Tình Bất Tận

Chương 18: Nghi ngờ pt.2



Phó Minh Khải nhất thời chưa biết phản ứng như thế nào thì may mắn mẹ Kiều xuất hiện, kêu Giang Vỹ và Kiều Mịch Na vào ăn cơm nên cô nhanh chóng đi vào trước...

“Wow, trông ngon quá ạ.”

“Là mẹ và mẹ Phó đây cùng nấu đấy, có món tôm mà con thích này..”

“Ơ, mẹ à. Con không ăn được tôm.”

“Sao thế? Đây là món yêu thích của con, không phải sao?”

Phó Minh Khải vốn bị dị ứng với hải sản, còn Kiều Mịch Na thật thì lại không có nên bây giờ không biết phải giải thích thế nào. Mẹ Kiều lại lên tiếng..

“Tôi cũng nhớ là Khải nhi cũng dị ứng với hải sản, không ngờ Mịch Na cũng như vậy.”

“Dạ. Chỉ là gần đây con hạn chế thôi ạ..”

Giang Vỹ nhìn Kiều Mịch Na mà hồi tưởng lại một lần đi ăn với Phó Minh Khải lúc xưa...

“[Cậu không ăn hải sản được à?”

“Yes. Tôi bị dị ứng với hải sản..]”

“[Kiều Mịch Na – Phó Minh Khải..]

Trong lúc ăn, Kiều Mịch Na không ngừng né tránh ánh mắt của Giang Vỹ. Tạm biệt ba mẹ Phó, Giang Vũ vẫn đưa cả nhà Kiều Mịch Na về nhà an toàn thì lúc này anh mới nắm lấy tay cô ở lại..

“Anh.. làm gì vậy?”.

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi.”

“À thì.. tôi..tôi tình cờ đi ngang thì thấy thôi, không được sao?”

Dứt lời, Kiều Mịch Na mới gỡ tay Giang Vỹ ra mà đi nhanh vào nhà. Lúc này, Giang Vỹ nhìn cô mà suy nghĩ đến một việc không thể xảy ra nhất. Trở vào phòng, Phó Minh Khải vẫn lén nhìn ra cửa sổ xem Giang Vỹ đã đi chưa..

“[Toi rồi, có phải anh ta đã nhận ra điều gì rồi không? Nên mới hỏi những câu như vậy..]”

Lúc này, phía Henry mới gọi đến báo rằng thẻ nhớ USB đã có chuyển biến nên hẹn Kiều Mịch Na hôm sau ghé xem. Vì có duyên, nên Diệp Trường Minh đã đưa La Mỹ Hiên về nhà...

“Cảm ơn Diệp Tổng đã đưa tôi về nhà.”

“Không có gì. Xem như chúng ta có duyên đi.”

Nhìn Diệp Trường Minh lái xe rời đi, thì La Mỹ Hiên đã xuất hiện cảm giác rung động đối với anh nhưng vẫn gượng cười mà trở vào nhà..

“Anh nói sao? Kiều Mịch Na đó là em gái cùng mẹ khác cha của Phó Minh Khải?”

Ninh Chí Tuân bây giờ mới nói rõ sự thật cho Đặng Tú Lệ biết..

“Tại sao bây giờ anh mới nói cho em biết chứ?”

“Thì chẳng phải sợ em lo lắng như bây giờ sao?”

“Nhưng mà.. nếu cô ta biết việc của Minh Khải, chẳng phải sẽ tìm chúng ta trả thù sao?”

Cả hai đang trong dòng suy nghĩ thì có một tin nhắn tới từ điện thoại của Ninh Chí Tuân..

“Chủ nhân muốn hẹn chúng ta ra ngoài..”

Sáng hôm sau, Kiều Mịch Na xin nghỉ phép đến nhà Henry nhưng không biết là Giang Vỹ có sắp xếp người theo dõi cô từ đằng sau..

“Cô tới rồi. Vào đi!”

“Thế nào? Anh mở được khóa của USB đó rồi à?”

“Uhm. Nhưng mà chỉ được một thời gian thôi, sau thời gian đó hệ thống sẽ tự động khóa trở lại và mở sẽ càng khó hơn.”

“Vậy anh tìm được thông tin gì rồi?”

“Cô tự mình xem đi.”

Kiều Mịch Na bắt đầu xem thì mới phát hiện trong thẻ có thông tin mua bán bất hợp pháp của Tập Đoàn Gia Khí, đằng sau vụ mở sòng bạc Casino để rửa tiền và còn có các dự án của Giang Vỹ khi xưa bị Ninh Chí Tuân ăn cắp cũng đều lưu lại trong đây.

“Tôi cũng khá bất ngờ khi nhìn thấy các thông tin này đấy, nếu đưa cho bên cảnh sát thì loạn mất..”

“Anh tra thử giúp tôi Chủ Tịch của Tập Đoàn Gia Khí là ai được không?”

“Tôi tra rồi. Chủ Tịch cấp cao là Diệp Thọ Khí_ba của Diệp Trường Minh và Diệp Bối Linh, từng cùng Giang Hằng của bên Tập Đoàn JW hợp tác. Nhưng hình như vài năm trước xảy ra xung đột nên từ đó từ mặt nhau..”

Phó Minh Khải không ngừng thắc mắc tại sao mình lại có được thẻ nhớ mang bí mật to lớn này. Trợ lý theo dõi bên ngoài cũng đã lâu nhưng không thấy Kiều Mịch Na trở ra, liền gọi cho Giang Vỹ báo tình hình..

“Chủ tịch à, cô Kiều đã vào nhà của người đàn ông đó gần 1 tiếng hơn rồi mà không thấy trở ra..”

“Gửi tôi định vị..”

Chỉ nói vỏn vẹn bốn chữ và gác máy khiến Trợ lý riêng cũng hoảng sợ..

“Ôi con người một khi ghen thật đáng sợ!”

Giang Vỹ chạy xe nhanh đến tòa nhà mà định vị đã gửi và đợi sẵn bên dưới. Bên trong nhà Henry, Kiều Mịch Na và Henry vẫn bàn bạc với nhau..

“Henry, vẫn là phải nhờ anh giữ chiếc USB này trước. Tôi vẫn cần phải tìm thêm bằng chứng mới..”

“Được. Nhưng cô phải cẩn thận đấy, theo tôi được biết Diệp Thọ Khí đó không phải người dễ đối phó đâu”

“Tôi biết rồi!”

Phó Minh Khải rời khỏi nhà Henry trong đống suy nghĩ, vừa bước ra khỏi thang máy thì ngạc nhiên khi thấy Giang Vỹ trước cổng

“[Sao anh ta lại ở đây thế này?]”

“Giang Tổng, thật là trùng hợp. Sao anh không ở công ty mà lại đến đây thế?”

“Chẳng phải cô cũng xin phép nghỉ bệnh sao? Thế vì cớ gì lại xuất hiện ở đây?”

Phó Minh Khải lúng túng trả lời nửa vui nửa đùa và lại bị Giang Vỹ ép buộc lên xe, không khí trong xe lúc này thật là khó thở. Giang Vỹ thì nhìn sang Kiều Mịch Na mà thầm nghĩ..

“[Minh Khải, có phải là em vẫn còn sống nhưng dưới một hình thức khác không?]”

“[Có lẽ phải tìm cách đối phó với Giang Vỹ trước, nếu không chuyện mình không phải Kiều Mịch Na thật sự sẽ sớm bị lộ mất..]”

Giang Vỹ và Phó Minh Khải đều trong những dòng suy nghĩ khác nhau nhưng mà một người muốn đến gần thì một người càng muốn rời xa..