Tình Bất Tận

Chương 23: Rối lòng



Phó Minh Khảo nghe lời vào nhà phụ mẹ nhưng vẫn hiếu kỳ về cuộc nói chuyện giữa ba và Diệp Trường Minh.

“Mịch Na, con sao thế?”

“Mẹ, ba con có gì sao ạ?”

“Không có. Sao vậy?’



Phó Minh Khải chạy lại ra ngoài thì ba Kiều đang từ từ bước vào nhà nhìn thấy Kiều Mịch Na trở ra liền hỏi..

“Không an tâm à?”

“Dạ không. Con..”

“Ra rồi thì tiễn cậu ta về đi rồi vào nói chuyện với ba.”

“Vâng..”

Diệp Trường Minh đã ngồi sẵn trên xe chuẩn bị rời đi thì thấy Kiều Mịch Na nên mở cửa xe xuống..

“Ba tôi không làm gì khó anh đấy chứ?”

“Không có. Chỉ hỏi thăm này kia thôi, cô vào nghỉ ngơi đi!”

“Vậy anh về cẩn thận!”

Diệp Trường Minh gật đầu khởi động xe rời đi, Kiều Mịch Na trở lại vào nhà thì ba mẹ đã ngồi đợi sẵn..

“Ba.”

“Vậy là con nghỉ bên JW rồi?”

“Vâng.”

“Lý do là vì Diệp Trường Minh lúc nãy?”

Kiều Mịch Na lắc đầu phủ nhận, mẹ Kiều mới hỏi chuyện..

“Mịch Na, mẹ thấy thì hình như cả hai công tử Giang và Diệp này đều có ý muốn theo đuổi con thì con đang nghiêng về ai nhiều hơn?”

“Mẹ, quan hệ của tụi con không như mẹ nghĩ đâu!”

“Vậy con có đang thích ai trong hai đứa đó không?”

“Con …”

Phó Minh Khải chợt khựng lại mà suy nghĩ..

“[Mình vốn không phải là Mịch Na thật sự thì lấy quyền gì mà thích người khác chứ? Nếu như họ biết được Mịch Na đã mất thì không biết họ sẽ trách mình như thế nào..]”

Ba mẹ Kiều nhìn Kiều Mịch Na trầm tư không khỏi tò mò..

“Mịch Na, con làm sao đấy?”

“Dạ. Con không sao, con xin phép lên nghỉ ngơi trước nha ạ!”

Ba mẹ Kiều nhìn con gái mệt mỏi cũng làm cho họ buồn theo. Phía Giang Vỹ thì trở về nhà nói chuyện với mẹ Giang, chưa vào cửa đã nghe tiếng bà tức giận rồi..

“Ba, mẹ. Con về rồi!”

“Ngồi xuống. Con nói xem muốn hủy hôn cũng là con, đòi đính hôn cũng là con. Rốt cuộc con đang nghĩ gì hả?”

“Con xin lỗi. Con không thể nói lý do được.”

“Vậy con đang xem Kiều Mịch Na là thế thân à?”

Giang Vỹ chợt im lặng không biết nên giải thích như thế nào..

“Ba, mẹ. Hiện tại con vẫn chưa cho mọi người một câu trả lời chính đáng nhưng con biết mình đang làm gì nên mong ba mẹ có thể ủng hộ. Còn về Mịch Na, con sẽ nói chuyện lại với cô ấy.”

“Con có yêu Mịch Na không?”

“Được rồi. Nếu nó đã nói vậy rồi thì bà đừng nói thêm nữa. Nhưng ta vẫn mong con sẽ không xem con bé là thế thân cho người đó..”

Ba Giang chỉ nói vỏn vẹn vài câu và trở lên phòng, mẹ Giang chỉ nhìn Giang Vỹ mà thở dài..Diệp Trường Minh trở về nhà báo cáo..

