Tình Bất Tận

Chương 24: Hồi ức



Hồi tưởng về 5 năm trước, thời điểm Phó Minh Khải đang chuẩn bị tốt nghiệp đi làm lo cho gia đình thì đạp xe ngang cây cầu định mệnh đó nhìn thấy Giang Vỹ đứng trên thành cầu như có ý định nhảy xuống, Phó Minh Khải không nghĩ gì mà bỏ xe kéo anh trở lại..

“Anh chán sống rồi sao? Dù có việc gì cũng phải bình tĩnh mà giải quyết chứ, chết rồi thì có thể giải quyết hết à?”

Giang Vỹ nhìn Phó Minh Khải với con ngươi ngạc nhiên..

“Cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ đứng hóng gió thôi!”

“Hả?”

Một hồi sau, Giang Vỹ kể rõ mọi chuyện và làm quen với Phó Minh Khải..

“Ra là vậy à? Nhưng mà trong kinh doanh có chút rủi ro là chuyện bình thường, không phải sao? Có câu thất bại là mẹ thành công đấy, anh nên áp dụng nhiều hơn đi!”

“Haha. Tôi tên Giang Vỹ, còn cậu?”

“Tôi tên Phó Minh Khải.”

Tròn 1 năm kể từ quen biết nhau, lúc này Phó Minh Khải đang là thực tập sinh tại Tập đoàn JW nhưng không hề biết Giang Vỹ là thiếu gia của Tập đoàn. Cả hai cùng hẹn nhau đi ăn sau tan ca..

“Dự án của anh thế nào rồi?”

“Ba tôi rất hài lòng về báo cáo của tôi, ông sẽ xem xét thêm khi ở Mỹ.”

“Vậy tốt rồi!”

Giang Vỹ nhìn Phó Minh Khải mà nở nụ cười, tình cờ đi ngang Ninh Chí Tuân đã nhìn thấy nhưng không chào hỏi..

“Minh Khải, thứ sáu cậu có bận gì không?”

“ Có việc gì sao?”

“À, tôi muốn rủ cậu đi chơi ấy mà..”

Phó Minh Khải suy nghĩ rồi mới lên tiếng..

“[Thứ sau tuần sau hình như cũng là sinh nhật của Ninh Chí Tuân.]”

“Sao thế? Bận à?”

“Một chút. Nhưng có thể sắp xếp được..”

Thế là đến thứ sáu tuần sau Ninh Chí Tuân mời mọi người trong team đến dự sinh nhật ở một nhà hàng lớn, bao gồm cả Phó Minh Khải. Giữa lúc muốn tặng quà thì Ninh Chí Tuân đã giới thiệu bạn gái mới – Đặng Tú Lệ khiến Phó Minh Khải có phần thất vọng..

Phó Minh Khải đem lòng yêu Ninh Chí Tuân từ năm đầu cấp ba khi bị bạn bè khác bắt nạt, Ninh Chí Tuân đã đứng ra bảo vệ cậu và cả hai là bạn tốt với nhau đến hiện tại cùng với tình cảm của Phó Minh Khải ngày một càng nhiều. Hôm nay, nhân dịp sinh nhật cậu vốn muốn tỏ tình nhưng chưa mở lời đã thua. Phó Minh Khải lén rời khỏi bữa tiệc thì Đặng Tú Lệ thấy và đuổi theo..

“Anh là Phó Minh Khải..?”

“Đúng vậy. Cô có việc gì sao?”

“Tôi đã nghe Chí Tuân nhắc rất nhiều về anh, nhưng tôi mong anh và anh ấy chỉ nên dừng lại ở hai chữ bạn bè..”

“Cô có ý gì?”

Đặng Tú Lệ cười khinh bỉ mà bước từng bước đến trước mặt Phó Minh Khải nói khẽ..

