Tình Bất Tận

Chương 45: Lần cuối?



Sau khi Phó Minh Khải và Giang Vỹ hẹn gặp Ninh Chí Tuân xong thì cả hai cùng nhau tới nhà ba mẹ Phó, nghe tiếng chuông cửa nên mẹ Phó ra mở cửa..

“Ôi Mịch Na, cậu Giang. Đã lâu hai đứa không ghé nhà rồi..”

“Vâng. Hai bác vẫn khỏe chứ ạ?”

“Rất khỏe.. Mau vào nhà nào.!”

Giang Vỹ và Phó Minh Khải cùng nhau nắm tay bước vào, mẹ Phó tinh ý nhìn thấy hành động đó liền hỏi...

“Mịch Na và cậu Giang đang hẹn hò với nhau rồi à?”

“À dạ..Cũng mới gần đây thôi ạ..”

“Mịch Na là cô gái tốt, cậu Giang phải cố gắng trân trọng đấy nhé!”

Cả nhà cùng bật cười với nhau vì lời nói đùa của ba Phó, Giang Vỹ nói nhỏ với Phó Minh Khải..

“Em có muốn nói thật với họ không?”

“Anh muốn em nói?”

“Quyết định của anh không quan trọng, chủ yếu là em có muốn cho họ biết hay không thôi. Dù gì họ là những người nên cần biết nhất về việc sống chết của em..”

Phó Minh Khải suy tính trong lòng về lời để nghị của Giang Vỹ. Gần tối đó, mẹ Phó đã nấu một bữa tiệc hoành tráng tiếp hai người..

“Mẹ Phó à, không cần phải nấu nhiều tới vậy chứ ạ?”

“Lâu lâu hai đứa mới ghé, chuẩn bị nhiều một chút cũng có sao!

Phó Minh Khải cười trừ bên ngoài nhưng Giang Vỹ thì ngược lại..

“Anh thấy ngon mà, ăn thôi!”

“Nè anh..”

Ba mẹ Phó mời cả hai dùng bữa, Phó Minh Khải cứ mãi nhìn về mẹ Phó mà trăn trở..

“Mịch Na, con sao thế?”

“À dạ không. Chỉ là con thấy bữa ăn hôm nay rất ngon thôi ạ..!”

“Ngon thì ăn nhiều vào nhé!..”

Cả gia đình vừa ăn tối vừa cười nói vui vẻ với nhau, sau đó cả hai ở lại một đêm và dĩ nhiên sẽ ngủ ở phòng của Phó Minh Khải lúc sinh thời...

“Em nghĩ là chúng ta nên ngủ riêng, dù gì cũng là cơ thể của Mịch Na...”

“Chúng ta chẳng phải đã ngủ chung nhiều lần rồi đó sao?”

Khuôn mặt của Kiều Mịch Na đỏ ửng mà Phó Minh Khải trách nhẹ Giang Vỹ..

“Vậy em không nói cho họ biết sự thật à?”

“Em nghĩ là không nên. Họ cũng có tuổi rồi, nếu biết thêm việc như này có lẽ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của họ đấy..!”

“Em và tên họ Diệp đó đã có kế hoạch cứu Henry rồi đúng không? Em tính chừa anh ra à?”

“Không phải. Chỉ là..”

Phó Minh Khải trong lòng không muốn Giang Vỹ vì mình mà mạo hiểm nên mới giấu kế hoạch giải cứu này...

“Em tin tưởng tên đó hơn anh sao?”

“Anh hiểu lầm rồi, chỉ là em không muốn anh mạo hiểm thôi chứ làm sao em không tin tưởng anh được chứ?”

“Nhưng mà em cũng nên biết, chỉ cần mọi chuyện liên quan đến em thì anh đều tự nguyện..”

Thật không ngờ tình cảm của Giang Vỹ đối với mình lại si tình đến vậy khiến Phó Minh Khải có hơi chần chừ mà nói ra kế hoạch..

“Vậy kế hoạch là như thế nào? Em cho anh hay được rồi chứ?”

“À thì..”

Phó Minh Khải cũng phải nói ra kế hoạch cứu Henry nhờ vào sự trợ giúp của Diệp Trường Minh và Ninh Chí Tuân. Một bên khác, La Mỹ Hiên và Diệp Trường Minh cùng xuống nhà đi dạo thì mới biết được bí mật nọ..

“Anh nói sao? Mịch Na hiện tại là anh của cô ấy?”

“Tuy hơi khó tin nhưng đúng là vậy...”

“Làm sao có thể?”

La Mỹ Hiên đang không tin tưởng vào thông tin này nhưng Diệp Trường Minh cũng phải thuyết phục cô.

“Chính cô.. cậu ấy đã thừa nhận với anh mà..”

“Nhưng chuyện đó sao lại xảy ra được chứ? Em tưởng chuyện chỉ xuất hiện trên phim?”

“Ban đầu anh cũng bất ngờ như em đấy, nhưng mà nghe lại sau một hồi mới biết đúng là cậu ấy.”

“Vậy Mịch Na thật thì sao?”

Diệp Trường Minh thở dài lắc đầu thay cho câu trả lời, tuy La Mỹ Hiên chưa từng được tiếp xúc với Kiều Mịch Na thật sự nhưng mà chuyện xảy đến với hai anh em họ cũng quá ly kỳ. Khuya đó, Phó Minh Khải chưa ngủ mà nhìn lên trời sao..

“[Mịch Na, chỉ một chút nữa thôi. Em sẽ sớm được trở về rồi..!]”

Sau đó, anh âm thầm vào phòng của ba mẹ Phó nhìn họ lần cuối..

“[Ba, mẹ. Khải nhi bất hiếu đã không nhận lại hai người sớm nhưng mà nếu nhận rồi thì sẽ càng dễ chia ly hơn nên con xin phép tạ lỗi với hai người. Kiếp sau, con vẫn muốn là con trai của hai người..]”

Phó Minh Khải dùng thân xác của Kiều Mịch Na mà quỳ tạ lỗi với ba mẹ Phó, sau đó về phòng nhìn Giang Vỹ lần cuối..

“[Cảm ơn anh, Giang Vỹ. Cảm ơn anh đã luôn ở bên em, nhưng mà việc nguy hiểm trước mắt em vẫn không nên để anh mạo hiểm cùng em được. Anh tha thứ cho em nhé, kiếp sau mong chúng ta sẽ đường đường chính chính bên nhau thêm một lần nữa. ]”

Cố gắng kìm nén nước mắt trong lòng mà rời đi trong khi Giang Vỹ đang ngủ ngon vì trước đó Phó Minh Khải đã tìm cách cho anh uống thuốc ngủ, bên ngoài đã có xe của Diệp Trường Minh chờ sẵn..

“Có chắc là không cho Giang Vỹ đi cùng chứ? Nếu cậu ta thức dậy mà không thấy cậu thì...”

“Như vậy sẽ tốt cho anh ấy, tôi không muốn anh ấy phải mạo hiểm thêm nữa. Chúng ta đi thôi!”

Và cứ thế Diệp Trường Minh cho xe rời đi nhưng trong lòng Phó Minh Khải vẫn quyến luyến nhìn về sau thêm lần nữa mà tạm biệt..