Tình Bất Tận

Chương 25: Nói thật



Kết thúc một đoạn hồi ức của 5 năm trước về mối quan hệ giữa Giang Vỹ và Phó Minh Khải..

“Là cậu, đúng không?”

Khuôn mặt rưng rưng lúc này của Kiều Mịch Na cũng chính là tiếng lòng của Phó Minh Khải. Giang Vỹ nhìn Kiều Mịch Na với vẻ mặt nhung nhớ, người ngoài nhìn vào cứ nghĩ anh rất yêu cô gái này nhưng thật ra hình ảnh đó đối với Giang Vỹ là Phó Minh Khải.

“Cậu vẫn còn sống, đúng không?”

Phó Minh Khải mượn thân xác Kiều Mịch Na dùng tay sờ lên mặt Giang Vỹ chỉ nhìn mà không nói gì và rời đi. Bên ngoài, Diệp Trường Minh đợi trên xe và thấy Kiều Mịch Na vội vàng rời khỏi..

“Làm sao thế?”

“Đi thôi!”

Diệp Trường Minh không hỏi gì thêm mà khởi động xe rời đi bỏ lại Giang Vỹ một mình vừa vui vừa buồn không biết diễn tả như thế nào. Trên xe, Diệp Trường Minh nhìn Kiều Mịch Na không cảm xúc mà không biết mở lời như thế nào..

“Xin lỗi. Có thể hôm nay tôi hơi mệt, anh đưa tôi về nhà trước nhé!”

“Cô không sao chứ?”

“Không sao. Có gì tôi sẽ liên hệ lại sớm cho anh!”

Diệp Trường Minh gật đầu và quay đầu xe về phía nhà Kiều Mịch Na. Tại tập đoàn JW, vì đã biết trước có lịch cắt điện để sửa chữa hôm nay nên Ninh Chí Tuân và Đặng Tú Lệ đã lén đến văn phòng của Giang Vỹ tìm kiếm thông tin dự án bảo mật.

“Anh cẩn thận đấy!”

“Anh biết rồi. Em ở ngoài canh chừng đi!”

Sau một hồi Ninh Chí Tuân cũng lấy được một bản sao của dự án đấy, cùng Đặng Tú Lệ nhanh rời đi. Kiều Mịch Na chào tạm biệt Diệp Trường Minh và vào nhà nhốt mình trong phòng..

“[Tại sao..? Tại sao lại nhớ lại lúc này..?]”

Phó Minh Khải khóc trong lòng thì Kiều Mịch Na cũng rơi lệ, thời điểm đó Phó Minh Khải đã dao động vì một Giang Vỹ. Phía Giang Vỹ cũng không khá hơn là bao, vẫn đang chìm đắm trong men rượu mặc dù Kiều Mịch Na là Phó Minh Khải, người bạn Vũ Uy Khánh nhận được tin cũng đến quán..

“Giang Vỹ, cậu sao thế này?”

“Uy Khánh, mình tìm được rồi..”

“Hở? Thôi, để mình đưa cậu về.”

Vũ Uy Khánh cố gắng đưa Giang Vỹ về nhà. Phó Minh Khải lúc này nhìn vào di ảnh Kiều Mịch Na mà thầm nghĩ..

“[Mịch Na, nếu là em thì em sẽ làm gì đây? ]”

Đột nhiên có một cuộc gọi lạ không tên, Phó Minh Khải chần chừ nghe máy..

“[Ai vậy?]”

“[Cô là Kiều Mịch Na đúng không? Tôi là bạn của Giang Vỹ – Vũ Uy Khánh, có từng gặp một lần ở công ty đấy.!]”

“[Tôi nhớ rồi. Có việc gì không?]”

“[Giang Vỹ uống say đang ở nhà, tôi có việc gấp phải đi nên không chăm sóc cậu ấy được. Cô có thể qua giúp không?]”