“Tôi có thể nhìn ra là anh yêu Ninh Chí Tuân nhưng Chí Tuân chỉ thích con gái, hoàn toàn không có tình cảm nào với anh ngoài hai chữ bạn thân, mong anh nên biết khó mà lui..”

Phó Minh Khải nắm chặt hai bàn tay nhìn Đặng Tú Lệ đi vào trong sảnh tiệc, và chợt rơi nước mắt trở về. Trên đường về chuông điện thoại từ Giang Vỹ không ngừng reo nên anh đành nhắn địa chỉ để Giang Vỹ tìm đến. Phó Minh Khải ngồi một góc ở bến xe buýt. Giang Vỹ chạy xe tới cũng tìm thấy anh..

“Minh Khải. Làm sao thế?”

“Xin lỗi. Thất hứa với anh rồi.”

“Không sao. Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà!”

“Đừng. Tôi không muốn ba mẹ lo..”

Giang Vỹ suy nghĩ quyết định đưa Phó Minh Khải về căn hộ riêng của mình, tới nơi Phó Minh Khải chỉ nhìn xa xăm ngoài lan can không nói...

“Làm sao thế?”

“Giang Vỹ, anh biết không? Yêu một người nhiều năm, còn chưa tỏ tình thì đã bị từ chối là cảm giác như thế nào nhỉ?”

Giang Vỹ nắm tay an ủi Phó Minh Khải và nghe cậu kể chuyện về Ninh Chí Tuân và mối tình thầm lặng bấy lâu..

“Anh nói xem thích một người là con trai xấu hổ lắm sao?”

“Không đâu. Đừng nghĩ vậy! Là tên đó không biết trân trọng cậu thôi..”

Phó Minh Khải bất giác ôm Giang Vỹ và anh cũng đáp lại cái ôm đó.. Sáng hôm sau, Phó Minh Khải thức dậy nhưng lại không thấy Giang Vỹ, nhìn ra phòng khách thì thấy Giang Vỹ nằm trên sofa. Bất giác nhìn cách trang trí phòng và lịch để bàn thì mới biết hôm qua cũng là sinh nhật của Giang Vỹ, Phó Minh Khải hổ thẹn chỉ đành gấp rút chuẩn bị bữa sáng..

“Minh Khải, làm gì đấy?”

“Anh dậy rồi à? Tôi mới biết hôm qua là sinh nhật của anh, dù đã trễ nhưng cũng làm vài món chúc mừng anh. Xin lỗi anh nhá, nếu là sinh nhật thì tôi đã không..”

“Đừng. Như vậy là tốt lắm rồi!”

Cả hai cùng nhau mỉm cười và cùng ăn sáng với nhau, tuy Ninh Chí Tuân có gọi cho Phó Minh Khải nhưng anh không muốn nghe lúc này.. Một tuần trôi qua, Phó Minh Khải luôn né tránh Ninh Chí Tuân và cùng Phó Minh Khải rời đi đến bờ biển...

“Biết cậu thích biển nên mới đưa cậu ra đây cho thoải mái, được chứ?”

“Cảm ơn anh. À, sinh nhật lần trước chưa kịp tặng quà nên hôm nay bù lại cho anh..”

Phó Minh Khải lấy ra một hộp nhỏ đựng hai sợi dây chuyền có khắc “WK”..

“Món quà không có gì giá trị chỉ là sợi dây chuyền tôi tự đặt thiết kế, mong anh không chê!”

“Không. Quà cậu tặng làm sao mà chê được.”

Giang Vỹ đeo dây chuyền giúp cho Phó Minh Khải và ngược lại, chợt Phó Minh Khải lên tiếng..

“Giang Vỹ, cảm ơn anh đã luôn tin tưởng và ở bên cạnh tôi..”

Cả hai cùng nhìn nhau mà cười, dù lúc đó Phó Minh Khải vẫn chưa biết rằng bản thân mình đã nhen nhóm tình cảm cho Giang Vỹ..//-