng chẳng buồn mà nói lại khiến Giang Vỹ có phần lo lắng..

“Cô sao vậy?”

“Tôi không sao. Chỉ là đang suy nghĩ một vài chuyện thôi.”

“Công việc bị chèn ép?”

“Không phải. Không liên quan đến công việc..”

Giang Vỹ nhìn Kiều Mịch Na một hồi thì mới hỏi thẳng một đáp án..

“Vậy liên quan đến Minh Khải..?”

“Đúng vậy.. Ơ, sao anh lại …?”

Phó Minh Khải trong lòng nhiều nghi vấn tại sao Giang Vỹ lại biết việc anh đang nghĩ có liên quan đến bản thân mình, thì Giang Vỹ mới đưa ra một tâm hình mà Kiều Mịch Na thật trước đó đang theo dõi anh.

“Như cô có biết, tôi đang tìm những thông tin liên quan đến cái chết của Minh Khải. Nhưng mà hôm qua tôi nhận được hình ảnh này, chẳng phải trước đây cô nói là đang ở nước ngoài tới lúc đám tang của Minh Khải sao? Vậy tại sao lại có hình ảnh này? “

“Tôi..”

“Kiều Mịch Na, có phải cô đang giấu tôi chuyện gì không?”

“Tôi..”

Phó Minh Khải trong lòng hơi sợ hãi không biết đối mặt với Giang Vỹ như thế nào, cũng không thể nói thật chuyện mình trùng sinh vào thân xác của Kiều Mịch Na..

“Anh còn biết được những chuyện nào nữa?”

“Tạm thời thì chưa..”

“Vậy tôi sẽ nói thật cho anh biết nhưng với điều kiện, anh buộc phải giữ bí mật..”

Ninh Chí Tuân vô tình đi ngang nhìn thấy Kiều Mịch Na và Giang Vỹ nên lặng lẽ nghe lén, Giang Vỹ cũng đồng ý với điều kiện của Kiều Mịch Na..

“Thật ra, tôi là em gái cùng mẹ khác cha với anh Khải.”

“SAO?”

Cả Ninh Chí Tuân lẫn Giang Vỹ đều bất ngờ trước thông tin này..

“Tôi cũng chỉ vừa biết được sự thật này mới đây thôi nên đã nhờ người tìm kiếm tung tích của anh ấy.”

“Vậy nên khi cô tìm được rồi thì mới lén theo dõi cuộc sống của cậu ấy?”

“Từ lâu, tôi đã mong có một người anh trai nên khi tìm được anh Khải vốn đã muốn gặp anh ấy và nói ra thân phận của mình vậy mà sau khi kết thúc việc học ở nước ngoài trở về đã nhận được tin anh ấy mất..”

Phó Minh Khải nói ra những ước nguyện của Kiều Mịch Na như tiếng lòng của chính mình, Giang Vỹ nhất thời không biết nói những gì …

“Xin lỗi nhé. Vì đã không nói sự thật cho anh ngay từ đầu.”

“Không sao. Là do tôi lỗ mãng..”

Phó Minh Khải nhìn Giang Vỹ có gì đó hơi thất vọng nên nói thêm..

“Trước đây, anh và anh Khải từng có mối quan hệ như thế nào vậy? Tôi muốn biết thêm một chút về anh ấy..”

“Có thể nói cậu ấy là ánh sáng của đời tôi. 5 năm trước, tôi vì từ chối quản lý công ty gia đình mà một mình lập nghiệp, nhưng lập nghiệp luôn luôn đi đôi với rủi ro. Các dự án tôi nỗ lực phát triển cuối cùng cũng có được thành tựu mới, cứ ngỡ là dựa vào kết quả này thì ba tôi sẽ nhìn thấy năng lực ở mình nào ngờ lại bị cho là ăn cắp.”

“Ăn cắp sao?”

“Thời điểm đó, có một công ty nhỏ kia không biết từ đâu có được chiến lược dự án đó hoàn toàn giống tôi và đã gửi cho các nhà đầu tư trước, khiến tôi trở thành kẻ ăn cắp. Và điều này đã ảnh hưởng đến danh dự rất lớn của ba tôi nên tôi đã từng nghĩ quẩn..”

Hồi tưởng lại 5 năm trước, khi Phó Minh Khải vẫn còn là sinh viên Đại học năm cuối sắp tốt nghiệp. Đang trên đường đạp xe về thì nhìn thấy Giang Vỹ đứng trên cầu như có ý định tự tử, cậu liền xuống xe ôm hai chân của Giang Vỹ xuống mà oán trách..

“[Nè anh, dù chuyện có đau khổ đến mức nào anh cũng đừng nghĩ quẩn như vậy chứ? Mọi chuyện vẫn còn có cách xử lý khác ngoài chuyện này mà..”

Giang Vỹ ngơ ngác nhìn Phó Minh Khải lo lắng cho một người lạ như mình mà bật cười..

“Sao anh lại cười?”

“Tôi không có tự tử, chỉ là muốn đứng hóng gió chút thôi.”

“Anh muốn hóng gió thì đâu cần đứng lên thành cầu như vậy, người khác sẽ nghĩ anh muốn chết đấy!”

“Cảm ơn cậu. Tôi là Giang Vỹ, còn cậu?”

“Phó Minh Khải.]”

Kết thúc hồi tưởng, Phó Minh Khải trong lòng không nghĩ rằng mình và Giang Vỹ lại biết nhau từ trước..

“Kể từ lúc đó, tôi và cậu ấy đã có giữ liên lạc với nhau một thời gian cho đến khi gia đình có việc bên Mỹ buộc tôi về gấp. 5 năm sau, khi trở lại thì nhận được tin cậu ấy mất nên tôi mới từ sân bay chạy thẳng đến nhà lúc đó..”

“Ra là vậy.”

Ninh Chí Tuân bên ngoài không ngờ lại nghe được những câu chuyện liên quan đến Phó Minh Khải như thế này và nhanh chóng rời đi. Nhìn Giang Vỹ đối với Phó Minh Khải sâu đậm như vậy, liền chợt hỏi..

“Nếu như anh Khải còn sống thì anh sẽ làm gì?”

Giang Vỹ chưa rõ ngụ ý câu hỏi này của Kiều Mịch Na nhưng vẫn thật lòng trả lời.

“Đương nhiên là sẽ không để cậu ấy rời xa tôi thêm một lần nào nữa..”

“Cảm ơn câu trả lời của anh..”

Phó Minh Khải cảm nhận được sự ấm áp từ Giang Vỹ dành cho mình lúc trước, còn Giang Vỹ lúc đầu thì bất ngờ về mối quan hệ giữa Kiều Mịch Na và Phó Minh Khải nhưng bây giờ anh lại hiểu cho cô khi cô cũng chỉ là một cô gái mong muốn sự yêu thương của người anh trai mà thôi..