“Con cũng làm quen nhanh đấy. Tiếp tục phát huy!”

“Ba cô ấy dường như đã có nghi ngờ..”

“Con cứ hành động như bình thường thì ông ta cũng sẽ không chú ý gì nữa đâu, nhưng mà đừng nên diễn giả thành thật ảnh hưởng đến kế hoạch, biết chứ?”

“Vâng.”

Diệp Bối Linh chờ Diệp Trường Minh ra khỏi phòng sách mới đến tiếp chuyện..

“Anh hai, vậy ra anh tiếp cận Kiều Mịch Na đó là do ba yêu cầu đúng không? Bởi, em biết là anh sẽ không thật sự với cô ta mà..”

“Được rồi. Mau về phòng đi!”

Diệp Bối Linh ngoan ngoãn đi về phòng. Tại nhà họ Kiều, Phó Minh Khải đang cố gắng nhớ thêm và sắp xếp lại mọi việc nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại hiển thị người gọi là Giang Vỹ thì liền tắt máy, mà Giang Vỹ cứ tắt lại gọi..

“[Chuyện gì?]”

“[Ngày mai, tôi muốn gặp cô]”

“[Tôi không rảnh.]”

“[Nếu cô không đến, thì tôi sẽ tới nhà tìm.]”

Phó Minh Khải bất đắc dĩ phải đồng ý ra gặp Giang Vỹ một lần nữa nhưng để anh ta từ bỏ có lẽ phải sử dụng mưu kế.. Sáng hôm sau, Giang Vỹ đợi sẵn ở tiệm cafe nhỏ thì nhìn thấy Kiều Mịch Na đến cùng với Diệp Trường Minh mà chau mày..

“Tôi tới rồi, anh muốn nói chuyện gì?”

Giang Vỹ nhìn sang Diệp Trường Minh ngầm ra ám hiệu đi chỗ khác..

“Hai người nói chuyện đi, tôi ra bên ngoài chờ.”

“Đừng đi xa đấy.”

“Quan tâm người ta quá, hẹn hò rồi à?”

“Không phải việc của anh. Nói chuyện chính đi!”

Giang Vỹ lấy ra một chiếc hộp, trong đó có một sợi dây chuyển khắc “WK” tượng trưng cho Giang Vỹ - Phó Minh Khải..

“Đây là cái gì?”

“Sợi dây chuyền này là đích thân Minh Khải đã từng đặt thiết kế cho tôi và cậu ấy, vì là dòng tự thiết kế nên trên thế giới này chỉ có hai sợi là của tôi và cậu ấy.”

Phó Minh Khải nhìn sợi dây chuyền bất giác xuất hiện vài hình ảnh mà anh không muốn nhớ nhất. Nhìn biểu cảm của Kiều Mịch Na thì có lẽ điều mà Giang Vỹ nghi ngờ là sự thật..

“Anh đang muốn nói là anh và anh Khải từng có duyên bên nhau? Hay anh muốn ám chỉ điều gì?”

“Kiều Mịch Na – hay tôi nên gọi là Minh Khải đây?”

Kiều Mịch Na nhìn thẳng vào Giang Vỹ có phần lung lay..

“Dựa vào một sợi dây chuyền mà anh nói tôi là Minh Khải? Giang Vỹ, tôi thấy anh đúng là chấp mê bất ngộ, không dám đối mặt với sự thật.”

Kiều Mịch Na đứng dậy rời đi thì Giang Vỹ kéo tay cô lại mà ôm cô từ đằng sau và nói..

“Anh làm gì thế? Giang Vỹ?”

“Minh Khải, cảm ơn em đã ở bên anh lúc này..”

“[Giang Vỹ, cảm ơn anh đã tin tưởng và ở bên tôi!]”

Lời mà Giang Vỹ đang nói cũng chính là lời Phó Minh Khải từng nói với anh năm xưa khiến khung hình khoảnh khắc đó quay về..