Tình Bất Tận

Chương 29: Nỗi lòng của nam phụ



La Mỹ Hiên gần đây luôn nhắn tin hỏi thăm Diệp Trường Minh nhưng không nhận được hồi đáp, vừa nhắc thì đã có tin nhắn tới. La Mỹ Hiên nhận được liền chuẩn bị đến cửa hàng tiện lợi gần bờ biển, đã thấy Diệp Trường Minh ngồi bên ngoài cùng vài chai rượu..

“Diệp tổng, anh làm sao thế này?”

“Tới rồi à? Mau uống cùng tôi đi.”

“Anh say lắm rồi, đừng uống nữa..”

Diệp Trường Minh khựng lại nhìn La Mỹ Hiên và nhớ đến Kiều Mịch Na..

“Quá giống..”

“Hở?”

“Cô ấy.. quá giống cậu ấy rồi!”

La Mỹ Hiên đã biết cô ấy mà Diệp Trường Minh nhắc đến là Kiều Mịch Na, tuy có hơi buồn một chút nhưng vẫn phải khuyên Diệp Trường Minh đi về..

“Cô biết không? Mịch Na là em gái của người mà tôi thương vậy mà giờ đây cô ấy lẫn người đó đều chỉ quan tâm đến Giang Vỹ. Rốt cuộc tôi thua hắn ở điểm nào chứ?”

La Mỹ Hiên nhìn Diệp Trường Minh đau khổ mà lòng cô cũng buồn theo …

“Anh thích Mịch Na, đúng chứ?”

“Nếu tôi nói tôi thích con trai thì cô tin không?”

La Mỹ Hiên khá bất ngờ vì Diệp Trường Minh nói điều này với mình …

“Nhưng tôi chỉ giữ điều này trong lòng không thể để ai phát hiện, đặc biệt là ba của tôi.”

“Tại sao?”

“Tất cả cũng chỉ vì danh dự mà ông muốn thôi. Đối với Mịch Na, ban đầu khi biết cô ấy là em gái của người đó thì tôi chỉ xem cô ấy là bạn bè bình thường nhưng ba tôi thì lại muốn tôi lấy lòng nhằm có được lợi ích từ nhà cô ấy. Mà Mịch Na lại đặc biệt quan tâm đến Giang Vỹ, trong tôi bất giác nảy sinh cảm giác ganh ghét. Có phải là do tôi đều thích cả nam lẫn nữ không?”

Diệp Trường Minh vừa hỏi vừa uống hết chai rượu còn lại, La Mỹ Hiên chỉ đành ở lại nghe anh tâm sự..

“Vừa rồi, tôi và Mịch Na đã có gặp nhau. Có một dự án mà tôi và Giang Vỹ đó cạnh tranh với nhau, tôi đã giả vờ tỏ ra đáng thương để Mịch Na thương hại nhưng cô biết cô ấy trả lời như thế nào không?”

La Mỹ Hiên lắc đầu nên Diệp Trường Minh đưa cô vào hồi tưởng thời điểm gặp Kiều Mịch Na lúc nãy..

“Công ty anh cũng gặp vấn đề à?”

“Không hẳn, chỉ là không có dự án này sẽ rất bất lợi về sau..”

“Hay là anh nói tôi xem, có lẽ tôi sẽ nghĩ cách khác cho anh.”

“[Mịch Na, cô đồng ý làm bạn gái tôi không?”

Kiều Mịch Na thoáng bất ngờ trước câu hỏi của Diệp Trường Minh..

“Anh quên là anh thích anh Khải hả?”

“Tôi không muốn thua Giang Vỹ, nếu cô đồng ý tôi sẽ từ bỏ tất cả.”

“Trường Minh. Tình cảm của anh đối với anh Khải tôi cảm nhận được, lòng hiếu thắng không muốn thua ai của anh tôi cũng đã thấy nhưng mà tôi không muốn trở thành thế thân của anh Khải.”

Kết thúc hồi tưởng trở về hiện tại, La Mỹ Hiên không biết nói gì..

“Có lẽ trong một khoảnh khắc tôi đã xem Mịch Na là thế thân của người đó, chỉ vì muốn thắng Giang Vỹ dù cho có sử dụng cách bỉ ổi nhất tôi cũng buộc phải làm..”

Kiều Mịch Na trở về nhà một mình sau buổi gặp với Diệp Trường Minh, chợt thấy Giang Vỹ đợi trước cổng nhà..

“Sao anh lại tới đây? Có việc gì à?”

“Không. Chỉ là.. Gordon có nói cho tôi biết rồi, cảm ơn cô!”

“Không có gì đâu. Có lẽ sau khi cân nhắc, bản dự án của anh tốt nên anh ấy mới đồng ý thôi.!

Giang Vỹ muốn nói tiếp điều gì đó thì có một chiếc xe dừng lại trước cổng, bước xuống xe là một người đàn ông cùng một chiếc gậy đứng, độ tuổi xấp xỉ gần 70 nhưng trông vẫn khỏe mạnh và Gordon đi cùng..

“Mịch Na, còn nhớ ông nội chứ?”

“Ông nội?"

Phó Minh Khải đứng hình trước người đàn ông được gọi là ông nội này, Gordon cũng chào hỏi Giang Vỹ..

“Giang tổng, sao lại đến đây giờ này thế?”

“À đi ngang qua vào hỏi thăm thôi.”

“Chủ tịch, đây là Giang tổng – CEO của tập đoàn JW.”

Kiều Vĩnh Thái – tên của ông nội Kiều Mịch Na nhìn lướt qua Giang Vỹ mà nói..

“Cậu là con trai của Giang gia đó à? Người đã hủy hôn ước với Mịch Na..?”

“Vâng.”

Lúc này, ba mẹ Kiều mới ra đón người nhà cũng nhìn thấy Giang Vỹ mà ngạc nhiên..

“Cậu Giang sao lại ở đây thế?”

“Cháu về liền đây ạ. Làm phiền cả nhà rồi, cháu xin phép ạ!”

“Khoan đã, tới rồi thì hãy vào cùng ăn bữa cơm đi. Cả Gordon luôn.”

Kiều Mịch Na lẫn ba mẹ Kiều đều tỏ ra ngạc nhiên nhưng Kiều Mịch Na thì lại từ chối..

“Ông nội à, anh ấy có việc không tiện ở lâu đâu ạ.."

“À đúng. Cháu có việc ạ.”

“Việc gấp đến vậy sao? Vậy được, hẹn cậu lại bữa khác vậy..”

Phó Minh Khải nhanh chóng kêu Giang Vỹ mau rời đi rồi mới vào nhà, trong lúc chờ thì lại bị ông nội gọi lên phòng nói chuyện riêng..

“Ông nội, ông muốn gặp cháu ạ?”

“Cảm giác sống lại như thế nào?”

Phó Minh Khải vẫn chưa hiểu câu hỏi này có ý nghĩa gì..

“Ông nói gì vậy ạ? Cháu không hiểu..”

“Ta nói cảm giác sống lại như thế nào? Cậu Phó..?”

Phó Minh Khải đang sợ hãi vì ông nội Kiều Mịch Na lại biết được thân phận của bản thân mình..

“Ông nói gì vậy? Cậu Phó nào ạ? Cháu là Mịch Na ạ..”

“Đừng giả vờ trước mặt ta, Minh Khải. Ta biết rõ cậu không phải là Mịch Na.”

Đến cuối, Phó Minh Khải đã chấp nhận sự thật nhưng vì sao ông nội của Kiều Mịch Na lại biết được thì cậu buộc phải hỏi cho ra lẽ..