Tình Bất Tận

Chương 3: Hôn ước



Trên đường trở về nhà, Phó Minh Khải vẫn không an tâm về ba mẹ nuôi của mình nên đã nhờ tài xế chuẩn bị một vài đồ dùng đến gửi..

“Cậu Viên, ngày mai cậu giúp tôi mua một vài đồ dùng đến địa chỉ nhà lúc nãy nhé.”

“Vâng. Thưa tiểu thư!”

Kiều Mịch Na trở về nhà thì nghe thấy có tiếng cười lớn bên trong không khỏi tò mò, vừa bước vào thì thấy có hai người trung niên gần độ tuổi với Ba mẹ cô, thấy cô trở về nên Mẹ cô đã lên tiếng..

“Mịch Na, con về rồi..”

“Vâng. Hai vị đây là..”

“À, đây là Giang tổng và Giang phu nhân từng là hàng xóm của nhà chúng ta hồi xưa. Gia đình họ vừa từ nước ngoài trở về nên đã ghé thăm chúng ta..”

Kiều Mịch Na vừa biết thân phận nên đã lễ phép chào hỏi, Giang phu nhân bước tới khen cô..

“Đây là Mịch Na đó sao? Đúng là so với lúc nhỏ càng lớn càng xinh..”

“Không dám ạ.”

Kiều Mịch Na ngồi vào trò chuyện cùng cả nhà, phía vợ chồng Giang tổng cũng đã biết trước đó cô từng gặp tai nạn tạm thời bị mất trí nhớ..

“Mịch Na à, ta có nghe nói con vừa gặp chuyện không hay đúng không? Bây giờ sức khỏe con sao rồi?”

“Dạ. Cảm ơn Giang phu nhân đã quan tâm, con đỡ hơn rồi ạ!”

“Nhưng mà sao không thấy Giang Vỹ đi cùng hai người thế?”

“Thằng nhóc đó vừa xuống máy bay thì nói cần đi gấp tới một nơi, chứ nếu nó có ở đây chúng ta đã có thể bàn vụ hôn ước của tụi nhỏ được rồi!”

Nghe đến hai từ hôn ước khiến Phó Minh Khải trong lòng giật mình mà tỏ ra khó hiểu..

“Hôn ước là sao ạ?”

“Aww, Mịch Na không nhớ chuyện đó à?!”

“Chị Giang, con bé vừa mới khỏe lại nên tạm thời chúng tôi chưa nói. Mong chị thông cảm nhé!”

“Không sao không sao. Về sau cũng đều là người một nhà hết mà.. Hihi!”

Sau khi tiễn vợ chồng Giang gia ra về thì lúc này Ba mẹ mới nói chuyện rõ với Kiều Mịch Na..

“Ba, mẹ. Hôn ước lúc nãy là có ý gì vậy ạ?”

“Gần đây gặp chuyện không vui nên ba không muốn nhắc tránh để con có áp lực, nhưng mà nay nhà họ Giang cũng đã tìm đến đây rồi nên chắc không giấu được con nữa.”

“Ba cứ nói đi ạ..”

“Lúc trước, tổ tiên chúng ta cùng với tổ tiên Giang gia là bạn tốt của nhau nên hai người họ đã lập ra một hôn ước rằng nếu Kiều gia sinh con gái sẽ cưới con trai Giang gia và ngược lại. Nhưng ba mẹ biết tính con trước giờ vốn không thích bị ràng buộc nên đã giấu không cho con biết, và tính tìm họ để hủy hôn ước này nhưng giờ họ đã tìm đến đây thì có lẽ..”

“Mịch Na à, nếu con không thích thì cứ lên tiếng ba mẹ sẽ ra mặt giúp con..”

Phó Minh Khải trong thâm tâm suy nghĩ làm sao mà lấy được trong khi mình không phải là chủ thể Kiều Mịch Na thật sự, mà người tên Giang Vỹ đó có lẽ chắc cũng chưa thật sự muốn hôn ước này thành sự thật...

