Tình Bất Tận

Chương 36: Một lòng một dạ



Tại khách sạn Windsor, Kathryn nhận được tin nhắn từ Chu Cường thông báo Giang Vỹ đã đồng ý gặp mặt, lòng thầm nghĩ..

“[Giang Vỹ, anh không được phép rời xa em. Tuyệt đối không được!]”

Tối đó, Giang Vỹ đưa Kiều Mịch Na về nhà an toàn trước sau đó mới về. Vừa mở cửa vào đã nghe thấy tiếng xì xào cười nói của ba Giang..

“Con về rồi đó à? Con xem ai tới thăm này..”

“Đã lâu không gặp, Giang Vỹ.”

Kathryn nở nụ cười tiến tới ôm Giang Vỹ, giả vờ tỏ ra nhớ thương..

“Em nhớ anh lắm, Giang Vỹ..”

“Kathryn..”

Giang Vỹ không ngờ rằng Kathryn lại tới tận nhà như này, sau đó mẹ Giang mời Kathryn ở lại dùng bữa tối cùng gia đình. Phía bên Kiều Mịch Na cũng vừa ăn tối cùng gia đình xong và đang phụ rửa chén..

“Con đã quyết định lựa chọn cậu Giang đó rồi đúng không?”

“Dạ. Là ông nói cho mẹ ạ?”

“Mẹ đã đoán được ngay từ đầu rồi, con đã quyết định thì ba mẹ đều tôn trọng ý kiến của con. Nhưng nếu một ngày cậu ta có ức hiếp con thì phải báo ngay đấy, ba mẹ sẽ làm chủ cho con..”

Kiều Mịch Na ôm mẹ Kiều vào lòng mà làm nũng, nhưng sâu bên trong Phó Minh Khải lại cảm thấy có lỗi. Xong việc trở về phòng, Phó Minh Khải lướt điện thoại chợt nhìn thấy vòng bạn bè được tag tên của Giang Vỹ từ một cô gái …

“[Kathryn?]”

Ba mẹ Giang ép buộc Giang Vỹ đưa Kathryn về khách sạn, không khí trên xe thật im lặng..

“Anh không hỏi em lý do à?’

“Lý do gì?”

“Anh biết rõ em muốn nói về chuyện nào..”

Giang Vỹ trầm ngâm mà tiếp tục lái xe, cho đến khi dừng đèn đỏ mới lên tiếng..

“Chuyện của chúng ta anh đã nói rõ khi còn bên Mỹ rồi..”

“Tại sao chứ? Anh đã hứa với ba em là sẽ luôn chăm sóc cho em, không phải sao?”

“Những gì cần nói anh cũng đã nói rồi, anh không muốn lặp lại lần thứ hai.”

“Kiều Mịch Na … Có phải là vì cô ta?”

Nhắc đến tên Kiều Mịch Na là Giang Vỹ liền thắng phanh gấp …

“Em không được đụng vào cô ấy..”

“Chưa gì mà anh đã thương hoa tiếc ngọc rồi sao?”

“Cô ấy không liên quan trong chuyện này, chuyện của chúng ta đừng liên lụy đến người vô tội..”

Kathryn tức giận đến nắm chặt tay, mở cửa xuống xe bắt taxi đi về. Trên xe, Giang Vỹ không ngừng lo lắng cho Phó Minh Khải. Còn phía người đang được lo lắng đó lại nghĩ về vấn đề khác thì điện thoại từ Giang Vỹ gọi đến..

“[Sao thế?]”

“[Anh đang ở ngoài cổng, em ra một chút được không?’]”

Dù là vậy nhưng Phó Minh Khải vẫn đồng ý ra bên ngoài gặp Giang Vỹ, vừa nhìn thấy hình dáng của Kiều Mịch Na thì anh đã vội ôm vào lòng..

“Trễ vầy rồi sao anh còn không về nhà?”

“Xin lỗi..”

“Chuyện gì mà xin lỗi?”

Giang Vỹ không trả lời vì không muốn Phó Minh Khải phải lo lắng nhưng Phó Minh Khải đã biết..

“Là vì cái cô Kathryn gì đó à?”

“Em biết?”

“Cô ấy tag anh trên vòng thời gian thì sao em có thể không biết chứ?”

Giang Vỹ vội nắm tay Kiều Mịch Na nhằm giải thích mọi chuyện..

“Mọi chuyện không như em nghĩ đâu, Kathryn là..là..”

“Vậy như thế nào mới là em nghĩ?”

“Kathryn chỉ là ép buộc đối với anh thôi. Thật ra, vào năm anh rời xa em mà đến Mỹ phụ giúp gia đình thì lúc đó anh mới biết công ty xảy ra vấn đề trong việc điều vốn. Ba anh cũng vì lo lắng mà nhập viện, ngân hàng niêm phong nhà cửa không còn đường. Thời điểm đó, ba của Kathryn ngỏ ý sẽ cứu giúp công ty thoát khỏi khó khăn nhưng với điều kiện anh phải ở bên cô ấy. Trước đó, cô ta gặp tai nạn rơi vào hôn mê sâu nên anh mới...”

“Anh mới đồng ý chăm sóc và cô ta đã sớm tỉnh lại?”

Phó Minh Khải cũng đoán ra được câu chuyện tiếp theo như thế nào nên cũng không nói gì thêm..

“Gần đây, ba của cô ta vừa mới mất vì bệnh nặng nên tập đoàn do cô ta tiếp quản. Trước khi về nước, anh đã nói rõ tình cảm của mình và muốn kết thúc mọi chuyện, số tiền mà ba cô ta đã dùng cứu giúp công ty anh cũng đã trả hết chỉ là..”

“Cô ta không đồng ý và bây giờ về giành lại anh? Vậy chắc em là mối lo ngại nhất rồi!”

“Anh không để cô ta làm hại em đâu..”

“Nếu hại em thì không sao nhưng người cô ta đang thấy bây giờ là Mịch Na, nếu Mịch Na có mệnh hệ gì anh nghĩ em sẽ làm gì?”

Giang Vỹ cũng đã suy nghĩ đến vấn đề này, mọi người chỉ đang nhìn thấy bên ngoài là Giang Vỹ và Kiều Mịch Na không phải là Giang Vỹ và Phó Minh Khải..

“Em đã có hỏi ông nội Kiều về địa chỉ của sư thầy đấy rồi, vài ngày nữa ông sẽ dẫn chúng ta đi.”

“Được. Anh sẽ sắp xếp.!”

“Anh có từng nghĩ rằng em có khả năng sẽ mãi mãi ở trong thể xác của Mịch Na không?”

Giang Vỹ không nói nhiều chỉ ôm trọn Kiều Mịch Na vào lòng nhưng đối với Giang Vỹ thì anh đang ôm cả thế giới của mình_Phó Minh Khải. Tại khách sạn Windsor, Kathryn đang xem lại thông tin điều tra về Kiều Mịch Na từ máy tính bảng..

“Đúng là có chút sắc đẹp như này mới quyến rũ được Giang Vỹ..”

Cùng một buổi tối đó, La Mỹ Hiên không ngủ được nên muốn ra ngoài đi dạo thì chợt vừa mở cửa đã có một bóng người ngồi chắn ngay cửa, không ai khác chính là Diệp Trường Minh với mùi rượu nồng nặc. La Mỹ Hiên nhìn anh mà tim vẫn rung động như ngày đầu..