Tình Bất Tận

Chương 30: Lý giải trùng sinh



Trở lại cuộc nói chuyện giữa Kiều Vĩnh Thái và Phó Minh Khải..

“Tại sao người biết tôi không phải Mịch Na?”

“Bởi vì chính ta đã cho linh hồn cậu nhập vào xác của Mịch Na tiếp tục duy trì mạng sống của con bé!”

“Cái gì?”

Phó Minh Khải không thể tin được điều mà Kiều Vĩnh Thái đang nói, ông tiếp tục kể lại..

“Ta đã được dự đoán rằng Mịch Na sẽ không thể sống quá 20 tuổi, ta không cam tâm một cô gái đôi mươi lương thiện, trong sáng như thế phải mất sớm như vậy nên đã tìm thầy cứu giúp cho con bé. Từ nhỏ Mịch Na đã luôn mong ước mình có một người anh trai, sau khi nghe mẹ con bé bảo rằng nó còn một người anh trai cùng mẹ khác cha thì đã nhờ ta tìm tung tích của cậu. Cùng ngày ta đến chùa tìm sư thầy thì Mịch Na đã nghe được việc sống chết của bản thân, nên đã chạy tìm cậu.”

“Và tai nạn đó đến..?!"

“Đúng vậy.. Con bé thà hy sinh mạng sống để cứu cậu còn hơn là ta dùng mạng của người khác giúp cho sự sống nó kéo dài!”

Phó Minh Khải cảm thấy càng thương xót cho đứa em gái dùng cả tính mạng để yêu thương mình mà không màng đến việc sống chết của bản thân ra sao..

“Sau khi xảy ra tai nạn, ta đã nhờ sư thầy dùng mọi cách để cứu được Mịch Na và chính là cậu của bây giờ..”

“Mịch Na đã từng báo mộng cho tôi biết rằng chỉ cần tôi.. tìm ra được tình yêu chân thành của bản thân thì cả hai chúng tôi sẽ được gặp lại..”

“Vô ích thôi.. Mệnh cách của cậu và Mịch Na lại tương khắc với nhau, hoàn toàn không thể sống cùng nhau một lúc..”

“Ý người là có Mịch Na thì không có tôi, và có tôi thì không có Mịch Na?”

Kiều Vĩnh Thái âm thầm gật đầu, Phó Minh Khải cảm thấy hụt hẫng..

“Chính vì như vậy, ta mới để linh hồn cậu nhập vào thể xác của Mịch Na như 2 mà 1. Cậu phải trân trọng điều đó đấy.”

“Chẳng lẽ người định giấu mãi chuyện này, không cho ba mẹ Kiều biết sao ạ?”

“Ta tin rằng Mịch Na cũng không muốn ba mẹ nó buồn đâu..”

“Nhưng mà, cái chết của tôi là do người khác hãm hại. Tôi buộc phải tìm ra kẻ đó.!”

Kiều Vĩnh Thái nhìn xa xăm mà suy nghĩ, trước đây ông cũng đã điều tra về Phó Minh Khải. Lý lịch cũng không có gì nổi bật..

“Thế cậu đã có được bằng chứng nào rồi?”

“Trước mắt thì chưa ạ. Tôi vẫn đang cố gắng....”

“Vậy nếu cần ta giúp gì thì cứ nói, ta vốn không để cho Mịch Na thiếu thốn đâu!”

“Cảm ơn người..”

Lúc này, tiếng kêu của mẹ Kiều vang lên gọi hai ông cháu xuống ăn cơm. Trong bàn ăn, Kiều Vĩnh Thái nhắc đến việc lập gia đình của Kiều Mịch Na..

“Mịch Na à, gần đây cháu có đang quen ai không?”

“Dạ không ạ. Sao ông nội lại hỏi thế ạ?”

“Con thấy Gordon như thế nào? Gordon là cánh tay phải mà ta tin tưởng nhất đấy!”

Trong lòng Gordon cũng thầm mong câu trả lời từ Kiều Mịch Na nhưng tiếc rằng lại không phải người mà anh đang chờ đó..

“Gordon rất tốt ạ, cháu phải học hỏi từ anh ấy nhiều để về sau phụ giúp cho ba mẹ nữa chứ?!”

“Đúng đó, ba à. Mịch Na đang rất siêng năng học tập đấy”

Cả nhà cùng cười tươi vì câu trả lời ai nghe thấy cũng biết là từ chối khéo. Kiều Mịch Na tiễn Gordon chuẩn bị ra về...

“Cảm ơn lời từ chối khéo của em lúc nãy..”

“Anh đừng hiểu lầm, chỉ là em vẫn muốn tập trung vào việc khác không muốn bị chuyện tình cảm ảnh hưởng thôi..”

“Em vẫn chưa nhận ra sao? Rằng em đã thích Giang tổng đó?”

Phó Minh Khải lặng người trước lời mà Gordon vừa nói, Gordon vẫn tiếp tục vừa đi vừa cười nhẹ..

“Ai cũng nhìn ra được chẳng lẽ bản thân em không nhận thấy sao?”

“Không phải đâu..”

Gordon nhìn thấy Kiều Mịch Na miễn cưỡng từ chối điều này nên cũng không nói gì thêm, chỉ tạm biệt cô rồi rời đi. Bên phía còn lại, La Mỹ Hiên cố gắng đưa Diệp Trường Minh quá say về nhà mình vì anh không muốn về Diệp gia..

“Haizz. Cuối cùng cũng về tới nhà rồi!”

La Mỹ Hiên nhanh chóng lấy nước và khăn để lau người cho Diệp Trường Minh, trong cơn say anh không ngừng nhắc đến tên Minh Khải nhiều lần mà không biết đó là người như thế nào..

“[Cho dù anh có thích con trai đi chăng nữa thì việc tôi thích anh vẫn sẽ không thay đổi..]”

La Mỹ Hiên nhìn Diệp Trường Minh chìm sâu vào giấc ngủ thì cô mới ra ngoài phòng khách nghỉ ngơi, nhường lại cho anh chiếc giường duy nhất trong nhà. Ninh Chí Tuân đang gặp riêng chủ tịch Diệp ở ngoài vì dự án đầu tư đó vẫn thuộc về Giang Vỹ đó..

“Nằm vùng bấy lâu mà vẫn không tìm ra yếu điểm của tên đó à?”

“Tôi xin lỗi, thưa ngài. Nếu như ngài nói yếu điểm thì tôi nghĩ chỉ có Kiểu tiểu thư thôi nhưng làm vậy cũng rất lộ liễu..”

“Việc cô tiểu thư đó ta đã có cách khác rồi, còn về cậu hãy mau mà làm gì đó có ích đi nếu không mẹ cậu sẽ..”

“Được.. Tôi sẽ cố gắng, xin ngài đừng làm hại bà ấy.!”

Tài xế khởi động xe đưa chủ tịch Diệp rời đi, trong lòng Ninh Chí Tuân cũng rất khó xử khi đứng giữa tình thân và bạn bè.

“[Minh Khải, mình đã gián tiếp hại cậu rồi. Nay vì bảo vệ tính mạng của mẹ, có thể mình sẽ hại cả em gái cậu nhưng mình vốn không muốn biến cố đó lặp lại. Giờ mình phải làm sao đây?]”

Ninh Chí Tuân thầm nguyện trong lòng tìm một đường sống, còn Phó Minh Khải thì ngồi một góc trong phòng nhìn trăng sáng suy nghĩ lại mọi chuyện..