“Ba, mẹ. Cảm ơn hai người đã nói sự thật này cho con, nếu như đã là ý muốn của tổ tiên thì con sẽ tuân lời ạ, ba mẹ không cần lo cho con đâu. Con gái đủ lớn để có thể quyết định mà..”

Ba mẹ Kiều Mịch Na tự hào về con gái nhưng vẫn còn phiền muộn, còn về Phó Minh Khải thì trở về phòng nhìn di ảnh của Kiều Mịch Na thầm nói..

“[Mịch Na, sao em không báo mộng cho anh là em có hôn ước thế? Một người đàn ông như anh làm sao mà lấy người mình chưa từng gặp chứ? Cho dù anh có thích đàn ông đi chăng nữa thì chuyện này cũng quá tầm với anh rồi. Anh phải làm sao đây?]”

Ninh Chí Tuân vẫn đang say mê nhớ về Kiểu Mịch Na và so sánh cô với Đặng Tú Lệ đúng là khác nhau một trời một vực..

“[Kiều Mịch Na sao?]”

Giang Vỹ vừa trở về nhà thì đã gặp Ba mẹ mình đang ngồi đợi sẵn ở phòng khách..

“Ba, mẹ.”

“Vỹ nhi, con vừa mới đi đâu về đấy?”

“Con nhận được tin một người bạn vừa mất nên mới gấp đến viếng người đó, con xin phép lên phòng nghỉ ngơi trước nha ạ..”

Giang Vỹ bước nhanh lên phòng mà hồi tưởng lại hoàn cảnh gặp Phó Minh Khải lần đầu tiên vào 5 năm trước. Thời điểm đó vì thất bại trong việc bàn dự án với đối tác mà khiến Ba mình thất vọng đã muốn nhảy cầu tự tử thì Phó Minh Khải đi ngang cứu anh một mạng, từ đó về sau chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cậu là anh như có động lực bắt đầu lại, nếu thành công thì anh sẽ tỏ tình với cậu. Vậy mà bây giờ âm dương cách biệt, điều tàn nhẫn này anh vốn chưa thể chấp nhận được.

“[Minh Khải..]”

Giang phu nhân bên ngoài gõ cửa phòng Giang Vỹ để tìm gặp anh nói chuyện về vụ hôn ước..

“Vỹ nhi, mẹ có chuyện muốn nói với con.”

“Vâng?”

“Hôm nay Ba mẹ đã đến Kiều Gia để nói về vụ hôn ước của hai bên rồi, và có vẻ như cô bé Kiều Mịch Na vẫn chưa hoàn toàn đồng ý. Con hãy chọn thời gian phù hợp để tìm con bé trau dồi tình cảm hơn đấy.!”

“Mẹ. Con không thể cưới cô gái đó đâu ạ!”

Giang phu nhân ngạc nhiên khi Giang Vỹ từ chối cuộc hôn nhân này trong khi trước đó anh vẫn im lặng, không thể hiện cảm xúc gì..

“Vỹ nhi, con cũng biết đây là hôn ước từ xưa do tổ tiên quyết định. Nếu không làm theo thì ba con...”

“Cho dù con lấy cô ấy thì cũng không hạnh phúc được đâu ạ!”

“Tình cảm có thể từ từ vun đắp, con đừng lo về vấn đề đó.”

“Nhưng con không thích phụ nữ..”

Giang phu nhân tiếp tục ngạc nhiên trước lời nói của Giang Vỹ..

“Con nói sao?”

“Xin lỗi mẹ. Con không thích phụ nữ, con thích đàn ông và đã có người trong lòng rồi..!”

Giang phu nhân nghe thấy lời thổ lộ như thế liền tát vào mặt phải của Giang Vỹ, nhưng chính anh cũng không né vì biết Mẹ mình sẽ có hành động như thế này...