Phó Minh Khải suy nghĩ trong đầu nửa muốn nửa không, nhưng cơ thể hành động lại nhanh hơn. Vì nhớ được một đoạn ký ức nên cũng tìm được căn hộ riêng của Giang Vỹ. Nghe tiếng chuông cửa nên Vũ Uy Khánh đã ra mở cửa...

“Chào cô, phiền cô rồi.”

“Anh ấy.. như thế nào rồi?”

“Nằm được một chút rồi, cậu ấy uống nhiều lắm nên là nôn mửa cũng sẽ nhiều. Cô chú ý giúp nhé, vả lại hình như cậu ấy có hơi sốt, nhờ cô chăm sóc luôn!"

Vũ Uy Khánh vừa dặn dò xong đã nhanh chóng rời khỏi, cứ vậy Phó Minh Khải bước vào nhà. Mọi hình ảnh năm đó ở đây cùng Giang Vỹ hiện ngay trước mắt, nhìn Giang Vỹ ngủ yên trên giường mà lòng quặn đau, dịu dàng âm thầm nói..

“Xin lỗi anh... Để anh chịu khổ rồi!”

Đang trong cơn ngủ mê mà nghe tiếng của Phó Minh Khải, Giang Vỹ liền nắm lấy bàn tay ấm áp từ từ mở mắt, nhìn Kiều Mịch Na ra ảo giác Phó Minh Khải mà ngồi dậy ôm lấy..

“Minh Khải, tôi nhớ cậu lắm. Cậu trở về rồi đúng không?”

...

Phó Minh Khải chợt im lặng nhìn hành động của Giang Vỹ..

“Tôi biết là cậu sẽ không chết mà, ngay cả ông trời cũng cảm thấy cậu chết là không công bằng..”

...

Giang Vỹ nhẹ nhàng đặt lên môi của Kiều Mịch Na một nụ hôn, Phó Minh Khải nhắm mắt đáp lại nụ hôn đó. Sáng hôm sau, Giang Vỹ tỉnh lại một mình trên giường không có bóng người bên cạnh..

“Tối qua là ảo giác sao?”

“Anh tỉnh rồi à?”

Tiếng nói từ cửa phòng khiến Giang Vỹ ngạc nhiên...

“À ờ..”

“Tỉnh rồi thì mau vệ sinh cá nhân ra ăn sáng được rồi!”

“Ồ..”

Giang Vỹ nghe lời nhanh chóng vệ sinh cá nhân, thay đồ ra bàn ăn. Cả hai cùng nhau ăn sáng nhưng Giang Vỹ không tập trung mà mải nhìn về Kiều Mịch Na..

“Trên mặt tôi có đồ ăn à?”

“Không có. Chỉ là...”

“Anh ăn sáng rồi uống thuốc hạ sốt trước đi, xong thì chúng ta sẽ nói chuyện với nhau.”

Sau khi dọn bàn rửa chén hoàn tất, Kiều Mịch Na và Giang Vỹ mới nói vào chuyện chính..

“Anh muốn biết chuyện gì trước..”

“ Vậy cô đúng là Minh Khải, đúng không?”

“Đúng vậy.”

Giang Vỹ không tin rằng điều anh nghi ngờ lại là sự thật khi chính Kiều Mịch Na thừa nhận..

“Tai nạn đó, tôi cứ ngỡ như mình đã chết nhưng Mịch Na_vốn là đứa em gái chưa từng gặp mặt này lại hy sinh mình tạo cơ hội cho tôi được trùng sinh trong thân xác của em ấy và tìm hung thủ đã hại tôi. Ban đầu khi sống lại, tôi hoàn toàn mất đi ký ức khi là Phó Minh Khải lẫn Mịch Na, mọi chuyện chỉ dừng lại ở thời điểm tôi rơi xuống vực biển nên phải giả vờ như người mất trí nhớ từng bước tìm kiếm bằng chứng.”

“Nói vậy đó là lý do khi cậu gặp tôi ở đám tang mà không nhận ra?”

“Đúng vậy,”

Phó Minh Khải quyết định nói mọi chuyện cho Giang Vỹ khiến Giang Vỹ lại một lần nữa đau lòng vì cậu.