Tình Bất Tận

Chương 37: Mệnh cách



Hôm sau, Diệp Trường Minh thức dậy phát hiện ra đang ở nhà của La Mỹ Hiên nên mới ngồi dậy ra ngoài. Bên ngoài phòng khách, La Mỹ Hiên đang chuẩn bị bữa sáng không hay biết Diệp Trường Minh đã thức. Nhìn thấy bóng dáng đó, Diệp Trường Minh không khỏi thổn thức trong lòng mà nhẹ nhàng tiến đến ôm cô từ đằng sau...

“Anh.. mới sáng sớm mà làm gì thế?”

“Chỉ một chút thôi..”

Thời gian xoay vòng quanh hai con người này nhưng La Mỹ Hiên cũng phải lên tiếng..

“Dậy rồi thì mau ăn sáng đi, có kèm canh giải rượu cho anh đấy!”

Diệp Trường Minh mới rời tay La Mỹ Hiên, cùng nhau ngồi ăn sáng mà không ai nói gì ai..

“Tối qua..”

“Tôi đã gọi người đến đón anh rồi, mau ăn đi trước khi họ tới..”

Diệp Trường Minh đặt mạnh chén đũa lên bàn..

“Cô tính giận tôi đến bao giờ? Có phải muốn cả đời không gặp tôi không?”

La Mỹ Hiên im lặng, Diệp Trường Minh không chịu nổi mà nói tiếp..

“Đúng là tôi thích con trai, nhưng cô cũng là một người quan trọng đối với tôi. Tôi thật sự cảm thấy rất khó chịu khi cô đi với người khác, khó chịu khi cô nói cắt đứt quan hệ, khó chịu khi cô không muốn gặp tôi. Tôi không muốn..”

La Mỹ Hiên nhìn Diệp Trường Minh đang khó chịu, tuy trong lòng rất muốn giải bày nhưng tiếng chuông cửa nhà reo lên, người đợi ngoài cửa là Diệp Bối Linh được La Mỹ Hiên gọi đến trước đó..

“Anh hai, em đến đón anh..”

“Bôi Linh, sao em biết mà đến đây?”

“Là cô ta gọi em đến..”

Diệp Trường Minh nhìn sang La Mỹ Hiên đang dọn bàn ăn mà thắc mắc..

“[Cô không muốn gặp tôi đến vậy sao?]”

“Anh hai. Ba đang tìm anh đấy, chúng ta mau về thôi!”

La Mỹ Hiên vốn đang rơi nước mắt nhưng không thể quay đầu lại, Diệp Trường Minh như đã hiểu ý nên không nói gì thêm cùng Diệp Bối Linh rời đi. Cửa vừa đóng thì La Mỹ Hiên mới nhìn ra cửa mà khóc..

“Xin lỗi Diệp Trường Minh...”

Lúc này, Giang Vỹ đang đợi trước cổng nhà đợi ông nội Kiều và Kiều Mịch Na..

“Đợi lâu rồi chứ?”

“Dạ không. Cháu vừa mới tới thôi ạ!”

“Đi thôi..!”

Kiều Mịch Na và Giang Vỹ cùng nhìn nhau cười mà lên xe, không khí trên xe cũng hơi gượng gạo..

“Cậu Giang chắc nôn nóng lắm nhỉ?”

“Dạ..”

Xe đi đến một ngôi chùa cổ nằm ngoài thành phố, vừa xuống xe được một tiểu sư thầy tiếp đón và đưa cả ba người vào trong..

“A di đà phật, đã lâu không gặp Kiều thí chủ..”

“Xin chào sư thầy..”

Sư thấy ấy nhìn sang Kiều Mịch Na và hỏi thăm …

“A di đà phật. Thí chủ đã quen với thể trạng mới chưa?”

“Sao ạ? Người biết con …”

Ông nội Kiều ngỏ ý muốn sư thầy và Kiều Mịch Na nói chuyện riêng..

“Cũng đã được một thời gian, có lẽ đây là lần đầu chúng ta gặp nhau.!”

“Sư thầy, người đã biết tình trạng của con ra sao rồi đúng không? Vậy người có cách nào giúp con và em gái không?”

“A di đà phật. Sống chết có số, thí chủ và người thân vốn đã có mệnh tương sinh tương khắc nên được như này đã là trái với thiên đạo rồi..”

Phó Minh Khải bồi hồi trong lòng chỉ vì muốn cứu Kiều Mịch Na..

“Thí chủ vì sao lại muốn cứu người em gái đấy trong khi chưa từng tiếp xúc với nhau bao giờ?”

“Con.. Ban đầu khi được trùng sinh, con khá là bất ngờ vì vừa mất đi ký ức vừa không biết chủ thể là ai. Cho đến khi tìm hiểu thì mới biết em gái Mịch Na đã bí mật tìm kiếm con và hy sinh cho con nhiều như thể này nhưng mà em ấy vốn không đáng phải ra đi sớm như vậy. Con.. đáng lẽ phải là một người chết vậy mà giờ đây hoàn cảnh lại ngược lại, con.. rất muốn cứu em ấy..”

Phó Minh Khải vừa nói vừa khóc thương cho Kiều Mịch Na, sư thầy nhìn thấy cũng một phần thấu hiểu..

“Thí chủ không muốn sống cùng người thân và bạn bè sao? Người em gái đấy đã hy sinh cho thí chủ có cơ hội sống hạnh phúc bên gia đình một lần nữa, vậy thí chủ muốn từ bỏ tất cả..?”



“Thật ra, vị thí chủ kia đã từng biết rõ mình không còn sống được bao lâu nên đã từng đến gặp riêng ta một lần..”

“Mịch Na từng đến tìm thầy ạ?”

Hồi tưởng lại vài tháng trước, Kiều Mịch Na đã tìm gặp riêng sư thầy nhờ vả..

“Sư thầy, nếu như sau khi con không may mất đi nhờ thầy độ cho một người giúp con được không ạ?”

“Như này là..”

“Con biết sống chết đều có số, nhờ thầy giúp là không nên nhưng mà người anh trai này vẫn chưa tới số. Nếu được mong thầy độ cho anh ấy trùng sinh vào thân xác của con để anh ấy được tiếp tục mạng sống, mọi chuyện còn lại con sẽ chịu trách nhiệm ạ..!”

Kết thúc hồi tưởng, Phó Minh Khải không nghĩ rằng Kiều Mịch Na lại tốt với mình đến vậy. Bên ngoài, Giang Vỹ không ngừng lo lắng …

“Cậu nghĩ Minh Khải sẽ quyết định như thế nào?”

“Cháu.. không biết”

Bên trong phòng riêng, sư thầy tiếp tục nói thêm..

“Nếu thí chủ đã kiên quyết thì thật ra vẫn còn một cách..”

“Sao ạ?”

“Ba tháng sau, sẽ có một kỳ nguyệt thực mười năm mới có một lần. Lúc đấy nếu thí chủ vẫn đưa ra quyết định này thì hãy đến lại vách núi ấy sẽ được như mong muốn. Nhưng như ban đầu, chỉ một trong hai người mới được tiếp tục sinh mạng và dĩ nhiên điều này sẽ làm trái với thiên đạo nhưng bình sinh hai vị vốn đã không phải người bình thường nên cơ hội này chỉ còn một lần nữa thôi. Sau lần này, dù kết quả như thể nào hai vị cũng phải chấp nhận hiện tại.”

Nghe được cách cứu được Kiều Mịch Na mà Phó Minh Khải không khỏi vui mừng, nhưng nội dung tiếp đó của sư thầy lại khiến anh không biết nên làm như thế nào...